Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
-
Quyển 1 - Chương 1-1
Vạn Dực thường nghĩ: Thái tổ hoàng đế đời trước nhất định đã đào phần mộ tổ tiên Vạn gia, mới khiến Vạn gia đời đời kiếp kiếp truyền dạy, phải cần cù dốc sức chết cũng không từ mà đào căn cơ gốc rễ nhà hoàng đế.
Thân là gian thần chuyên nghiệp, Vạn gia là tâm phúc đại họa của các thế hệ hoàng đế - đời đời thao túng triều chính Đại Chu, Vạn gia đáng hận đã cắm rễ quá sâu, tùy tiện nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ lung lay nền tảng quốc gia.
Có thể làm gì đây?
Các hoàng đế cũng đành chịu nhục, không thể trừng trị thẳng tay thì đánh lén, một đời không nhổ được thì giao lại cho đời sau, phát triển từng bước cũng là một loại sách lược.
Rơi vào thế hệ người cha Vạn An của hắn, Vạn gia túm trong tay quyền lực cực lớn của nội các đủ để công khai chống lại hoàng quyền.
Đến năm Thành Trị thứ nhất, sau khi đấu đá với cha suốt mười mấy năm, rốt cuộc lão hoàng đế cũng không cam lòng nguyện ý mà băng hà, ấu đế kế vị chỉ mới vừa tròn bảy tuổi. Cái gì gọi là một tay che trời, gian thần lộng quyền?
Cứ nhìn người cha Vạn An của hắn thì biết.
Mặc dù Vạn Dực hắn đây, ngày ngày cơm áo, ra ngoài đi săn, còn nở mày nở mặt hơn hoàng đế đương triều.
Dù Vạn gia quyền thế ngập trời, nhưng điều không được hoàn mỹ là nhiều đời con nối dòng gian nan, mặc cho tổ tiên Vạn gia cố gắng nạp thiếp, sinh con đẻ cái, nhưng số lượng con trai vẫn ít ỏi chẳng đáng là bao.
Đến thế hệ của Vạn An, lại càng bi thảm.
Lúc Vạn An trẻ tuổi cao ráo khôi ngô, mặt mày như vẽ như khắc, cũng là mỹ nam có tiếng, nghe đồn lúc xa nhà đi học thì bị nữ tặc nhìn trúng, cướp về, đến khi nhóm tôi tớ tìm được, chỉ thấy ông ấy ngượng ngùng xấu hổ đi theo phía sau nữ tặc, mấy ngày sau liền dùng kiệu lớn tám người khiên, cưới nữ tặc về nhà.
Cưới người vợ này chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, nghe nói nữ tặc kia, à không, là Vương thị, ghen tị ương ngạnh, vào cửa năm năm vẫn chẳng có một mụn con, không con thì cũng thôi đi, còn không cho phép ông ấy nạp thiếp ăn vụng!
Vạn thủ phụ đáng thương bên ngoài quyền lực có thể lật triều lại sợ vợ như sợ cọp, đừng nói là nạp thiếp, ngay cả nữ tử đi ngang qua cũng không dám liếc mắt nhìn một cái.
Người trong thiên hạ đều là một người làm quan cả họ được nhờ, mà lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đây là kết cục của gian thần, cứ thế mà không người nối dõi!
Mà cái bọn ganh ghét này cũng chả vui sướng được bao lâu, năm thứ sáu, lưới trời tự nhiên bị thủng...... À không, là Vương thị cuối cùng cũng có mang, đến cuối năm, sinh được một bé trai trắng mập.
Vạn Dực, liền như vậy mà dưới con mắt nhìn chằm chằm nghiến răng nghiến lợi của vạn dân, khỏe mạnh nhảy nhót lớn lên.
Thân là con trai trưởng cũng là con trai độc nhất, Vạn An xem thằng bé như bảo bối nâng niu chiều chuộng, thời thời khắc khắc dặn dò Vạn Dực tương lai phải kế thừa y bát của ông ta, đem sự nghiệp mưu triều soán vị* cao thượng mà vĩ đại này tiến hành đến cùng. (*mưu quyền đoạt ngôi)
Vạn Dực âm thầm nuốt lệ, cha à ~ mưu triều soán vị có độ khó rất cao, có thể để con làm một kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết ăn không ngồi rồi nằm chờ chết không.
Vạn An bất mãn, “Vẻ mặt cầu xin thế kia là sao, không muốn?”
Vạn Dực lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười ngây thơ, “Cha à, thật ra con chỉ muốn làm người tốt......”
Cha già họ Vạn trực tiếp nện lên đầu hắn một cú, “Ngực không chí lớn!”
Vạn Dực oán giận không thôi, chờ sau này ngực con lớn...... Đến lúc đó xem ngài có còn dám ép con nhận cái “Chí lớn” này không.
Đáng tiếc còn chưa đợi được đến khi ngực lớn, mẫu thân ra đi ngay khi hắn vừa tròn mười tuổi, trước khi chết, mẫu thân xưa nay vẫn luôn dũng mãnh cố kéo tay hắn, lắp bắp phun ra nuốt vào hồi lâu với cha, “Vạn Dực nó...... nó......” Còn chưa nói dứt lời liền tắt thở.
Hắn nhìn vẻ mặt đau lòng muốn chết của cha, nào dám lập tức phun ra sự thật gây nỗi đau chồng chất, vốn tưởng thời gian còn dài, chờ khi phụ thân nguôi ngoai rồi nói. Không ngờ đến xuân năm sau, vào một lần bị đánh lén theo lệ thường - lại lần đầu ông bị ám sát thành công, khi hấp hối mà vẫn nhớ dặn dò hắn nên vì đời sau phấn đấu cho nghiệp lớn mưu phản của Vạn gia...
Chưa đến một năm, Vạn gia tiếng tăm lừng lẫy chỉ còn lại một mình đứa bé mồ côi Vạn Dực.
Cũng may con rết có tới trăm chân, Vạn An dù chết, uy thế vẫn còn. Thế lực mấy đời chủ nhân Vạn gia trải rộng ban ơn lập uy khắp nơi, phụ tá dưới tay vô số, mới không để cả nhà một đời độc đinh này bị thế lực khắp nơi nuốt vào trong bụng.
Tiếp theo nên bước thế nào?
Mười một tuổi, Vạn Dực mỗi tay ôm một bài vị của cha mẹ, khóe miệng run rẩy một lúc lâu, bốn phía như hổ rình mồi, trước mắt trừ thừa kế nghiệp cha thì còn có thể làm gì?
Nhóm Ám vệ phụ tá quỳ sấp xuống, mắt ứa lệ mừng rống lên, “Công tử! Chúng ta thề sống chết nguyện trung thành! Trợ giúp công tử trọng chấn Vạn gia! Nắm lại vinh quang!”
“Ặc, đừng kích động như vậy mà...... Để ta suy nghĩ thêm một chút......”
“Công tử!” Mọi người phun lệ! TAT
“Được rồi được rồi, cũng đâu có nói là không đồng ý......”
Vật đổi sao dời lòng người dễ thay, một thiếu niên có chí hướng tốt cứ vậy mà bị không trâu bắt chó đi cày, phương hướng cuộc đời cứ thế mà bẻ ngoặc -- ta phải thừa kế nghiệp cha, làm gian thần! = = nln (è hèm, ngón giữa chỉ lên trời)
Chuyện của chúng ta, bắt đầu thế đó.
Thân là gian thần chuyên nghiệp, Vạn gia là tâm phúc đại họa của các thế hệ hoàng đế - đời đời thao túng triều chính Đại Chu, Vạn gia đáng hận đã cắm rễ quá sâu, tùy tiện nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ lung lay nền tảng quốc gia.
Có thể làm gì đây?
Các hoàng đế cũng đành chịu nhục, không thể trừng trị thẳng tay thì đánh lén, một đời không nhổ được thì giao lại cho đời sau, phát triển từng bước cũng là một loại sách lược.
Rơi vào thế hệ người cha Vạn An của hắn, Vạn gia túm trong tay quyền lực cực lớn của nội các đủ để công khai chống lại hoàng quyền.
Đến năm Thành Trị thứ nhất, sau khi đấu đá với cha suốt mười mấy năm, rốt cuộc lão hoàng đế cũng không cam lòng nguyện ý mà băng hà, ấu đế kế vị chỉ mới vừa tròn bảy tuổi. Cái gì gọi là một tay che trời, gian thần lộng quyền?
Cứ nhìn người cha Vạn An của hắn thì biết.
Mặc dù Vạn Dực hắn đây, ngày ngày cơm áo, ra ngoài đi săn, còn nở mày nở mặt hơn hoàng đế đương triều.
Dù Vạn gia quyền thế ngập trời, nhưng điều không được hoàn mỹ là nhiều đời con nối dòng gian nan, mặc cho tổ tiên Vạn gia cố gắng nạp thiếp, sinh con đẻ cái, nhưng số lượng con trai vẫn ít ỏi chẳng đáng là bao.
Đến thế hệ của Vạn An, lại càng bi thảm.
Lúc Vạn An trẻ tuổi cao ráo khôi ngô, mặt mày như vẽ như khắc, cũng là mỹ nam có tiếng, nghe đồn lúc xa nhà đi học thì bị nữ tặc nhìn trúng, cướp về, đến khi nhóm tôi tớ tìm được, chỉ thấy ông ấy ngượng ngùng xấu hổ đi theo phía sau nữ tặc, mấy ngày sau liền dùng kiệu lớn tám người khiên, cưới nữ tặc về nhà.
Cưới người vợ này chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, nghe nói nữ tặc kia, à không, là Vương thị, ghen tị ương ngạnh, vào cửa năm năm vẫn chẳng có một mụn con, không con thì cũng thôi đi, còn không cho phép ông ấy nạp thiếp ăn vụng!
Vạn thủ phụ đáng thương bên ngoài quyền lực có thể lật triều lại sợ vợ như sợ cọp, đừng nói là nạp thiếp, ngay cả nữ tử đi ngang qua cũng không dám liếc mắt nhìn một cái.
Người trong thiên hạ đều là một người làm quan cả họ được nhờ, mà lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đây là kết cục của gian thần, cứ thế mà không người nối dõi!
Mà cái bọn ganh ghét này cũng chả vui sướng được bao lâu, năm thứ sáu, lưới trời tự nhiên bị thủng...... À không, là Vương thị cuối cùng cũng có mang, đến cuối năm, sinh được một bé trai trắng mập.
Vạn Dực, liền như vậy mà dưới con mắt nhìn chằm chằm nghiến răng nghiến lợi của vạn dân, khỏe mạnh nhảy nhót lớn lên.
Thân là con trai trưởng cũng là con trai độc nhất, Vạn An xem thằng bé như bảo bối nâng niu chiều chuộng, thời thời khắc khắc dặn dò Vạn Dực tương lai phải kế thừa y bát của ông ta, đem sự nghiệp mưu triều soán vị* cao thượng mà vĩ đại này tiến hành đến cùng. (*mưu quyền đoạt ngôi)
Vạn Dực âm thầm nuốt lệ, cha à ~ mưu triều soán vị có độ khó rất cao, có thể để con làm một kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết ăn không ngồi rồi nằm chờ chết không.
Vạn An bất mãn, “Vẻ mặt cầu xin thế kia là sao, không muốn?”
Vạn Dực lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười ngây thơ, “Cha à, thật ra con chỉ muốn làm người tốt......”
Cha già họ Vạn trực tiếp nện lên đầu hắn một cú, “Ngực không chí lớn!”
Vạn Dực oán giận không thôi, chờ sau này ngực con lớn...... Đến lúc đó xem ngài có còn dám ép con nhận cái “Chí lớn” này không.
Đáng tiếc còn chưa đợi được đến khi ngực lớn, mẫu thân ra đi ngay khi hắn vừa tròn mười tuổi, trước khi chết, mẫu thân xưa nay vẫn luôn dũng mãnh cố kéo tay hắn, lắp bắp phun ra nuốt vào hồi lâu với cha, “Vạn Dực nó...... nó......” Còn chưa nói dứt lời liền tắt thở.
Hắn nhìn vẻ mặt đau lòng muốn chết của cha, nào dám lập tức phun ra sự thật gây nỗi đau chồng chất, vốn tưởng thời gian còn dài, chờ khi phụ thân nguôi ngoai rồi nói. Không ngờ đến xuân năm sau, vào một lần bị đánh lén theo lệ thường - lại lần đầu ông bị ám sát thành công, khi hấp hối mà vẫn nhớ dặn dò hắn nên vì đời sau phấn đấu cho nghiệp lớn mưu phản của Vạn gia...
Chưa đến một năm, Vạn gia tiếng tăm lừng lẫy chỉ còn lại một mình đứa bé mồ côi Vạn Dực.
Cũng may con rết có tới trăm chân, Vạn An dù chết, uy thế vẫn còn. Thế lực mấy đời chủ nhân Vạn gia trải rộng ban ơn lập uy khắp nơi, phụ tá dưới tay vô số, mới không để cả nhà một đời độc đinh này bị thế lực khắp nơi nuốt vào trong bụng.
Tiếp theo nên bước thế nào?
Mười một tuổi, Vạn Dực mỗi tay ôm một bài vị của cha mẹ, khóe miệng run rẩy một lúc lâu, bốn phía như hổ rình mồi, trước mắt trừ thừa kế nghiệp cha thì còn có thể làm gì?
Nhóm Ám vệ phụ tá quỳ sấp xuống, mắt ứa lệ mừng rống lên, “Công tử! Chúng ta thề sống chết nguyện trung thành! Trợ giúp công tử trọng chấn Vạn gia! Nắm lại vinh quang!”
“Ặc, đừng kích động như vậy mà...... Để ta suy nghĩ thêm một chút......”
“Công tử!” Mọi người phun lệ! TAT
“Được rồi được rồi, cũng đâu có nói là không đồng ý......”
Vật đổi sao dời lòng người dễ thay, một thiếu niên có chí hướng tốt cứ vậy mà bị không trâu bắt chó đi cày, phương hướng cuộc đời cứ thế mà bẻ ngoặc -- ta phải thừa kế nghiệp cha, làm gian thần! = = nln (è hèm, ngón giữa chỉ lên trời)
Chuyện của chúng ta, bắt đầu thế đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook