Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
-
Quyển 2 - Chương 19
Lam Phượng Hoàng
Thanh minh đã qua, vốn là thời tiết tốt để cày bừa gieo trồng vụ xuân, Tây quận lại vẫn hoang vu khắp chốn.
Giờ hợi canh ba, phía đông doanh trại.
“-- Báo!”
Mưa dầm liên tục không ngừng, cứ đều đều đúng nhịp ~ mỗi hai canh giờ, sẽ có một thiết kỵ từ phía đông đến, chạy thẳng vào đại doanh.
Chỉ khác là, lần này người mật báo nhất thời có cảm giác như lửa và băng cùng giáng xuống.
“Rốt cuộc cũng về kinh rồi sao......”
Gương mặt tối tăm nhiều ngày lần đầu quang đãng sau mưa, tư thế ngồi của Kỳ Kiến Ngọc bỗng chốc dựng thẳng.
Hắn không nói thêm gì nữa, bước thong thả ra trước cửa doanh, hai tay chắp phía sau, ngẩng đầu nhìn xa xa về hướng đế đô.
“Điện hạ......” Ở phía sau hắn, các phụ tá ngỡ ngàng không rõ - hô lên.
Tề vương không quay đầu, miệng lại chây lười kéo dài âm cuối, “Chuyện gì.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không muốn phá hư tâm tình tốt đẹp khó khăn lắm mới có được của Tề vương, nhưng dù sao cũng phải có người ngay dám thốt lời thật khó nghe.
“Điện hạ, nếu Vạn Dực kia đã về đến Đế kinh, e là việc lần này của chúng ta......”
Giọng điệu Tề vương lại bình tĩnh không ngờ, hắn chỉ phất phất tay, đầu cũng không ngoảnh lại, “Cô vương tự biết, đừng nói thêm nữa.”
Kẻ nào đó lại không có mắt mà tiếp tục, “Ngày đó thả cọp về núi, để tránh thất bại trong gang tấc, nên......”
Lời còn chưa dứt, Tề vương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía người đang nói, vẻ mặt không rõ là vui hay giận, “Nên thế nào?”
Lão thần kia thiếu chút nữa không thở được, lúng ta lúng túng nói, “Nên...... không thế nào ạ.” Người ta đã về đến kinh thành, lão có mất bò mới lo làm chuồng cũng chẳng được tích sự gì.
Lúc này Tề vương mới quay đầu, một lần nữa lặng im ngắm nhìn phương Đông, thật lâu sau, hắn nói, “Cô tự có cách đối phó, nếu không thể thúc quân, chúng ta liền dùng kế sách đã bàn lúc trước duy trì một đường lui.”
“Điện hạ,” Ngụy Phi đứng dậy chắp tay, đến gần Tề vương, “Kế này thật sự quá mức......”
Lời của gã lập tức bị tin tức tiếp theo đánh gãy.
--“Báo!”
Một loạt tiếng vó ngựa lộc cộc vang dội bỗng dừng trước cửa doanh trại, trên người là giáp mũ màu đen, ướt mưa chảy ròng ròng xuống, theo bước chân của người vừa bước qua màn cửa, hóa thành vệt nước, mỗi một bước cho thấy rõ thế nào gọi là từng dấu chân một.
“Điện hạ, quân tiền trạm đã phát hiện nơi giáp ranh Tây quận và Hưng quận có dấu hiệu đóng quân, liền cấp tốc báo về.”
Tề vương cau mày, có người hô nhỏ, “Sao đối phương biết được nơi tiếp theo quân ta muốn tấn công? Chỉ sợ......”
Ngụy Phi tiếp lời, sắc mặt nghiêm trọng, “Chỉ sợ...... Có nội gian.”
Lời vừa nói ra, mọi người biến sắc.
Sắc mặt Tề vương lại thản nhiên, ánh mắt đảo qua mặt tất cả mọi người trong doanh trại.
Người bị hắn nhìn chăm chú đều thịch một cái quỳ xuống đất, miệng hô vang mấy lời trung thành.
Tề vương để bọn họ quỳ khoảng một khắc, mới phất tay lệnh cho bọn họ đứng lên, nghiêng mặt cởi áo khoác, ném cho người hầu, xoay người nói, “Tự về doanh của mình cả đi, sáng sớm ngày mai, cô tất sẽ có kết luận.”
Dưới uy thế của Tề vương điện hạ, mặc dù có vài người muốn vì mình biện bạch vài câu, người hầu trong doanh lại hành động quá nhanh chóng, trực tiếp tiễn số ít những người còn không nguyện rời đi – từng người một – kéo ra ngoài.
Sau khi mọi người đi hết, Kỳ Kiến Ngọc cầm lấy phong thư vừa nhận được, trực tiếp hơ trên ngọn lửa, một lát sau trên mặt trái của phong thư chậm rãi hiện ra chữ viết......
“...... Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi biết cài người sao?”
“-- Báo!”
Canh năm còn chưa tới, ngoài doanh lại có cấp báo.
Kỳ Kiến Ngọc vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn xa về phía trời đông, áo khoác vẫn đặt ở mép giường, vạt áo bào tung bay trong gió đêm đã ướt đẫm, nghiễm nhiên là một đêm không ngủ.
“Điện hạ! Ngụy Phi đã không còn ở trong doanh, Dao Tứ được phái giám sát gã lúc trước, thi thể bị phi tang, thi thể của Dao Ngũ được phát hiện ở cái ao sau núi.”
“Quả nhiên là gã......” Ân Tiếu theo vào sau lính liên lạc, năm đó khi hắn còn chinh chiến ở biên cương, đã một tay đề bạt hắn ta làm phó tướng, hắn ta mặt trắng dữ tướng, khuôn mặt dài gian xảo trời sinh - ngoài cười nhưng trong không cười.
Năm đó bởi vì mặt mũi âm hiểm gian trá mà hắn ta bị mọi người xa lánh, may mà Tề vương điện hạ khí phách sáng suốt, xuyên qua gương mặt nhìn rõ tài năng, chung quy đã đào viên ngọc này từ trong đá.
Lần này Tây quận làm phản, vốn do các thuộc hạ cũ của Tề vương, trước sau theo các châu quận âm thầm xâm nhập, người trong doanh trại nơi Tề vương đóng quân, tạo thành từ quân chính quy trộn lẫn với nạn dân.
Kỳ Kiến Ngọc nói, “Cô tuy là kẻ luyến tiếc người tài, nhưng tối kị kẻ nào lừa gạt ta,” Hắn giật tung ống tay áo đẫm sương, trong mắt chợt lóe tia tàn độc, “Truyền lệnh xuống, bẫy rập bố trí lúc trước có thể thu lưới rồi, một khi bắt được Ngụy Phi, không cần đưa về, trực tiếp giết chết tại chỗ.”
“Dạ!”
Thanh minh đã qua, vốn là thời tiết tốt để cày bừa gieo trồng vụ xuân, Tây quận lại vẫn hoang vu khắp chốn.
Giờ hợi canh ba, phía đông doanh trại.
“-- Báo!”
Mưa dầm liên tục không ngừng, cứ đều đều đúng nhịp ~ mỗi hai canh giờ, sẽ có một thiết kỵ từ phía đông đến, chạy thẳng vào đại doanh.
Chỉ khác là, lần này người mật báo nhất thời có cảm giác như lửa và băng cùng giáng xuống.
“Rốt cuộc cũng về kinh rồi sao......”
Gương mặt tối tăm nhiều ngày lần đầu quang đãng sau mưa, tư thế ngồi của Kỳ Kiến Ngọc bỗng chốc dựng thẳng.
Hắn không nói thêm gì nữa, bước thong thả ra trước cửa doanh, hai tay chắp phía sau, ngẩng đầu nhìn xa xa về hướng đế đô.
“Điện hạ......” Ở phía sau hắn, các phụ tá ngỡ ngàng không rõ - hô lên.
Tề vương không quay đầu, miệng lại chây lười kéo dài âm cuối, “Chuyện gì.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không muốn phá hư tâm tình tốt đẹp khó khăn lắm mới có được của Tề vương, nhưng dù sao cũng phải có người ngay dám thốt lời thật khó nghe.
“Điện hạ, nếu Vạn Dực kia đã về đến Đế kinh, e là việc lần này của chúng ta......”
Giọng điệu Tề vương lại bình tĩnh không ngờ, hắn chỉ phất phất tay, đầu cũng không ngoảnh lại, “Cô vương tự biết, đừng nói thêm nữa.”
Kẻ nào đó lại không có mắt mà tiếp tục, “Ngày đó thả cọp về núi, để tránh thất bại trong gang tấc, nên......”
Lời còn chưa dứt, Tề vương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía người đang nói, vẻ mặt không rõ là vui hay giận, “Nên thế nào?”
Lão thần kia thiếu chút nữa không thở được, lúng ta lúng túng nói, “Nên...... không thế nào ạ.” Người ta đã về đến kinh thành, lão có mất bò mới lo làm chuồng cũng chẳng được tích sự gì.
Lúc này Tề vương mới quay đầu, một lần nữa lặng im ngắm nhìn phương Đông, thật lâu sau, hắn nói, “Cô tự có cách đối phó, nếu không thể thúc quân, chúng ta liền dùng kế sách đã bàn lúc trước duy trì một đường lui.”
“Điện hạ,” Ngụy Phi đứng dậy chắp tay, đến gần Tề vương, “Kế này thật sự quá mức......”
Lời của gã lập tức bị tin tức tiếp theo đánh gãy.
--“Báo!”
Một loạt tiếng vó ngựa lộc cộc vang dội bỗng dừng trước cửa doanh trại, trên người là giáp mũ màu đen, ướt mưa chảy ròng ròng xuống, theo bước chân của người vừa bước qua màn cửa, hóa thành vệt nước, mỗi một bước cho thấy rõ thế nào gọi là từng dấu chân một.
“Điện hạ, quân tiền trạm đã phát hiện nơi giáp ranh Tây quận và Hưng quận có dấu hiệu đóng quân, liền cấp tốc báo về.”
Tề vương cau mày, có người hô nhỏ, “Sao đối phương biết được nơi tiếp theo quân ta muốn tấn công? Chỉ sợ......”
Ngụy Phi tiếp lời, sắc mặt nghiêm trọng, “Chỉ sợ...... Có nội gian.”
Lời vừa nói ra, mọi người biến sắc.
Sắc mặt Tề vương lại thản nhiên, ánh mắt đảo qua mặt tất cả mọi người trong doanh trại.
Người bị hắn nhìn chăm chú đều thịch một cái quỳ xuống đất, miệng hô vang mấy lời trung thành.
Tề vương để bọn họ quỳ khoảng một khắc, mới phất tay lệnh cho bọn họ đứng lên, nghiêng mặt cởi áo khoác, ném cho người hầu, xoay người nói, “Tự về doanh của mình cả đi, sáng sớm ngày mai, cô tất sẽ có kết luận.”
Dưới uy thế của Tề vương điện hạ, mặc dù có vài người muốn vì mình biện bạch vài câu, người hầu trong doanh lại hành động quá nhanh chóng, trực tiếp tiễn số ít những người còn không nguyện rời đi – từng người một – kéo ra ngoài.
Sau khi mọi người đi hết, Kỳ Kiến Ngọc cầm lấy phong thư vừa nhận được, trực tiếp hơ trên ngọn lửa, một lát sau trên mặt trái của phong thư chậm rãi hiện ra chữ viết......
“...... Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi biết cài người sao?”
“-- Báo!”
Canh năm còn chưa tới, ngoài doanh lại có cấp báo.
Kỳ Kiến Ngọc vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn xa về phía trời đông, áo khoác vẫn đặt ở mép giường, vạt áo bào tung bay trong gió đêm đã ướt đẫm, nghiễm nhiên là một đêm không ngủ.
“Điện hạ! Ngụy Phi đã không còn ở trong doanh, Dao Tứ được phái giám sát gã lúc trước, thi thể bị phi tang, thi thể của Dao Ngũ được phát hiện ở cái ao sau núi.”
“Quả nhiên là gã......” Ân Tiếu theo vào sau lính liên lạc, năm đó khi hắn còn chinh chiến ở biên cương, đã một tay đề bạt hắn ta làm phó tướng, hắn ta mặt trắng dữ tướng, khuôn mặt dài gian xảo trời sinh - ngoài cười nhưng trong không cười.
Năm đó bởi vì mặt mũi âm hiểm gian trá mà hắn ta bị mọi người xa lánh, may mà Tề vương điện hạ khí phách sáng suốt, xuyên qua gương mặt nhìn rõ tài năng, chung quy đã đào viên ngọc này từ trong đá.
Lần này Tây quận làm phản, vốn do các thuộc hạ cũ của Tề vương, trước sau theo các châu quận âm thầm xâm nhập, người trong doanh trại nơi Tề vương đóng quân, tạo thành từ quân chính quy trộn lẫn với nạn dân.
Kỳ Kiến Ngọc nói, “Cô tuy là kẻ luyến tiếc người tài, nhưng tối kị kẻ nào lừa gạt ta,” Hắn giật tung ống tay áo đẫm sương, trong mắt chợt lóe tia tàn độc, “Truyền lệnh xuống, bẫy rập bố trí lúc trước có thể thu lưới rồi, một khi bắt được Ngụy Phi, không cần đưa về, trực tiếp giết chết tại chỗ.”
“Dạ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook