Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
-
Quyển 2 - Chương 9
Tiếng vó ngựa lộp cộp buồn tẻ là bạn đường duy nhất của hắn.
Bởi vì Vạn Dực mang bệnh, dọc đường đi, Tề vương điện hạ luôn quan tâm đến sức khỏe của y, không dám phóng ngựa chạy như điên, hành trình của hai người khó tránh việc bị trì hoãn.
Chạy suốt một ngày đường, Kỳ Kiến Ngọc nhìn xa về phía trước, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng thành trấn. Thiếu niên trước ngực nóng hầm hập, mặt trắng như tờ giấy, mê man tựa vào lòng hắn.
Đây là lần đầu tiên y không hề chống cự chủ động tựa vào lòng hắn...... Có lẽ cũng là một lần duy nhất.
Lòng Kỳ Kiến Ngọc vừa ngọt ngào vừa khổ sở, đau lòng một tay ôm chặt Vạn Dực thêm vài phần.
Cảm thấy trước khi trời tối vẫn không kịp vào thành, Kỳ Kiến Ngọc đột nhiên nhớ lại mấy lời khi đi theo quân y năm đó: Bệnh dịch đa số độc vì nóng, khô nóng lại lan nhanh, nếu phát bệnh đột ngột tại nơi hoang dã, quan trọng nhất là phải hạ nhiệt giải độc, giúp máu lưu thông.
Bằng trí nhớ của hắn, chỉ mơ hồ nhớ rõ hai, ba vị thảo dược hạ nhiệt, ngẩng đầu nhìn về phía trời tây, vầng dương đang dần xuống núi......
Hắn dùng lực kéo dây cương, dừng lại trước một sườn núi nhỏ, thật cẩn thận ôm Vạn Dực xuống ngựa.
“Vạn Dực, ngươi nghỉ ngơi ở đây trước đã, ta thừa dịp trước khi trời tối đi hái vài nhánh thảo dược, tuy không thể cam đoan là có hiệu quả hay không, nhưng dược tính ôn hòa, có ích không có hại, sẽ không tổn hại thân thể.”
Vạn Dực suy yếu gật đầu, y được xếp nằm dưới tán một gốc cây cao to, quanh mình lại được Kỳ Kiến Ngọc cẩn thận đào sẵn vài cạm bẫy.
Thấy không còn mấy thời gian nữa, Tề vương điện hạ mới cẩn thận từng bước, đi hái thuốc.
Vạn Dực đợi khi Kỳ Kiến Ngọc đi xa, mới cố hết sức mở mắt ra, miễn cưỡng nâng người dậy.
Áo giáp trong có chút buông lỏng sau mấy ngày liền bôn ba, y cắn răng, cố nâng người, một lần nữa buộc chặt áo giáp trong mềm dẻo, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Bỗng dưng, từ nhánh cây to trên đỉnh đầu y xuất hiện một bóng đen.
Ảnh Nhất hoàn mỹ hòa mình vào bóng cây, nếu hắn ta không chủ động hiện thân, e là ai cũng không thể phát hiện dưới bóng cây thưa thớt này vẫn có thể che giấu một người cao lớn.
“Công tử!” Ảnh Nhất từ trên cây vội vàng nhảy xuống, thân là ảnh vệ, phải vĩnh viễn lẻ loi chiến đấu một mình, đương nhiên có hiểu biết về y thuật. Từ một nơi bí mật gần đó, hắn ta đã chờ đủ lâu, rốt cuộc cũng đợi được Tề vương chướng mắt biến mất, mới nắm chặt cơ hội hiện thân.
Lúc hắn ta tới gần Vạn Dực cố sức quay đầu, “Che miệng mũi trước đi đã.”
Ảnh Nhất sửng sốt, rồi sau đó quỳ một gối xuống, đầu gối lê mấy bước bên người Vạn Dực, không chút kiêng kị nắm lấy bàn tay trái mềm oặt của y trên mặt đất, tập trung bắt mạch, “Công tử đừng suy nghĩ nhiều, nếu công tử có gì bất trắc, thuộc hạ sẽ lấy đầu tạ tội.”
Vạn Dực lặng thinh, thản nhiên nói, “Nếu ta chết, sẽ cởi bỏ được trói buộc suốt đời của ngươi, tương lai bất cứ lúc nào...... ta mất, ngươi liền tự mình rời đi, cưới vợ sinh con, sống những ngày yên ổn, về phần trưởng lão ta sẽ để lại thư nói rõ.”
Ảnh Nhất nghiêm túc ngẩng đầu, trung thành kiên định nói, “Cả thân thể và tấm lòng của thuộc hạ đều thuộc về công tử!”
Khi chết mới biết người tri kỉ. Hắn ta chưa bao giờ cảm thấy cùng sống chết với công tử có cái gì không tốt.
Dù bị bệnh thất điên bát đảo, Vạn Dực nghe xong lời Ảnh Nhất tuyên thệ vẫn không nhịn được phì cười, “Được rồi, vậy sau này nếu ta cô độc cả đời, có lẽ vẫn còn có Ảnh Nhất làm bạn.”
Ảnh Nhất nghe vậy quá sợ hãi, “Công, công, công tử có ý gì? Thuộc, thuộc hạ chỉ kính trọng khâm phục công tử từ đáy lòng, không có ý ngưỡng mộ khinh nhờn gì cả. Công tử trăm ngàn lần đừng hiểu lầm......” Kỳ thật hắn ta vẫn chỉ yêu nữ nhân đó TAT
Vạn Dực thở nhẹ một hơi, vẫn còn cố sức trêu đùa, “Không phải ngươi vừa nói, thể xác và tinh thần của ngươi đều thuộc về ta sao?”
Ảnh Nhất thật cẩn thận nói, “...... Khâm phục và ngưỡng mộ là hai việc khác nhau......”
Vạn Dực còn muốn nói thêm, đột nhiên Ảnh Nhất bỗng nhảy bật dậy, mừng như điên rống một tiếng, “Công tử!”
Vạn Dực nhìn về phía hắn ta.
Ảnh Nhất lập tức như đang moi tiền, không ngừng tìm trong lòng ngực, trong tay áo, trong ống chân, lấy ra một lọ thuốc viên --
“Công tử! Ngài chưa nhiễm bệnh dịch! Chỉ bị phong hàn!”
Khi Kỳ Kiến Ngọc đạp ánh chiều tà trở về dưới bóng cây to, đột nhiên cảm thấy không khí bỗng trở nên kỳ diệu tựa như...... thoải mái hơn rất nhiều.
Chưa kịp nghĩ suy, hắn nhìn thấy Vạn Dực định đứng dậy, lại uể oải không còn sức lực, liền cuống quýt chạy đến dìu y, “Vạn Lang, ngươi có sao không? Có phải đang khó chịu ở đâu không? Ngươi đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm xuống bla bla bla......”
Vạn Dực quay đầu đi, miệng khẽ khụ một tiếng, khách sáo nói, “Ta không sao...... Khụ khụ, đa tạ điện hạ quan tâm.”
Cánh tay Kỳ Kiến Ngọc đang đặt trên vai y cứng lại, lòng tự trọng cao ngạo lại bị khoét một lỗ lớn, tay kia buông rồi siết, siết lại buông, cuối cùng chỉ nói, “Bổn vương...... Đi sắc thuốc. Ngươi đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi đã.”
Thiếu niên cũng không cho hắn trốn tránh, khi hắn định rời đi, liền túm lấy góc áo hắn, ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ không chớp một cái nhìn hắn, “Điện hạ...... Tội gì điện hạ phải mạo hiểm lớn như thế vì Vạn Dực? Việc người cần phải làm, chính là để ta lại, trở về thành trước.”
Trên cây Ảnh Nhất nhìn thấy công tử bày ra bộ dạng dịu dàng bi thương động lòng người đó, lòng bàn chân vô ý trượt một cái, thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống.
Ngặt nỗi tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Tề vương điện hạ, đây chính là độc dược trí mạng không thể nghi ngờ, một chiêu thấy máu.
Hắn lắp ba lắp bắp nói, “Ta...... Bổn vương chỉ tiện tay cứu ngươi thôi.”
“Điện hạ, có phải...... có phải với Vạn Dực, vẫn như trước đây......” Vạn Dực nghiêng mặt, vành tai ửng đỏ, giống như khó có thể mở miệng.
Tim Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc đập như điên, đầu loạn như tương xay, “Bổn vương...... Chính là......”
Ảnh Nhất một tay che mặt, không đành lòng xem tiếp --
Haizz, Tề vương điện hạ, hiện tại nhìn ngài giống như một cô gái hoài xuân.
Vạn Dực ngượng ngùng đủ rồi, trực tiếp nói thẳng, “Điện hạ...... Còn thích Vạn Dực sao?”
Kỳ Kiến Ngọc chân tay luống cuống duy trì tư thế đứng thẳng bất động, cả người nóng rực, thật lâu, cuối cùng hắn vẫn thành thực thuận theo lòng mình, khẽ gật nhẹ đầu đến mức khó có thể nhận ra.
Vạn Dực cúi đầu nói, “...... Vì sao lại thích ta? Vạn Dực trừ bề ngoài, còn có điều gì đáng để điện hạ yêu thương cảm mến?”
Hơn nửa ngày Kỳ Kiến Ngọc mới nghẹn ra một câu, “Bổn vương...... Nếu biết thì tốt rồi.”
Vạn Dực giống như có thêm dũng khí, khẽ ho một tiếng nói thẳng, “Vạn Dực...... Khụ khụ, e là thời gian không còn nhiều, tối nay chỉ muốn nói, câu nói ‘Không có hứng thú với đồng tính’ năm đó, lúc trước là thật, nhưng mà hiện tại......” Y mập mờ dừng lại, lại nâng lên đôi mắt đã khôi phục bình tĩnh nhìn hắn, “Tối nay Vạn Dực nói thẳng, chính là muốn trước khi chết, giải quyết xong nỗi lòng......”
Mặt Tề vương điện hạ, thoáng chốc từ hồng chuyển trắng, bỗng nhiên ôm lấy y, kiên quyết, “Sẽ không...... Ngươi sẽ không.”
Mày Vạn Dực nhíu lại, nghiêng mặt đi, buồn bã nói, “Điện hạ mau buông ra, cùng cưỡi ngựa cả ngày trời, lòng Vạn Dực đã khó yên, nay vạn lần không thể......”
Không biết là do gương mặt mỹ nhân nhìn nghiêng mê hoặc tâm tình, hay do ý trong lời y khiến tim hắn đau đến mức khó có thể tự điều khiển --
“Bổn vương thật muốn xem thử, dịch bệnh rốt cuộc có dám dính vào người ta không!”
Kỳ Kiến Ngọc bỗng nắm lấy cái cằm nhọn kia, nâng mặt y lên, cúi đầu dùng sức gặm xuống --
Bởi vì Vạn Dực mang bệnh, dọc đường đi, Tề vương điện hạ luôn quan tâm đến sức khỏe của y, không dám phóng ngựa chạy như điên, hành trình của hai người khó tránh việc bị trì hoãn.
Chạy suốt một ngày đường, Kỳ Kiến Ngọc nhìn xa về phía trước, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng thành trấn. Thiếu niên trước ngực nóng hầm hập, mặt trắng như tờ giấy, mê man tựa vào lòng hắn.
Đây là lần đầu tiên y không hề chống cự chủ động tựa vào lòng hắn...... Có lẽ cũng là một lần duy nhất.
Lòng Kỳ Kiến Ngọc vừa ngọt ngào vừa khổ sở, đau lòng một tay ôm chặt Vạn Dực thêm vài phần.
Cảm thấy trước khi trời tối vẫn không kịp vào thành, Kỳ Kiến Ngọc đột nhiên nhớ lại mấy lời khi đi theo quân y năm đó: Bệnh dịch đa số độc vì nóng, khô nóng lại lan nhanh, nếu phát bệnh đột ngột tại nơi hoang dã, quan trọng nhất là phải hạ nhiệt giải độc, giúp máu lưu thông.
Bằng trí nhớ của hắn, chỉ mơ hồ nhớ rõ hai, ba vị thảo dược hạ nhiệt, ngẩng đầu nhìn về phía trời tây, vầng dương đang dần xuống núi......
Hắn dùng lực kéo dây cương, dừng lại trước một sườn núi nhỏ, thật cẩn thận ôm Vạn Dực xuống ngựa.
“Vạn Dực, ngươi nghỉ ngơi ở đây trước đã, ta thừa dịp trước khi trời tối đi hái vài nhánh thảo dược, tuy không thể cam đoan là có hiệu quả hay không, nhưng dược tính ôn hòa, có ích không có hại, sẽ không tổn hại thân thể.”
Vạn Dực suy yếu gật đầu, y được xếp nằm dưới tán một gốc cây cao to, quanh mình lại được Kỳ Kiến Ngọc cẩn thận đào sẵn vài cạm bẫy.
Thấy không còn mấy thời gian nữa, Tề vương điện hạ mới cẩn thận từng bước, đi hái thuốc.
Vạn Dực đợi khi Kỳ Kiến Ngọc đi xa, mới cố hết sức mở mắt ra, miễn cưỡng nâng người dậy.
Áo giáp trong có chút buông lỏng sau mấy ngày liền bôn ba, y cắn răng, cố nâng người, một lần nữa buộc chặt áo giáp trong mềm dẻo, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Bỗng dưng, từ nhánh cây to trên đỉnh đầu y xuất hiện một bóng đen.
Ảnh Nhất hoàn mỹ hòa mình vào bóng cây, nếu hắn ta không chủ động hiện thân, e là ai cũng không thể phát hiện dưới bóng cây thưa thớt này vẫn có thể che giấu một người cao lớn.
“Công tử!” Ảnh Nhất từ trên cây vội vàng nhảy xuống, thân là ảnh vệ, phải vĩnh viễn lẻ loi chiến đấu một mình, đương nhiên có hiểu biết về y thuật. Từ một nơi bí mật gần đó, hắn ta đã chờ đủ lâu, rốt cuộc cũng đợi được Tề vương chướng mắt biến mất, mới nắm chặt cơ hội hiện thân.
Lúc hắn ta tới gần Vạn Dực cố sức quay đầu, “Che miệng mũi trước đi đã.”
Ảnh Nhất sửng sốt, rồi sau đó quỳ một gối xuống, đầu gối lê mấy bước bên người Vạn Dực, không chút kiêng kị nắm lấy bàn tay trái mềm oặt của y trên mặt đất, tập trung bắt mạch, “Công tử đừng suy nghĩ nhiều, nếu công tử có gì bất trắc, thuộc hạ sẽ lấy đầu tạ tội.”
Vạn Dực lặng thinh, thản nhiên nói, “Nếu ta chết, sẽ cởi bỏ được trói buộc suốt đời của ngươi, tương lai bất cứ lúc nào...... ta mất, ngươi liền tự mình rời đi, cưới vợ sinh con, sống những ngày yên ổn, về phần trưởng lão ta sẽ để lại thư nói rõ.”
Ảnh Nhất nghiêm túc ngẩng đầu, trung thành kiên định nói, “Cả thân thể và tấm lòng của thuộc hạ đều thuộc về công tử!”
Khi chết mới biết người tri kỉ. Hắn ta chưa bao giờ cảm thấy cùng sống chết với công tử có cái gì không tốt.
Dù bị bệnh thất điên bát đảo, Vạn Dực nghe xong lời Ảnh Nhất tuyên thệ vẫn không nhịn được phì cười, “Được rồi, vậy sau này nếu ta cô độc cả đời, có lẽ vẫn còn có Ảnh Nhất làm bạn.”
Ảnh Nhất nghe vậy quá sợ hãi, “Công, công, công tử có ý gì? Thuộc, thuộc hạ chỉ kính trọng khâm phục công tử từ đáy lòng, không có ý ngưỡng mộ khinh nhờn gì cả. Công tử trăm ngàn lần đừng hiểu lầm......” Kỳ thật hắn ta vẫn chỉ yêu nữ nhân đó TAT
Vạn Dực thở nhẹ một hơi, vẫn còn cố sức trêu đùa, “Không phải ngươi vừa nói, thể xác và tinh thần của ngươi đều thuộc về ta sao?”
Ảnh Nhất thật cẩn thận nói, “...... Khâm phục và ngưỡng mộ là hai việc khác nhau......”
Vạn Dực còn muốn nói thêm, đột nhiên Ảnh Nhất bỗng nhảy bật dậy, mừng như điên rống một tiếng, “Công tử!”
Vạn Dực nhìn về phía hắn ta.
Ảnh Nhất lập tức như đang moi tiền, không ngừng tìm trong lòng ngực, trong tay áo, trong ống chân, lấy ra một lọ thuốc viên --
“Công tử! Ngài chưa nhiễm bệnh dịch! Chỉ bị phong hàn!”
Khi Kỳ Kiến Ngọc đạp ánh chiều tà trở về dưới bóng cây to, đột nhiên cảm thấy không khí bỗng trở nên kỳ diệu tựa như...... thoải mái hơn rất nhiều.
Chưa kịp nghĩ suy, hắn nhìn thấy Vạn Dực định đứng dậy, lại uể oải không còn sức lực, liền cuống quýt chạy đến dìu y, “Vạn Lang, ngươi có sao không? Có phải đang khó chịu ở đâu không? Ngươi đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm xuống bla bla bla......”
Vạn Dực quay đầu đi, miệng khẽ khụ một tiếng, khách sáo nói, “Ta không sao...... Khụ khụ, đa tạ điện hạ quan tâm.”
Cánh tay Kỳ Kiến Ngọc đang đặt trên vai y cứng lại, lòng tự trọng cao ngạo lại bị khoét một lỗ lớn, tay kia buông rồi siết, siết lại buông, cuối cùng chỉ nói, “Bổn vương...... Đi sắc thuốc. Ngươi đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi đã.”
Thiếu niên cũng không cho hắn trốn tránh, khi hắn định rời đi, liền túm lấy góc áo hắn, ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ không chớp một cái nhìn hắn, “Điện hạ...... Tội gì điện hạ phải mạo hiểm lớn như thế vì Vạn Dực? Việc người cần phải làm, chính là để ta lại, trở về thành trước.”
Trên cây Ảnh Nhất nhìn thấy công tử bày ra bộ dạng dịu dàng bi thương động lòng người đó, lòng bàn chân vô ý trượt một cái, thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống.
Ngặt nỗi tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Tề vương điện hạ, đây chính là độc dược trí mạng không thể nghi ngờ, một chiêu thấy máu.
Hắn lắp ba lắp bắp nói, “Ta...... Bổn vương chỉ tiện tay cứu ngươi thôi.”
“Điện hạ, có phải...... có phải với Vạn Dực, vẫn như trước đây......” Vạn Dực nghiêng mặt, vành tai ửng đỏ, giống như khó có thể mở miệng.
Tim Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc đập như điên, đầu loạn như tương xay, “Bổn vương...... Chính là......”
Ảnh Nhất một tay che mặt, không đành lòng xem tiếp --
Haizz, Tề vương điện hạ, hiện tại nhìn ngài giống như một cô gái hoài xuân.
Vạn Dực ngượng ngùng đủ rồi, trực tiếp nói thẳng, “Điện hạ...... Còn thích Vạn Dực sao?”
Kỳ Kiến Ngọc chân tay luống cuống duy trì tư thế đứng thẳng bất động, cả người nóng rực, thật lâu, cuối cùng hắn vẫn thành thực thuận theo lòng mình, khẽ gật nhẹ đầu đến mức khó có thể nhận ra.
Vạn Dực cúi đầu nói, “...... Vì sao lại thích ta? Vạn Dực trừ bề ngoài, còn có điều gì đáng để điện hạ yêu thương cảm mến?”
Hơn nửa ngày Kỳ Kiến Ngọc mới nghẹn ra một câu, “Bổn vương...... Nếu biết thì tốt rồi.”
Vạn Dực giống như có thêm dũng khí, khẽ ho một tiếng nói thẳng, “Vạn Dực...... Khụ khụ, e là thời gian không còn nhiều, tối nay chỉ muốn nói, câu nói ‘Không có hứng thú với đồng tính’ năm đó, lúc trước là thật, nhưng mà hiện tại......” Y mập mờ dừng lại, lại nâng lên đôi mắt đã khôi phục bình tĩnh nhìn hắn, “Tối nay Vạn Dực nói thẳng, chính là muốn trước khi chết, giải quyết xong nỗi lòng......”
Mặt Tề vương điện hạ, thoáng chốc từ hồng chuyển trắng, bỗng nhiên ôm lấy y, kiên quyết, “Sẽ không...... Ngươi sẽ không.”
Mày Vạn Dực nhíu lại, nghiêng mặt đi, buồn bã nói, “Điện hạ mau buông ra, cùng cưỡi ngựa cả ngày trời, lòng Vạn Dực đã khó yên, nay vạn lần không thể......”
Không biết là do gương mặt mỹ nhân nhìn nghiêng mê hoặc tâm tình, hay do ý trong lời y khiến tim hắn đau đến mức khó có thể tự điều khiển --
“Bổn vương thật muốn xem thử, dịch bệnh rốt cuộc có dám dính vào người ta không!”
Kỳ Kiến Ngọc bỗng nắm lấy cái cằm nhọn kia, nâng mặt y lên, cúi đầu dùng sức gặm xuống --
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook