Nương Tử, Xin Nhẹ Chút
-
Chương 52: Vong Xuyên cốc
Đường Thải Nhi vẫn che chăn như cũ, nhìn Lăng Dạ Tầm
không có ý rời đi, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt "Khụ, ta muốn đi nhà
xí." Đường Thải Nhi nhấc chăn lên, có chút ngượng ngùng không dám lộ ra
nửa phần thân thể.
Trong mắt Lăng Dạ Tầm hàm chứa ý cười, đứng dậy: "Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi, Ngươi hãy rửa mặt chải đầu trước đi."
"Ừ." Đường Thải Nhi lộ ra một cánh tay tuyết trắng, hướng về phía Lăng Dạ Tầm phất tay.
Đợi sau khi Lăng Dạ Tầm rời khỏi, Đường Thải Nhi chịu đựng cơn đau phía dưới, bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào. Ghé đầu tới trước gương, nhìn gương mặt mình vẫn còn chút hồng hồng. Sờ sờ hông mình, phát hiện ngọc bội không thấy đâu. Nàng vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được.
"Ngươi bị thương, bị lúc nào?"
Sau lưng chợt có tiếng Lăng Dạ Tầm, Đường Thải Nhi quay đầu nhìn lại, phu quân của mình đã bưng điểm tâm đi vào.
Đường Thải Nhi ngồi vào bàn, nhìn bát cháo và ít dưa cải trên bàn, trong lòng vui vẻ kêu: "A, không lẽ là phu quân làm sao?"
"Không phải." Lăng Dạ Tầm lạnh lùng trả lời, lại tiếp tục vấn đề vừa nãy, "Thương thế của ngươi, chuyện gì đã xảy ra?"
Đường Thải Nhi cắn bánh bao, giương mắt nhìn hai mắt Lăng Dạ Tầm.
Cuối cùng, nàng không thể mở miệng nói là do lúc ấy cứu ngươi nên bị đâm trúng, Ế, nói vậy hắn đã xem qua thân thể của nàng, còn xem rất cẩn thận.
"Điều trị cho tốt, đừng để lại sẹo." Lăng Dạ Tầm tiếp tục nói.
Đường Thải Nhi cười nhạo nói: "Biết rồi, qua ngày mạt phục*, vết sẹo sẽ biến mất."
(*mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)
"Ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường."
"Ừ, rời Phượng Dương, cưỡi ngựa một ngày sẽ đến.”
Lăng Dạ Tầm không nói gì thêm, cúi đầu húp cháo.
Đường Thải Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, trong đầu vẫn còn đang nghĩ tới việc bị mất ngọc bội, đó là vật bên người Dạ Nhi, bị mất như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác tội lỗi.
Đúng lúc này, một bàn tay cầm ngọc bội đưa tới trước mặt. Hai mắt Đường Thải Nhi chớp lóe tinh quang, cầm ngọc bội, vui mừng hớn hở: "Ngọc bội của ta. . . . . ." Chợt ý thức được, chính chủ của ngọc bội chính là vị này, nàng vội vàng ho khan hai tiếng, "Éc. . . . . . Cái này đúng là của ngươi, ta là. . . . . ."
"Cầm lấy đi." Lăng Dạ Tầm không nói thêm gì, chỉ không nhẹ không nặng nói rõ một câu, liền không nói nữa, tiếp tục uống cháo.
Đường Thải Nhi nhìn ngọc bội trong tay cực kỳ vui mừng, liếc nhìn Lăng Dạ Tầm, sau đó cúi đầu cất ngọc bội vào trong ngực, thận trọng cất kỹ.
Ăn cơm xong, Đường Thải Nhi nằm ở trên giường tiếp tục nghỉ ngơi. Cơ thể nàng bây giờ không thể nào nhúc nhích, bước một bước lớn, đều sẽ truyền đến loại đau đớn như bị xé rách. Nàng nhìn người ngồi trên ghế, nhìn Lăng Dạ Tầm đến ngẩn người, trong lòng cảm thấy rất an ổn.
Yên tĩnh một hồi lâu, Đường Thải Nhi cảm thấy cứ như thế thật có chút nhàm chán, mới hướng về phía Lăng Dạ Tầm nói: "Ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Không cần."
Đường Thải Nhi thở dài, ngồi dậy, dựa vào ván giường, "Lăng Dạ Tầm. . . . . . Ngươi tới đây."
Lăng Dạ Tầm giống như không nghe thấy chỉ im lặng không lên tiếng, đưa mắt nhìn Đường Thải Nhi. Nữ nhân này, kêu cả họ lẫn tên hắn, thế nhưng hắn lại không tức giận. Vì sao?
Đường Thải Nhi thấy hắn không để ý tới mình, thì bỏ qua, nhắm hai mắt lại, thở ra.
Kẻ ngốc khó đối phó, khối băng cũng không dễ hơn.
"Ngươi biết ai hạ dược ngươi không?"
"Sao? . . . . . ."
"Vì sao hôm qua ngươi vô cớ rời đi?"
Lúc này Đường Thải Nhi mới kịp phản ứng, Lăng Dạ Tầm bắt đầu hỏi nguyên nhân của việc xảy ra hôm qua. Tựa như đang cân nhắc nói thật mọi việc cho hắn, đương nhiên lược qua đoạn Bạch phu nhân của Bạch Công tử.
Lăng Dạ Tầm nghe xong, hồi lâu mới mở miệng hỏi một câu, "Sư tỷ của ngươi, chẳng lẽ là đồ đệ của Giang Vô Nhai?"
Đường Thải Nhi ngẩn người, Giang Vô Nhai, cũng chính là hôm tứ hôn mình nói với Hoàng thượng đó là sư phụ mình. Chẳng qua là, theo như nàng giải thích, Giang bá phụ chỉ nhận một vị đồ đệ, hơn nữa còn là một nam tử, gọi là Ưng Thiên Ngô. Người này tính tình ôn văn tao nhã, nhân tâm nhân nghĩa, tuyệt đối sẽ không giống loại nữ tử tâm địa rắn rết kia.
Lăng Dạ Tầm híp mắt, "Xem ra, Lăng Thiên Mịch đã kéo Giang Vô Nhai về phía mình."
Hai mắt Đường Thải Nhi giật giật, rốt cuộc đã hiểu ra vì sao trước đây Lăng Dạ Tầm lại trúng kỳ độc, tám, chín phần, độc kia là do truyền nhân của Giang bá phụ đưa ra.
"Cũng không hẳn vậy, người Lăng Thiên Mịch thu nhận, kỷ xảo phóng độc, ngang cơ với ta, nhưng kém xa Giang bá phụ cả nghìn dặm."
"Sao?"
Đường Thải Nhi bật cười, cúi đầu không nói, nhưng lại nói thầm.
Bất luận ngươi là ai, nếu ngươi dám làm tổn hại tới một sợi tóc của hắn, Đường Thải Nhi ta tất sẽ tiếp ngươi, vả lại chưa chắc đã đấu không lại ngươi.
Một giây kế tiếp, vì bất ngờ không kịp chuẩn bị mà cánh tay lạnh lẽo của người kia đã xoa nhẹ lên mí mắt, Đường Thải Nhi theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai khẽ vang lên giọng nói nhàn nhạt của người nọ: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Thanh âm không lớn, lại lấn át toàn bộ thính giác, giọng nói ấy cứ vọng lại, rồi lại vọng lại bên tai Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi cười yếu ớt, bắt được cổ tay Lăng Dạ Tầm, lúc nắm được thì cặp mắt linh động kia cũng mở thật to, nàng nói: "Lăng Dạ Tầm, ngươi có biết, ta bây giờ hạnh phúc như thế nào không?"
Nàng còn nói: "Thật sự, rất vui vẻ. Lăng Dạ Tầm, ngươi có thể cứ đối với ta như vậy được không?"
Ngàn năm chờ đợi chỉ vì nụ cười của ngươi, Đường Thải Nhi đã từng cảm thấy lời này rất chua sót, rất không chân thật. Nàng không hiểu vì sao những nữ tử kia lại đau khổ đợi chờ, đau khổ nỗ lực. Bây giờ nàng đã hiểu, xa cách không được, vậy cứ mặc cho nhớ, mặc cho nghiện. Sinh mệnh quá ngắn ngủi, cũng không có thời gian cho chúng ta đau khổ, chất vấn xem có đáng giá hay không.
Trong mắt Lăng Dạ Tầm không có cảm xúc gì, trở tay cầm lấy bàn tay Đường Thải Nhi đang nắm tay mình, chẳng qua chỉ nắm nhẹ, trong đầu hắn thoáng qua rất nhiều thứ.
Giữ được, hay không giữ được.
Đối với ký ức đã mất đi, mấy ngày nay hắn đã nhớ lại chút ít, lẻ tẻ vụn vặt, đứt quãng. Tuy không rõ rệt, nhưng hắn biết, khi đó, mình bất lực, khi đó, mình muốn thấy nàng biết bao, ngày lại ngày, thấy hàng đêm.
Vốn là một nữ tử phóng khoáng tự nhiên phiêu bạt giang hồ, cứ như vậy, bị hắn kéo vào tầng tầng lớp lớp âm mưu. Ngày ngày liều mạng, con đường chòng chành bấp bênh. Khi đó không hiểu, lúc này, còn muốn giữ nàng không buông, để nàng cùng mình sinh tồn trong cung đình không chút tự do kia sao?
Nàng vốn nên tự do, vốn nên không lo nghĩ . . . . . .
"A." Đường Thải Nhi chợt kêu một tiếng, Lăng Dạ Tầm giương mắt, cau mày nhìn về phía nàng, lại thấy nàng như gặp quỷ, hai mắt nhìn màu đỏ tươi trên khăn trải giường.
Lăng Dạ Tầm vừa muốn mở miệng, lại thấy Đường Thải Nhi chợt đẩy hắn ra, phủ chăn, che vết máu đỏ trên giường lại.
Lăng Dạ Tầm nhếch miệng.
Đường Thải Nhi rõ ràng nhìn thấy hắn cười, cười. . . . . . Cười rất tà ác.
Ngày thứ hai, hai người dậy thật sớm. Đường Thải Nhi mặc nữ trang, cưỡi chung một con ngựa với Lăng Dạ Tầm. Đường Thải Nhi ngồi bên, ôm chặt eo Lăng Dạ Tầm, buộc bọc quần áo lại, quát một tiếng “Giá”, con ngựa phi nhanh.
Đường gia sinh sống trong một hẻm núi vốn vô danh. Ngày phụ thân đến đó, ở miệng cốc có một tảng đá dựng thẳng đứng, trên đó khắc ba chữ to “Vong Xuyên cốc”. Đường Thải Nhi ở đây hơn mười năm, nhớ từng ngọn cây nhớ từng ngọn cỏ. Bây giờ nhớ lại, chỉ nói “Vong Xuyên cốc, vào đó, quên đời.” Có thể thấy được, nơi đó là chốn bồng lai tiên cảnh như thế nào.
Nhiều lần trắc trở, hai người mới tới con sông giáp với cốc.
Sông này được đặt là sông Lan Vân, phía tây sông chính là thôn Lan Vân.
Lăng Dạ Tầm cách con sông nhìn ra xa, trước mắt là núi cao liên tục, làm gì có hẻm núi nào. Mà bờ sông cũng không có nhà đò, như thế này, làm sao qua sông?
Đường Thải Nhi nhìn Lăng Dạ Tầm, nháy mắt cười cười: "Khinh công của phu quân có thể chuồn chuồn lướt nước chứ?"
Lăng Dạ Tầm có chút ngạc nhiên: "Khinh công vượt sông?"
"Ừ, không sai. Sông này không giống sông thường, thuyền bè không qua được. Mặc dù trên sông không sóng không gió, nhưng không cách nào bình yên vượt sông. Cho nên, dần dà, trên sông này ngay cả một nhà đò cũng không có."
Lăng Dạ Tầm cười cười: "Sự kỳ lạ này, chẳng lẽ do Cốc chủ tạo ra?"
Đường Thải Nhi cười mỉa: "Đúng vậy." Dứt lời, cả người nhảy một cái, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, thân thể nhẹ nhàng lướt đi.
Sắc mặt Lăng Dạ Tầm vẫn bình thường, theo sát phía sau, cùng Đường Thải Nhi khinh công vượt sông.
Sau khi thấy Đường Thải Nhi ba lần mượn lực lướt nước, liền vững vàng tiếp đất. Một nửa ngọn núi chìm ngập trong nước, Đường Thải Nhi giẫm lên đá vụn lồi lên của ngọn núi. Lăng Dạ Tầm làm theo nàng, cũng giẫm trên đá vụn, vạt áo khẽ bay, thỉnh thoảng chạm vào mặt nước.
Đường Thải Nhi thấy Lăng Dạ Tầm tới, liền dùng sức đè khối đá đặt dưới chân, cả người nhảy một cái, mũi chân lại giẫm giẫm vào thân núi, tung người một cái liền biến mất khỏi tầm mắt Lăng Dạ Tầm.
Đang kinh ngạc, chợt thấy đầu nhỏ của Đường Thải Nhi thò ra khỏi thân núi, hướng về phía Lăng Dạ Tầm ngoắc ngoắc ngón tay.
Lăng Dạ Tầm tung người bay vào, mới phát hiện, bên trong ngọn núi này, còn có cả sơn động. Nhìn từ xa, sơn động và thân núi hòa vào làm một, thật sự khó có thể nhìn ra.
Trong động một mảnh đen kịt, đường vào trong kéo dài quanh co khúc khuỷu.
Đường Thải Nhi dắt tay Lăng Dạ Tầm, rất là tự nhiên, giống như, đã từng, bàn tay này đã từng được nàng dắt đi rất lâu rồi. Hai mắt Lăng Dạ Tầm giật giật, cuối cùng không nói gì, trở tay dắt lại nàng, "Ta vào cửa thôi."
Đường Thải Nhi lấy hỏa chiết tử ra, cười cười: "Xuyên qua sơn động này, ngươi có thể nhìn thấy nhà của ta."
"Nhà của ngươi?"
"Đúng vậy nha, còn có phụ thân và mẫu thân ta." Đường Thải Nhi vừa nghĩ tới cha mẹ đã nhiều năm không gặp, có chút hưng phấn và kích động.
Lăng Dạ Tầm nắm chặt tay nàng, cười nói: "A, nhạc phụ nhạc mẫu."
"Phốc." Đường Thải Nhi bật cười. Hai năm trước, cha mẹ đã nói, không tìm được vị hôn phu sẽ không cho nàng trở về cốc. Hôm nay nàng đã trở lại, còn mang theo cực phẩm phu quân, nam nhân mình yêu.
Cha à, đợi lát nữa cha cũng đừng làm khó hắn nha.
Mẹ à, mẹ không được mê sắc mà đụng chạm! Nếu không phụ thân nhất định sẽ gây khó khăn cho Lăng Dạ Tầm!
Không lâu sau, một tia sáng mạnh chiếu vào mắt, ở trong bóng tối một lúc lâu khiến cho Đường Thải Nhi có chút không thích ứng, đưa tay che mắt, đi thêm vài bước, mọi thứ hiện ra trước mắt.
Khung cảnh chim hót, mùi thuốc, mùi hoa, từ xa nhìn lại, sẽ phát hiện hai người đang đứng trên đỉnh thác nước. Dưới chân là thác nước đang đổ, mùa thu lượng nước ít, lúc này đang hiền hòa đổ xuống dòng suối cách nghìn dặm.
Theo đó nhìn xuống, trong cốc một mảnh tường hòa, chính giữa, ba gian nhà thanh nhã nằm liền kề, bên cạnh còn có vườn rau xanh. Bên dòng suối đóng một cái đình nhỏ, còn có một cái bè bằng trúc.
Đường Thải Nhi thả lỏng tay Lăng Dạ Tầm, giang hai tay ra, liền nhảy xuống. Nghìn trượng trời cao, quần áo nàng bị gió thổi lên, vững vàng tiếp đất, dưới chân có mùi thơm ngát.
Đất ở đây, vẫn trồng loại hoa tử đằng nở trong bốn mùa. Mỗi lần gió thổi, sẽ mang theo mùi hoa thanh nhã tự nhiên, tinh thần sảng khoái, vui vẻ.
Nàng cười chạy về phía trước mấy bước, hô trong miệng: "Cha mẹ! Thải Nhi đã về!"
Sau đó, nụ cười, trong một khắc kia, cứng đờ trên mặt. . . . . .
Trong mắt Lăng Dạ Tầm hàm chứa ý cười, đứng dậy: "Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi, Ngươi hãy rửa mặt chải đầu trước đi."
"Ừ." Đường Thải Nhi lộ ra một cánh tay tuyết trắng, hướng về phía Lăng Dạ Tầm phất tay.
Đợi sau khi Lăng Dạ Tầm rời khỏi, Đường Thải Nhi chịu đựng cơn đau phía dưới, bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào. Ghé đầu tới trước gương, nhìn gương mặt mình vẫn còn chút hồng hồng. Sờ sờ hông mình, phát hiện ngọc bội không thấy đâu. Nàng vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được.
"Ngươi bị thương, bị lúc nào?"
Sau lưng chợt có tiếng Lăng Dạ Tầm, Đường Thải Nhi quay đầu nhìn lại, phu quân của mình đã bưng điểm tâm đi vào.
Đường Thải Nhi ngồi vào bàn, nhìn bát cháo và ít dưa cải trên bàn, trong lòng vui vẻ kêu: "A, không lẽ là phu quân làm sao?"
"Không phải." Lăng Dạ Tầm lạnh lùng trả lời, lại tiếp tục vấn đề vừa nãy, "Thương thế của ngươi, chuyện gì đã xảy ra?"
Đường Thải Nhi cắn bánh bao, giương mắt nhìn hai mắt Lăng Dạ Tầm.
Cuối cùng, nàng không thể mở miệng nói là do lúc ấy cứu ngươi nên bị đâm trúng, Ế, nói vậy hắn đã xem qua thân thể của nàng, còn xem rất cẩn thận.
"Điều trị cho tốt, đừng để lại sẹo." Lăng Dạ Tầm tiếp tục nói.
Đường Thải Nhi cười nhạo nói: "Biết rồi, qua ngày mạt phục*, vết sẹo sẽ biến mất."
(*mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)
"Ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường."
"Ừ, rời Phượng Dương, cưỡi ngựa một ngày sẽ đến.”
Lăng Dạ Tầm không nói gì thêm, cúi đầu húp cháo.
Đường Thải Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, trong đầu vẫn còn đang nghĩ tới việc bị mất ngọc bội, đó là vật bên người Dạ Nhi, bị mất như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác tội lỗi.
Đúng lúc này, một bàn tay cầm ngọc bội đưa tới trước mặt. Hai mắt Đường Thải Nhi chớp lóe tinh quang, cầm ngọc bội, vui mừng hớn hở: "Ngọc bội của ta. . . . . ." Chợt ý thức được, chính chủ của ngọc bội chính là vị này, nàng vội vàng ho khan hai tiếng, "Éc. . . . . . Cái này đúng là của ngươi, ta là. . . . . ."
"Cầm lấy đi." Lăng Dạ Tầm không nói thêm gì, chỉ không nhẹ không nặng nói rõ một câu, liền không nói nữa, tiếp tục uống cháo.
Đường Thải Nhi nhìn ngọc bội trong tay cực kỳ vui mừng, liếc nhìn Lăng Dạ Tầm, sau đó cúi đầu cất ngọc bội vào trong ngực, thận trọng cất kỹ.
Ăn cơm xong, Đường Thải Nhi nằm ở trên giường tiếp tục nghỉ ngơi. Cơ thể nàng bây giờ không thể nào nhúc nhích, bước một bước lớn, đều sẽ truyền đến loại đau đớn như bị xé rách. Nàng nhìn người ngồi trên ghế, nhìn Lăng Dạ Tầm đến ngẩn người, trong lòng cảm thấy rất an ổn.
Yên tĩnh một hồi lâu, Đường Thải Nhi cảm thấy cứ như thế thật có chút nhàm chán, mới hướng về phía Lăng Dạ Tầm nói: "Ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Không cần."
Đường Thải Nhi thở dài, ngồi dậy, dựa vào ván giường, "Lăng Dạ Tầm. . . . . . Ngươi tới đây."
Lăng Dạ Tầm giống như không nghe thấy chỉ im lặng không lên tiếng, đưa mắt nhìn Đường Thải Nhi. Nữ nhân này, kêu cả họ lẫn tên hắn, thế nhưng hắn lại không tức giận. Vì sao?
Đường Thải Nhi thấy hắn không để ý tới mình, thì bỏ qua, nhắm hai mắt lại, thở ra.
Kẻ ngốc khó đối phó, khối băng cũng không dễ hơn.
"Ngươi biết ai hạ dược ngươi không?"
"Sao? . . . . . ."
"Vì sao hôm qua ngươi vô cớ rời đi?"
Lúc này Đường Thải Nhi mới kịp phản ứng, Lăng Dạ Tầm bắt đầu hỏi nguyên nhân của việc xảy ra hôm qua. Tựa như đang cân nhắc nói thật mọi việc cho hắn, đương nhiên lược qua đoạn Bạch phu nhân của Bạch Công tử.
Lăng Dạ Tầm nghe xong, hồi lâu mới mở miệng hỏi một câu, "Sư tỷ của ngươi, chẳng lẽ là đồ đệ của Giang Vô Nhai?"
Đường Thải Nhi ngẩn người, Giang Vô Nhai, cũng chính là hôm tứ hôn mình nói với Hoàng thượng đó là sư phụ mình. Chẳng qua là, theo như nàng giải thích, Giang bá phụ chỉ nhận một vị đồ đệ, hơn nữa còn là một nam tử, gọi là Ưng Thiên Ngô. Người này tính tình ôn văn tao nhã, nhân tâm nhân nghĩa, tuyệt đối sẽ không giống loại nữ tử tâm địa rắn rết kia.
Lăng Dạ Tầm híp mắt, "Xem ra, Lăng Thiên Mịch đã kéo Giang Vô Nhai về phía mình."
Hai mắt Đường Thải Nhi giật giật, rốt cuộc đã hiểu ra vì sao trước đây Lăng Dạ Tầm lại trúng kỳ độc, tám, chín phần, độc kia là do truyền nhân của Giang bá phụ đưa ra.
"Cũng không hẳn vậy, người Lăng Thiên Mịch thu nhận, kỷ xảo phóng độc, ngang cơ với ta, nhưng kém xa Giang bá phụ cả nghìn dặm."
"Sao?"
Đường Thải Nhi bật cười, cúi đầu không nói, nhưng lại nói thầm.
Bất luận ngươi là ai, nếu ngươi dám làm tổn hại tới một sợi tóc của hắn, Đường Thải Nhi ta tất sẽ tiếp ngươi, vả lại chưa chắc đã đấu không lại ngươi.
Một giây kế tiếp, vì bất ngờ không kịp chuẩn bị mà cánh tay lạnh lẽo của người kia đã xoa nhẹ lên mí mắt, Đường Thải Nhi theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai khẽ vang lên giọng nói nhàn nhạt của người nọ: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Thanh âm không lớn, lại lấn át toàn bộ thính giác, giọng nói ấy cứ vọng lại, rồi lại vọng lại bên tai Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi cười yếu ớt, bắt được cổ tay Lăng Dạ Tầm, lúc nắm được thì cặp mắt linh động kia cũng mở thật to, nàng nói: "Lăng Dạ Tầm, ngươi có biết, ta bây giờ hạnh phúc như thế nào không?"
Nàng còn nói: "Thật sự, rất vui vẻ. Lăng Dạ Tầm, ngươi có thể cứ đối với ta như vậy được không?"
Ngàn năm chờ đợi chỉ vì nụ cười của ngươi, Đường Thải Nhi đã từng cảm thấy lời này rất chua sót, rất không chân thật. Nàng không hiểu vì sao những nữ tử kia lại đau khổ đợi chờ, đau khổ nỗ lực. Bây giờ nàng đã hiểu, xa cách không được, vậy cứ mặc cho nhớ, mặc cho nghiện. Sinh mệnh quá ngắn ngủi, cũng không có thời gian cho chúng ta đau khổ, chất vấn xem có đáng giá hay không.
Trong mắt Lăng Dạ Tầm không có cảm xúc gì, trở tay cầm lấy bàn tay Đường Thải Nhi đang nắm tay mình, chẳng qua chỉ nắm nhẹ, trong đầu hắn thoáng qua rất nhiều thứ.
Giữ được, hay không giữ được.
Đối với ký ức đã mất đi, mấy ngày nay hắn đã nhớ lại chút ít, lẻ tẻ vụn vặt, đứt quãng. Tuy không rõ rệt, nhưng hắn biết, khi đó, mình bất lực, khi đó, mình muốn thấy nàng biết bao, ngày lại ngày, thấy hàng đêm.
Vốn là một nữ tử phóng khoáng tự nhiên phiêu bạt giang hồ, cứ như vậy, bị hắn kéo vào tầng tầng lớp lớp âm mưu. Ngày ngày liều mạng, con đường chòng chành bấp bênh. Khi đó không hiểu, lúc này, còn muốn giữ nàng không buông, để nàng cùng mình sinh tồn trong cung đình không chút tự do kia sao?
Nàng vốn nên tự do, vốn nên không lo nghĩ . . . . . .
"A." Đường Thải Nhi chợt kêu một tiếng, Lăng Dạ Tầm giương mắt, cau mày nhìn về phía nàng, lại thấy nàng như gặp quỷ, hai mắt nhìn màu đỏ tươi trên khăn trải giường.
Lăng Dạ Tầm vừa muốn mở miệng, lại thấy Đường Thải Nhi chợt đẩy hắn ra, phủ chăn, che vết máu đỏ trên giường lại.
Lăng Dạ Tầm nhếch miệng.
Đường Thải Nhi rõ ràng nhìn thấy hắn cười, cười. . . . . . Cười rất tà ác.
Ngày thứ hai, hai người dậy thật sớm. Đường Thải Nhi mặc nữ trang, cưỡi chung một con ngựa với Lăng Dạ Tầm. Đường Thải Nhi ngồi bên, ôm chặt eo Lăng Dạ Tầm, buộc bọc quần áo lại, quát một tiếng “Giá”, con ngựa phi nhanh.
Đường gia sinh sống trong một hẻm núi vốn vô danh. Ngày phụ thân đến đó, ở miệng cốc có một tảng đá dựng thẳng đứng, trên đó khắc ba chữ to “Vong Xuyên cốc”. Đường Thải Nhi ở đây hơn mười năm, nhớ từng ngọn cây nhớ từng ngọn cỏ. Bây giờ nhớ lại, chỉ nói “Vong Xuyên cốc, vào đó, quên đời.” Có thể thấy được, nơi đó là chốn bồng lai tiên cảnh như thế nào.
Nhiều lần trắc trở, hai người mới tới con sông giáp với cốc.
Sông này được đặt là sông Lan Vân, phía tây sông chính là thôn Lan Vân.
Lăng Dạ Tầm cách con sông nhìn ra xa, trước mắt là núi cao liên tục, làm gì có hẻm núi nào. Mà bờ sông cũng không có nhà đò, như thế này, làm sao qua sông?
Đường Thải Nhi nhìn Lăng Dạ Tầm, nháy mắt cười cười: "Khinh công của phu quân có thể chuồn chuồn lướt nước chứ?"
Lăng Dạ Tầm có chút ngạc nhiên: "Khinh công vượt sông?"
"Ừ, không sai. Sông này không giống sông thường, thuyền bè không qua được. Mặc dù trên sông không sóng không gió, nhưng không cách nào bình yên vượt sông. Cho nên, dần dà, trên sông này ngay cả một nhà đò cũng không có."
Lăng Dạ Tầm cười cười: "Sự kỳ lạ này, chẳng lẽ do Cốc chủ tạo ra?"
Đường Thải Nhi cười mỉa: "Đúng vậy." Dứt lời, cả người nhảy một cái, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, thân thể nhẹ nhàng lướt đi.
Sắc mặt Lăng Dạ Tầm vẫn bình thường, theo sát phía sau, cùng Đường Thải Nhi khinh công vượt sông.
Sau khi thấy Đường Thải Nhi ba lần mượn lực lướt nước, liền vững vàng tiếp đất. Một nửa ngọn núi chìm ngập trong nước, Đường Thải Nhi giẫm lên đá vụn lồi lên của ngọn núi. Lăng Dạ Tầm làm theo nàng, cũng giẫm trên đá vụn, vạt áo khẽ bay, thỉnh thoảng chạm vào mặt nước.
Đường Thải Nhi thấy Lăng Dạ Tầm tới, liền dùng sức đè khối đá đặt dưới chân, cả người nhảy một cái, mũi chân lại giẫm giẫm vào thân núi, tung người một cái liền biến mất khỏi tầm mắt Lăng Dạ Tầm.
Đang kinh ngạc, chợt thấy đầu nhỏ của Đường Thải Nhi thò ra khỏi thân núi, hướng về phía Lăng Dạ Tầm ngoắc ngoắc ngón tay.
Lăng Dạ Tầm tung người bay vào, mới phát hiện, bên trong ngọn núi này, còn có cả sơn động. Nhìn từ xa, sơn động và thân núi hòa vào làm một, thật sự khó có thể nhìn ra.
Trong động một mảnh đen kịt, đường vào trong kéo dài quanh co khúc khuỷu.
Đường Thải Nhi dắt tay Lăng Dạ Tầm, rất là tự nhiên, giống như, đã từng, bàn tay này đã từng được nàng dắt đi rất lâu rồi. Hai mắt Lăng Dạ Tầm giật giật, cuối cùng không nói gì, trở tay dắt lại nàng, "Ta vào cửa thôi."
Đường Thải Nhi lấy hỏa chiết tử ra, cười cười: "Xuyên qua sơn động này, ngươi có thể nhìn thấy nhà của ta."
"Nhà của ngươi?"
"Đúng vậy nha, còn có phụ thân và mẫu thân ta." Đường Thải Nhi vừa nghĩ tới cha mẹ đã nhiều năm không gặp, có chút hưng phấn và kích động.
Lăng Dạ Tầm nắm chặt tay nàng, cười nói: "A, nhạc phụ nhạc mẫu."
"Phốc." Đường Thải Nhi bật cười. Hai năm trước, cha mẹ đã nói, không tìm được vị hôn phu sẽ không cho nàng trở về cốc. Hôm nay nàng đã trở lại, còn mang theo cực phẩm phu quân, nam nhân mình yêu.
Cha à, đợi lát nữa cha cũng đừng làm khó hắn nha.
Mẹ à, mẹ không được mê sắc mà đụng chạm! Nếu không phụ thân nhất định sẽ gây khó khăn cho Lăng Dạ Tầm!
Không lâu sau, một tia sáng mạnh chiếu vào mắt, ở trong bóng tối một lúc lâu khiến cho Đường Thải Nhi có chút không thích ứng, đưa tay che mắt, đi thêm vài bước, mọi thứ hiện ra trước mắt.
Khung cảnh chim hót, mùi thuốc, mùi hoa, từ xa nhìn lại, sẽ phát hiện hai người đang đứng trên đỉnh thác nước. Dưới chân là thác nước đang đổ, mùa thu lượng nước ít, lúc này đang hiền hòa đổ xuống dòng suối cách nghìn dặm.
Theo đó nhìn xuống, trong cốc một mảnh tường hòa, chính giữa, ba gian nhà thanh nhã nằm liền kề, bên cạnh còn có vườn rau xanh. Bên dòng suối đóng một cái đình nhỏ, còn có một cái bè bằng trúc.
Đường Thải Nhi thả lỏng tay Lăng Dạ Tầm, giang hai tay ra, liền nhảy xuống. Nghìn trượng trời cao, quần áo nàng bị gió thổi lên, vững vàng tiếp đất, dưới chân có mùi thơm ngát.
Đất ở đây, vẫn trồng loại hoa tử đằng nở trong bốn mùa. Mỗi lần gió thổi, sẽ mang theo mùi hoa thanh nhã tự nhiên, tinh thần sảng khoái, vui vẻ.
Nàng cười chạy về phía trước mấy bước, hô trong miệng: "Cha mẹ! Thải Nhi đã về!"
Sau đó, nụ cười, trong một khắc kia, cứng đờ trên mặt. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook