Sau khi mẹ cô qua đời , Mộng Phạn lập tức nghĩ đến chuyện rời khỏi anh .Tháng sáu năm nay , cô nhận được một cơ hội trên trời rơi xuống.

Thầy hướng dẫn của cô tiến cử cô ra nước ngoài học tập bổ túc năng lực , cô dứt khoát đồng ý , chỉ cần có thể thoát khỏi nơi này thì cơ hội có mỏng manh cỡ nào cô cũng sẽ gắt gao mà nắm giữ.Loại chuyện này đương nhiên là để lừa gạt Trạch Dương, tuy vậy khi đối mặt với anh cô cũng có chút chột dạ.

Nhưng suy cho cùng lỗi chẳng phải từ anh mà ra hay sao ? Mộng Phạn tự an ủi chính mình làm như vậy xuất phát từ nhu cầu chính đáng , đối với Trạch Dương cô không hề cảm thấy hổ thẹn hay gì khác .Mãi cho tới khi thông báo nhà trường tới , lịch xuất phát cũng được định sẵn , Trạch Dương vẫn không hề có phản ứng gì quá đặc biệt , trong lòng Mộng Phạn thoải mái không ít , cũng tự mắng bản thân đã lo lắng những chuyện không đâu .Cho đến khi cầm vé trên tay , đứng ở bên quầy làm thủ tục ra nước ngoài cô vẫn không tin những gì đang diễn ra là sự thật.

Cô thật sự không ngờ mình lại có thể dễ dàng như vậy thoát khỏi sự khống chế của anh .Nghĩ đến tương lai của bản thân , cô có chút sợ hãi nhưng đặt tay lên ngực hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh , Mộng Phạn tự trấn an mình sau này chỉ còn mình cô tự do thật rồi.

Lúc đó cô vẫn chưa nhận ra , trong tiềm thức từ lâu chính cô đã có một vị trí quan trọng dành cho anh , để mỗi khi có chuyện gì , người đầu tiên cô nghĩ tới để đắn đo cân nhắc không phải bản thân mình mà là Trạch Dương.Tưởng tượng thì luôn luôn tốt đẹp nhưng sự thật lại phũ phàng.

Ngay bước cuối cùng , chỉ vài phút nữa thôi là Mộng Phạn sẽ lên máy bay , thoát khỏi nơi này thì Trạch Dương xuất hiện , không nói không rằng bế bổng cô lên , đi ra ngoài ném vào trong xe .- Buông ra , con mẹ nó Trạch Dương, anh làm tôi đau .Lần đầu tiên Trạch Dương không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc , nắm chặt cổ tay cô , ánh mắt híp lại ...Mộng Phạn một bên vừa chửi vừa đấm , đá túi bụi về phía anh .- Anh luôn chờ em thay đổi suy nghĩ .Âm thanh của anh đột ngột vang lên , lạnh lẽo đến rợn người khiến Mộng Phạn không tự chủ , rùng mình một cái .- Mộng Phạn , anh đã cho em cơ hội , nhưng em vẫn lựa chọn lừa dối anh.

Vậy đừng trách anh ..Sau đó cô mới biết , ngày đầu tiên cô viết đơn xin ra nước ngoài , Trạch Dương đã biết mọi chuyện nhưng anh giả bộ không để ý , cho Mộng Phạn cơ hội lựa chọn tự mình ở lại , thậm chí giả vờ có việc rời nhà đi , cho cô có không gian thoải mái suy nghĩ lựa chọn , nhưng giây phút thấy cô cầm vé máy bay nụ cười vui vẻ trên môi anh mới nhận rõ một điều , Mộng Phạn thật sự muốn rời bỏ khỏi anh .Sau đó anh mang Mộng Phạn về nhà , hai người cãi nhau một trận đến long trời lở đất , mâu thuẫn càng trở lên sâu sắc không cách nào tháo gỡ .Thậm chí đã có lúc cánh tay anh bất lực , giơ lên muốn từ cơ thể của cô phát tiết bực dọc nhưng cuối cùng lại run rẩy hạ xuống , xoay người vào thư phòng .Bên ngoài Mộng Phạn nghe thấy tiếng đập phá trong thư phòng của anh rõ mồn một , không một lời chửi rủa hay xúc phạm , chỉ có tiếng đồ đạc vỡ vụn , khi thoảng những âm thanh nức nở nghẹn ngào khe khẽ vang lên .Nửa ngày sau , Trạch Dương đi ra đầu óc rối bù , ánh mắt đỏ ngầu , hai bàn tay bê bết máu , các khớp ngón tay trầy trụa lộ ra lớp da thịt xáo trộn.


Anh im lặng không nói một lời , xoay người rời khỏi.

.

.

Nhiều ngày sau đó cô bị anh giam lại không cho ra ngoài , một ngày ba bữa thức ăn nước uống được đích thân Trạch Dương đưa đến , vẫn là những món cô thích , khác một điều là âm thanh dễ nghe mọi ngày , những lời dỗ dành của anh dành cho cô không còn được nghe một lần nào nữa .Khi này Mộng Phạn trùng sinh , vừa kịp lúc trước sự kiện cô rời bỏ Trạch Dương, cô đã không còn là cô của quá khứ , đương nhiên cô sẽ không lựa chọn rời bỏ anh , sẽ không để quan hệ của hai người bế tắc thêm một lần nào nữa , cô thực sự muốn ở cạnh người đàn ông này .Gần đây Mộng Phạn thường xuyên theo anh đi làm , ban đầu đông đảo nhân viên đều nhìn theo cô ánh mắt dò xét , nhưng lâu dần cũng thành quen.

Cũng không thể trách bọn họ sau lưng cô bàn tán , Trạch Dương là mẫu đàn ông mà 80% phụ nữ được yêu cầu đều sẽ nói mẫu đàn ông bản thân mong muốn tương tự như anh , còn cô giống như Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích bước ra , xét về góc độ nào so với anh đều không tương xứng .Nhân vật chính của câu chuyện tam sao thất bản Mộng Phạn lúc này đang ở trong phòng ngủ bật laptop xem phim , Trạch Dương làm xong công việc , đẩy cửa đi vào lại gần cô ngồi xuống , nhanh nhẹn ôm người kéo vào trong lòng ..Mộng Phạn hơi giật mình , đến khi hít hà thấy mùi hương quen thuộc mới bình tĩnh , dụi dụi vào ngực anh , cắn nhẹ một cái ..- Trạch Dương...!Em đói ???? muốn uống sữa ...Trạch Dương nâng cằm cô lên , xoa nhẹ ...- Ngoan , kêu anh một tiếng ông xã , anh đi hâm nóng sữa cho em .Mộng Phạn ngọ nguậy trong vòng tay của anh , tay cởi cúc áo sơ mi sau đó chui vào , gẩy gẩy hạt nâu sậm trước ngực anh , trêu chọc .- Là ở đây có sữa à ????Cô nghịch nhiều thành nghiện , ánh mắt đáng thương nhìn Trạch Dương, thỏ thẻ ...- Em bé đói ...muốn uống sữa ở đây .Hô hấp của Trạch Dương trở lên gấp gáp , ánh mắt dừng lại nơi cổ áo của cô, vài vết đỏ sậm hiện lên là hệ quả của màn ân ái đêm qua lưu lại , rõ ràng anh muốn buông tha cho cô không ngờ có người không biết sống chết , liều mình khiêu khích .Mộng Phạn đốt lửa xong , thấy Trạch Dương dấm dứt khó xử , ánh mắt lấp lánh , khúc khích cười ...vô cùng đắc ý sau khi giở trò xấu thành công .- Tiểu Phạn , chỗ đó không có sữa .Trạch Dương dịu dàng , bên tai cô nói nhỏ ...Anh cầm tay cô , đưa xuống dưới , kéo khóa quần , lôi ra côn ŧɦịŧ nóng hổi đang to dần đặt vào tay Mộng Phạn...giọng anh có chút khàn khàn ...- Bảo bối , sữa ở đây ...để ông xã đút em ăn no được không ?Mộng Phạn trừng mắt , nhìn người không biết xấu hổ nói ra mấy câu rõ ràng là cực kì ngại ngùng kia mà vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc như vậy , ngón tay thuôn dài chọt chọt vào ngực anh ...- Đồ không biết xấu hổ ...- Chỉ muốn đút cho Tiểu Tiểu Phạn ăn no , chỗ nào là không biết xấu hổ ?Cô bị Trạch Dương xoay người , đè xuống ...ánh mắt thèm khát ..- Tiểu Tiểu Phạn là cái gì ? A , không được cởϊ qυầи áo em.

Tay anh ..tay anh để ở đâu kia.Trạch Dương , tên vô lại này ...Sau cùng âm thanh nhỏ dần , biến tấu thành ...- Trạch Dương...!Khoan...bao ...bao đâu ..á ..ngộp em ...!Chậm thôi ..ưʍ...hừ hừ ...chậm một chút ...Hơn một tiếng trôi qua , tiếng mắng chửi của Mộng Phạn yếu ớt vô lực dần , thay vào đó là âm thanh thở dốc hổn hển , tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn đứt quãng ...cuối cùng vút cao lên ....- Trạch Dương em ra ..em ra rồi , không thể không thể chịu nổi nữa .Trạch Dương động tác cũng nhanh dần , ra vào gấp rút , đem tất cả tinh hoa giải phóng vào tận cùng bên trong Mộng Phạn.Sau đó Trạch Dương thỏa mãn , nằm xuống kéo cô vào trong lòng , xiết chặt .- Bảo bối , ăn no chưa ?- Bội thực luôn rồi ....Mộng Phạn xụi lơ , mệt mỏi sau màn mây mưa , vô lực bò lên ngực anh , nằm sấp xuống , trong miệng lẩm bẩm than phiền ._______Tháng chín nếu không tính tháng nóng nhất trong năm thì đây là thời điểm Mộng Phạn không thích nhất.


Cô ủ rũ như bông hoa mỏng manh trong sa mạc , héo hon ôm hộp trà sữa to đùng mút mút , nghĩ tới khai giảng sắp tới mà mệt mỏi không nói lên lời , với tay lấy thêm một hộp , gọn gàng cắm ống hút đưa lên miệng .Nhìn đống váy áo mới được ship đến , cô lẩm bẩm ...- Đàn ông đúng là khốn nạn , chưa chiếm được thì nâng niu , chiếm được rồi lại không biết trân trọng.

Mua nhiều đồ xinh đẹp như vậy , không sợ mình bị người khác để ý hay sao.

Đời trước người khác liếc một chút là đòi gϊếŧ sống , gϊếŧ chết , đời này thì hào phóng , ai không biết lại bảo Trạch đại thiếu gia là tra nam , thay lòng đổi dạ ..Đương nhiên lúc này Trạch Dương không ở nhà , công ty xuất hiện một người khiến cô không thoải mái , Trạch Âu Thần.Hắn là em trai cùng cha khác mẹ của Trạch Dương , kém anh 4 tuổi .Cha của anh là Trạch Tử Thành , là kiểu họa sĩ hạng ba tài năng ở mức có giới hạn.

Trước đây bị ép cùng mẹ anh sinh ra anh để đổi lại sự tự do thoải mái theo đuổi nghệ thuật , nhiều năm vẫn chưa tạo nên tiếng tăm gì.

Năm Trạch Dương 3 tuổi ông kết hôn cùng một ca sĩ hội chợ , sinh ra Trạch Âu Thần nhưng đứa cháu này không được ông nội Trạch Dương chấp nhận , đến khi ông nội anh qua đời vẫn không đồng ý cho hai mẹ con kẻ này qua cửa .Tháng bảy vừa rồi , Trạch Âu Thần từ nước ngoài trở về , Trạch Tử Thành yêu cầu Trạch Dương sắp xếp cho hắn một vị trí trong công ty.Từ nhỏ Trạch Dương thừa nhận sự nuôi dưỡng của ông nội , cùng với cha mình tình cảm hạn chế , với người em chung 1 nửa dòng máu này càng không cần thiết phải nói nhưng ghét bỏ là một chuyện , ánh nhìn của người ngoài lại là một chuyện , đây chưa phải thời điểm anh trở mặt với cha mình cuối cùng sau một hồi đắn đo cũng nặng nề gật đầu đồng ý .Anh cũng chỉ đồng ý ngoài miệng như thế , vào công ty rồi , sắp xếp vào đâu do anh quyết định , một nhân viên quèn hay nhân viên dọn vệ sinh khi đó hãy tính , cũng đâu thể trách anh không giữ lời.Tầm cỡ như Trạch Âu Thần chưa đủ khiến anh lo lắng , Trạch thị bao nhiêu năm một tay anh nắm giữ , quyền hành tuyệt đối.

Đừng nói là một Trạch Âu Thần nhỏ nhoi , ngay cả cha anh cũng không có cửa chen chân vào kiếm chác .Nếu cha anh biết điều an phận mà sống thì anh nuôi ông ta cùng hai cây tầm gửi kia hoàn toàn không vấn đề.

Nhưng chỉ cần có ý tưởng không nên có với Trạch thị , thì Trạch Dương anh cũng không phải kẻ chỉ biết ăn chay tùy cha con hai người nhào nắn .Đời trước tính mạng của Mộng Phạn mất đi trong tay hắn , nói cô hận hắn thì cũng không hẳn , vì nhờ hành động này của hắn ta mà cô có cơ hội gặp lại Trạch Dương , nhưng chắc chắn không thể nào biết ơn .Đối với Trạch Âu Thần , cô có cảm giác ghét bỏ nhiều hơn là cảm thông.


Bây giờ cô tuyệt đối không muốn rời khỏi Trạch Dương, vì vậy nhớ lại chuyện trước đây hắn tìm cách đưa cô ra nước ngoài rời khỏi anh , mọi tội lỗi cần thiết có người gánh chịu , không ai khác là Trạch Âu Thần.Với đầu óc của Trạch Dương không thể nào bị kẻ đầu óc hạn chế như Trạch Âu Thần gϊếŧ chết , đằng sau chuyện này xem chừng còn ẩn chứa không ít bí ẩn đang chờ được khám phá .Mộng Phạn càng nghĩ càng hổ thẹn , ngay cả khi sắp chết Trạch Dương vẫn đủ tỉnh táo để lo cho cô một đường lui an toàn , nhưng anh chết như thế nào , ai là kẻ phía sau xuống tay nhẫn tâm cô lại hoàn toàn mù mờ không rõ , có lẽ nguyên của việc này cô không thoát khỏi liên quan .Đời trước không kịp hối tiếc , bản thân lại quá ngu xuẩn , nhu nhược , nhưng đời này cô sẽ không để một chút khả năng nào bất lợi xảy ra với Trạch Dương , cũng đừng hi vọng bất kì kẻ nào một lần nào nữa có thể lợi dụng cô làm tổn thương anh , chính cô cũng không được .Ngày Mộng Phạn khai giảng , Trạch Dương không đến công ty , anh đích thân lái xe đưa cô tới trường.Dọc đường Mộng Phạn không nói câu nào , kể cả khi bị anh chọc ghẹo , cô vẫn kiên trì giữ im lặng.Đến cổng trường , Mộng Phạn vẫn lặng im ngồi trên xe không nhúc nhích , nhìn đồng học lướt qua .Trạch Dương nắm tay cô , lo lắng ..- Bảo bối , em sao vậy ?Mộng Phạn im lặng một lúc , ủ rũ ...- Mình về nhà được không? Em không muốn đi học .Trạch Dương càng thêm lo lắng , lòng bàn tay để lên trán cô cảm nhận nhiệt độ mát mẻ của da thịt ...- Không ốm , làm sao không muốn đi học?Trước không phải rất thích, một hai đòi anh cho đi hay sao ?Quả thật đây là lý do trước đây cô dùng đến mỗi khi muốn trốn tránh việc gặp mặt Trạch Dương, nhưng hiện tại ...- Em nói giỡn thôi , nhưng anh phải ở lại trường với em nhé .- Được , anh còn trẻ như vậy , khéo mấy vị giáo sư thực sự nghĩ anh là sinh viên ấy chứ .Mộng Phạn bĩu môi , liếc mắt khinh bỉ....- Ông chú không biết xấu hổMộng Phạn là sinh viên năm 2 , lớp cũng chỉ độ 30 người , không tính là nhiều , vì đặc thù ngành học khá kén người.

.Trạch Dương bị Mộng Phạn kéo ra phía cuối lớp ngồi , tách biệt với các bạn học của mình.Đây là lần đầu tiên Trạch Dương lên lớp cùng cô , suốt buổi học gần như Mộng Phạn không hề nói một câu nào , cũng không năng động như ở nhà , đám bạn học cũng không ai chủ động lại gần cô bắt chuyện , dường như hiện diện của cô không hề tồn tại trong mắt bất kì ai .Trạch Dương không quan tâm người khác, cũng cảm thấy ngoài anh ra thì Mộng Phạn cũng không cần thiết có thêm mối quan hệ bạn bè nào.

Không phải anh cấm đoán quá mức mà ngay cả bản thân Mộng Phạn cũng bài xích với các loại hình giao tiếp này.

Mà đã là điều cô muốn thì trong mắt anh không cần thiết xem xét lý do vì đó đã trở thành chân lý .Chưa hết tiết học thì Mộng Phạn bị thầy hướng dẫn gọi lên phòng giáo vụ gặp .Cảm nhận được bàn tay đang được mình nắm có chút lạnh , Trạch Dương lại gần cô ghé tai nói nhỏ .- Không sợ , có anh đây rồi ...Mộng Phạn ngơ ngác ..- Anh ...Trạch Dương nhìn cô mỉm cười , chỉ vào bên trong phòng giáo vụ ..- Có gì về nhà rồi nói , em còn không vào là thầy của em đi ra lôi cả hai đi vào đấy .Thầy hướng dẫn của Mộng Phạn trạc tầm 40 tuổi , dáng người béo ục ịch , cặp mắt híp lại sau gọng kính vàng , nhìn lên đánh giá hai người sau đó ánh mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy tay Mộng Phạn.Khẽ đẩy gọng kính lên một chút , Tống Duy Tân đập bàn ra vẻ tức giận.

Mộng Phạn vốn là học sinh tâm đắc của ông , tuy tính cách có chút hướng nội nhưng lực học so với các bạn cùng khóa thì nổi trội không ít , các bài luận văn trước đây được không ít giáo sư trong trường khen ngợi là tầm nhìn tốt , nội dung có đầu tư nên khi ông nhận được vị trí xuất ngoại miễn phí mọi mặt này người đầu tiên ông nghĩ đến là cô.

Nhưng Mộng Phạn lại thẳng thừng từ chối không đi , ông liên lạc cũng không được làm lãng phí một suất học.

Dưới tay ông còn một đám học trò không ai không thèm muốn vị trí này , khi ông lựa chọn Mộng Phạn đã lời ra tiếng vào không ít , vậy mà cô còn làm ra trò này , bảo ông không tức giận sao được .Bây giờ nhìn lại , Mộng Phạn là nữ sinh lại ôm ôm ấp ấp đàn ông ngay trong môi trường sư phạm như vậy khiến Tống Duy Tân càng thêm bực dọc ...Trạch Dương nắm tay kéo Mộng Phạn đến trước mặt Tống Duy Tân, thấy người này chỉ nhìn không nói nên anh mở lời trước .- Chào thầy , tôi là người nhà của Tiểu Phạn , thầy muốn gặp em ấy có chuyện gì?Tống Duy Tân bất mãn không đáp , quay sang Mộng Phạn chỉ trích .- Mộng Phạn, chuyện ra nước ngoài trò còn có gì để nói với tôi hay không ? Trò biết nhà trường tốn bao nhiêu kinh phí để có 1 suất du học như vậy , ngoài trò ra còn có rất nhiều người mong muốn được được vào danh sách , tôi đã phải linh động để chèn tên trò vào áp chót , bây giờ trò không đi để lỡ mất uổng phí một vị trí như vậy .Chuyện Mộng Phạn ra nước ngoài vốn là tâm bệnh của Trạch Dương, bây giờ khi không chỗ đau chưa liền sẹo đã bị người ta moi móc làm anh vô cùng khó chịu.

Mà cái người này còn dám to tiếng chất vấn cô trước mặt anh , nụ cười lễ phép trên môi Trạch Dương từ từ hạ xuống.


Anh với tay kéo Mộng Phạn vào lòng , bịt tai cô lại không cho nghe Tống Duy Tân nói thêm lời nào.

Ban đầu là anh ngăn cản Mộng Phạn không cho xuất ngoại nên chuyện này vốn dĩ cô không sai , bản thân anh cũng không thấy mình sai khi đã làm ra chuyện như vậy , Mộng Phạn không cần thiết phải rời xa anh.

Bây giờ lại có người dám đứng ra mắng mỏ cô , ông ta tưởng mình là ai ?- Ông già ...Tôi coi trọng ông vì ông là giáo viên của Tiểu Phạn , vốn chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau như giáo viên và gia đình một cách hoàn toàn bình thường.

Nhưng nhìn dáng vẻ hung hăng này của ông , tôi nghĩ điều đó không còn cần thiết.

Chỉ là một vị trí du học , Tiểu Phạn nhà tôi còn chưa thèm để ý đâu.

Ông cảm thấy nó quá cần thiết , tôi thay em ấy trả lại cho ông đầy đủ .Sau đó anh nắm tay Mộng Phạn lúc này còn hơi bất ngờ vì hành động của anh rời đi.

Ra đến cửa Trạch Dương quay người lại nói ..- Tiểu Phạn không tới lượt người như ông dạy bảo , muốn tiếp tục ngồi vị trí này lâu hơn một chút ông tốt nhất nên thu liễm lại .Hôm sau Trạch Dương dùng danh nghĩa riêng của Mộng Phạn tài trợ cho trường 200 suất du học nước ngoài , chỉ đích danh 200 suất này giao cả cho Tống Duy Tân.Khi Tống Duy Tân nhận được email gửi đến thì sắc mặt biến đổi không ngừng , hiệu trưởng đích thân đến khen ngợi, còn bản thân ông ta thì cảm thấy nhục nhã ê chề , không nói gì chỉ lặng im đứng đó , cảm nhận khuôn mặt đang nóng bừng bừng như bị ai đó vả một cái thật đau vào mặt ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương