Ở trong game thần quái sinh bánh bao
Chương 7: Chuyện Của John, Joanna Và Edward

Editor: Maris

Đã có bốn người chết, Lâm Thiến Thiến cũng không phải là dạng người mới không biết cái gì, cô biết hậu quả của việc ra ngoài trước khi trời sáng, chính là vào lúc này, Lâm Thiến Thiến xác nhận rằng Trần Thải Tinh đã đi lên lầu ba, cầm theo lá thư.

Phòng khách yên tĩnh, sự âm trầm mang theo chút lạnh lẽo.

Những người đang ở đây mang theo sắc mặt khác nhau, có điều tất cả đều nhìn về NPC, chờ Mr. House ra tay, đặc biệt là trong mắt Kim Hải mang theo niềm vui sướng. Làm trái với lời nói của NPC, con gà kia chết chắc rồi.

Khuôn mặt cứng đờ của Mr. House bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà co giật, ánh mắt băng lãnh mạnh mẽ nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh.

Tim Trần Thải Tinh như muốn ngừng đập, đầu óc trống rỗng, tay nắm Nguyên Cửu Vạn khẽ siết chặt, để nhóc không trở nên kích động. NPC đã nói qua mọi người không được đi lên lầu ba, thế nhưng cậu không chết, hơn nữa NPC cũng không bắt quả tang tại chỗ.

Không có chuyện gì.

Nhất định là không có chuyện gì hết.

Đầu óc dần dần bình tĩnh, Trần Thải Tinh nhìn về phía Mr. House, cảm thấy bình tĩnh hơn, nở nụ cười, lịch sự nói: “Thật đúng lúc, Mr. House, làm phiền ngài lâu như vậy rồi, chúng ta còn chưa thẳng thắn trò chuyện với nhau bao giờ.”

Mọi người:???

Kim Hải: Đầu óc con gà này có vấn đề à, NPC mau nhanh chóng giết chết tên đó đi!

Ánh mắt Mr. House đặt ở trên mặt Trần Thải Tinh khá lâu, như muốn từng chút một gặm nuốt xương cốt Trần Thải Tinh. Ngay khi mọi người ở đây đều cho là Mr. House muốn ra tay, đối phương gật gật đầu, nói: “Đúng, tôi thích giúp đỡ các bạn nhỏ, cũng thích chuyện trò cùng mọi người, có điều trước đó mọi người đều rất e sợ tôi, ngoại trừ cậu, cậu thật là một đứa trẻ đặc biệt.”

Lời nói rất hiền lành dễ nghe, nếu như không phải nói ra bằng cái giọng điệu lạnh lùng mang theo đầy sát khí có tính uy hiếp.

Đứa trẻ đặc biệt Trần Thải Tinh: …

Đừng mà đại ca, có thể đừng xưng hô như vậy với cậu hay không.

Là một tên gay độc thân, đã vậy còn đang chăm sóc một cậu nhóc bảy tuổi, Trần Thải Tinh lần đầu bị một nam nhân xa lạ gọi là đứa trẻ, người ta hông chịu nổi đâu á.

“Đến đây nào, tôi đi pha chén trà nóng, chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện một lúc.” Mr. House nói xong xoay người đi về phía nhà bếp.

Phòng ăn trở nên yên tĩnh, có mấy người mới vừa rồi không dám thở mạnh lúc này dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh xem như không nhìn thấy bộ dáng Lâm Thiến Thiến đáng thương đang run cầm cập, phát ra tiếng cười lạnh, nói: “Đi thôi, Mr. House đích thân mời nhóm chúng ta tôi uống trà tán gẫu, không đi thì không phải là con ngoan trò giỏi.”

Mr. House hiện tại đang ở nhà bếp, vừa mới trải qua một bước ngoặt sinh tử, mọi người lúc này ai cũng không dám phản bác.

Thành thật di chuyển đến phòng khách.

Không bao lâu, Mr. House bưng khay đi ra, trên khay là ấm trà và mấy chén trà nóng, trước tiên rót cho Trần Thải Tinh một chén.

Chén trà bốc hơi nóng, tỏa hương thơm nhàn nhạt.

Trần Thải Tinh vốn không muốn nhận, NPC này nhìn cậu không vừa mắt, ai mà biết được trong chén trà có bỏ gì hay không. Mà Mr. House vẫn luôn giơ cốc trà, ánh mắt âm u liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, hai người như đóng băng.

“Anh ơi, em khát.” Nguyên Cửu Vạn đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía chén trà, liếm liếm môi, bày ra dáng vẻ đang vô cùng muốn uống nước.

Mr. House cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn, Trần Thải Tinh còn đang sợ nhóc nhận lấy chén trà, nào ngờ thấy nhóc long ngóng lại gần, bưng chén trà trên tay, cúi đầu ừng ực uống hết nửa chén.

Tốc độ nhanh đến mức Trần Thải Tinh không phản ứng kịp.

“Cám ơn giám đốc.” Âm thanh của nhóc Nguyên Cửu Vạn mang theo nét trẻ con, uống hết còn cực kì vui vẻ nói: “Anh ơi, trà này uống ngon lắm, anh cũng uống đi ạ.”

“…” Lại còn bật MODE nhân viên tiếp thị hàng đa cấp, Thải Tinh cũng hoài nghi ly trà trong tay có bỏ thứ khác. Nhưng Nguyên Cửu Vạn tha thiết mong chờ đưa ánh mắt tràn đầy mong đợi mà nhìn hắn, Trần Thải Tinh suy nghĩ một hồi, là đại ca thì không thể tỏ ra sợ hãi, uống nốt phần còn lại.

Là hương vị loại trà phổ thông, nhưng thật sự đúng là trà.

Khóe miệng Mr. House giật giật, trông như hắn đang mỉm cười, nhưng mà trong mắt của mọi người nụ cười của gã thật là quái dị, trông như là đã đạt được âm mưu nào đấy.

Giọng nói âm âm u u hỏi: “Còn có người nào muốn uống trà nữa không?”

“Không, không, tôi không uống.” Triệu Như run rẩy từ chối.

Nghe vậy Mr. House cũng không miễn cưỡng, ánh mắt đảo qua những người còn lại. Triệu Như từ chối, cũng không có chuyện gì xảy ra, Lâm Thiến Thiến cũng từ chối, cô không muốn uống thứ mà tên quái vật kia đưa.

Các oldbie hiện đang cân nhắc, trong game đều sẽ có phân đoạn thúc đẩy nội dung vở kịch phát triển, Vương Hưng Bình việc uống trà trò chuyện cũng là một khả năng, mà quyền lựa chọn đang nằm trong tay người chơi, chọn uống hoặc không uống sẽ có hai kết quả, sống hoặc chết. Còn có, uống trà không tính là điểm mấu chốt của trò chơi, bạn có chọn gì cũng không quan trọng.

Vương Hưng Bình không dám lấy mạng của chính mình ra đặt cược, nhưng hắn không thể kìm được. Cuối cùng cắn răng nói: “Làm phiền rồi, tôi cũng muốn uống một chén.”

Ngay sau đó, Hầu tử, Kim Hải cũng muốn uống trà, Vương Tiêu Tiêu cũng uống cùng.

Toàn hiện trường chỉ còn lại Lâm Thiến Thiến và Triệu Như là không uống, hai người hiểu được điều này có nghĩa là gì, sắc mặt Triệu Như trắng bệch nói: “Tôi, tôi cũng muốn uống trà.”

“Hết trà rồi.” House đều đều nói.

Ấm trà làm từ thủy tinh trong suốt, rõ ràng còn nửa bình, nhưng Mr. House nói là hết rồi. Triệu Như và Lâm Thiến Thiến đều ngây ngẩn cả người, lúc hỏi lại Mr. House bỗng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm các cô. Hai người sợ run cả người, không dám mở miệng nói chuyện nữa, trong lòng suy nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì xảy ra, lỡ như không uống trà mới là lựa chọn chính xác, thêm nữa không phải chỉ một mình mình không uống…

Uống trà xong, tiếp theo chính là trò chuyện.

“Đã ở đây hai ngày rồi, quên hỏi tên đầy đủ của Mr. House?” Trần Thải Tinh mở miệng trước.

Mr. House liếc mắt nhìn hắn, sửa chữa: “Ba ngày. Edward House.”

Quả nhiên. Trần Thải Tinh xác định mối quan hệ trên bức thư, Joanna cùng John là vợ chồng, chủ nhân chân chính của viện bảo tàng tượng sáp hẳn là John mới đúng. Edward là em trai của John.

Người đàn ông trong thùng gỗ dưới tầng hầm là John, Edward thì đang ở trước mặt bọn họ, như vậy Joanna đang ở đâu?

Trần Thải Tinh nghĩ tới bình hoa cắm đầy những bông hoa tươi rói ở balcony lầu ba, lầu ba trống rỗng không người ở, như vậy House thường xuyên thay hoa tươi là cho ai xem? Đối diện với hướng đó chính là cây óc chó…

Nấm mồ.

“… Viện bảo tàng tượng sáp này là do ông nội tôi truyền lại, lúc đó tại thị trấn này nó rất nổi tiếng, gia đình House chúng tôi làm ra những bức tượng sáp rất chân thực, rất nhiều người ngưỡng mộ thanh danh của chúng tôi mà tới.” Giọng Mr. House đều đều, kể về gia tộc tượng sáp House đầy huy hoàng.

Đúng rồi, đằng sau mỗi màn đều luôn có một câu chuyện hoặc sự cố liên quan tới nó.

“Sau đó viện bảo tàng tượng sáp truyền lại cho cha của tôi, tài nghệ của ông bình thường không bằng ông nội, nên ông nội đặt hết tất cả hi vọng vào tôi và anh tôi. Anh của tôi gọi John House.” Nói đến đây House liếc nhìn đám người chơi.

Trong lá thư mới vừa bị NPC xé nát, không hiểu tại sao lúc cái tên John được nhắc tới, lại nhìn ra được có một sự chế giễu rõ ràng.

Trần Thải Tinh mặt dày, hỏi một câu: “Sau đó thì sao?” Không thể trách cậu hối thúc hắn, thời gian không còn sớm, nếu ngày hôm nay nói không xong rồi bỏ lỡ, ai mà biết ngày mai còn có thể uống trà tiếp tục hỏi như thế này hay không? Trì hoãn một ngày, mức độ nguy hiểm càng tăng.

“John rất có thiên phú làm tượng sáp, thậm chí so với ông nội tôi làm còn tốt hơn. Lúc ông nội qua đời đã giao viện bảo tàng tượng sáp này lại cho John, không phụ kỳ vọng, danh tiến của John càng lúc càng lớn, thậm chí vượt xa ông nội, lúc đó thị trưởng còn đến đây chụp ảnh chung với John. Chỉ tiếc không bao lâu, tay của John bất ngờ bị thương rồi gãy xương, tượng sáp được làm ra sau đó không bao giờ chân thực được như trước.”

“Dần dần, bảo tàng tượng sáp hoạt động càng ngày càng không tốt. John theo đuổi sự hoàn mỹ, không cách nào chịu đựng được những bức tượng sáp có tỳ vết, nên cứ vậy đóng cửa bảo tàng nhanh gọn lẹ. Sau đó khi anh ta kết hôn, tôi phải ra ngoài công tác, mãi đến tận khi tôi xem báo, nói trên trấn hàng năm đều có người mất tích, càng về sau càng xuất hiện rất nhiều tin đồn kinh dị, toàn bộ người dân tại thị trấn này bắt đầu bỏ đi. Tôi không yên lòng nên trở về thị trấn, thị trấn trống vắng chỉ còn lại John trông coi viện bảo tàng tượng sáp này, anh ta vậy mà có thể làm ra tượng sáp trông rất sống động, tay nghề so với trước đây còn tốt hơn, có điều anh ta rất quý trọng những bức tượng sáp này, không bán một cái nào hết…”

Tại thời điểm House nói những lời này, gã vẫn luôn tránh không nhắc đến Joanna. Nhưng lại để lộ sự tồn tại của Joanna bằng cách nhắc đến việc John đã kết hôn và hắn rời nhà ra ngoài làm việc, còn việc người dân trong thị trấn đều mất tích, hắn nói hắn lo lắng, là lo lắng cho ai?

Trần Thải Tinh nhớ đến cành hoa hồng kia, suy ra House chắc chắn cũng có tình cảm với Joanna.

“Được rồi, các bạn nhỏ, đêm nay cùng các cậu trò chuyện rất vui vẻ, thời gian không còn sớm, các bạn nên lên giường nghỉ ngơi.” Mr. House tự mình nói xong đứng lên, ánh mắt quét đến tượng sáp Triệu Quân nơi phòng khách, giọng điệu lạnh băng nói: “Chú ý, trước khi trời sáng tuyệt đối không được ra khỏi phòng.”

Mr. House rời đi dường như là một dấu hiệu cho thấy sắp tối.

Mọi người không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi lên lầu.

Lượng thông tin đêm nay quá nhiều, hơn nữa còn khá rõ ràng, mọi người đều nghĩ đến lời NPC nói. Trần Thải Tinh cũng không ngoại lệ, dẫn Nguyên Cửu Vạn đi rửa mặt xong, lúc đi ra hành lang gặp Lâm Thiến Thiến.

“Xin lỗi Trần Thải Tinh, lúc đó tôi quá sợ hãi, tôi thật sự không cố ý, cậu nhất định phải tha thứ cho tôi.” Giọng nói của Lâm Thiến Thiến nhẹ nhàng yếu ớt cộng với khuôn mặt tái nhợt, rất dễ dàng lấy được lòng thông cảm của người khác.

Mà những người này không bao gồm Trần Thải Tinh.

“Không tha thứ.” Trần Thải Tinh không khách sáo nói.

Sắc mặt Lâm Thiến Thiến bỗng trở nên ai oán, lầm bầm nói: “Cậu là đàn ông sao lại hẹp hòi như vậy, cậu cũng không có chết, cậu vẫn sống tốt đó thôi, tôi cũng đã nói xin lỗi với cậu rồi, cậu còn tính toán cái gì? ”

“Tôi chả tính gì cả.” Trần Thải Tinh không muốn cãi nhau với Lâm Thiến Thiến, mặt lạnh nói: “Trời sắp sáng rồi, cô còn không đi?”

Lâm Thiến Thiến quả nhiên rất sợ sệt, trước khi đi còn không quên mắng Trần Thải Tinh nào là chết sớm, nào là không phải là đàn ông.

Trần Thải Tinh đen mặt, tại sao cậu không phải là đàn ông?

Không những vậy rút ra còn rất bự nữa!

Trần Thải Tinh nói thầm, vừa lúc bị Nguyên Cửu Vạn nghe được, hiếu kỳ nói: “Anh ơi, cái gì mà rút ra rất bự á? Anh lấy ra cho em xem một chút, bảo bối gì ó?”

“…”

Cậu cảm thấy được nhóc đang cố tỏ ra ngây thơ, nhưng cậu không có chứng cứ. Có điều Tiểu Cửu mới bảy tuổi, làm sao hiểu được vấn đề này? Chỉ có thể dùng thứ khác để trả lời.

“Là bụng anh bự hơn của em.” Trần Thải Tinh mượn cớ.

Ánh mắt Nguyên Cửu Vạn dời đến bụng của Trần Thải Tinh. Bởi vì trở về phòng, Trần Thải Tinh cởi áo khoác, chỉ mặc một lớp áo lông mỏng, cái bụng bia cậu hận không thể bỏ qua ngay lập tức hiện ra.

“Đừng có mà ngó nữa, mau lên giường.” Trần Thải Tinh cảm thấy ánh mắt của nhóc có điểm lạ.

Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt leo lên giường, rất nghiêm túc nói: “Ô, cởi ra thiệt là lớn nha.”

“…” Đúng là ông nói gà bà nói vịt.

Trần Thải Tinh đầu muốn rụng hết tóc, anh là gay không thể kết hôn cũng không thể sinh con, hiện tại đối mặt với một cậu nhóc, thật sự không có kinh nghiệm làm cha, không biết làm sao nói chuyện về vấn đề sinh lý một cách lành mạnh với nhóc.

May thay, chủ đề cũng không tiếp tục, đèn phòng tắt. Trời tối.

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đêm nay.

Trần Thải Tinh nhớ tới cuộc nói chuyện lúc uống trà, nhiều phần của câu chuyện đã được chắp vá.

Nhiều người mất tích ở thị trấn, tay nghề làm tượng sáp của John so với lúc trước càng tốt, tất cả đều ám chỉ John lấy cư dân của thị trấn ra làm tượng sáp. Trên thực tế, đúng là khi gã đàn ông hung dữ hất đổ một cái tượng sáp, bên trong chính là xương người.

Toàn bộ câu chuyện được xâu chuỗi lại với nhau.

Sau khi bị thương tay nghề của John không thể trở về được thời kì đỉnh cao, mà người này lại theo đuổi sự hoàn mỹ, rất dễ dẫn tới sự cực đoan. Không biết như thế nào, John bắt đầu tạo ra tượng sáp bằng người thật trong tầng hầm, hiệu quả hẳn phải rất tốt, cho nên số người mất tích càng ngày càng tăng.

Sau bị người vợ Joanna phát hiện, John sợ Joanna tiết lộ ra ngoài nên giết Joanna. Mà NPC Edward House đọc trên báo biết được tin cư dân ở thị trấn mất tích, lo lắng cho Joanna nên quay trở lại thị trấn, sau đó phát hiện ra tất cả.

Đau đớn vì mất đi tình yêu, House giết chết người anh John, sau đó anh ta vẫn luôn canh giữ ở viện bảo tàng tượng sáp này.

Bối cảnh rõ ràng, trọng điểm cũng ở đây.

Trò chơi muốn họ giải quyết cái gì? Làm thế nào mới có thể trở lại hiện thực sau khi kết thúc trò chơi này?

Trần Thải Tinh đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng có âm thanh vang lên.

Lần này không phải là tiếng bùm bùm nữa, mà là kèn kẹt, giống như tiếng các khớp xương cứng ngắc di chuyển. Cậu đột nhiên nghĩ đến những bức tượng sáp ở tầng dưới, dường như muốn chứng minh suy nghĩ của cậu, chẳng mấy chốc tiếng bước chân vang lên.

Máy móc, cứng ngắc, lại có rất nhiều tiếng bước chân.

Không chỉ có một người.

Mấy bức tượng sáp được hồi sinh hướng tầng hai mà đi lên.Beta: Lại nói bậy, lại phải chữa ngượng anh có mệt hong hả anh Tinh?

Beta lần 2 – 04/02/2021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương