Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt
-
C2: Phương thức tiếp cận
Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, chỉ còn ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào bên trong như đang nhảy múa. Hương thơm hoa cỏ trồng bên ngoài vườn lặng lẽ len lỏi vào bên trong hòa cũng hơi thở của hai người đang nhìn nhau.
Ngụy Vũ tham lam ngắm nhìn gương mặt xinh xắn đang đứng trước mặt mình. Từ lúc nhìn thấy bóng dáng cô, tim anh như đánh thịch một cái thật mạnh trong lồng ngực. Bây giờ hình như vẫn còn cảm giác đau đớn tê dại.
Lần này, anh đã thực sự tìm đúng người rồi.
Hà Ngọc Thảo cũng đang âm thầm quan sát anh. Người đàn ông này có một khí chất vương giả quá mạnh, anh chỉ đứng một chỗ mà cũng khiến cho người khác cảm thấy anh là người cao cao tại thượng. Thân hình cao lớn, bộ áo vest tôn lên cơ thể rắn chắc, chiếc quần tây bao lấy đôi chân dài thẳng tắp. Gương mặt điển trai góc cạnh, sống mũi cao, đôi môi mỏng bạc tình, không một chỗ nào là không xuất sắc.
Ngụy Vũ ưu nhã không nhanh không chậm đi đến trước mặt người con gái đang ngẩn ngơ nhìn mình. Anh nhếch miệng cười, có vẻ như cô khá hài lòng với ngoại hình của anh.
Được cô đánh giá cao anh rất lấy làm vinh hạnh đấy.
Khi Ngụy Vũ dừng bước trước mặt Ngọc Thảo, anh vươn tay về phía cô lên tiếng:
“Xin chào, tiểu thư.”
Ngọc Thảo khẽ giật mình, cô vội vàng thu lại biểu tình thất thần của mình, lịch sự vươn tay về phía anh, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay rộng lớn của anh. Mùi hương nam tính của anh như phảng phất quấn quanh cô.
“Xin chào tiên sinh. Tôi là Hà Ngọc Thảo, là chủ tiệm của Lạc Thư Quán. ”
“Hà tiểu thư khách sáo rồi.”
Ngụy Vũ khẽ nắm lấy bàn tay của cô một chút rồi buông ra. Anh cọ xát hai ngón tay vào với nhau, anh có chút không nỡ buông bàn tay mềm mại ấy ra một chút nào.
Không được. Anh phải kiềm chế. Anh không thể chưa gì đã dọa cô sợ được.
Ngọc Thảo đi trước, giơ tay mời anh ngồi.
“Tiên sinh mời ngồi.”
“Được.”
Ngọc Thảo thành thạo pha trà, rót cho anh một ly, đẩy về phía anh.
“Mời tiên sinh dùng trà.”
Ngụy Vũ tiếp lấy ly trà cô đưa, anh thoáng ngửi mùi hương thanh nhã của trà, mỉm cười. Anh mỉm cười.
“Trà thơm thật.”
Ngọc Thảo cười đáp lễ. Cô hỏi anh.
“Không biết phải xưng hô với tiên sinh đây thế nào?” Có vẻ như anh không phải là người ở thủ đô, trước nay cô chưa từng gặp qua.
Khóe môi Ngụy Vũ hơi dâng lên nụ cười nhạt, dùng âm thanh trầm thấp trả lời cô. Cuối cùng anh cũng đợi được ngày mình có thể đường đường giới thiệu bản thân với cô.
“Tôi họ Ngụy, tên đầy đủ là Ngụy Vũ. Hà tiểu thư cứ gọi thẳng tên của tôi là được, không cần phải gọi tiên sinh gì đó, khách sáo quá rồi.”
Ngọc Thảo cười nhẹ, không nói gì. Cô không tiếp lời, cũng không nghe theo lời anh. Không gọi là tiên sinh cũng có thể nhưng hai người đâu có thân quen đến mức có thể gọi thẳng tên họ của nhau được.
Cô ngẩng đầu hướng về phía Ngụy Vũ hỏi:
“Vậy anh Ngụy là người từ nơi khác đến sao?” Hình như cái tên Ngụy Vũ này cô đã từng nghe ở đâu rồi nhưng trong nhất thời cô không nhớ ra.
“Tôi sinh ra và lớn lên bên nước P, mới về nước gần đây. Công việc của tôi đang dịch chuyển trọng tâm về trong nước nên về sau sẽ định cư luôn tại thủ đô này.”
“À, ra vậy.”
Hóa ra thực sự không phải người nơi đây. Thôi cứ coi như là người giàu có không quen văn hóa ở trong nước nên muốn mua hết đồ cũng không lạ. Dù sao cũng là người giàu có, thói quen tiêu tiền này đúng là quá mức phóng khoáng rồi.
Ngọc Thảo điều chỉnh dáng ngồi một chút, cô nói với Ngụy Vũ:
“Tôi vừa được người phụ trách nói rằng anh Ngụy muốn mua toàn bộ lại thư pháp và tranh thư họa ở chỗ chúng tôi sao?”
“Đúng thế. Tôi nghe nói tranh chữ ở Lạc Thư Quán rất nổi danh nên muốn tìm mua.” Ngụy Vũ thản nhiên gật đầu.
“Nhưng nếu mua hết toàn bộ thì cũng không phải là một con số nhỏ.”
“Tiền bạc không phải là vấn đề.”
Ngọc Thảo cứng họng, vấn đề trọng tâm ở đây không phải là tiền bạc. Cô gượng cười, khéo léo nói với anh.
“Ý tôi muốn nói không phải là tiền bạc. Là số lượng tranh chữ quá nhiều, anh Ngụy nếu muốn đến xem thì có thể đến Lạc Thư Quán thưởng thức không phải tốt hơn sao?”
Ngọc Thảo bình tĩnh giải thích tiếp với anh.
“Anh Ngụy yêu thích tranh chữ ở đây, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh. Chỉ là tôi đành phải từ chối yêu cầu này của anh. Tranh chữ không phải là mặt hàng cứ muốn là có ngay, nếu bán hết toàn bộ thì việc kinh doanh của chúng tôi sẽ bị ngưng trệ. Mong anh thông cảm.”
“Để tạ lỗi, sau này anh Ngụy đến đây mua đồ hay thăm quan chúng tôi sẽ đều giảm giá.”
Tuy là không thể nhận đơn hàng này nhưng dù sao người đàn ông trước mặt này chắc chắn sẽ là khách hàng tiềm năng. Có lẽ anh ta chẳng để ý đến chút tiền cỏn con ấy, nhưng cũng coi như là thành ý của Lạc Thư Quán.
Ngụy Vũ bị Ngọc Thảo từ chối cũng không lấy làm tức giận. Là người kinh doanh lão luyện trên thương trường sao anh lại không biết lời đề nghị này chắc chắn sẽ không thành công.
Anh biết bình thường công việc ở đây sẽ là người phía dưới phụ trách, cô sẽ không trực tiếp ra mặt. Chỉ có cách này anh mới quang minh chính đại tiếp cận cô mà thôi.
Ngụy Vũ tham lam ngắm nhìn gương mặt xinh xắn đang đứng trước mặt mình. Từ lúc nhìn thấy bóng dáng cô, tim anh như đánh thịch một cái thật mạnh trong lồng ngực. Bây giờ hình như vẫn còn cảm giác đau đớn tê dại.
Lần này, anh đã thực sự tìm đúng người rồi.
Hà Ngọc Thảo cũng đang âm thầm quan sát anh. Người đàn ông này có một khí chất vương giả quá mạnh, anh chỉ đứng một chỗ mà cũng khiến cho người khác cảm thấy anh là người cao cao tại thượng. Thân hình cao lớn, bộ áo vest tôn lên cơ thể rắn chắc, chiếc quần tây bao lấy đôi chân dài thẳng tắp. Gương mặt điển trai góc cạnh, sống mũi cao, đôi môi mỏng bạc tình, không một chỗ nào là không xuất sắc.
Ngụy Vũ ưu nhã không nhanh không chậm đi đến trước mặt người con gái đang ngẩn ngơ nhìn mình. Anh nhếch miệng cười, có vẻ như cô khá hài lòng với ngoại hình của anh.
Được cô đánh giá cao anh rất lấy làm vinh hạnh đấy.
Khi Ngụy Vũ dừng bước trước mặt Ngọc Thảo, anh vươn tay về phía cô lên tiếng:
“Xin chào, tiểu thư.”
Ngọc Thảo khẽ giật mình, cô vội vàng thu lại biểu tình thất thần của mình, lịch sự vươn tay về phía anh, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay rộng lớn của anh. Mùi hương nam tính của anh như phảng phất quấn quanh cô.
“Xin chào tiên sinh. Tôi là Hà Ngọc Thảo, là chủ tiệm của Lạc Thư Quán. ”
“Hà tiểu thư khách sáo rồi.”
Ngụy Vũ khẽ nắm lấy bàn tay của cô một chút rồi buông ra. Anh cọ xát hai ngón tay vào với nhau, anh có chút không nỡ buông bàn tay mềm mại ấy ra một chút nào.
Không được. Anh phải kiềm chế. Anh không thể chưa gì đã dọa cô sợ được.
Ngọc Thảo đi trước, giơ tay mời anh ngồi.
“Tiên sinh mời ngồi.”
“Được.”
Ngọc Thảo thành thạo pha trà, rót cho anh một ly, đẩy về phía anh.
“Mời tiên sinh dùng trà.”
Ngụy Vũ tiếp lấy ly trà cô đưa, anh thoáng ngửi mùi hương thanh nhã của trà, mỉm cười. Anh mỉm cười.
“Trà thơm thật.”
Ngọc Thảo cười đáp lễ. Cô hỏi anh.
“Không biết phải xưng hô với tiên sinh đây thế nào?” Có vẻ như anh không phải là người ở thủ đô, trước nay cô chưa từng gặp qua.
Khóe môi Ngụy Vũ hơi dâng lên nụ cười nhạt, dùng âm thanh trầm thấp trả lời cô. Cuối cùng anh cũng đợi được ngày mình có thể đường đường giới thiệu bản thân với cô.
“Tôi họ Ngụy, tên đầy đủ là Ngụy Vũ. Hà tiểu thư cứ gọi thẳng tên của tôi là được, không cần phải gọi tiên sinh gì đó, khách sáo quá rồi.”
Ngọc Thảo cười nhẹ, không nói gì. Cô không tiếp lời, cũng không nghe theo lời anh. Không gọi là tiên sinh cũng có thể nhưng hai người đâu có thân quen đến mức có thể gọi thẳng tên họ của nhau được.
Cô ngẩng đầu hướng về phía Ngụy Vũ hỏi:
“Vậy anh Ngụy là người từ nơi khác đến sao?” Hình như cái tên Ngụy Vũ này cô đã từng nghe ở đâu rồi nhưng trong nhất thời cô không nhớ ra.
“Tôi sinh ra và lớn lên bên nước P, mới về nước gần đây. Công việc của tôi đang dịch chuyển trọng tâm về trong nước nên về sau sẽ định cư luôn tại thủ đô này.”
“À, ra vậy.”
Hóa ra thực sự không phải người nơi đây. Thôi cứ coi như là người giàu có không quen văn hóa ở trong nước nên muốn mua hết đồ cũng không lạ. Dù sao cũng là người giàu có, thói quen tiêu tiền này đúng là quá mức phóng khoáng rồi.
Ngọc Thảo điều chỉnh dáng ngồi một chút, cô nói với Ngụy Vũ:
“Tôi vừa được người phụ trách nói rằng anh Ngụy muốn mua toàn bộ lại thư pháp và tranh thư họa ở chỗ chúng tôi sao?”
“Đúng thế. Tôi nghe nói tranh chữ ở Lạc Thư Quán rất nổi danh nên muốn tìm mua.” Ngụy Vũ thản nhiên gật đầu.
“Nhưng nếu mua hết toàn bộ thì cũng không phải là một con số nhỏ.”
“Tiền bạc không phải là vấn đề.”
Ngọc Thảo cứng họng, vấn đề trọng tâm ở đây không phải là tiền bạc. Cô gượng cười, khéo léo nói với anh.
“Ý tôi muốn nói không phải là tiền bạc. Là số lượng tranh chữ quá nhiều, anh Ngụy nếu muốn đến xem thì có thể đến Lạc Thư Quán thưởng thức không phải tốt hơn sao?”
Ngọc Thảo bình tĩnh giải thích tiếp với anh.
“Anh Ngụy yêu thích tranh chữ ở đây, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh. Chỉ là tôi đành phải từ chối yêu cầu này của anh. Tranh chữ không phải là mặt hàng cứ muốn là có ngay, nếu bán hết toàn bộ thì việc kinh doanh của chúng tôi sẽ bị ngưng trệ. Mong anh thông cảm.”
“Để tạ lỗi, sau này anh Ngụy đến đây mua đồ hay thăm quan chúng tôi sẽ đều giảm giá.”
Tuy là không thể nhận đơn hàng này nhưng dù sao người đàn ông trước mặt này chắc chắn sẽ là khách hàng tiềm năng. Có lẽ anh ta chẳng để ý đến chút tiền cỏn con ấy, nhưng cũng coi như là thành ý của Lạc Thư Quán.
Ngụy Vũ bị Ngọc Thảo từ chối cũng không lấy làm tức giận. Là người kinh doanh lão luyện trên thương trường sao anh lại không biết lời đề nghị này chắc chắn sẽ không thành công.
Anh biết bình thường công việc ở đây sẽ là người phía dưới phụ trách, cô sẽ không trực tiếp ra mặt. Chỉ có cách này anh mới quang minh chính đại tiếp cận cô mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook