Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!
-
Quyển 2 - Chương 13: Ngọt ngào đến chậm
(Aiza... mị vừa nghĩ ra một ý tưởng... cơ mà nó máu chó quá... thôi, đợi hết truyện rồi đến ngoại truyện các bạn sẽ biết!)
Trước khi rời đại điện nàng nháy mắt với Thảo Nhi, Thảo Nhi mỉm cười...
Vương phi thật giỏi... nàng mong vương gia vương phi hạnh phúc đến bạc đầu răng long.
Đây coi như lần cuối cùng nàng có thể làm cho vương phi một việc.
Thảo Nhi sẽ mãi cầu phúc cho người... vương phi.
Người là chủ tử, là tỉ tỉ, là người mà Thảo Nhi có thể nói mọi thứ mà không ngần ngại, có thể tin tưởng....là một chủ tử tốt, là tỉ tỉ tốt, là người mà Thảo Nhi nhận định tốt nhất...
"Ăn đi cho mập..." Linh Mộ An gắp miếng thịt heo to đùng vào bát Thảo Nhi...
Thảo Nhi: "..." Ánh mắt đầy thâm ý nhìn Linh Mộ An.
Ngươi này bình thường khí thế lắm, ở chung mới biết tên này biến thái! Sở thích vỗ béo người khác.
Thảo Nhi vén khăn lên, ăn chậm rãi...
"Ngoan ghê." Linh Mộ An nhìn Thảo Nhi ăn ngon lành thì tay giơ lên xoa đầu Thảo Nhi.
"..." Một đôi nổi da gà đi rồi giờ lại đến một đôi nổi da heo! Các người không thương yêu động vật gì cả!
...
Một đường rời hoàng cung, hắn che chở nàng ở lòng mình, không cho người nhìn nàng..
Đến khi lên xe ngựa hắn mới buông nàng ra, không nói một lời nhắm mắt.
Giận nữa?
"Huyền Ngọc?"
"Huyền Huyền?"
"Ngọc Ngọc?"
"Nam Nam?" Nàng mỗi lần gọi một cái tên là sẽ nhích nhích gần hắn... cho đến rất gần rồi..
"Tên ngốc!" Nghe thế hắn mở mắt thì đã thấy gương mặt xinh đẹp của nàng ở sát gần mình..
Nàng ngẩng cao đầu, lưỡi liếm môi hắn... trêu đùa xong mới luồn vào, quấn lấy lưỡi hắn...
Một hồi hắn từ bị động chuyển thành chủ động...
Hôn một hồi hắn buông nàng ra..nàng mặt đỏ tài hồng, môi ướt còn đỏ đỏ, là hắn cắn, nàng thở hổn hển, mắt nhìn hắn, lòng nghĩ:
... Được nha, tối này không trả thù hắn không được!
Cắn đau thấy bà luôn!
"Tên ngốc, chàng thỏa mãn chưa? Hết giận chưa?"
"Ừ, lại đây." Mặt hắn dịu hơn một chút, đưa tay ra với nàng, nàng chui vào lòng hắn..
"Mộng Mộng, khi ta tỉnh lại dù không nhớ nàng, nhưng trái tim ta lại nhớ rõ nàng..." Hắn nói.
Nàng nghe thế ngẩng đầu: "Xin lỗi."
"Nàng không có lỗi, bởi ta cũng đâu có thực hiện được lời mình nói, giận nàng chứ."
Nếu trái tim có trí nhớ thì tốt, hắn có thể nhớ rõ ràng rồi tức khắc đi tìm nàng.
"Nhưng ta muốn đền bù cho chàng cái này... chàng nhận không?"
"Bù cái gì?"
"Về phủ sẽ biết!"
...
Dung Phiên Phiên ngồi trước gương đồng, tay run run tháo lớp giống da mặt trên mặt mình ra... gương mặt xinh đẹp lộ diện...
Vì sao? Đây không phải gương mặt nàng... chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Sao lại như vậy?
Lời vương phi nói.. nàng rốt cuộc có phải Thảo Nhi hay không?
Rất nhiều dấu hỏi nhưng sao không ai giải đáp.
Đột nhiên trong gương phát ra một giọng nói y hệt Dung Phiên Phiên...
"Ngươi là Dung Phiên Phiên, ngươi không nhớ sao? Để ta nhắc cho ngươi nhớ."
"Lúc ngươi mười tuổi... bị người ta cưỡng bức... mất đi trong sạch, người người chỉ trỏ, phỉ nhổ ngươi, lúc ngươi lên mười một thì tìm lại được phụ thân mình. Một lần vào cung được quý phi yêu thích... năm hai mốt tuổi ngươi đẩy Trích Liên xuống vực.. ba năm sau trở lại... ngươi phát hiện mình thích Trích Liên, nhưng hắn lại có người khác... người đó tên Thảo Nhi, ngươi ghen ghét bắt phụ thân, mẫu thân của Thảo Nhi cùng một đệ đệ. Thêm ba năm nữa, ngươi bắt cóc Thảo Nhi... để cười cợt, để cho Thảo Nhi thấy phụ thân, mẫu thân, đệ đệ chết thảm dưới tay ngươi như nào." Giọng nói dừng một lúc nói tiếp:
"Lợi dụng lúc Thảo Nhi đang giết ngươi, ngươi giả vờ chúng chiêu... để Trích Liên nhìn thấy. Sau đó Thảo Nhi tự sát... ngươi sợ Trích Liên ngăn cản, kế hoạch thất bại, nên thừa cơ đánh ngất hắn, dùng mặt nạ ngươi đang cầm trên tay đeo vào, cho giống Thảo Nhi... còn Thảo Nhi ngươi kêu người vứt xác đi."
"Sao? Không dám tin à?" Giọng nói bỡn cợt..
Nàng độc ác như thế sao? Nhưng sao nàng chẳng có ấn tượng gì cả?
Hóa ra nàng đây là muốn lừa dối Trích Liên... dưới lớp mặt nạ của Thảo Nhi....
Nhưng nàng không muốn nữa rồi.
Nàng phải nói... phải nói mọi chuyện ra...
Trước khi rời đại điện nàng nháy mắt với Thảo Nhi, Thảo Nhi mỉm cười...
Vương phi thật giỏi... nàng mong vương gia vương phi hạnh phúc đến bạc đầu răng long.
Đây coi như lần cuối cùng nàng có thể làm cho vương phi một việc.
Thảo Nhi sẽ mãi cầu phúc cho người... vương phi.
Người là chủ tử, là tỉ tỉ, là người mà Thảo Nhi có thể nói mọi thứ mà không ngần ngại, có thể tin tưởng....là một chủ tử tốt, là tỉ tỉ tốt, là người mà Thảo Nhi nhận định tốt nhất...
"Ăn đi cho mập..." Linh Mộ An gắp miếng thịt heo to đùng vào bát Thảo Nhi...
Thảo Nhi: "..." Ánh mắt đầy thâm ý nhìn Linh Mộ An.
Ngươi này bình thường khí thế lắm, ở chung mới biết tên này biến thái! Sở thích vỗ béo người khác.
Thảo Nhi vén khăn lên, ăn chậm rãi...
"Ngoan ghê." Linh Mộ An nhìn Thảo Nhi ăn ngon lành thì tay giơ lên xoa đầu Thảo Nhi.
"..." Một đôi nổi da gà đi rồi giờ lại đến một đôi nổi da heo! Các người không thương yêu động vật gì cả!
...
Một đường rời hoàng cung, hắn che chở nàng ở lòng mình, không cho người nhìn nàng..
Đến khi lên xe ngựa hắn mới buông nàng ra, không nói một lời nhắm mắt.
Giận nữa?
"Huyền Ngọc?"
"Huyền Huyền?"
"Ngọc Ngọc?"
"Nam Nam?" Nàng mỗi lần gọi một cái tên là sẽ nhích nhích gần hắn... cho đến rất gần rồi..
"Tên ngốc!" Nghe thế hắn mở mắt thì đã thấy gương mặt xinh đẹp của nàng ở sát gần mình..
Nàng ngẩng cao đầu, lưỡi liếm môi hắn... trêu đùa xong mới luồn vào, quấn lấy lưỡi hắn...
Một hồi hắn từ bị động chuyển thành chủ động...
Hôn một hồi hắn buông nàng ra..nàng mặt đỏ tài hồng, môi ướt còn đỏ đỏ, là hắn cắn, nàng thở hổn hển, mắt nhìn hắn, lòng nghĩ:
... Được nha, tối này không trả thù hắn không được!
Cắn đau thấy bà luôn!
"Tên ngốc, chàng thỏa mãn chưa? Hết giận chưa?"
"Ừ, lại đây." Mặt hắn dịu hơn một chút, đưa tay ra với nàng, nàng chui vào lòng hắn..
"Mộng Mộng, khi ta tỉnh lại dù không nhớ nàng, nhưng trái tim ta lại nhớ rõ nàng..." Hắn nói.
Nàng nghe thế ngẩng đầu: "Xin lỗi."
"Nàng không có lỗi, bởi ta cũng đâu có thực hiện được lời mình nói, giận nàng chứ."
Nếu trái tim có trí nhớ thì tốt, hắn có thể nhớ rõ ràng rồi tức khắc đi tìm nàng.
"Nhưng ta muốn đền bù cho chàng cái này... chàng nhận không?"
"Bù cái gì?"
"Về phủ sẽ biết!"
...
Dung Phiên Phiên ngồi trước gương đồng, tay run run tháo lớp giống da mặt trên mặt mình ra... gương mặt xinh đẹp lộ diện...
Vì sao? Đây không phải gương mặt nàng... chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Sao lại như vậy?
Lời vương phi nói.. nàng rốt cuộc có phải Thảo Nhi hay không?
Rất nhiều dấu hỏi nhưng sao không ai giải đáp.
Đột nhiên trong gương phát ra một giọng nói y hệt Dung Phiên Phiên...
"Ngươi là Dung Phiên Phiên, ngươi không nhớ sao? Để ta nhắc cho ngươi nhớ."
"Lúc ngươi mười tuổi... bị người ta cưỡng bức... mất đi trong sạch, người người chỉ trỏ, phỉ nhổ ngươi, lúc ngươi lên mười một thì tìm lại được phụ thân mình. Một lần vào cung được quý phi yêu thích... năm hai mốt tuổi ngươi đẩy Trích Liên xuống vực.. ba năm sau trở lại... ngươi phát hiện mình thích Trích Liên, nhưng hắn lại có người khác... người đó tên Thảo Nhi, ngươi ghen ghét bắt phụ thân, mẫu thân của Thảo Nhi cùng một đệ đệ. Thêm ba năm nữa, ngươi bắt cóc Thảo Nhi... để cười cợt, để cho Thảo Nhi thấy phụ thân, mẫu thân, đệ đệ chết thảm dưới tay ngươi như nào." Giọng nói dừng một lúc nói tiếp:
"Lợi dụng lúc Thảo Nhi đang giết ngươi, ngươi giả vờ chúng chiêu... để Trích Liên nhìn thấy. Sau đó Thảo Nhi tự sát... ngươi sợ Trích Liên ngăn cản, kế hoạch thất bại, nên thừa cơ đánh ngất hắn, dùng mặt nạ ngươi đang cầm trên tay đeo vào, cho giống Thảo Nhi... còn Thảo Nhi ngươi kêu người vứt xác đi."
"Sao? Không dám tin à?" Giọng nói bỡn cợt..
Nàng độc ác như thế sao? Nhưng sao nàng chẳng có ấn tượng gì cả?
Hóa ra nàng đây là muốn lừa dối Trích Liên... dưới lớp mặt nạ của Thảo Nhi....
Nhưng nàng không muốn nữa rồi.
Nàng phải nói... phải nói mọi chuyện ra...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook