Nương Tử, Xin Nhẹ Chút
Chương 4: Quyết tâm nuôi dưỡng



Tóm lại đủ loại nguyên nhân, ngày hôm nay muốn chạy đã không còn khả năng, đem cây gậy trúc nhấc cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, Đường Thải Nhi bất đắc dĩ than thở.

"Nương tử! Mặt trời! Mặt trời biến thành màu đỏ rồi!"

Bỗng cảm thấy sau lưng trầm xuống, Dạ Ngu Ngốc hưng phấn đặt người lên trên lưng Đường Thải Nhi, tư thế giống như muốn nhảy ra ngoài cửa sổ.

"Nếu không phải cánh tay của ta bị trật khớp, ta sẽ không ngại ném ngươi ra ngoài đâu." Đường Thải Nhi đứng thẳng người đẩy thân hình nặng nề của Dạ Ngu Ngốc ra.

Dạ Ngu Ngốc bắt đầu coi nhẹ uy hiếp bạo lực của Đường Thải Nhi, cười nhìn mặt trời lặn phía xa, "Nương tử, ngươi xem, nó thật là đẹp!"

"Đẹp đẹp đẹp đẹp, cái gì đối với ngươi cũng đẹp!" Đường Thải Nhi nhìn ánh chiều tà, ngón tay cầm cây gậy trúc đóng cửa sổ lại không cho Dạ Ngu Ngốc nhìn mặt trời chiều nữa

Đường Thải Nhi nhìn Dạ Ngu Ngốc bĩu môi ủy khuất khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái, đi đến giường rút ra một chiếc khăn lụa màu trắng, sau đó hướng về phía Dạ Ngu Ngốc ngoắc ngoắc ngón tay, "Tới đây."

Dạ Ngu Ngốc vừa nghe nương tử gọi mình, lập tức không còn vẻ mặt ủy khuất như vừa rồi, mặt tươi roi rói đi tới.

Đường Thải Nhi đặt Dạ Ngu Ngốc trước mặt mình, đưa khăn lụa trên tay che mũi, miệng của hắn lại.

Dạ Ngu Ngốc cười, "Nương tử đang làm gì vậy?"

Đạo lý ôm đàn tỳ bà che nữa khuôn mặt quả thực không sai, bộ dạng che mặt mơ hồ càng mê người hơn nữa. . . . . .

"Bộ dạng của ngươi thực quá yêu nghiệt." Đường Thải Nhi nghiêm túc nói.

Dạ Ngu Ngốc cười híp mắt, học theo động tác của Đường Thải Nhi, ôm lấy gương mặt nàng, "Bộ dạng của nương tử thực quá yêu nghiệt!"

". . . . . ."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương