Ở trong game thần quái sinh bánh bao
-
Chương 134: Chết Rồi
Editor: Nghi
Ba vị đội trưởng đứng trên cao đã lâu, đã từng những người chơi khiêu khích, uy hiếp, nhìn không thuận mắt, lần nào cũng là chuyện ‘thuận tay giải quyết’ mà thôi, không cần phải tốn nhiều sức, dù có kẻ cứng xương vỏ rắn, ba người cùng bắt tay đánh gãy xương cốt toàn thân của hắn, mài thành bột phấn, giết gà doạ khỉ, làm cho đám người chơi không biết tôn kính ba vị đội trưởng xem thử.
Giống như một người chơi nữ không biết đến Tô Hương Hương, không vừa mắt mắng cô ta một câu, người này tên là gì không ai nhớ rõ, nhưng chết rất thảm thiết, chuyện bị Tô Hương Hương trả thù như thế nào vẫn còn truyền nhau ở Thành Hư Vô.
Kéo cô ta vào trò chơi, chém đứt tay chân, làm cho người chơi nữ kia nhận hết tra tấn trong phó bản.
Ba người liên thủ như thế chỉ để giữ gìn quyền uy của ba đại đội.
Chưa từng thất bại, cho nên nghĩ rằng lần này cũng sẽ như thế.
Tuy rằng thế giới này có chỗ nào đó không đúng lắm, Nguyên Tinh cũng tạo cho người khác cảm giác kì lạ, nhưng cân nhắc lợi ích, ba người vẫn quyết định động thủ, nếu không được thì như Tô Hương Hương nói, lập tức rời khỏi trò chơi là được.
Hoả Diệm Sơn Cực Nam ở phía Nam của Bồng Lai Sơn, một khu rừng rậm ở biên giới. Nơi này rất kỳ lạ, độ ấm rất cao, cây cối bị đốt trụi lủi, toàn thân biến thành màu đen, mang theo vết vân lửa rạn nứt, dưới chân là đất đen bị đốt trơ trọi, Hoả Linh Chi ngay bên trong.
Rừng rậm không lớn, hơn nữa cây cối bị thiêu trọc, có vẻ trống vắng. Theo lý thì rất dễ tìm đồ, đặc biệt là hiệu quả của Hoả Linh Chi vô cùng kỳ diệu, hẳn nên có rất nhiều tu sĩ đến mới đúng, nhiệt độ cao và khí độc bên trong đối với người tu chân mà nói không phải là chuyện gì khó khăn.
Nhưng gần như có rất ít người tu chân đến, dù có đến thì lượn lờ mấy tháng rồi thất vọng ra về.
Bởi vì Hoả Linh Chi này biết chạy.
Chạy tán loạn trong rừng cây và mặt đất khô cằn này, bề ngoài của nó, màu sắc cũng giống như mặt đất cho nên rất khó phát hiện. Trần Thải Tinh và sư phụ Lão tổ của mình đến rồi, bộ lông trắng xoã tung của Hắc Đản bị không khí cực nóng ở nơi này nướng cho uốn cong lại, còn toả mùi thơm nữa.
“Pi!” Ê bực á, bộ lông xinh đẹp của Đản Đản bị uốn cong rồi kìa!
Trần Thải Tinh vuốt lông con trai, khoác áo choàng Phượng Vũ lên người rồi bọc Hắc Đản vào. Áo choàng Phượng Vũ tính nóng, ở Băng Nguyên sẽ có tác dụng giữ ấm, đến nơi này thì có thể ngăn cách hơi nóng của lửa, là một món trong số quà mà sư phụ Lão tổ tặng cho ái đồ nhà mình.
Ngoại trừ việc màu sắc hơi nổi, kiểu nữ, thì không có gì xấu nữa.
Dù sao thì cũng là dùng lông chim phượng hoàng hiếm đến nỗi gần như tuyệt tích mà rèn nên.
Áo choàng màu đỏ rực lửa, khoác lên làn da trắng nõn của Trần Thải Tinh, búi tóc vô cùng đơn giản cũng có thể làm cho nét diễm lệ bắn ra bốn phía, lộng lẫy bắt mắt.
Ba người trốn ở nơi xa, ánh mắt của Tô Hương dán lên cái áo choàng kia, Côn Luân Lão tổ này có không ít bảo vật, thứ này cô ta muốn. Lưu Hoả truyền âm trong thức hải, con vật trong tay Nguyên Tinh không tệ, hắn muốn nó, hắn còn chưa từng nuôi sủng vật Phản Hư kỳ nào. Đúng rồi, rồng đâu?
Nếu Nguyên Tinh không phải Trần Thải Tinh thì con rồng kia đương nhiên sẽ không có.
Sắc mặt Hàn Băng lạnh lùng, Tô Hương sợ cái miệng thối của Lưu Hoả làm cho Hàn Băng đổi ý tại chỗ, cô ta trừng Lưu Hoả một cái. Ngay sau đó bọn họ lập tức thấy bên người Nguyên Tinh xuất hiện một con rồng nhỏ màu ngân bạch.
Con rồng này không phải cùng một con với con khủng long kia, Lưu Hoả càng nhìn càng thấy quen, hắn quay đầu nhìn Hàn Băng, truyền âm: 300 năm trước có phải anh suýt thu phục được một con Bạch Long Nguyên Anh kỳ hay không? Kết quả bị thương nặng, con rồng đó cũng biến mất.
Hàn Băng thích rồng, thích săn rồng, thuần phục rồng.
Khi đó tu vi của ba người họ đều là Nguyên Anh hậu kỳ, sắp sửa đột phá đến Phản Hư kỳ. Hàn Băng phát hiện một con Bạch Long, hắn vô cùng hứng thú đi săn rồng, nghĩ đến tu vi của mình cao hơn con rồng kia, hẳn là sẽ không thành vấn đề, nhưng kết quả lại suýt chút nữa lật thuyền trong mương.
Cuối cùng vẫn là lấy con rồng đạo cụ ra mới làm bị thương con Bạch Long kia.
Hàn Băng vì thế bị thương nặng, không ít lần bị Lưu Hoả và Tô Hương Hương trêu ghẹo, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là hắn đã nhận ra con rồng bên người Nguyên Tinh là con rồng lúc trước hắn suýt bắt được, không ngờ nó còn sống.
So với khủng long phương Tây thì Hàn Băng vẫn thích rồng trong thần thoại Trung Quốc hơn, hắn nhớ rõ bộ dạng lúc Nguyên Anh kỳ của con Bạch Long kia, uy phong lẫm lẫm, không thể xâm phạm, thật lớn, xinh đẹp, uy lực vô cùng.
Đáy mắt Hàn Băng lộ ra vẻ nhất định phải có được, khơi dậy dục vọng muốn chinh phục.
Không cần những thứ khác, tôi chỉ cần con rồng kia.
Tô Hương Hương vừa thấy vẻ mặt của Hàn Băng là biết chuyện này ổn rồi, vốn cô ta đang lo lắng ba người liên thủ, hai người này lại đột nhiên đổi ý, hoặc không chịu xuất lực phá rối sau lưng, nhưng bây giờ thì không cần phải lo nữa.
Trong lúc ba người phân chia ‘chiến lợi phẩm’ thì Trần Thải Tinh đã nhận ra, nhưng lại làm như không thấy, cậu vốn muốn dẫn ba người họ đến đây. Lần này cậu muốn vận dụng năng lực của Boss Thành Hư Vô, nếu dọn rác thì không cần phải chú ý đến nguyên tắc công bằng.
Ba người kia cũng đâu muốn công bằng với cậu.
Trần Thải Tinh ôm Hắc Đản, Côn Luân Lão tổ đi bên cạnh, Tiểu Bạch Long bay thấp xung quanh.
Vừa mới đặt chân đến thì Hắc Đản đã ‘pi’ một tiếng, ba, hình như chỗ này có gì đó sai sai.
“Không sao.” Trần Thải Tinh sờ đầu con trai.
Hắc Đản không thèm để ý nữa, ba đã nói không sao rồi, lão cha cũng ở đây, vì thế muốn chui ra leo lên người em gái Tiểu Bạch.
Mỗi lần Trần Thải Tinh nghe Đản Đản nói muốn cưỡi em gái Tiểu Bạch thì rầu vô cùng, cậu cảm thấy xem em gái như thú cưỡi không hay chút nào, đã từng nói với Đản Đản, em gái đương nhiên là dùng để yêu thương, con béo như thế … à không, con đáng yêu như thế thì đừng có đè em gái bị thương.
Kết quả là Tiểu Bạch lại không để ý, nói nó chịu được, nó chịu được mà.
Trần Thải Tinh: … Lại đối diện với đôi mắt to tròn của Đản Đản, cậu chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà Đản Đản vẫn phải khống chế chút, không làm Tiểu Bạch bị thương.
Hắc Đản quen nẻo ngồi lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn cong đuôi, đảm bảo lúc nó bay thì Đản Đản còn có thể chơi cầu trượt.
Trần Thải Tinh: … Con trai nhà mình đúng là được lắm, giả vờ ngoan ngoãn để được người khác cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa.
Côn Luân Lão tổ nhìn ra ý nghĩ trong lòng ái đồ, không nói ra những hành vi ‘ngoan ngoãn đáng yêu’ của Hắc Đản khi đi theo hắn vào trò chơi.
Hoả Linh Chi biết chạy, cho nên không cần phải tìm ở chỗ nào cả, hai người hai thú chỉ cần đi dạo như trong hoa viên nhà mình chờ Hoả Linh Chi tự động chạy đến trước mặt bọn họ là được, chuyện này cũng không phải là không thể.
Quả nhiên đi một lúc đã nghe đến tiếng ‘pi pi’ của Đản Đản.
Ba, có cây nấm đen như mực biết chạy kìa!
Hoả Linh Chi: …
Trần Thải Tinh nghĩ thầm con trai đúng là ăn vạ cấp thần luôn. Cậu cúi đầu, Hoả Linh Chi đã chạy đến cách đó không xa rồi, cái đầu đen như mực đầy vân đỏ, nhìn hình dạng thì đúng là rất giống cây nấm, nhưng mà lớn hơn nhiều.
Trong đầu xuất hiện một giọng nói non nớt: Tỷ tỷ, ngươi thơm quá, thơm quá đi.
Hoả Linh Chi nhảy đến bên chân Trần Thải Tinh, giọng nói mềm mại: Tỷ tỷ?
Trần Thải Tinh nhìn cây Hoả Linh Chi kia, đối phương thân cận còn muốn dùng đầu cọ lên váy của cậu. Trần Thải Tinh không khỏi quay đầu nhìn Lão tổ, “Vẫn là một đứa trẻ, không xuống tay được.”
“Chỉ cần một bộ phận là được.” Thần sắc Côn Luân Lão tổ đạm nhiên, bổ sung, “Nó có thể mọc lại.”
Thứ gì có linh, khai trí thì không đơn thuần chỉ là đồ ăn, Trần Thải Tinh hơi do dự.
Tỷ tỷ, ngươi muốn tìm ta ư? Ngươi muốn thân thể của ta ư?
Hoả Linh Chi nghiêng đầu, giọng nói rất vui vẻ.
Trần Thải Tinh ngồi xổm xuống, ăn ngay nói thật: “Chúng ta đúng là đến tìm ngươi, Tiểu Bạch Long trọng thương cần có ngươi mới có thể cứu mạng, nhưng mà …” cậu còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Hoả Linh Chi lui về sau mấy bước, sau đó đất đen bị đốt trọi xung quanh quay cuồng, Hoả Linh Chi to bằng bàn tay bắt đầu run lên, lôi một cái rễ dài năm, sáu mét trong đất ra.
Tỷ tỷ, ngươi muốn bao nhiêu? Ta cho ngươi này! Ta có nhiều lắm á! Hoả Linh Chi nghiêng đầu lắc bùn đất trên rễ xuống, kéo cái rễ thật dài giống như hiến vật quý xoay vòng quanh Trần Thải Tinh.
Chiều dài vậy mà quấn được mười vòng.
Trần Thải Tinh: …
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Hoả Linh Chi đúng là không thể đo lường.
“Ngươi bao lớn rồi?”
Hoả Linh Chi suy nghĩ một lúc, nói: Không biết, ta chỉ có thể nói ta ở đây từ khi nơi này trở nên khô cằn, ta cảm thấy mình vẫn là một đứa nhỏ á tỷ tỷ.
Côn Luân Lão tổ đứng một bên không nể tình nói: “Khu rừng Hoả Diệm Sơn này đã 4000 năm tuổi rồi.”
Cho nên nhỏ cái gì nữa mà nhỏ? Con nít nào 4000 tuổi?
Trần Thải Tinh nhìn cây nấm kia, cậu nghĩ có lẽ vì thực vật trưởng thành chậm. Cậu duỗi tay sờ đầu nó, không hề bị phỏng tay, ngược lại còn ấm áp, thoải mái vô cùng.
“Cảm ơn ngươi, chúng ta cần bao nhiêu?” Trần Thải Tinh ngẩng đầu nhìn Lão tổ.
Côn Luân Lão tổ nhìn Hoả Linh Chi vẫn luôn lấy lòng muốn hiến đồ, hận không thể nói trừ tận gốc luôn cho rồi, nhưng vẫn nói: “Cỡ Băng Liên là được.”
Tỉ lệ 1:1 à. Trần Thải Tinh lấy Băng Liên từ trong nhẫn không gian.
Hoả Linh Chi nghe hiểu lời hai người nói, không nói nhiều chặt một nhúm mông của mình, nói: Tỷ tỷ, cho ngươi, ta thích tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể chơi với ta không? Còn có bông hoa này thật thú vị nè.
Trần Thải Tinh nhặt Hoả Linh Chi bỏ vào không gian, nói: “Đây là Băng Liên, ở Băng Nguyên phía Cực Tây, nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi một đoá.”
Băng Liên sinh trưởng ở vùng lạnh giá, Hoả Linh Chi lại thuộc tính nóng, là hai thứ vốn không nên giao thoa, bởi vì Trần Thải Tinh thuận tay trao đổi cho nên Băng Liên rơi vào tay Hoả Linh Chi.
Hoả Linh Chi quá cô đơn, nó sống ở nơi này rất lâu rồi, rừng rậm đất đai khô cằn không hề có một sinh vật còn sống nào, cho dù có người tu chân tiến vào thì Hoả Linh Chi đều không thích bọn họ, không thèm xuất hiện, trốn vào chỗ sâu nhất ngủ say. Bây giờ nó thích vị tỷ tỷ thơm ơi là thơm này, tỷ tỷ còn tặng nó một đoá hoa nhỏ xinh đẹp nữa, Hoả Linh Chi trân trọng giữ gìn, muốn tìm một nơi để trồng xuống, mỗi ngày đều có thể ngắm nó.
“Ta cho nó chút linh khí.” Trần Thải Tinh sợ Băng Liên sẽ tan mất, cậu dùng lực lượng Hư Vô rót vào Băng Liên.
Băng Liên vốn sắp tan rã lập tức lên tinh thần, Hoả Linh Chi thích thú vô cùng, dùng đầu cọ cọ cánh hoa của Băng Liên.
Trần Thải Tinh không biết một việc này của cậu làm cho Băng Liên mở linh thức, những năm tháng tu hành dài dằn dặt sau này, hai thứ thực vật làm bạn lẫn nhau, Băng Liên trở thành Băng Liên phiên bản bình thường ở Băng Nguyên Cực Tây và phiên bản đặc biệt Hoả Băng Liên ở Hoả Diệm Sơn.
Bởi vì lực lượng Hư Vô, dù chỉ có một sợi nhỏ thì Băng Liên này khi tu luyện giống như được mở hack vậy, còn biết bảo vệ Hoả Linh Chi, ở nơi này, trừ phi chúng nó tự nguyện xuất hiện nhờ cơ duyên, nếu không thì dù người đến tu vi có cao đến mức nào cũng không thể tổn thương cả hai. Nó còn biết tu thành hình người nữa.
Tỷ tỷ, ta đi trồng Tiểu Băng đây, ngươi phải cẩn thận đấy.
Hoả Linh Chi ôm Băng Liên vô cùng vui vẻ rời đi.
Trần Thải Tinh biết Hoả Linh Chi nhắc nhở điều gì, loại linh vật thiên địa tạo hoá này có thể phân biệt được nguy hiểm theo bản năng.
Đồ đã lấy được rồi, bọn họ cũng không ra ngoài được, nơi này bị lập kết giới ảo cảnh rồi.
“Xuất hiện đi, còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Giọng điệu Trần Thải Tinh nhàn nhạt.
Ba người kia lập tức hiện thân. Lưu Hoả cảm thấy không ổn, người này biết bọn họ ở đây, có lẽ cũng biết bọn họ đã đặt bẫy, nhưng tại sao vẫn muốn mắc vào?
Không phải, không phải là Nguyên Tinh mắc câu mà là bọn họ dính bẫy của Nguyên Tinh.
Suy nghĩ trong lòng Lưu Hoả, hai người kia sao có thể không biết được? Nhưng như thế thì sao? Tô Hương Hương mở đạo cụ, “Ta tạm thời phong ấn lực lượng của NPC, không có Lão tổ hỗ trợ, Nguyên Tinh cùng lắm chỉ là Nguyên Anh kỳ, ba chúng ta liên thủ lại thì sợ gì nữa?”
“Ông đây sợ bao giờ?” Lưu Hoả đương nhiên sẽ không để mất mặt, đã đến nước này rồi.
Tiểu Bạch Long chở Hắc Đản bay trên không trung, nhận ra người làm nó bị thương, tức giận rống lên. Hắc Đản ở trên nghe thấy, thì ra là tên người xấu này làm em gái bị thương, Hắc Đản pi pi: Đừng sợ, ca ca báo thù cho ngươi.
Nói xong thì biến lớn lên, chín cái đuôi lông xù đong đưa trên không trung, sau đó Tiểu Bạch bị đè xuống, đè xuống, đè xuống.
Trần Thải Tinh: …
Côn Luân Lão tổ nắm một cái đuôi của Hắc Đản, vo Cửu Vĩ Hồ to đùng thành một cục nhỏ nhét vào lòng, một tay đè lên đầu Hắc Đản đang giãy giụa, nói: “Đừng có quậy, để Tinh lên.”
Pi! Ta muốn đánh người xấu.
“Chừa lại một hơi cuối cho ngươi.” Côn Luân Lão tổ nói xong mới nhớ đến không phải hắn động thủ, ánh mắt dò hỏi Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh sảng khoái nói: “Được.”
“Khẩu khí thật lớn.” Tô Hương Hương cười trào phúng, vứt một cái bùa khống chế cho Cửu Vĩ Hồ, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, “Không phải ngươi muốn phi thăng sao? Ta giúp ngươi một đoạn đường.”
Vừa nghe đã biết là đạo cụ trò chơi.
Hàn Băng đã chạy về phía Tiểu Bạch Long, Trần Thải Tinh nhanh tay nhét Tiểu Bạch Long đang tức giận vô cùng tưởng mình gào rất uy phong nhưng thật ra nghe non chẹt vào nhẫn không gian. Hàn Băng và Lưu Hoả chạy thẳng về phía cậu, đồng thời còn có một tiếng rồng ngâm vang lên trên không.
Đây là một con Thanh Long, là Hàn Băng mua trong đạo cụ trò chơi, nhưng thiên phú cũng bình thường. Hai con rồng của Hàn Băng ít nhiều đều có chút vấn đề, huyết thống không thuần cho nên hắn mới tìm kiếm nhiều hơn.
Thanh Long xoay vòng duỗi móng muốn chụp Trần Thải Tinh.
Chỉ thấy một đoàn sương đen toả ra từ người Trần Thải Tinh, con Thanh Long hunh mãnh kia đột nhiên ‘ngao’ một tiếng bay đi mất.
Hàn Băng, Lưu Hoả:??? Đây là rồng của ta / ngươi á? Nuôi một con rồng tầm thường thế này lâu đến vậy?
“Quả nhiên là có chút bản lĩnh.” Ánh mắt Hàn Băng lạnh lẽo nhìn về phía đối phương.
Trần Thải Tinh lạnh lùng cười, “Không có chút bản lĩnh thì cũng chỉ có thể chết trong tay ba vị đội trưởng. Không làm cho Thanh Long của anh phản phệ lại đã là cho nó thể diện rồi, chủ nhân là súc sinh, nhưng Thanh Long vẫn phải có sĩ diện.”
Hàn Băng nổi giận, tản ra uy áp tu vi, rồi lấy vũ khí của mình ra.
Đây là đạo cụ trò chơi, bề ngoài có vẻ là trí năng lửa đạn bậc cao thuộc tinh tế.
Trò chơi cấm những vũ khí có lực sát thương lớn của phó bản có nền văn minh cao cấp xuất hiện ở phó bản có nền văn minh cấp trung hoặc cấp thấp. Thế giới này tuy là tu chân, nhưng người tu chân có tu vi cao cường chỉ là số ít ở thế giới này mà thôi, phần lớn vẫn là bá tánh cổ đại bình thường.
“Lỗ hổng trò chơi?” Trần Thải Tinh đoán ra làm sao để mang được vũ khí vào, liếc nhìn Lão tổ, “Trò chơi này sắp thành cái sàng rồi đấy, anh có làm việc không hả?”
Lão tổ: …
Đạn pháo đã nhắm về phía Trần Thải Tinh.
Đồng thời Tô Hương Hương sử dụng đạo cụ, có thể trợ giúp người tu chân tăng tu vi trong nháy mắt, sắp sửa độ kiếp rồi, nơi này hỗn loạn như thế, người tu chân nếu tâm tính không kiên định, đột nhiên độ kiếp thì chỉ có thể vẫn diệt.
“Ta lại tặng cho ngươi chín đạo thiên lôi.” Tô Hương Hương nhìn Nguyên Tinh đang trốn tránh đạn pháo nở nụ cười.
Không ai có thể thoát được.
Lưu Hoả đứng một bên ăn dưa đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, khi đạn pháo sắp sửa chạm đến góc áo của Nguyên Tinh, một lớp sương đen mỏng manh lại bọc lấy đạn pháo bẻ ngược về phía Hàn Băng.
Mà Tô Hương Hương vốn đang đắc ý lại đột nhiên trừng mắt, chột dạ quay cuồng, “Không thể nào, không thể nào, ta độ kiếp, không thể …”
Tô Hương Hương là Phản Hư hậu kỳ, độ kiếp lên là Đại Thừa kỳ, cái này đối với người tu chân mà nói là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, tu vi càng cao, độ kiếp càng nguy hiểm. Người tu chân vốn là nhìn lén Thiên Đạo, tìm một cơ hội để thành tiên. Nhân loại tìm kiếm lỗ hổng của Thiên Đạo, Thiên Đạo đương nhiên sẽ phạt nặng.
Càng cao càng nguy hiểm.
Lúc Tô Hương Hương độ kiếp Phản Hư kỳ, may là có đạo cụ bảo vệ nhưng vẫn suýt không thể chống nổi, bởi vậy cô ta luôn đè tu vi của mình, cũng không muốn thăng nữa, dù sao cô ta có đạo cụ, là chúa tể ở thế giới này, không cần thiết có tu vi quá cao. Nhưng kết quả không ngờ đến bây giờ tâm cảnh của cô ta bỗng đột phá, chuẩn bị độ kiếp.
“Là ngươi!!!” Tô Hương Hương phản ứng lại, khoé mắt muốn nứt ra, hận không thể giết chết Nguyên Tinh.
“Tự làm tự chịu.” Thần sắc Trần Thải Tinh lạnh nhạt.
Thiên lôi quay cuồng, mây hạ thấp xuống, mây đen cuồn cuộn loé tia điện, ngay sau đó là đạo thiên lôi thứ nhất rơi xuống.
Khu rừng này cũng không lớn, chuyên môn đánh lên người Tô Hương Hương.
Tầng thứ nhất, Tô Hương Hương miễn cưỡng chịu đựng, lúc bị bổ phun ra một ngụm máu, lôi điện lần này quá mạnh mẽ, cô ta vốn tưởng rằng lấy tu vi Phản Hư kỳ của cô ta thì tầng thứ nhất có thể nhẹ nhàng chống được, không ngờ lại là thế này. Thần sắc Tô Hương Hương kinh hoảng, vội vàng ngồi xuống đất đả toạ, nhưng tâm trí cô ta rối loạn, đương nhiên không thể nhập định.
Cô ta không biết rằng, dám ức hiếp con cưng của Thiên Đạo, không đánh chết thì Thiên Đạo sẽ không thu tay lại.
Bên kia Hàn Băng né tránh đạn pháo mất hết mấy cái đạo cụ, hắn gọi Lưu Hoả. Nếu đã bị đối phương cản trở thì lần này đúng là ngươi chết ta sống, nếu đối phương không chết thì mạng của ba người bọn họ đều sẽ để lại ở nơi này. Trong lòng Lưu Hoả cũng hiểu điều này, không dám tiếp tục nhởn nhơ, bắt đầu vứt đạo cụ.
Nhưng tất cả đạo cụ hoặc là giống như đá rơi vào biển lớn, không vang được tiếng nào, hoặc là bắn ngược lại trên người của hắn.
Lưu Hoả hoảng loạn, “Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại như thế này?”
Trần Thải Tinh đang muốn trả lời mấy câu trung nhị kiểu như, ta là con cưng của Thiên Đạo, Thiên Đạo không ưa các ngươi, nhân danh mặt trăng ta sẽ tiêu diệt các ngươi, vân vân, nhưng mà Côn Luân Lão tổ vẫn luôn không nhúc nhích bên cạnh lại nói: “Thành chủ của Thành Hư Vô.”!!!
“Phụt!” Tô Hương Hương dùng đạo cụ chống qua được đạo thiên lôi thứ hai, đến đạo thứ ba nghe được câu trả lời này, lập tức phun một ngụm máu tươi, vừa lúc bị sét đánh trúng, cả người cháy đen, tản ra mùi thịt.
Hai người khác cũng chẳng thể tốt hơn, tâm thái sắp phát điên rồi, vậy mà lại có thành chủ! Trò chơi này vậy mà lại thật sự có thành chủ.
Nếu có thành chủ thì tại sao lại không xuất hiện sớm hơn một chút, tại sao lại là lúc này, tại sao lại để cho bọn họ ngồi lên vị trí đứng đầu.
“Thành chủ, tôi sai rồi, buông tha cho tôi đi.” Lưu Hoả vội quỳ xuống, đứng trước chúa tể của trò chơi, ba đội trưởng bọn họ là cái thá gì chứ? Đều là bị trò chơi đè trên đầu, bọn họ lợi dụng quá trình tìm kiếm lỗ hổng, tìm bug để đứng trên đỉnh núi, nhưng căn nguyên vẫn phải dựa vào trò chơi.
Không có trò chơi thì bọn họ chẳng là gì cả.
“Nếu là người chơi thì sinh tử của các ngươi để trò chơi phán định.”
Đạo cụ và kim tệ đều bị xoá sạch, chỉ còn những thứ cơ bản của người chơi mới bắt đầu. Bọn họ chỉ có kinh nghiệm phong phú và thân thể đã được cải tạo là hơn đám người mới, nếu có thể chống cự được thì bọn họ có thể ra khỏi thế giới này, nếu chết thì cũng chẳng thể trách được ai.
Đạo thiên lôi thứ năm, Tô Hương Hương cuối cùng cũng chịu không nổi, biến thành một cục than đen, trực tiếp thần hồn vẫn diệt.
Tô Hương Hương vừa chết, Lưu Hoả và Hàn Băng cũng trọng thương, tu vi lập tức tuột về Ngưng Mạch kỳ. Quan trọng nhất là Tô Hương Hương dùng đạo cụ thay đổi độ khó của ba người, nhiệm vụ để ra khỏi trò chơi chỉ là tìm được một cái tà vật rồi phá huỷ là được. Tô Hương Hương đã sớm tìm được rồi, bỏ thứ đó vào trong ba lô trò chơi, cô ta cẩn thận, vô cùng đề phòng hai người, không đặt trong nhẫn không gian.
Bây giờ người vừa chết, đạo cụ và kim tệ trong ba lô đều biến mất.
Không có thứ tà vật kia, hai người Ngưng Mạch kỳ phải ở lại tu chân giới này tiếp tục tìm kiếp, thứ đồ này chỉ xuất hiện ở những nơi nguy hiểm vô cùng, tiền đồ gian nan …
Thành Hư Vô.
Tô Hương Hương từ Thành Hư Vô đi vào trò chơi.
Ngày hôm nay Thành Hư Vô không có gì khác với ngày thường, người chơi giao dịch, khoác lác, thảo luận về phó bản, ăn cơm, tò mò vì mới vừa từ phó bản cấp trung, cấp thấp vào Thành Hư Vô.
Quảng trường có người chơi đang phổ cập khoa học, “… Pho tượng kia nghe nói là thành chủ, chẳng ai biết đúng hay sai, nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần nhớ kỹ rằng đắc tội ai cũng được chứ đừng đắc tội ba vị đội trưởng, bọn họ ở thành trên, nhìn thấy thành thị trên kia không? Là ở đó đó …”
Người kia thao thao bất tuyệt nói về sự trâu bò của ba vị đội trưởng.
Người chơi mới vừa đến mang vẻ ngưỡng mộ, “Mạnh vậy sao? Nếu có một ngày tôi cũng có thể …”
‘Rầm!’
Thành trên phát ra một tiếng vang lớn, dường như là có thứ gì đó vừa sụp, mọi người sửng sốt, sao lại như thế? Đã xảy ra chuyện gì?
“Hướng đó hình như là cung điện Tử Cấm Thành của đội trưởng Tô Hương Hương, sụp hả? Không thể nào.”
“???!!!”
“Sao lại thế được?”
Người chơi mới vào sững sờ tại chỗ, mới vừa nghe người kia nói ba vị đội trưởng trâu bò thế nào, mới có bao lâu đâu mà chỗ ở đã bị huỷ rồi. Người kể kia còn kinh ngạc hơn, hắn dùng đạo cụ tìm hiểu tin tức, sau khi nghe được lẩm bẩm: “Tô Hương Hương chết rồi …”
Một trong ba vị đội trưởng của Thành Hư Vô, Tô Hương Hương âm ngoan cẩn thận, thủ đoạn tàn nhẫn đã chết rồi.
Người chơi mới đến: “Vậy mà chết rồi? Tôi vẫn không nên làm đội trưởng gì, quá đáng sợ, vẫn nên ngoan ngoãn vượt ải cho rồi.”
Người kể không thể phản bác được, thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần.
Cứ vậy mà chết?
Ba vị đội trưởng đứng trên cao đã lâu, đã từng những người chơi khiêu khích, uy hiếp, nhìn không thuận mắt, lần nào cũng là chuyện ‘thuận tay giải quyết’ mà thôi, không cần phải tốn nhiều sức, dù có kẻ cứng xương vỏ rắn, ba người cùng bắt tay đánh gãy xương cốt toàn thân của hắn, mài thành bột phấn, giết gà doạ khỉ, làm cho đám người chơi không biết tôn kính ba vị đội trưởng xem thử.
Giống như một người chơi nữ không biết đến Tô Hương Hương, không vừa mắt mắng cô ta một câu, người này tên là gì không ai nhớ rõ, nhưng chết rất thảm thiết, chuyện bị Tô Hương Hương trả thù như thế nào vẫn còn truyền nhau ở Thành Hư Vô.
Kéo cô ta vào trò chơi, chém đứt tay chân, làm cho người chơi nữ kia nhận hết tra tấn trong phó bản.
Ba người liên thủ như thế chỉ để giữ gìn quyền uy của ba đại đội.
Chưa từng thất bại, cho nên nghĩ rằng lần này cũng sẽ như thế.
Tuy rằng thế giới này có chỗ nào đó không đúng lắm, Nguyên Tinh cũng tạo cho người khác cảm giác kì lạ, nhưng cân nhắc lợi ích, ba người vẫn quyết định động thủ, nếu không được thì như Tô Hương Hương nói, lập tức rời khỏi trò chơi là được.
Hoả Diệm Sơn Cực Nam ở phía Nam của Bồng Lai Sơn, một khu rừng rậm ở biên giới. Nơi này rất kỳ lạ, độ ấm rất cao, cây cối bị đốt trụi lủi, toàn thân biến thành màu đen, mang theo vết vân lửa rạn nứt, dưới chân là đất đen bị đốt trơ trọi, Hoả Linh Chi ngay bên trong.
Rừng rậm không lớn, hơn nữa cây cối bị thiêu trọc, có vẻ trống vắng. Theo lý thì rất dễ tìm đồ, đặc biệt là hiệu quả của Hoả Linh Chi vô cùng kỳ diệu, hẳn nên có rất nhiều tu sĩ đến mới đúng, nhiệt độ cao và khí độc bên trong đối với người tu chân mà nói không phải là chuyện gì khó khăn.
Nhưng gần như có rất ít người tu chân đến, dù có đến thì lượn lờ mấy tháng rồi thất vọng ra về.
Bởi vì Hoả Linh Chi này biết chạy.
Chạy tán loạn trong rừng cây và mặt đất khô cằn này, bề ngoài của nó, màu sắc cũng giống như mặt đất cho nên rất khó phát hiện. Trần Thải Tinh và sư phụ Lão tổ của mình đến rồi, bộ lông trắng xoã tung của Hắc Đản bị không khí cực nóng ở nơi này nướng cho uốn cong lại, còn toả mùi thơm nữa.
“Pi!” Ê bực á, bộ lông xinh đẹp của Đản Đản bị uốn cong rồi kìa!
Trần Thải Tinh vuốt lông con trai, khoác áo choàng Phượng Vũ lên người rồi bọc Hắc Đản vào. Áo choàng Phượng Vũ tính nóng, ở Băng Nguyên sẽ có tác dụng giữ ấm, đến nơi này thì có thể ngăn cách hơi nóng của lửa, là một món trong số quà mà sư phụ Lão tổ tặng cho ái đồ nhà mình.
Ngoại trừ việc màu sắc hơi nổi, kiểu nữ, thì không có gì xấu nữa.
Dù sao thì cũng là dùng lông chim phượng hoàng hiếm đến nỗi gần như tuyệt tích mà rèn nên.
Áo choàng màu đỏ rực lửa, khoác lên làn da trắng nõn của Trần Thải Tinh, búi tóc vô cùng đơn giản cũng có thể làm cho nét diễm lệ bắn ra bốn phía, lộng lẫy bắt mắt.
Ba người trốn ở nơi xa, ánh mắt của Tô Hương dán lên cái áo choàng kia, Côn Luân Lão tổ này có không ít bảo vật, thứ này cô ta muốn. Lưu Hoả truyền âm trong thức hải, con vật trong tay Nguyên Tinh không tệ, hắn muốn nó, hắn còn chưa từng nuôi sủng vật Phản Hư kỳ nào. Đúng rồi, rồng đâu?
Nếu Nguyên Tinh không phải Trần Thải Tinh thì con rồng kia đương nhiên sẽ không có.
Sắc mặt Hàn Băng lạnh lùng, Tô Hương sợ cái miệng thối của Lưu Hoả làm cho Hàn Băng đổi ý tại chỗ, cô ta trừng Lưu Hoả một cái. Ngay sau đó bọn họ lập tức thấy bên người Nguyên Tinh xuất hiện một con rồng nhỏ màu ngân bạch.
Con rồng này không phải cùng một con với con khủng long kia, Lưu Hoả càng nhìn càng thấy quen, hắn quay đầu nhìn Hàn Băng, truyền âm: 300 năm trước có phải anh suýt thu phục được một con Bạch Long Nguyên Anh kỳ hay không? Kết quả bị thương nặng, con rồng đó cũng biến mất.
Hàn Băng thích rồng, thích săn rồng, thuần phục rồng.
Khi đó tu vi của ba người họ đều là Nguyên Anh hậu kỳ, sắp sửa đột phá đến Phản Hư kỳ. Hàn Băng phát hiện một con Bạch Long, hắn vô cùng hứng thú đi săn rồng, nghĩ đến tu vi của mình cao hơn con rồng kia, hẳn là sẽ không thành vấn đề, nhưng kết quả lại suýt chút nữa lật thuyền trong mương.
Cuối cùng vẫn là lấy con rồng đạo cụ ra mới làm bị thương con Bạch Long kia.
Hàn Băng vì thế bị thương nặng, không ít lần bị Lưu Hoả và Tô Hương Hương trêu ghẹo, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là hắn đã nhận ra con rồng bên người Nguyên Tinh là con rồng lúc trước hắn suýt bắt được, không ngờ nó còn sống.
So với khủng long phương Tây thì Hàn Băng vẫn thích rồng trong thần thoại Trung Quốc hơn, hắn nhớ rõ bộ dạng lúc Nguyên Anh kỳ của con Bạch Long kia, uy phong lẫm lẫm, không thể xâm phạm, thật lớn, xinh đẹp, uy lực vô cùng.
Đáy mắt Hàn Băng lộ ra vẻ nhất định phải có được, khơi dậy dục vọng muốn chinh phục.
Không cần những thứ khác, tôi chỉ cần con rồng kia.
Tô Hương Hương vừa thấy vẻ mặt của Hàn Băng là biết chuyện này ổn rồi, vốn cô ta đang lo lắng ba người liên thủ, hai người này lại đột nhiên đổi ý, hoặc không chịu xuất lực phá rối sau lưng, nhưng bây giờ thì không cần phải lo nữa.
Trong lúc ba người phân chia ‘chiến lợi phẩm’ thì Trần Thải Tinh đã nhận ra, nhưng lại làm như không thấy, cậu vốn muốn dẫn ba người họ đến đây. Lần này cậu muốn vận dụng năng lực của Boss Thành Hư Vô, nếu dọn rác thì không cần phải chú ý đến nguyên tắc công bằng.
Ba người kia cũng đâu muốn công bằng với cậu.
Trần Thải Tinh ôm Hắc Đản, Côn Luân Lão tổ đi bên cạnh, Tiểu Bạch Long bay thấp xung quanh.
Vừa mới đặt chân đến thì Hắc Đản đã ‘pi’ một tiếng, ba, hình như chỗ này có gì đó sai sai.
“Không sao.” Trần Thải Tinh sờ đầu con trai.
Hắc Đản không thèm để ý nữa, ba đã nói không sao rồi, lão cha cũng ở đây, vì thế muốn chui ra leo lên người em gái Tiểu Bạch.
Mỗi lần Trần Thải Tinh nghe Đản Đản nói muốn cưỡi em gái Tiểu Bạch thì rầu vô cùng, cậu cảm thấy xem em gái như thú cưỡi không hay chút nào, đã từng nói với Đản Đản, em gái đương nhiên là dùng để yêu thương, con béo như thế … à không, con đáng yêu như thế thì đừng có đè em gái bị thương.
Kết quả là Tiểu Bạch lại không để ý, nói nó chịu được, nó chịu được mà.
Trần Thải Tinh: … Lại đối diện với đôi mắt to tròn của Đản Đản, cậu chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà Đản Đản vẫn phải khống chế chút, không làm Tiểu Bạch bị thương.
Hắc Đản quen nẻo ngồi lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn cong đuôi, đảm bảo lúc nó bay thì Đản Đản còn có thể chơi cầu trượt.
Trần Thải Tinh: … Con trai nhà mình đúng là được lắm, giả vờ ngoan ngoãn để được người khác cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa.
Côn Luân Lão tổ nhìn ra ý nghĩ trong lòng ái đồ, không nói ra những hành vi ‘ngoan ngoãn đáng yêu’ của Hắc Đản khi đi theo hắn vào trò chơi.
Hoả Linh Chi biết chạy, cho nên không cần phải tìm ở chỗ nào cả, hai người hai thú chỉ cần đi dạo như trong hoa viên nhà mình chờ Hoả Linh Chi tự động chạy đến trước mặt bọn họ là được, chuyện này cũng không phải là không thể.
Quả nhiên đi một lúc đã nghe đến tiếng ‘pi pi’ của Đản Đản.
Ba, có cây nấm đen như mực biết chạy kìa!
Hoả Linh Chi: …
Trần Thải Tinh nghĩ thầm con trai đúng là ăn vạ cấp thần luôn. Cậu cúi đầu, Hoả Linh Chi đã chạy đến cách đó không xa rồi, cái đầu đen như mực đầy vân đỏ, nhìn hình dạng thì đúng là rất giống cây nấm, nhưng mà lớn hơn nhiều.
Trong đầu xuất hiện một giọng nói non nớt: Tỷ tỷ, ngươi thơm quá, thơm quá đi.
Hoả Linh Chi nhảy đến bên chân Trần Thải Tinh, giọng nói mềm mại: Tỷ tỷ?
Trần Thải Tinh nhìn cây Hoả Linh Chi kia, đối phương thân cận còn muốn dùng đầu cọ lên váy của cậu. Trần Thải Tinh không khỏi quay đầu nhìn Lão tổ, “Vẫn là một đứa trẻ, không xuống tay được.”
“Chỉ cần một bộ phận là được.” Thần sắc Côn Luân Lão tổ đạm nhiên, bổ sung, “Nó có thể mọc lại.”
Thứ gì có linh, khai trí thì không đơn thuần chỉ là đồ ăn, Trần Thải Tinh hơi do dự.
Tỷ tỷ, ngươi muốn tìm ta ư? Ngươi muốn thân thể của ta ư?
Hoả Linh Chi nghiêng đầu, giọng nói rất vui vẻ.
Trần Thải Tinh ngồi xổm xuống, ăn ngay nói thật: “Chúng ta đúng là đến tìm ngươi, Tiểu Bạch Long trọng thương cần có ngươi mới có thể cứu mạng, nhưng mà …” cậu còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Hoả Linh Chi lui về sau mấy bước, sau đó đất đen bị đốt trọi xung quanh quay cuồng, Hoả Linh Chi to bằng bàn tay bắt đầu run lên, lôi một cái rễ dài năm, sáu mét trong đất ra.
Tỷ tỷ, ngươi muốn bao nhiêu? Ta cho ngươi này! Ta có nhiều lắm á! Hoả Linh Chi nghiêng đầu lắc bùn đất trên rễ xuống, kéo cái rễ thật dài giống như hiến vật quý xoay vòng quanh Trần Thải Tinh.
Chiều dài vậy mà quấn được mười vòng.
Trần Thải Tinh: …
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Hoả Linh Chi đúng là không thể đo lường.
“Ngươi bao lớn rồi?”
Hoả Linh Chi suy nghĩ một lúc, nói: Không biết, ta chỉ có thể nói ta ở đây từ khi nơi này trở nên khô cằn, ta cảm thấy mình vẫn là một đứa nhỏ á tỷ tỷ.
Côn Luân Lão tổ đứng một bên không nể tình nói: “Khu rừng Hoả Diệm Sơn này đã 4000 năm tuổi rồi.”
Cho nên nhỏ cái gì nữa mà nhỏ? Con nít nào 4000 tuổi?
Trần Thải Tinh nhìn cây nấm kia, cậu nghĩ có lẽ vì thực vật trưởng thành chậm. Cậu duỗi tay sờ đầu nó, không hề bị phỏng tay, ngược lại còn ấm áp, thoải mái vô cùng.
“Cảm ơn ngươi, chúng ta cần bao nhiêu?” Trần Thải Tinh ngẩng đầu nhìn Lão tổ.
Côn Luân Lão tổ nhìn Hoả Linh Chi vẫn luôn lấy lòng muốn hiến đồ, hận không thể nói trừ tận gốc luôn cho rồi, nhưng vẫn nói: “Cỡ Băng Liên là được.”
Tỉ lệ 1:1 à. Trần Thải Tinh lấy Băng Liên từ trong nhẫn không gian.
Hoả Linh Chi nghe hiểu lời hai người nói, không nói nhiều chặt một nhúm mông của mình, nói: Tỷ tỷ, cho ngươi, ta thích tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể chơi với ta không? Còn có bông hoa này thật thú vị nè.
Trần Thải Tinh nhặt Hoả Linh Chi bỏ vào không gian, nói: “Đây là Băng Liên, ở Băng Nguyên phía Cực Tây, nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi một đoá.”
Băng Liên sinh trưởng ở vùng lạnh giá, Hoả Linh Chi lại thuộc tính nóng, là hai thứ vốn không nên giao thoa, bởi vì Trần Thải Tinh thuận tay trao đổi cho nên Băng Liên rơi vào tay Hoả Linh Chi.
Hoả Linh Chi quá cô đơn, nó sống ở nơi này rất lâu rồi, rừng rậm đất đai khô cằn không hề có một sinh vật còn sống nào, cho dù có người tu chân tiến vào thì Hoả Linh Chi đều không thích bọn họ, không thèm xuất hiện, trốn vào chỗ sâu nhất ngủ say. Bây giờ nó thích vị tỷ tỷ thơm ơi là thơm này, tỷ tỷ còn tặng nó một đoá hoa nhỏ xinh đẹp nữa, Hoả Linh Chi trân trọng giữ gìn, muốn tìm một nơi để trồng xuống, mỗi ngày đều có thể ngắm nó.
“Ta cho nó chút linh khí.” Trần Thải Tinh sợ Băng Liên sẽ tan mất, cậu dùng lực lượng Hư Vô rót vào Băng Liên.
Băng Liên vốn sắp tan rã lập tức lên tinh thần, Hoả Linh Chi thích thú vô cùng, dùng đầu cọ cọ cánh hoa của Băng Liên.
Trần Thải Tinh không biết một việc này của cậu làm cho Băng Liên mở linh thức, những năm tháng tu hành dài dằn dặt sau này, hai thứ thực vật làm bạn lẫn nhau, Băng Liên trở thành Băng Liên phiên bản bình thường ở Băng Nguyên Cực Tây và phiên bản đặc biệt Hoả Băng Liên ở Hoả Diệm Sơn.
Bởi vì lực lượng Hư Vô, dù chỉ có một sợi nhỏ thì Băng Liên này khi tu luyện giống như được mở hack vậy, còn biết bảo vệ Hoả Linh Chi, ở nơi này, trừ phi chúng nó tự nguyện xuất hiện nhờ cơ duyên, nếu không thì dù người đến tu vi có cao đến mức nào cũng không thể tổn thương cả hai. Nó còn biết tu thành hình người nữa.
Tỷ tỷ, ta đi trồng Tiểu Băng đây, ngươi phải cẩn thận đấy.
Hoả Linh Chi ôm Băng Liên vô cùng vui vẻ rời đi.
Trần Thải Tinh biết Hoả Linh Chi nhắc nhở điều gì, loại linh vật thiên địa tạo hoá này có thể phân biệt được nguy hiểm theo bản năng.
Đồ đã lấy được rồi, bọn họ cũng không ra ngoài được, nơi này bị lập kết giới ảo cảnh rồi.
“Xuất hiện đi, còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Giọng điệu Trần Thải Tinh nhàn nhạt.
Ba người kia lập tức hiện thân. Lưu Hoả cảm thấy không ổn, người này biết bọn họ ở đây, có lẽ cũng biết bọn họ đã đặt bẫy, nhưng tại sao vẫn muốn mắc vào?
Không phải, không phải là Nguyên Tinh mắc câu mà là bọn họ dính bẫy của Nguyên Tinh.
Suy nghĩ trong lòng Lưu Hoả, hai người kia sao có thể không biết được? Nhưng như thế thì sao? Tô Hương Hương mở đạo cụ, “Ta tạm thời phong ấn lực lượng của NPC, không có Lão tổ hỗ trợ, Nguyên Tinh cùng lắm chỉ là Nguyên Anh kỳ, ba chúng ta liên thủ lại thì sợ gì nữa?”
“Ông đây sợ bao giờ?” Lưu Hoả đương nhiên sẽ không để mất mặt, đã đến nước này rồi.
Tiểu Bạch Long chở Hắc Đản bay trên không trung, nhận ra người làm nó bị thương, tức giận rống lên. Hắc Đản ở trên nghe thấy, thì ra là tên người xấu này làm em gái bị thương, Hắc Đản pi pi: Đừng sợ, ca ca báo thù cho ngươi.
Nói xong thì biến lớn lên, chín cái đuôi lông xù đong đưa trên không trung, sau đó Tiểu Bạch bị đè xuống, đè xuống, đè xuống.
Trần Thải Tinh: …
Côn Luân Lão tổ nắm một cái đuôi của Hắc Đản, vo Cửu Vĩ Hồ to đùng thành một cục nhỏ nhét vào lòng, một tay đè lên đầu Hắc Đản đang giãy giụa, nói: “Đừng có quậy, để Tinh lên.”
Pi! Ta muốn đánh người xấu.
“Chừa lại một hơi cuối cho ngươi.” Côn Luân Lão tổ nói xong mới nhớ đến không phải hắn động thủ, ánh mắt dò hỏi Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh sảng khoái nói: “Được.”
“Khẩu khí thật lớn.” Tô Hương Hương cười trào phúng, vứt một cái bùa khống chế cho Cửu Vĩ Hồ, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, “Không phải ngươi muốn phi thăng sao? Ta giúp ngươi một đoạn đường.”
Vừa nghe đã biết là đạo cụ trò chơi.
Hàn Băng đã chạy về phía Tiểu Bạch Long, Trần Thải Tinh nhanh tay nhét Tiểu Bạch Long đang tức giận vô cùng tưởng mình gào rất uy phong nhưng thật ra nghe non chẹt vào nhẫn không gian. Hàn Băng và Lưu Hoả chạy thẳng về phía cậu, đồng thời còn có một tiếng rồng ngâm vang lên trên không.
Đây là một con Thanh Long, là Hàn Băng mua trong đạo cụ trò chơi, nhưng thiên phú cũng bình thường. Hai con rồng của Hàn Băng ít nhiều đều có chút vấn đề, huyết thống không thuần cho nên hắn mới tìm kiếm nhiều hơn.
Thanh Long xoay vòng duỗi móng muốn chụp Trần Thải Tinh.
Chỉ thấy một đoàn sương đen toả ra từ người Trần Thải Tinh, con Thanh Long hunh mãnh kia đột nhiên ‘ngao’ một tiếng bay đi mất.
Hàn Băng, Lưu Hoả:??? Đây là rồng của ta / ngươi á? Nuôi một con rồng tầm thường thế này lâu đến vậy?
“Quả nhiên là có chút bản lĩnh.” Ánh mắt Hàn Băng lạnh lẽo nhìn về phía đối phương.
Trần Thải Tinh lạnh lùng cười, “Không có chút bản lĩnh thì cũng chỉ có thể chết trong tay ba vị đội trưởng. Không làm cho Thanh Long của anh phản phệ lại đã là cho nó thể diện rồi, chủ nhân là súc sinh, nhưng Thanh Long vẫn phải có sĩ diện.”
Hàn Băng nổi giận, tản ra uy áp tu vi, rồi lấy vũ khí của mình ra.
Đây là đạo cụ trò chơi, bề ngoài có vẻ là trí năng lửa đạn bậc cao thuộc tinh tế.
Trò chơi cấm những vũ khí có lực sát thương lớn của phó bản có nền văn minh cao cấp xuất hiện ở phó bản có nền văn minh cấp trung hoặc cấp thấp. Thế giới này tuy là tu chân, nhưng người tu chân có tu vi cao cường chỉ là số ít ở thế giới này mà thôi, phần lớn vẫn là bá tánh cổ đại bình thường.
“Lỗ hổng trò chơi?” Trần Thải Tinh đoán ra làm sao để mang được vũ khí vào, liếc nhìn Lão tổ, “Trò chơi này sắp thành cái sàng rồi đấy, anh có làm việc không hả?”
Lão tổ: …
Đạn pháo đã nhắm về phía Trần Thải Tinh.
Đồng thời Tô Hương Hương sử dụng đạo cụ, có thể trợ giúp người tu chân tăng tu vi trong nháy mắt, sắp sửa độ kiếp rồi, nơi này hỗn loạn như thế, người tu chân nếu tâm tính không kiên định, đột nhiên độ kiếp thì chỉ có thể vẫn diệt.
“Ta lại tặng cho ngươi chín đạo thiên lôi.” Tô Hương Hương nhìn Nguyên Tinh đang trốn tránh đạn pháo nở nụ cười.
Không ai có thể thoát được.
Lưu Hoả đứng một bên ăn dưa đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, khi đạn pháo sắp sửa chạm đến góc áo của Nguyên Tinh, một lớp sương đen mỏng manh lại bọc lấy đạn pháo bẻ ngược về phía Hàn Băng.
Mà Tô Hương Hương vốn đang đắc ý lại đột nhiên trừng mắt, chột dạ quay cuồng, “Không thể nào, không thể nào, ta độ kiếp, không thể …”
Tô Hương Hương là Phản Hư hậu kỳ, độ kiếp lên là Đại Thừa kỳ, cái này đối với người tu chân mà nói là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, tu vi càng cao, độ kiếp càng nguy hiểm. Người tu chân vốn là nhìn lén Thiên Đạo, tìm một cơ hội để thành tiên. Nhân loại tìm kiếm lỗ hổng của Thiên Đạo, Thiên Đạo đương nhiên sẽ phạt nặng.
Càng cao càng nguy hiểm.
Lúc Tô Hương Hương độ kiếp Phản Hư kỳ, may là có đạo cụ bảo vệ nhưng vẫn suýt không thể chống nổi, bởi vậy cô ta luôn đè tu vi của mình, cũng không muốn thăng nữa, dù sao cô ta có đạo cụ, là chúa tể ở thế giới này, không cần thiết có tu vi quá cao. Nhưng kết quả không ngờ đến bây giờ tâm cảnh của cô ta bỗng đột phá, chuẩn bị độ kiếp.
“Là ngươi!!!” Tô Hương Hương phản ứng lại, khoé mắt muốn nứt ra, hận không thể giết chết Nguyên Tinh.
“Tự làm tự chịu.” Thần sắc Trần Thải Tinh lạnh nhạt.
Thiên lôi quay cuồng, mây hạ thấp xuống, mây đen cuồn cuộn loé tia điện, ngay sau đó là đạo thiên lôi thứ nhất rơi xuống.
Khu rừng này cũng không lớn, chuyên môn đánh lên người Tô Hương Hương.
Tầng thứ nhất, Tô Hương Hương miễn cưỡng chịu đựng, lúc bị bổ phun ra một ngụm máu, lôi điện lần này quá mạnh mẽ, cô ta vốn tưởng rằng lấy tu vi Phản Hư kỳ của cô ta thì tầng thứ nhất có thể nhẹ nhàng chống được, không ngờ lại là thế này. Thần sắc Tô Hương Hương kinh hoảng, vội vàng ngồi xuống đất đả toạ, nhưng tâm trí cô ta rối loạn, đương nhiên không thể nhập định.
Cô ta không biết rằng, dám ức hiếp con cưng của Thiên Đạo, không đánh chết thì Thiên Đạo sẽ không thu tay lại.
Bên kia Hàn Băng né tránh đạn pháo mất hết mấy cái đạo cụ, hắn gọi Lưu Hoả. Nếu đã bị đối phương cản trở thì lần này đúng là ngươi chết ta sống, nếu đối phương không chết thì mạng của ba người bọn họ đều sẽ để lại ở nơi này. Trong lòng Lưu Hoả cũng hiểu điều này, không dám tiếp tục nhởn nhơ, bắt đầu vứt đạo cụ.
Nhưng tất cả đạo cụ hoặc là giống như đá rơi vào biển lớn, không vang được tiếng nào, hoặc là bắn ngược lại trên người của hắn.
Lưu Hoả hoảng loạn, “Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại như thế này?”
Trần Thải Tinh đang muốn trả lời mấy câu trung nhị kiểu như, ta là con cưng của Thiên Đạo, Thiên Đạo không ưa các ngươi, nhân danh mặt trăng ta sẽ tiêu diệt các ngươi, vân vân, nhưng mà Côn Luân Lão tổ vẫn luôn không nhúc nhích bên cạnh lại nói: “Thành chủ của Thành Hư Vô.”!!!
“Phụt!” Tô Hương Hương dùng đạo cụ chống qua được đạo thiên lôi thứ hai, đến đạo thứ ba nghe được câu trả lời này, lập tức phun một ngụm máu tươi, vừa lúc bị sét đánh trúng, cả người cháy đen, tản ra mùi thịt.
Hai người khác cũng chẳng thể tốt hơn, tâm thái sắp phát điên rồi, vậy mà lại có thành chủ! Trò chơi này vậy mà lại thật sự có thành chủ.
Nếu có thành chủ thì tại sao lại không xuất hiện sớm hơn một chút, tại sao lại là lúc này, tại sao lại để cho bọn họ ngồi lên vị trí đứng đầu.
“Thành chủ, tôi sai rồi, buông tha cho tôi đi.” Lưu Hoả vội quỳ xuống, đứng trước chúa tể của trò chơi, ba đội trưởng bọn họ là cái thá gì chứ? Đều là bị trò chơi đè trên đầu, bọn họ lợi dụng quá trình tìm kiếm lỗ hổng, tìm bug để đứng trên đỉnh núi, nhưng căn nguyên vẫn phải dựa vào trò chơi.
Không có trò chơi thì bọn họ chẳng là gì cả.
“Nếu là người chơi thì sinh tử của các ngươi để trò chơi phán định.”
Đạo cụ và kim tệ đều bị xoá sạch, chỉ còn những thứ cơ bản của người chơi mới bắt đầu. Bọn họ chỉ có kinh nghiệm phong phú và thân thể đã được cải tạo là hơn đám người mới, nếu có thể chống cự được thì bọn họ có thể ra khỏi thế giới này, nếu chết thì cũng chẳng thể trách được ai.
Đạo thiên lôi thứ năm, Tô Hương Hương cuối cùng cũng chịu không nổi, biến thành một cục than đen, trực tiếp thần hồn vẫn diệt.
Tô Hương Hương vừa chết, Lưu Hoả và Hàn Băng cũng trọng thương, tu vi lập tức tuột về Ngưng Mạch kỳ. Quan trọng nhất là Tô Hương Hương dùng đạo cụ thay đổi độ khó của ba người, nhiệm vụ để ra khỏi trò chơi chỉ là tìm được một cái tà vật rồi phá huỷ là được. Tô Hương Hương đã sớm tìm được rồi, bỏ thứ đó vào trong ba lô trò chơi, cô ta cẩn thận, vô cùng đề phòng hai người, không đặt trong nhẫn không gian.
Bây giờ người vừa chết, đạo cụ và kim tệ trong ba lô đều biến mất.
Không có thứ tà vật kia, hai người Ngưng Mạch kỳ phải ở lại tu chân giới này tiếp tục tìm kiếp, thứ đồ này chỉ xuất hiện ở những nơi nguy hiểm vô cùng, tiền đồ gian nan …
Thành Hư Vô.
Tô Hương Hương từ Thành Hư Vô đi vào trò chơi.
Ngày hôm nay Thành Hư Vô không có gì khác với ngày thường, người chơi giao dịch, khoác lác, thảo luận về phó bản, ăn cơm, tò mò vì mới vừa từ phó bản cấp trung, cấp thấp vào Thành Hư Vô.
Quảng trường có người chơi đang phổ cập khoa học, “… Pho tượng kia nghe nói là thành chủ, chẳng ai biết đúng hay sai, nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần nhớ kỹ rằng đắc tội ai cũng được chứ đừng đắc tội ba vị đội trưởng, bọn họ ở thành trên, nhìn thấy thành thị trên kia không? Là ở đó đó …”
Người kia thao thao bất tuyệt nói về sự trâu bò của ba vị đội trưởng.
Người chơi mới vừa đến mang vẻ ngưỡng mộ, “Mạnh vậy sao? Nếu có một ngày tôi cũng có thể …”
‘Rầm!’
Thành trên phát ra một tiếng vang lớn, dường như là có thứ gì đó vừa sụp, mọi người sửng sốt, sao lại như thế? Đã xảy ra chuyện gì?
“Hướng đó hình như là cung điện Tử Cấm Thành của đội trưởng Tô Hương Hương, sụp hả? Không thể nào.”
“???!!!”
“Sao lại thế được?”
Người chơi mới vào sững sờ tại chỗ, mới vừa nghe người kia nói ba vị đội trưởng trâu bò thế nào, mới có bao lâu đâu mà chỗ ở đã bị huỷ rồi. Người kể kia còn kinh ngạc hơn, hắn dùng đạo cụ tìm hiểu tin tức, sau khi nghe được lẩm bẩm: “Tô Hương Hương chết rồi …”
Một trong ba vị đội trưởng của Thành Hư Vô, Tô Hương Hương âm ngoan cẩn thận, thủ đoạn tàn nhẫn đã chết rồi.
Người chơi mới đến: “Vậy mà chết rồi? Tôi vẫn không nên làm đội trưởng gì, quá đáng sợ, vẫn nên ngoan ngoãn vượt ải cho rồi.”
Người kể không thể phản bác được, thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần.
Cứ vậy mà chết?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook