Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
-
Quyển 1 - Chương 10
Việc bị cưỡng ép cướp đi nụ hôn đầu tiên này trở thành ký ức tồi tệ nhất của Tề vương trong thời kỳ niên thiếu.
Thị vệ trong cung vô cùng kinh ngạc, vì sao Tề vương điện hạ lại nửa đêm trốn khỏi Quốc Tử Giám quay về hoàng cung, nhưng đối với gương mặt tối đen sắp bùng nổ kia, không một ai có dũng khí thăm hỏi.
Cả đêm này bọn thái giám nghe một loạt tiếng rơi vỡ loảng xoảng trong phòng ngủ của Tề vương điện hạ. Sau khi Thái hậu biết nửa đêm Tề vương lại chạy về, cũng vội vàng bãi giá chạy đến vào giữa đêm, lại bị Tề vương chặn ngoài cửa, hắn nhất quyết không chịu ra ngoài.
Thái hậu đành đứng trước cửa thở than, “Ngọc nhi, ai khiến con khó chịu, nói cho mẫu hậu nghe, đừng nín nhịn một mình, tổn thương bản thân......”
“Không có --” Tề vương thốt một câu rồi im bặt.
--‘Điện hạ, ý ngài là dù tiên hoàng đã băng hà, vẫn còn Thái hậu làm chỗ dựa cho ngài ư? Cho dù không có Thái hậu, thì vẫn còn đứa bé hoàng đế kia? Hay còn nhóm lão thần yên lặng chống lưng ủng hộ ngài xưng đế? Thì ra năng lực của điện hạ...... Cũng chỉ thế thôi sao.’
Bộ dạng cười như không cười của người nọ cứ lửng lơ trước mắt, Kỳ Kiến Ngọc cắn răng nắm chặt nắm tay hung hăng đập bàn, cố nuốt sự nhục nhã to lớn này xuống!
Vạn Dực, cho dù không dựa vào mẫu hậu, hoàng đế, bổn vương cũng có thể hoàn toàn giẫm nát ngươi dưới chân!
Thái hậu chờ trái chờ phải, Kỳ Kiến Ngọc vẫn kiên trì không ra cửa, Thái hậu đành phải thất thiểu quay về Nhân Thọ cung.
Tề vương đập phá đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng mệt mỏi.
Để nguyên quần áo nằm trên giường, hắn vừa mới nhắm mắt, trong đầu liền không khống chế được mà trôi về cái cảnh sau khi bị chặn lại ở Tự Tu đường kia......
Trên môi mơ hồ truyền đến cảm giác mềm mại ướt át khiến toàn thân hắn nổi da gà, hơi thở ấm áp của người nọ phun lên mặt hắn, bất luận hắn dùng sức giãy dụa thế nào, cổ tay nhỏ nhắn nắm chặt cằm hắn kia lại mạnh mẽ hơn tưởng tượng......
Kỳ Kiến Ngọc nghiêm mặt ở trong chăn tức tối đấm giường, không được nhớ tới! Không được!
Nhưng đầu óc lại chẳng nghe lời, dám không để ý đến xấu hổ và giận dữ của hắn, lướt không sót cảnh nào.
Kỳ thật hắn cũng không nhớ rõ thời gian Vạn Dực hôn hắn dài bao nhiêu, chỉ cảm thấy mỗi khắc đều gian nan như một năm.
Nếu không, nếu không có......
Kỳ Kiến Ngọc nhớ lại, nếu cái gã đáng chết Thương Hủ kia không đột nhiên xông vào vườn hoa sau Tự Tu đường, bắt gặp bọn họ, cũng sẽ không hại hắn há mồm muốn nói, rồi sau đó......
Chạm vào đôi môi cùng lúc cũng hé mở của Vạn Dực!
Nhớ đến chớp mắt khi tiếp xúc với đầu lưỡi quá mức suồng sã kia, người nọ cũng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc......
Bày ra loại vẻ mặt này làm gì chứ! Rõ ràng là ngươi ra tay trước!
Kỳ Kiến Ngọc đang nghiêm mặt bỗng vén chăn lên, liều mạng chạy đi rửa mặt lau miệng, sau đó rốt cuộc lại không ngủ được, tiếp tục giơ chân đạp bình bịch!
Hôn lưỡi gì đó, đối với thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành mà nói, quả là rất kích thích nhỉ.
Còn ở bên này, sau khi Vạn Dực trở về phòng ngủ, Thư đồng nhỏ phát hiện vẻ mặt của Ảnh Nhất thò ra sau đó rất kỳ quái.
“Ngươi làm sao vậy?”
“...... Quả nhiên hiện thực càng khó chấp nhận hơn tưởng tượng......” Ảnh Nhất bỏ lại một câu không đầu không đuôi, yên lặng ẩn giấu bản thân.
Thư đồng nhỏ chỉ kịp nghe thấy hắn ta tự lẩm bẩm: “...... Không phải Đoạn tụ...... Cái này không phải Đoạn tụ......” trước mắt liền không còn tung tích.
Ngôn Trọng không hiểu ra sao, lại nhìn về phía công tử, liền thấy nàng nhíu mày khẽ vuốt môi.
“Công tử, ngài làm sao vậy?”
“Chỉ là trêu chọc một con mèo nhỏ......” Vạn Dực lơ đểnh nói, thả tay xuống, “Vô ý bị cắn một cái mà thôi.”
“Cắn?”
Ngôn Trọng vội kéo tay công tử kiểm tra trên dưới, đâu có gì, tiếp tục mở rộng phạm vi kiểm tra từ đầu đến chân, trừ môi có chút ửng đỏ ra, mọi chỗ khác đều không có gì khác thường.
Vạn Dực vỗ vỗ đầu hắn ta, “Ngôn Trọng ngoan, đi ngủ đi, đừng chộn rộn.”
Vì thế Thư đồng nhỏ đành phải đầu đầy nghi vấn, ngơ ngác đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tề vương điện hạ vẫn đúng giờ từ hoàng cung chạy về lớp học.
Hôm nay mọi người kinh dị phát hiện, từ khi vào Dẫn Tính đường đến nay, lần đầu tiên Tề vương không ức hiếp Vạn Dực, ngược lại mỗi lần thoáng lướt qua...... Bước chân có phải liền sải rộng hơn không? Không không, chúng ta tuyệt đối không được nghĩ đến từ ‘Trốn’!
Vạn Dực vốn tưởng chuyện đêm qua sẽ khiến tâm hồn yếu ớt của Tề vương tổn thương một trận, phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể quay lại, không ngờ đã xem nhẹ định lực của hắn rồi.
Từ đó về sau, Tề vương điện hạ - ban ngày đến Quốc Tử Giám học, trời vừa chập choạng liền chạy về hoàng cung, chỉ lờ mờ nghe được là trong cung đã mời cao thủ nổi danh trên giang hồ, mỗi ngày đều luyện tập võ nghệ đến đêm khuya.
Hả! Thì ra điện hạ muốn văn võ song toàn.
Kỳ Kiến Ngọc như kim chỉ nam của Quốc Tử Giám, vì vừa làm thế, các gia tộc lớn nghiêng về võ học cũng phát triển theo, cũng có không ít công tử cùng thời tranh nhau noi theo.
Bất quá dù sao cũng là các cậu ấm tuấn tú da mềm thịt non, luyện tập võ nghệ lại gian khổ, cuối cùng chẳng có mấy công tử cả ngày ôm sách có thể chống đỡ nổi.
Hai năm sau, người vẫn tiếp tục kiên trì, duy nhất chỉ có một mình Tề vương điện hạ của chúng ta.
Mà cường độ huấn luyện cao như vậy, cũng khiến chưa được nửa năm mà vóc dángTề vương điện hạ phát triển như bão táp. Dáng người cao to rất nhanh liền vượt hẳn so với nhóm bí đao thấp lùn còn lại, trên con đường mỗi ngày từ Quốc Tử giám về hoàng cung, thiếu niên tuấn tú ngựa cao áo đẹp, nghiễm nhiên đã thành cảnh đẹp của kinh thành, không biết bao nhiêu nữ nhi nơi khuê phòng đã âm thầm tương tư ‘người đẹp’ Tề vương.
Thành tích ở Quốc Tử Giám được tính theo cách tích lũy, Thái Học sinh có thành tích ưu tú được tính một phần, trung đẳng tính nửa phần, vừa đạt không được tính. Thái Học sinh nào tích lũy đủ tám phần là có thể thuận lợi tốt nghiệp, cũng được đế vương gọi đến sắc phong.
Mà Tề vương điện hạ, là tinh anh vĩ đại thứ hai trong gần trăm năm qua của Quốc Tử Giám, chỉ dùng chưa tới hai năm liền thuận lợi tốt nghiệp.
Còn người đứng thứ nhất?
Chính là người cha từ nhỏ đã được gọi là thần đồng của Vạn Dực, thủ phụ trước đây của nội các -- Vạn An!
Lần cuối cùng Vạn Dực nhìn thấy Tề vương điện hạ trước khi tốt nghiệp, là trên hành lang dài màu son trước cửa phòng ngủ.
Hắn mặc áo có mũ choàng màu xanh, đầu đội mũ miện có chín chuỗi ngọc, áo đen viền đỏ. Trên áo có thêu rồng, núi, hoa, côn trùng, lửa, năm chương hoa văn cổ, rong, lúa gạo, hoa văn nửa đen nửa trắng, bốn chương hoa văn cổ nửa đen nửa xanh, tổng cộng có chín chương.
Chín chuỗi ngọc thật dài che khuất vẻ mặt hắn, Vạn Dực chỉ có thể mơ hồ nhìn hắn lạnh lùng xoay người phất tay áo, cảm giác được hắn vẫn chán ghét mình như xưa.
Mùa xuân năm sau, Mông Cổ mới quy thuận ba năm lại làm phản lần nữa, Vạn Dực vẫn tiếp tục ở Quốc Tử Giám ung dung làm Thái Học sinh. Chỉ là sau khi nghe thấy lần này người lãnh binh tham chiến là Tề vương Kỳ Kiến Ngọc, nàng dừng bàn tay nâng chén rượu, rồi sau đó không nói một lời, cười ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thị vệ trong cung vô cùng kinh ngạc, vì sao Tề vương điện hạ lại nửa đêm trốn khỏi Quốc Tử Giám quay về hoàng cung, nhưng đối với gương mặt tối đen sắp bùng nổ kia, không một ai có dũng khí thăm hỏi.
Cả đêm này bọn thái giám nghe một loạt tiếng rơi vỡ loảng xoảng trong phòng ngủ của Tề vương điện hạ. Sau khi Thái hậu biết nửa đêm Tề vương lại chạy về, cũng vội vàng bãi giá chạy đến vào giữa đêm, lại bị Tề vương chặn ngoài cửa, hắn nhất quyết không chịu ra ngoài.
Thái hậu đành đứng trước cửa thở than, “Ngọc nhi, ai khiến con khó chịu, nói cho mẫu hậu nghe, đừng nín nhịn một mình, tổn thương bản thân......”
“Không có --” Tề vương thốt một câu rồi im bặt.
--‘Điện hạ, ý ngài là dù tiên hoàng đã băng hà, vẫn còn Thái hậu làm chỗ dựa cho ngài ư? Cho dù không có Thái hậu, thì vẫn còn đứa bé hoàng đế kia? Hay còn nhóm lão thần yên lặng chống lưng ủng hộ ngài xưng đế? Thì ra năng lực của điện hạ...... Cũng chỉ thế thôi sao.’
Bộ dạng cười như không cười của người nọ cứ lửng lơ trước mắt, Kỳ Kiến Ngọc cắn răng nắm chặt nắm tay hung hăng đập bàn, cố nuốt sự nhục nhã to lớn này xuống!
Vạn Dực, cho dù không dựa vào mẫu hậu, hoàng đế, bổn vương cũng có thể hoàn toàn giẫm nát ngươi dưới chân!
Thái hậu chờ trái chờ phải, Kỳ Kiến Ngọc vẫn kiên trì không ra cửa, Thái hậu đành phải thất thiểu quay về Nhân Thọ cung.
Tề vương đập phá đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng mệt mỏi.
Để nguyên quần áo nằm trên giường, hắn vừa mới nhắm mắt, trong đầu liền không khống chế được mà trôi về cái cảnh sau khi bị chặn lại ở Tự Tu đường kia......
Trên môi mơ hồ truyền đến cảm giác mềm mại ướt át khiến toàn thân hắn nổi da gà, hơi thở ấm áp của người nọ phun lên mặt hắn, bất luận hắn dùng sức giãy dụa thế nào, cổ tay nhỏ nhắn nắm chặt cằm hắn kia lại mạnh mẽ hơn tưởng tượng......
Kỳ Kiến Ngọc nghiêm mặt ở trong chăn tức tối đấm giường, không được nhớ tới! Không được!
Nhưng đầu óc lại chẳng nghe lời, dám không để ý đến xấu hổ và giận dữ của hắn, lướt không sót cảnh nào.
Kỳ thật hắn cũng không nhớ rõ thời gian Vạn Dực hôn hắn dài bao nhiêu, chỉ cảm thấy mỗi khắc đều gian nan như một năm.
Nếu không, nếu không có......
Kỳ Kiến Ngọc nhớ lại, nếu cái gã đáng chết Thương Hủ kia không đột nhiên xông vào vườn hoa sau Tự Tu đường, bắt gặp bọn họ, cũng sẽ không hại hắn há mồm muốn nói, rồi sau đó......
Chạm vào đôi môi cùng lúc cũng hé mở của Vạn Dực!
Nhớ đến chớp mắt khi tiếp xúc với đầu lưỡi quá mức suồng sã kia, người nọ cũng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc......
Bày ra loại vẻ mặt này làm gì chứ! Rõ ràng là ngươi ra tay trước!
Kỳ Kiến Ngọc đang nghiêm mặt bỗng vén chăn lên, liều mạng chạy đi rửa mặt lau miệng, sau đó rốt cuộc lại không ngủ được, tiếp tục giơ chân đạp bình bịch!
Hôn lưỡi gì đó, đối với thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành mà nói, quả là rất kích thích nhỉ.
Còn ở bên này, sau khi Vạn Dực trở về phòng ngủ, Thư đồng nhỏ phát hiện vẻ mặt của Ảnh Nhất thò ra sau đó rất kỳ quái.
“Ngươi làm sao vậy?”
“...... Quả nhiên hiện thực càng khó chấp nhận hơn tưởng tượng......” Ảnh Nhất bỏ lại một câu không đầu không đuôi, yên lặng ẩn giấu bản thân.
Thư đồng nhỏ chỉ kịp nghe thấy hắn ta tự lẩm bẩm: “...... Không phải Đoạn tụ...... Cái này không phải Đoạn tụ......” trước mắt liền không còn tung tích.
Ngôn Trọng không hiểu ra sao, lại nhìn về phía công tử, liền thấy nàng nhíu mày khẽ vuốt môi.
“Công tử, ngài làm sao vậy?”
“Chỉ là trêu chọc một con mèo nhỏ......” Vạn Dực lơ đểnh nói, thả tay xuống, “Vô ý bị cắn một cái mà thôi.”
“Cắn?”
Ngôn Trọng vội kéo tay công tử kiểm tra trên dưới, đâu có gì, tiếp tục mở rộng phạm vi kiểm tra từ đầu đến chân, trừ môi có chút ửng đỏ ra, mọi chỗ khác đều không có gì khác thường.
Vạn Dực vỗ vỗ đầu hắn ta, “Ngôn Trọng ngoan, đi ngủ đi, đừng chộn rộn.”
Vì thế Thư đồng nhỏ đành phải đầu đầy nghi vấn, ngơ ngác đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tề vương điện hạ vẫn đúng giờ từ hoàng cung chạy về lớp học.
Hôm nay mọi người kinh dị phát hiện, từ khi vào Dẫn Tính đường đến nay, lần đầu tiên Tề vương không ức hiếp Vạn Dực, ngược lại mỗi lần thoáng lướt qua...... Bước chân có phải liền sải rộng hơn không? Không không, chúng ta tuyệt đối không được nghĩ đến từ ‘Trốn’!
Vạn Dực vốn tưởng chuyện đêm qua sẽ khiến tâm hồn yếu ớt của Tề vương tổn thương một trận, phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể quay lại, không ngờ đã xem nhẹ định lực của hắn rồi.
Từ đó về sau, Tề vương điện hạ - ban ngày đến Quốc Tử Giám học, trời vừa chập choạng liền chạy về hoàng cung, chỉ lờ mờ nghe được là trong cung đã mời cao thủ nổi danh trên giang hồ, mỗi ngày đều luyện tập võ nghệ đến đêm khuya.
Hả! Thì ra điện hạ muốn văn võ song toàn.
Kỳ Kiến Ngọc như kim chỉ nam của Quốc Tử Giám, vì vừa làm thế, các gia tộc lớn nghiêng về võ học cũng phát triển theo, cũng có không ít công tử cùng thời tranh nhau noi theo.
Bất quá dù sao cũng là các cậu ấm tuấn tú da mềm thịt non, luyện tập võ nghệ lại gian khổ, cuối cùng chẳng có mấy công tử cả ngày ôm sách có thể chống đỡ nổi.
Hai năm sau, người vẫn tiếp tục kiên trì, duy nhất chỉ có một mình Tề vương điện hạ của chúng ta.
Mà cường độ huấn luyện cao như vậy, cũng khiến chưa được nửa năm mà vóc dángTề vương điện hạ phát triển như bão táp. Dáng người cao to rất nhanh liền vượt hẳn so với nhóm bí đao thấp lùn còn lại, trên con đường mỗi ngày từ Quốc Tử giám về hoàng cung, thiếu niên tuấn tú ngựa cao áo đẹp, nghiễm nhiên đã thành cảnh đẹp của kinh thành, không biết bao nhiêu nữ nhi nơi khuê phòng đã âm thầm tương tư ‘người đẹp’ Tề vương.
Thành tích ở Quốc Tử Giám được tính theo cách tích lũy, Thái Học sinh có thành tích ưu tú được tính một phần, trung đẳng tính nửa phần, vừa đạt không được tính. Thái Học sinh nào tích lũy đủ tám phần là có thể thuận lợi tốt nghiệp, cũng được đế vương gọi đến sắc phong.
Mà Tề vương điện hạ, là tinh anh vĩ đại thứ hai trong gần trăm năm qua của Quốc Tử Giám, chỉ dùng chưa tới hai năm liền thuận lợi tốt nghiệp.
Còn người đứng thứ nhất?
Chính là người cha từ nhỏ đã được gọi là thần đồng của Vạn Dực, thủ phụ trước đây của nội các -- Vạn An!
Lần cuối cùng Vạn Dực nhìn thấy Tề vương điện hạ trước khi tốt nghiệp, là trên hành lang dài màu son trước cửa phòng ngủ.
Hắn mặc áo có mũ choàng màu xanh, đầu đội mũ miện có chín chuỗi ngọc, áo đen viền đỏ. Trên áo có thêu rồng, núi, hoa, côn trùng, lửa, năm chương hoa văn cổ, rong, lúa gạo, hoa văn nửa đen nửa trắng, bốn chương hoa văn cổ nửa đen nửa xanh, tổng cộng có chín chương.
Chín chuỗi ngọc thật dài che khuất vẻ mặt hắn, Vạn Dực chỉ có thể mơ hồ nhìn hắn lạnh lùng xoay người phất tay áo, cảm giác được hắn vẫn chán ghét mình như xưa.
Mùa xuân năm sau, Mông Cổ mới quy thuận ba năm lại làm phản lần nữa, Vạn Dực vẫn tiếp tục ở Quốc Tử Giám ung dung làm Thái Học sinh. Chỉ là sau khi nghe thấy lần này người lãnh binh tham chiến là Tề vương Kỳ Kiến Ngọc, nàng dừng bàn tay nâng chén rượu, rồi sau đó không nói một lời, cười ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook