Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
Quyển 1 - Chương 20

Tin tức Tề vương điện hạ say rượu đại náo thanh lâu truyền vào thâm cung, bình trà chén ngọc gì đó của Thái hậu vỡ nát tại chỗ.

Thật nửa vui nửa buồn, chẳng lẽ rốt cuộc Ngọc nhi cũng thông suốt rồi?

Đại nội mật thám ấp a ấp úng bổ sung nửa câu sau, “Cái đó...... tuy Tề vương điện hạ vào phòng hoa khôi, nhưng trong phòng chỉ có một mình Vạn Lang......”

Sét giáng ngập đầu rồi!

Thái hậu phẫn nộ rồi! Tiên hoàng bị ông nội y dùng thế lực bắt ép, phu quân bị cha y chọc tức chết, thật vất vả cả nhà y mới chết sạch sẽ, con trai lại bị đứa bé mồ côi kia mê hoặc?

Các thế hệ Vạn gia đúng là mầm tai họa.

Giáp vàng chạm rỗng thon dài đeo trên tay run run, Thái hậu bề ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng lại âm thầm dặn dò xuống dưới, bảo ấu đế bóp nát con đường làm quan của Vạn Dực, lại điều thêm một nhóm sát thủ chạy đến Vạn gia.

Ai gia và ngươi, không chết không ngừng --

Phía bên này, Vạn Dực đóng đô ở Quốc Tử Giám chờ đợi thật lâu, cho đến khi các Thái Học sinh tốt nghiệp cùng lúc với mình đều đã nhận chức, hai tay y lại vẫn trống trơn.

“Hoàng thượng...... Sẽ không đổi ý chứ?” Thư đồng nhỏ âm thầm nghi hoặc.

Vạn Dực nhớ đến đôi mắt hung ác nham hiểm mà kiên định kia, nói, “Vua không nói đùa.”

Được rồi, vậy thì tiếp tục chờ thôi.

Vạn Dực trở về nhà, từ chối tiếp khách, sống những ngày cửa đóng then cài.

Đương nhiên, không phải như người ngoài tưởng tượng, rằng Vạn Lang đánh mất thánh sủng - giờ phút này đang vùi mình trong chăn ôm nỗi hận cắn khăn tay. Ngược lại, nàng bộn bề nhiều việc, vô cùng nhiều việc......

Sau khi ngừng uống thuốc, tác dụng phụ của việc nhiều năm ức chế phát dục liền bùng nổ, Vạn Dực bị người trong tộc khẩn cấp đưa đi điều dưỡng thân thể.

Mỗi ngày ăn bổ uống dưỡng, khiến sau này hể thấy gà hầm đậu nành, hạt thông, nhân sâm, đương quy thì da đầu nàng liền run lên, toàn bộ thầy thuốc có tiếng trong tộc đều dốc toàn lực nghiên cứu chế tạo phương thuốc điều trị, cũng định kỳ châm cứu thông huyệt, ép hết khí lạnh tích tụ trong cơ thể nàng do uống thuốc nhiều năm ra ngoài.

Mấy việc đó còn có thể nén chịu được, xấu hổ nhất là mỗi khi tới tháng, cao thấp trong tộc như gặp đại nạn, đêm đêm Ảnh Nhất đều nằm úp trên xà nhà theo dõi nàng...... sẵn sàng ghém góc chăn; mấy việc đi, đứng, ăn, ở…Thư đồng nhỏ không cho đụng tay vào, hận không thể ngày ngày dâng tới tận giường nàng......

Tất cả đều chỉ vì kiên quyết ngăn chặn không cho công tử có bất cứ cơ hội nhiễm lạnh nào!

Với việc này, Vạn Dực chỉ đành vừa xấu hổ vừa buồn bực nhẫn nhịn, không muốn vứt bỏ ý tốt của mọi người.

Thấy thời gian niêm yết bảng vàng sau khi thi Hương đã qua, Thư đồng nhỏ sốt ruột không nhịn nổi nữa, liên tục làm phiền nhóm Ám vệ, nôn nóng thúc giục bọn họ tìm hiểu tin tức.

Vạn Dực sờ sờ đầu hắn ta, “Đừng vội, chúng ta phải tin tưởng hoàng đế đại Chu chứ, đúng không?”

“Sao? Nhưng không phải tộc ta có dạy, hoàng đế là kẻ không đáng tin nhất sao?”

Vạn Dực cười, “Nhưng hoàng đế lại là kẻ vĩnh viễn trung thành với quyền lực.”

......

Được đưa tới vào một buổi sáng sớm tràn ngập sương mai...... là thư bổ nhiệm hiếm có, được đích thân hoàng thượng đề bút.

Vạn Dực mở bức thư đích thân bệ hạ viết ra.

Bên trên không giải thích gì nhiều, chỉ đơn giản rõ ràng nhắc tới điểm quan trọng:

Thái hậu ngăn cản, trẫm đã dốc sức bảo vệ, khanh đành nhận chức Thứ cát sĩ*, bắt đầu từ đầu thôi. (*còn gọi là Thứ thường cát sĩ, là chức vị ngắn hạn trong Hàn Lâm viện, giống như kiến tập sinh ngày nay)

Thứ cát sĩ......

Vạn Dực cau mày suy nghĩ một lát.

Nên biết rằng sau cuộc thi tuyển, Thương Hủ, Lý Hoan Khanh ít nhất cũng là Hàn lâm học sĩ hàng ngũ phẩm, Thứ cát sĩ tương đương với loại quan tép riu thất phẩm, hơn nữa còn chưa có thực quyền, có thể gọi là quan viên dự bị kiến tập, phải vào Hàn Lâm viện, chịu dạy dỗ ba năm, ba năm sau thông qua cuộc thi hội, mới có cơ hội chính thức trở thành Hàn lâm, hoặc bị phái về các nha môn cấp dưới tiếp nhận chức vụ.

Đối với giới bình dân hoặc quý tộc nhỏ mà nói, Hàn lâm chính là viện cố vấn của hoàng đế, người xưa có dạy ‘Không tiến sĩ không được vào Hàn lâm, không Hàn lâm không được vào nội các’, làm Thứ cát sĩ kiến tập ở Hàn lâm, được xưng là ‘vị tướng dự bị’, cực có tiềm năng làm quan.

Nhưng với gia tộc Vạn thị, khởi điểm này thật sự vô cùng thấp, Vạn Dực cần ít nhất ba năm, hoặc tốn nhiều thời gian hơn, có thể nói là chờ Thương Hủ - người bạn cùng khóa ngày xưa tốt nghiệp, rồi cùng bắt đầu kiếp làm quan.

Sau khi Ngôn Trọng biết được nội dung bức thư, lượn vòng vòng quanh Vạn Dực, muốn an ủi, lại không biết nên an ủi thế nào để không mạo phạm đến lòng tự trọng cao vút của công tử, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

“Được rồi, được rồi,” Vạn Dực bị hắn ta xoay quanh mà chóng mặt, xách lấy sau cổ áo hắn ta, “Còn không mau mau theo công tử đi nhận quan phục?”

Ngày mặc quan phục vào triều tạ ơn, Vạn Dực cúi đầu đi theo sau các quan.

Y mặc quan phục màu xanh da trời, trước ngực là hình chim uyên ương bằng chỉ vàng và bạc, người quen biết Vạn Lang cũng không ít, dọc đường đi, từ cấp trên cho đến cấp dưới, ánh nhìn chăm chú chưa từng gián đoạn.

Dù Vạn Dực có thông minh đi nữa, lúc này bất quá cũng chỉ là một công tử trẻ tuổi mới bước vào đời, vốn cũng có chí khí thiếu niên, cũng oán thầm bất mãn. Nhưng sau khi y nhìn thấy một quan cửu phẩm lướt qua người, y đã hoàn toàn lấy lại cân bằng.

Cho dù y có nhẫn nại hơn nữa, nhưng nếu bảo y mặc quan phục màu xanh lá cây thêu hai con chim cút thế kia, e là Vạn Dực khó giữ mà giữ được mình có thể không kháng chỉ.

Sau khi vào đại điện, Tề vương điện hạ khoác mãng bào đỏ rực, phía trên thêu hình rồng bốn móng, đứng ở hàng đầu.

Vạn Dực chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn một cái, không nhìn thêm, duy trì tư thế cúi đầu kính cẩn.

Số ít những người biết chuyện hứng thú chú ý đến phản ứng của Tề vương, nhưng hiếm thấy là, từ đầu đến cuối, Tề vương điện hạ vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, đừng nói là quay đầu nhìn lại, ngay cả sợi tóc cũng không lay động.

Khi tình yêu tan vỡ, có người yên lặng chờ đợi, có người từ đó mà lướt qua đời nhau, lại có người vì yêu sinh hận hóa xấu xa. Chúng ta có cao ngạo mấy thì sao có thể ngạo mạn bằng Tề vương, yên lặng chờ đợi...... Hắn giống sao? Mà khả năng hóa xấu xa thì lại tương đối cao đó.

Khoảng cách quá xa, dù có hoàn toàn nghe rõ lời răn dạy của đế vương hay chưa, Vạn Dực cũng phải yên lặng tiếp tục theo các quan bước vào lối ra, về Hàn Lâm viện.

Giữa đoàn đồng liêu cùng đi, có đủ hạng người, đủ lời chế giễu, Vạn Dực có tai như điếc, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng tươi cười đáp lại, trơ trơ không phản ứng.

Tề vương cũng chỉ lạnh lùng dừng tầm mắt vào bóng dáng y một chốc, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt vào tình huống nên như thế nào bảo toàn vị thế bản thân, cũng lựa chọn phe cánh cần kết giao.

Từ sau khi Vạn An ra đi, mặc dù Thủ Phụ mới nhận chức Thương Lượng rất muốn noi theo ông, nhưng lực còn chưa đủ, thêm vào đó Hậu cung lại liên tiếp tham gia vào việc triều chính, tình hình chính trị đang cực kỳ hỗn loạn.

Trong triều, trước mắt có ba đảng phái lớn, một là đảng Bảo hoàng do Thanh Lưu đứng đầu, hai là đảng Thân vương ủng hộ Tề vương, cuối cùng là phe cánh có thực lực còn khá yếu, là nhóm nội các lấy Thủ Phụ làm trung tâm, vừa không ủng hộ hoàng đế, vừa muốn đào góc tường nhà Tề vương.

Ở triều trước, Vạn An đứng đầu nắm quyền nội các, đừng nói là thân vương, ngay cả quyền uy của vua cũng phải nép sang một bên nhường lối, mà nay thiên hạ chia ba, kết đảng đấu đá, mặc dù cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng là thời điểm tốt để đục nước béo cò.

Vạn Dực đứng trước cửa cung quay đầu thản nhiên nhìn Vị Ương cung như đang tắm máu trong ánh hoàng hôn, đột nhiên phủi đi lớp bụi bậm không tồn tại trên quan phục màu xanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương