Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
-
Quyển 2 - Chương 27
Chỗ ngồi ở đại điện được an bài chia làm hai phía để tiện sắp xếp cho quan viên văn võ. Phía giữa là lối đi trung gian rộng lớn, vị trí ngồi đối diện nhau.
Buổi yến tiệc lần này chỉ có quan viên hàng ngũ phẩm trở lên mới có thể tham gia, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng có không ít người xếp thành hàng dài.
Tề vương ngồi vào vị trí thứ nhất bên trái còn Vạn Dực lại ngồi ở phía bên phải vị trí thứ ba từ dưới lên.
Trước khi tiến vào điện, từ phía xa xa Vạn Dực đã liếc mắt nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc, hắn dùng đôi vai rộng lớn bảo trì dáng ngồi bất động, tự rót tự uống, giống như chúng tinh phủng nguyệt*.
*Trăng sao vây quanh, được nhiều người vây quanh, theo đuổi.
Cặp mắt kia không hề nhiệt tình gắt gao đuổi theo y nữa …., Vạn Dực không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Lý Hoan Khanh ngồi phía trên Vạn Dực, nhận thấy được người nọ có chút không yên lòng. Lý Hoan Khanh chủ động nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn của Vạn Dực, cười cười: “Đến, ta kính huynh một ly.”
Vạn Dực cầm lấy rồi cười, tay phải nâng chén rượu, cung kính: “Đâu dám từ chối.” Nói xong y hơi ngửa đầu ra phía sau, một hơi cạn sạch rồi giơ chén rượu trống không ra..
“Được lắm!”
Gặp được người đã kính rượu với Vạn Lang trước, những quan viên chăm chú để ý từ nãy tới giờ cũng sôi nổi hướng về phía Vạn Dực giơ chén rượu lên “Mời.”
“Mời--”
Nhất thời xung quanh đều cùng y kính rượu, Vạn Dực cũng mỉm cười nhất nhất đáp lễ, khi được người khác mời rượu, Vạn Dực không hề nhăn nhó tìm cớ trốn tránh, dứt khoát thoải mái uống rượu lấy được vài phần hảo cảm, mặc dù dung mạo y âm nhu xinh đẹp nhưng hành động lại rất ra dáng nam nhi.
Thời gian bất quá mới trôi qua chừng uống cạn một chén trà, hơn nữa ngồi yên một chỗ cũng hơi ngại ngùng, đúng là không thể náo nhiệt lên được.
Kỳ Kiến Thành trong tiếng hô vang cao vút ở tiểu hoàng môn: “Hoàng thượng giá lâm --” bình tĩnh đi vào đại điện. Bất ngờ là ngoài hai hàng thần tử đứng hầu hai bên thì phía bên tay phải lại có một người bị mọi người vây quanh kín mít, khi chăm chú nhìn thật kỹ thì người bị vây ở bên trong đó chính là Vạn Dực --.
Kỳ Kiến Thành nheo mắt, đáy lòng đã có cân nhắc.
Vỗ vỗ tay, những cung nữ mặc váy bằng sa mỏng sớm chờ ở bên ngoài như một đám mây trắng bồng bềnh xuyên qua chỗ ngồi của các vị đại thần thần tiến vào, cẩn thận dâng lên những món cao lương mỹ vị.
Sau khi dâng đồ ăn lên hết một vòng, nhóm cung nữ cũng không rời đi mà ở lại, đứng ở phía sau các vị đại thần dâng lên một bình rượu ngon.
Hoàng đế đứng dậy, giơ chén rượu lên cao, cất cao giọng nói: “Đại Chu ta, võ vận hưng thịnh!”
Quần thần cùng nhau nâng chén, kêu lên cao tụng: “Đại Chu võ vận hưng thịnh” --
Trong lúc ăn uống linh đình, Kỳ Kiến Ngọc bị mùi rượu hấp dẫn, ánh mắt hắn vài lần xuyên qua đám người, lơ đãng xẹt qua một phía......
Quảng Uy tướng quân Tiết Đào hận không thể đem ánh mắt dính chặt ở trên chén rượu của Tề vương, e sợ khi điện hạ uống nhiều thêm một chén.
Cho đến tận bây giờ, Tề vương điện hạ đã hai lần say rượu, gây ra cho gã một bóng ma tâm lý rất sâu đậm, lần này đang ở hoàng cung, lại có Vạn Dực ở bên, Tiết Đào bi thống giày vò tâm can, vì bảo vệ mặt mũi hoàng gia, đâu dễ dàng gì cho gã! Thái hậu nên chu cấp cho gã nhiều lương bổng hơn!
“Điện hạ, đủ, đủ rồi, không cần uống nữa.”
Kỳ Kiến Ngọc liếc gã một cái: “Chỉ mới có ba chén, tửu lượng của bổn vương không kém đến mức đó.”
Tiết Đào âm thầm rơi lệ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất** a!
**Không sợ việc gì to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ
Ăn no thì rửng mỡ...... Không đúng không đúng, là thực sắc tính dã***.
***Ăn uống sắc dục là bản tính
Chờ rượu và thức ăn được bưng lên, một đám thiếu nữ nhày múa tiến vào, họ mặc váy quây ngực màu hồng, trên thân khoác áo sa mỏng như cánh ve, cổ tay các nàng quấn lấy dải lụa dài, tay trái cầm quạt che đậy dung nhan, bầu ngực đầy đặn trắng noãn run rẩy bại lộ trong không khí, cung điện ngập tràn hương vị son phấn.......
“Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng thơm đặc dưới trời xuân trong......” Một giọng hát nữ du dương không biết từ đâu đến cất lên như một đạo tế ti, lúc đầu lưỡng lự, dần dần lại uốn lượn thanh âm lên một chút, ngọt ngào ôm lấy tâm hồn nam nhi.
“Hôm nay nàng đã theo chồng, nên bề gia thất ấm nồng thuận vui......”
Các thiếu nữ trong tiếng ca cất vang, kiễng mũi chân, ngẩng cằm lên, bắt đầu di chuyển thành từng vòng tròn, đến khi dần dần khép lại, chiếc váy bằng tơ tằm trên người xoay thành vòng tròn, hai dải lụa ở hai bên bờ vai nối tiếp thành từng vòng bay lượn trên không trung.
Khi những cô gái đó đã tụ lại một chỗ thì bỗng nhiên đưa tay rút đai lụa trên người ra, vừa múa vừa lần lượt di chuyển nhanh, khiến cho vòng tròn đó khi thì mở ra khi thì đan vào nhau……Chỉ trong chớp mắt, hơn mười vòng tròn màu hồng được tạo nên từ lụa đỏ biến thành một đóa hoa đào nở rộ, từ bên trong nụ hoa, một tiếng ca thánh thót vang lên......
“Đào tơ mơn mởn xinh tươi, trái đã đơm đặc đầy cành khắp cây......” Nụ hoa rung lên một chút, lộ ra một đôi giày đôi giày điểm nước sơn màu mắt mèo.
Mọi người không khỏi nín thở, chờ mong, các thiếu nữ bất chợt tung tay áo lên, nụ hoa trong nháy mắt ấy bỗng nhiên nở rộ --
Một dung nhan hết sức xinh đẹp!
Gương mặt của ca cơ nháy mắt bại lộ dưới ánh lửa, nàng ta giống như ngượng ngùng giấu tay áo lên che mặt, bước lui về phía những cô gái đang múa ở bên trong, lộ ra một bên khuôn mặt, ánh hào quang chiếu rọi vào người, thật giống như câu hát kia: ‘Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng thơm đặc dưới trời xuân trong’......
Kỳ Kiến Ngọc thoáng nhìn vào ca cơ xinh đẹp động lòng người kia một lúc, ánh mắt không hề có hứng thú dời đi, vẫn như cũ lưu luyến nhìn về phía đối diện bên phải.
Nhưng trùng hợp là ca cơ kia cũng đứng ở phía bên phải, không biết vô tình hay cố ý hướng về phía Tề vương, trong con mắt của mọi người ở đây, không thể nghi ngờ là Tề vương điện hạ đã bị ca cơ kia mê hoặc, khiến hắn nhìn không chớp mắt.
Ca cơ bị ánh mắt nóng bỏng của Tề vương nhìn vào nên không dám ngẩng đầu lên, thẹn thùng nhìn sang chỗ khác, tiếng ca càng phát ra uyển chuyển hàm xúc triền miên: “Đào tơ mơn mởn xinh tươi, xum xuê ngàn lá phất phơ đầy cành. Theo chồng nàng đã duyên thành, với người gia thất hiền lành thuận vui…..”
Các ca cơ hát bè ở phía sau liền hiểu ý, thấy hoàng đế ở phía sau bức rèm che giật giật nhiều lần, một tiểu thái giám lanh lợi phía sau bức rèm che liền đi ra, nhẹ nhàng theo đuôi đám thiếu nữ ra ngoài.
Kỳ Kiến Thành hướng về phía Kỳ Kiến Ngọc giơ chén rượu lên: “Hoàng huynh, khúc ca này huynh có thấy vừa ý không?”
Kỳ Kiến Ngọc uống rượu vào, cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Kỳ Kiến Thành tăng âm lượng lên vài phần, lại nói: “Không biết hoàng huynh cảm thấy đào cơ kia, ca hát như thế nào?”
Kỳ Kiến Ngọc để vài phần mặt mũi cho hoàng đế, nói cho có lệ: “Nghe khá lọt tai.”
Kỳ Kiến Thành lộ ra là một người nam nhân biết điều [?] tươi cười, khẳng khái nói: “Hiếm khi thấy được người kén chọn như hoàng huynh từ trước đến nay lại có lúc vừa lòng.” Nói đến đây, hắn ta ngừng lại, hướng về phía Kỳ Kiến Ngọc giơ chén rượu lên: “Nếu hoàng huynh thích, đào cơ này liền đưa cho hoàng huynh.”
Tề vương điện hạ thiếu chút nữa bị sặc, trên đại điện lúc này, hoàng đế cùng Tề vương một người hỏi, một người đáp, bất tri bất giác yên tĩnh trở lại.
Kỳ Kiến Thành cười tủm tỉm bổ sung nói: “Hoàng huynh vừa rồi nhìn xem chăm chú đến nỗi không chớp mắt, nếu hoàng huynh coi trọng nữ tử đó, trẫm liền làm chủ, bảo thái giám đem đào cơ kia đưa vào trong cung của hoàng huynh.”
Vạn Dực bất giác xiết chặt chén rượu, nín thở chờ đợi Tề vương trả lời.
Nhưng thật lâu, chỉ thấy Tề vương ngửa đầu uống cạn chén rượu kia, cười cười một chút, tỏ ý vui vẻ thu nhận.
Trái tim của Vạn Dực trong nháy mắt co rút từng đợt, giống như bị cái gì đó bóp chặt, y cố giả vờ bình tĩnh quay đầu trò chuyện cùng Lý Hoan Khanh, nhưng cụ thể trò chuyện về vấn đề gì, ngay cả chính bản thân y cũng không biết.
….Hình như, cái này gọi là “quả báo” sao? Vạn Dực kéo kéo khóe miệng, cũng không cười nổi.
Buổi yến tiệc lần này chỉ có quan viên hàng ngũ phẩm trở lên mới có thể tham gia, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng có không ít người xếp thành hàng dài.
Tề vương ngồi vào vị trí thứ nhất bên trái còn Vạn Dực lại ngồi ở phía bên phải vị trí thứ ba từ dưới lên.
Trước khi tiến vào điện, từ phía xa xa Vạn Dực đã liếc mắt nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc, hắn dùng đôi vai rộng lớn bảo trì dáng ngồi bất động, tự rót tự uống, giống như chúng tinh phủng nguyệt*.
*Trăng sao vây quanh, được nhiều người vây quanh, theo đuổi.
Cặp mắt kia không hề nhiệt tình gắt gao đuổi theo y nữa …., Vạn Dực không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Lý Hoan Khanh ngồi phía trên Vạn Dực, nhận thấy được người nọ có chút không yên lòng. Lý Hoan Khanh chủ động nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn của Vạn Dực, cười cười: “Đến, ta kính huynh một ly.”
Vạn Dực cầm lấy rồi cười, tay phải nâng chén rượu, cung kính: “Đâu dám từ chối.” Nói xong y hơi ngửa đầu ra phía sau, một hơi cạn sạch rồi giơ chén rượu trống không ra..
“Được lắm!”
Gặp được người đã kính rượu với Vạn Lang trước, những quan viên chăm chú để ý từ nãy tới giờ cũng sôi nổi hướng về phía Vạn Dực giơ chén rượu lên “Mời.”
“Mời--”
Nhất thời xung quanh đều cùng y kính rượu, Vạn Dực cũng mỉm cười nhất nhất đáp lễ, khi được người khác mời rượu, Vạn Dực không hề nhăn nhó tìm cớ trốn tránh, dứt khoát thoải mái uống rượu lấy được vài phần hảo cảm, mặc dù dung mạo y âm nhu xinh đẹp nhưng hành động lại rất ra dáng nam nhi.
Thời gian bất quá mới trôi qua chừng uống cạn một chén trà, hơn nữa ngồi yên một chỗ cũng hơi ngại ngùng, đúng là không thể náo nhiệt lên được.
Kỳ Kiến Thành trong tiếng hô vang cao vút ở tiểu hoàng môn: “Hoàng thượng giá lâm --” bình tĩnh đi vào đại điện. Bất ngờ là ngoài hai hàng thần tử đứng hầu hai bên thì phía bên tay phải lại có một người bị mọi người vây quanh kín mít, khi chăm chú nhìn thật kỹ thì người bị vây ở bên trong đó chính là Vạn Dực --.
Kỳ Kiến Thành nheo mắt, đáy lòng đã có cân nhắc.
Vỗ vỗ tay, những cung nữ mặc váy bằng sa mỏng sớm chờ ở bên ngoài như một đám mây trắng bồng bềnh xuyên qua chỗ ngồi của các vị đại thần thần tiến vào, cẩn thận dâng lên những món cao lương mỹ vị.
Sau khi dâng đồ ăn lên hết một vòng, nhóm cung nữ cũng không rời đi mà ở lại, đứng ở phía sau các vị đại thần dâng lên một bình rượu ngon.
Hoàng đế đứng dậy, giơ chén rượu lên cao, cất cao giọng nói: “Đại Chu ta, võ vận hưng thịnh!”
Quần thần cùng nhau nâng chén, kêu lên cao tụng: “Đại Chu võ vận hưng thịnh” --
Trong lúc ăn uống linh đình, Kỳ Kiến Ngọc bị mùi rượu hấp dẫn, ánh mắt hắn vài lần xuyên qua đám người, lơ đãng xẹt qua một phía......
Quảng Uy tướng quân Tiết Đào hận không thể đem ánh mắt dính chặt ở trên chén rượu của Tề vương, e sợ khi điện hạ uống nhiều thêm một chén.
Cho đến tận bây giờ, Tề vương điện hạ đã hai lần say rượu, gây ra cho gã một bóng ma tâm lý rất sâu đậm, lần này đang ở hoàng cung, lại có Vạn Dực ở bên, Tiết Đào bi thống giày vò tâm can, vì bảo vệ mặt mũi hoàng gia, đâu dễ dàng gì cho gã! Thái hậu nên chu cấp cho gã nhiều lương bổng hơn!
“Điện hạ, đủ, đủ rồi, không cần uống nữa.”
Kỳ Kiến Ngọc liếc gã một cái: “Chỉ mới có ba chén, tửu lượng của bổn vương không kém đến mức đó.”
Tiết Đào âm thầm rơi lệ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất** a!
**Không sợ việc gì to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ
Ăn no thì rửng mỡ...... Không đúng không đúng, là thực sắc tính dã***.
***Ăn uống sắc dục là bản tính
Chờ rượu và thức ăn được bưng lên, một đám thiếu nữ nhày múa tiến vào, họ mặc váy quây ngực màu hồng, trên thân khoác áo sa mỏng như cánh ve, cổ tay các nàng quấn lấy dải lụa dài, tay trái cầm quạt che đậy dung nhan, bầu ngực đầy đặn trắng noãn run rẩy bại lộ trong không khí, cung điện ngập tràn hương vị son phấn.......
“Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng thơm đặc dưới trời xuân trong......” Một giọng hát nữ du dương không biết từ đâu đến cất lên như một đạo tế ti, lúc đầu lưỡng lự, dần dần lại uốn lượn thanh âm lên một chút, ngọt ngào ôm lấy tâm hồn nam nhi.
“Hôm nay nàng đã theo chồng, nên bề gia thất ấm nồng thuận vui......”
Các thiếu nữ trong tiếng ca cất vang, kiễng mũi chân, ngẩng cằm lên, bắt đầu di chuyển thành từng vòng tròn, đến khi dần dần khép lại, chiếc váy bằng tơ tằm trên người xoay thành vòng tròn, hai dải lụa ở hai bên bờ vai nối tiếp thành từng vòng bay lượn trên không trung.
Khi những cô gái đó đã tụ lại một chỗ thì bỗng nhiên đưa tay rút đai lụa trên người ra, vừa múa vừa lần lượt di chuyển nhanh, khiến cho vòng tròn đó khi thì mở ra khi thì đan vào nhau……Chỉ trong chớp mắt, hơn mười vòng tròn màu hồng được tạo nên từ lụa đỏ biến thành một đóa hoa đào nở rộ, từ bên trong nụ hoa, một tiếng ca thánh thót vang lên......
“Đào tơ mơn mởn xinh tươi, trái đã đơm đặc đầy cành khắp cây......” Nụ hoa rung lên một chút, lộ ra một đôi giày đôi giày điểm nước sơn màu mắt mèo.
Mọi người không khỏi nín thở, chờ mong, các thiếu nữ bất chợt tung tay áo lên, nụ hoa trong nháy mắt ấy bỗng nhiên nở rộ --
Một dung nhan hết sức xinh đẹp!
Gương mặt của ca cơ nháy mắt bại lộ dưới ánh lửa, nàng ta giống như ngượng ngùng giấu tay áo lên che mặt, bước lui về phía những cô gái đang múa ở bên trong, lộ ra một bên khuôn mặt, ánh hào quang chiếu rọi vào người, thật giống như câu hát kia: ‘Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng thơm đặc dưới trời xuân trong’......
Kỳ Kiến Ngọc thoáng nhìn vào ca cơ xinh đẹp động lòng người kia một lúc, ánh mắt không hề có hứng thú dời đi, vẫn như cũ lưu luyến nhìn về phía đối diện bên phải.
Nhưng trùng hợp là ca cơ kia cũng đứng ở phía bên phải, không biết vô tình hay cố ý hướng về phía Tề vương, trong con mắt của mọi người ở đây, không thể nghi ngờ là Tề vương điện hạ đã bị ca cơ kia mê hoặc, khiến hắn nhìn không chớp mắt.
Ca cơ bị ánh mắt nóng bỏng của Tề vương nhìn vào nên không dám ngẩng đầu lên, thẹn thùng nhìn sang chỗ khác, tiếng ca càng phát ra uyển chuyển hàm xúc triền miên: “Đào tơ mơn mởn xinh tươi, xum xuê ngàn lá phất phơ đầy cành. Theo chồng nàng đã duyên thành, với người gia thất hiền lành thuận vui…..”
Các ca cơ hát bè ở phía sau liền hiểu ý, thấy hoàng đế ở phía sau bức rèm che giật giật nhiều lần, một tiểu thái giám lanh lợi phía sau bức rèm che liền đi ra, nhẹ nhàng theo đuôi đám thiếu nữ ra ngoài.
Kỳ Kiến Thành hướng về phía Kỳ Kiến Ngọc giơ chén rượu lên: “Hoàng huynh, khúc ca này huynh có thấy vừa ý không?”
Kỳ Kiến Ngọc uống rượu vào, cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Kỳ Kiến Thành tăng âm lượng lên vài phần, lại nói: “Không biết hoàng huynh cảm thấy đào cơ kia, ca hát như thế nào?”
Kỳ Kiến Ngọc để vài phần mặt mũi cho hoàng đế, nói cho có lệ: “Nghe khá lọt tai.”
Kỳ Kiến Thành lộ ra là một người nam nhân biết điều [?] tươi cười, khẳng khái nói: “Hiếm khi thấy được người kén chọn như hoàng huynh từ trước đến nay lại có lúc vừa lòng.” Nói đến đây, hắn ta ngừng lại, hướng về phía Kỳ Kiến Ngọc giơ chén rượu lên: “Nếu hoàng huynh thích, đào cơ này liền đưa cho hoàng huynh.”
Tề vương điện hạ thiếu chút nữa bị sặc, trên đại điện lúc này, hoàng đế cùng Tề vương một người hỏi, một người đáp, bất tri bất giác yên tĩnh trở lại.
Kỳ Kiến Thành cười tủm tỉm bổ sung nói: “Hoàng huynh vừa rồi nhìn xem chăm chú đến nỗi không chớp mắt, nếu hoàng huynh coi trọng nữ tử đó, trẫm liền làm chủ, bảo thái giám đem đào cơ kia đưa vào trong cung của hoàng huynh.”
Vạn Dực bất giác xiết chặt chén rượu, nín thở chờ đợi Tề vương trả lời.
Nhưng thật lâu, chỉ thấy Tề vương ngửa đầu uống cạn chén rượu kia, cười cười một chút, tỏ ý vui vẻ thu nhận.
Trái tim của Vạn Dực trong nháy mắt co rút từng đợt, giống như bị cái gì đó bóp chặt, y cố giả vờ bình tĩnh quay đầu trò chuyện cùng Lý Hoan Khanh, nhưng cụ thể trò chuyện về vấn đề gì, ngay cả chính bản thân y cũng không biết.
….Hình như, cái này gọi là “quả báo” sao? Vạn Dực kéo kéo khóe miệng, cũng không cười nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook