Nương Tử Xin Dừng Tay
-
Chương 151: Hứa Dương, Dám Đối Nghịch Với Ta?
Đợi sau khi hư ảnh của con Thôi Thiên Kỳ tiêu tán hoàn toàn, Thiên Tiêu Châm cũng ngừng chuyển động, vạch ra một đường vòng cung, bay trở về trong tay Hứa Dương.
Hứa Dương lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trái tim vẫn còn đang đập mạnh bình bịch, vừa rồi nếu như không có Thiên Tiêu Châm, chỉ sợ mình đã chết ở chỗ này rồi!
Hắn nhìn xuống "Cái đục" trong tay, trong lòng thầm than, cái "Đạo Sáng linh bảo" này quả nhiên nghịch thiên, mặc dù chỉ có thể coi như là một cỗ thi thể, hơn nữa cũng đã bị hư hại hơn phân nửa, nhưng vẫn có uy lực khủng bố như thế!
Lần này tiến vào "Dị cảnh" tuy là cực kỳ nguy hiểm, mấy lần đều suýt nữa thì mất mạng, nhưng lại ngoài ý muốn đạt được cái tàn phiến Thiên Tiêu Châm này, sau này mình lại nhiều thêm một con át chủ bài rồi, thật đúng là phúc họa tương y a.
Hắn tâm niệm vừa động, "Cái đục" màu đen trong nháy mắt biến mất, trở lại trong đan điền hắn.
Sau khi gặp phải hư ảnh của con Thôi Thiên Kỳ, Hứa Dương cũng không dám nán lại lâu ở trên ngọn núi này, có trời mới biết có còn đụng phải hư ảnh kế tiếp nào nữa hay không.
Hắn lập tức vác lên một bó lớn Thiên Cức Ly Thảo kia, gọi lại Hải Yến rồi mau chóng chạy xuống phía dưới núi, nhớ lại một màn mạo hiểm vừa rồi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc mặc dù cái hư ảnh kia dừng công kích lại, nhưng nhìn ánh mắt của nó rõ ràng trông không giống như là trúng phải Mị Thuật, mà là tràn ngập sự kinh ngạc cùng sự khó hiểu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Là do nó nhìn thấy Thiên Tiêu Châm, hay là do năng lượng của chính bản thân nó đã bị hao hết, hoặc là do nguyên nhân gì khác...
Núi Huyền Hoa.
Một tấm ngọc bay bay ra từ Thụy Dật Phong, bay thẳng về hướng tây nam.
Nam tử trẻ tuổi đứng ở trên đó tuy là tướng mạo cực kỳ quyến rũ, nhưng giờ phút này lại là vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, giọng nói oán độc, "Họ Hứa, ngươi xuống Âm Phủ mà hối hận đi nhé!
"Dám hạ nhục ta ở trước mặt mọi người, lại còn hại ta bị phạt hối lỗi ở trên đỉnh núi! Ngươi đáng bị chết ở bên trong dị cảnh!"
Trên mặt hắn chợt lại lộ ra ý cười, nhẹ nhàng vỗ về Nguyệt Cầm bên hông, ôn nhu nói "Một tháng qua Bình tỷ tỷ không gặp ta, ắt hẳn ăn uống sẽ không được ngon... Bình tỷ tỷ, Thu nhi này tới thăm ngươi đây.
"Ngươi yên tâm, tên Hồ ly tinh kia Thu nhi đã giúp ngươi giải quyết xong rồi, sẽ không bao giờ còn đến quấy nhiễu chúng ta nữa."
Một lát sau, hắn rơi xuống bên cạnh dòng suối nhỏ trước Ngự Dị Điện, cẩn thận sửa sang lại quần áo, thay đổi sang nụ cười tự nhận là mê người nhất, đang định cất bước thì lại nghe thấy giữa không trung có người kêu gọi nói "Tả sư đệ! Thế mà lại tìm được ngươi rồi!"
Người kia nói xong đã rơi trên mặt đất, lại nói "Ta vừa về tới tông môn là đi ngay đến Đồng Lăng Phong để tìm ngươi, nhưng nghe người ta nói ngươi bị phạt hối lỗi, khi ta lên đến đỉnh núi, lại nói ngươi đã rời khỏi đó rồi, nên ta nghĩ ngươi nhất định là tới chỗ này..."
Tả Ngọc Thu rất quen thuộc đối với giọng nói kia, khi nghe thấy mấy chữ "Bị phạt hối lỗi", không khỏi nhíu mày, xoay người lại, giọng lạnh lùng nói "Vu sư tỷ, ta bảo ngươi đi tìm hiểu nội tình của cái tên họ Hứa kia, ngươi là một đi không trở về, lại còn không biết xấu hổ tới tìm ta sao?"
Vu Bạch Đồng lại không cho là ngang ngược, cười đắc ý, nói "Tả sư đệ vậy thì trách oan ta rồi. À đúng rồi, lần này ngươi phải cám ơn ta, vì ta đã giúp ngươi tìm thấy được tin tức này, ngươi nhất định cũng rất muốn biết!"
"Có tin tức gì?"
Vu Bạch Đồng tiến lên phía trước mấy bước, thần thần bí bí mà thấp giọng nói "Ta tra được ngọn nguồn của tên Hứa Dương đó rồi!"
Tả Ngọc Thu nhíu mày, "Ồ? Nói một chút xem sao."
Tuy nói Hứa Dương cũng đã chết rồi, nhưng nếu như có "Sự việc bẩn thỉu" liên quan tới hắn, nghe một chút ngược lại cũng không sao, có lẽ còn có thể tìm cơ hội để nói cho Bình tỷ tỷ.
Vu Bạch Đồng gần như muốn dán vào trên người Tả Ngọc Thu, thấy người sau nhíu mày thối lui hai bước, lúc này mới bỏ qua, cười nói "Tả sư đệ có biết, tên họ Hứa đó lại là một tên lừa đảo không?"
"Chớ có thừa nước đục thả câu, mau nói là xong."
"Theo ta tìm hiểu biết được rằng, hắn vẫn còn chưa Luyện Khí nhập môn, là một tên cực kỳ phế vật!"
Vu Bạch Đồng thoáng nhìn ánh mắt hồ nghi của Tả sư đệ, vội vàng tiếp tục nói "Nhà hắn ở thành Phượng Minh, ngược lại là một Tu Linh thế gia. Trong nhà lo hắn tư chất quá kém, liền lập lôi đài luận võ kén vợ cho hắn, ai ngờ trên lôi đài vẫn còn chưa phân ra thắng bại, tiểu tử này liền đào hôn bỏ trốn khỏi nhà, không biết làm sao lại chạy tới núi Huyền Hoa.
"Ngay lúc ấy bốn nữ nhân xếp top đầu trên lôi đài đều dẫn người tìm hắn khắp bốn phía xung quanh, ta vừa đúng lúc gặp được hai tên ở bên ngoài sơn môn.
"Thế là ta liền cầm chân dung họ Hứa để xác nhận đối chiếu cùng với hai người đó, xác nhận chắc chắn chín thành chính là hắn!"
Tả Ngọc Thu cắt ngang lời nàng nói "Ngươi có chứng cớ xác thực không?"
"Ta đây Tả sư đệ vẫn còn không biết sao, từ trước đến nay cực kỳ cẩn thận." Vu Bạch Đồng đắc ý nói, "Ta biết chỉ dựa vào lời nói từ một phía hai người kia thì không có tác dụng gì, thế là liền nghe ngóng nơi ở nhà họ Hứa từ chỗ các nàng, đi một chuyến đến thành Phượng Minh. Cho nên mới có thể trì hoãn lâu như vậy mà không đến tìm Tả sư đệ."
"Ngược lại là ta đã trách oan Vu sư tỷ rồi." Tả Ngọc Thu vội vàng ngượng ngùng lè lưỡi, "Vậy sau đó thì sao?"
"Ta đến Hứa gia, thấy lão nương họ Hứa, hỏi một chút sự tình, quả nhiên đang tìm nhi tử đang bỏ trốn khỏi nhà. Ta liền lấy chân dung Hứa Dương ra, nương hắn lập tức rối rít cảm ơn cảm tạ đối với ta, ngay lúc đó cùng đi theo tới núi Huyền Hoa.
"Trên đường ta lại nói đủ mọi chuyện về Hứa Dương ở tông môn, nương hắn chỉ nói mặc dù nhi tử tư chất kém, nhưng làm người trung thực, lần này nhất định là bị người khác lừa gạt xúi dại, tuyệt không phải cố ý lừa gạt tông môn, muốn ta giúp hắn nói những điều tốt."
Trong lòng Tả Ngọc Thu thầm nghĩ, sau khi cái tên Hứa Dương kia gia nhập tông môn, chưa bao giờ triển lộ ra thực lực trước mặt mọi người, Vụ Đức Điện bên kia cũng tra không được tu vi của hắn. Lần trước hắn đánh mình một quyền kia, cũng không có chút lực đạo nào, đơn giản không giống Tu Linh giả, chỉ là mình bất ngờ không đề phòng, lúc này mới ăn phải thiệt thòi.
Xem ra những điều mà Vu Bạch Đồng nói tới cũng không giả. Hắn lập tức lộ ra một tia cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng, Hứa Dương, dám đối nghịch với ta sao? Coi như ngươi chết, ta cũng muốn ngươi trở thành trò cười của Huyền Hoa tông, để Bình tỷ tỷ biết rằng, nàng đã nhìn lầm một cái tên nam tử cặn bã phế vật như thế!
Hắn vội hỏi Vu Bạch Đồng nói "Ngươi nói Hứa Dương nương hắn cũng đến núi Huyền Hoa phải không?"
"Không sai, ta cùng nàng người đi trước người đi sau lên núi. Trước mắt có lẽ là đã đi bái kiến mấy vị sư tôn của Hồng Vân Phong rồi."
"Tốt!" Tả Ngọc Thu nheo mắt lại, "Vậy thì chúng ta sẽ đi tìm nàng."
"A? Tìm nàng làm gì?"
"Không chỉ là nàng." Tả Ngọc Thu kéo Vu Bạch Đồng lại, phân phó nói, "Ngươi mau đi rải tin tức, để cố gắng càng nhiều đệ tử tông môn đến sơn môn khẩu càng tốt, nhất là người của Hồng Vân Phong, nếu có thể khiến cho chủ sự sư tôn cùng Trầm sư tổ đến thì càng tốt. Cứ nói ta có tin tức trọng đại liên quan tới Hứa Dương cần công bố."
Người sau lập tức gật đầu, nở một nụ cười xấu xa gian trá.
Sau khi Tả Ngọc Thu bố trí xong cục diện, rồi đi về phía Ngự Dị Điện, trong lòng lại là cực kỳ hối hận, vì mình đã hứa với Bành Diệp lợi ích cực lớn như vậy, tất cả lại chỉ dành để đối phó với cái tên lừa đảo vẫn còn chưa Luyện Khí nhập môn!
Sớm biết như thế, mình nhấc tay lên một cái là đã có thể xử lý hắn rồi!
Đợi khi hắn đến trước cửa Ngự Dị Diện, đang định cất bước đi vào, chỉ thấy Sầm Vĩnh vội vàng hấp tấp chạy qua từ bên cạnh hắn, một mặt hô to "Xảy ra chuyện rồi! Hơn hai trăm đệ tử Hồng Vân Phong khi lịch luyện đã ngộ nhập hiểm cảnh, nghe nói thương vong thảm trọng!"
Lập tức có một đám người vây tới, kinh ngạc hỏi thăm "Đến cùng là như thế nào?"
"Chết bao nhiêu người rồi?"
"Ngươi nghe được tin tức ở đâu, có thể tin được không?"
"Vậy Hứa sư thúc không sao chứ?"
Sầm Vĩnh thở dốc một hơi, gấp nói "Tuyệt đối đáng tin! Vương sư tổ vừa đi tới Cực Thiên Điện, chính là để bẩm báo việc này. Nghe nói Dư sư tổ Hồng Vân Phong đã cầu được Lữ trưởng lão cùng Nguyên trưởng lão cùng đi theo nàng cứu người rồi!"
Hứa Dương lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trái tim vẫn còn đang đập mạnh bình bịch, vừa rồi nếu như không có Thiên Tiêu Châm, chỉ sợ mình đã chết ở chỗ này rồi!
Hắn nhìn xuống "Cái đục" trong tay, trong lòng thầm than, cái "Đạo Sáng linh bảo" này quả nhiên nghịch thiên, mặc dù chỉ có thể coi như là một cỗ thi thể, hơn nữa cũng đã bị hư hại hơn phân nửa, nhưng vẫn có uy lực khủng bố như thế!
Lần này tiến vào "Dị cảnh" tuy là cực kỳ nguy hiểm, mấy lần đều suýt nữa thì mất mạng, nhưng lại ngoài ý muốn đạt được cái tàn phiến Thiên Tiêu Châm này, sau này mình lại nhiều thêm một con át chủ bài rồi, thật đúng là phúc họa tương y a.
Hắn tâm niệm vừa động, "Cái đục" màu đen trong nháy mắt biến mất, trở lại trong đan điền hắn.
Sau khi gặp phải hư ảnh của con Thôi Thiên Kỳ, Hứa Dương cũng không dám nán lại lâu ở trên ngọn núi này, có trời mới biết có còn đụng phải hư ảnh kế tiếp nào nữa hay không.
Hắn lập tức vác lên một bó lớn Thiên Cức Ly Thảo kia, gọi lại Hải Yến rồi mau chóng chạy xuống phía dưới núi, nhớ lại một màn mạo hiểm vừa rồi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc mặc dù cái hư ảnh kia dừng công kích lại, nhưng nhìn ánh mắt của nó rõ ràng trông không giống như là trúng phải Mị Thuật, mà là tràn ngập sự kinh ngạc cùng sự khó hiểu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Là do nó nhìn thấy Thiên Tiêu Châm, hay là do năng lượng của chính bản thân nó đã bị hao hết, hoặc là do nguyên nhân gì khác...
Núi Huyền Hoa.
Một tấm ngọc bay bay ra từ Thụy Dật Phong, bay thẳng về hướng tây nam.
Nam tử trẻ tuổi đứng ở trên đó tuy là tướng mạo cực kỳ quyến rũ, nhưng giờ phút này lại là vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, giọng nói oán độc, "Họ Hứa, ngươi xuống Âm Phủ mà hối hận đi nhé!
"Dám hạ nhục ta ở trước mặt mọi người, lại còn hại ta bị phạt hối lỗi ở trên đỉnh núi! Ngươi đáng bị chết ở bên trong dị cảnh!"
Trên mặt hắn chợt lại lộ ra ý cười, nhẹ nhàng vỗ về Nguyệt Cầm bên hông, ôn nhu nói "Một tháng qua Bình tỷ tỷ không gặp ta, ắt hẳn ăn uống sẽ không được ngon... Bình tỷ tỷ, Thu nhi này tới thăm ngươi đây.
"Ngươi yên tâm, tên Hồ ly tinh kia Thu nhi đã giúp ngươi giải quyết xong rồi, sẽ không bao giờ còn đến quấy nhiễu chúng ta nữa."
Một lát sau, hắn rơi xuống bên cạnh dòng suối nhỏ trước Ngự Dị Điện, cẩn thận sửa sang lại quần áo, thay đổi sang nụ cười tự nhận là mê người nhất, đang định cất bước thì lại nghe thấy giữa không trung có người kêu gọi nói "Tả sư đệ! Thế mà lại tìm được ngươi rồi!"
Người kia nói xong đã rơi trên mặt đất, lại nói "Ta vừa về tới tông môn là đi ngay đến Đồng Lăng Phong để tìm ngươi, nhưng nghe người ta nói ngươi bị phạt hối lỗi, khi ta lên đến đỉnh núi, lại nói ngươi đã rời khỏi đó rồi, nên ta nghĩ ngươi nhất định là tới chỗ này..."
Tả Ngọc Thu rất quen thuộc đối với giọng nói kia, khi nghe thấy mấy chữ "Bị phạt hối lỗi", không khỏi nhíu mày, xoay người lại, giọng lạnh lùng nói "Vu sư tỷ, ta bảo ngươi đi tìm hiểu nội tình của cái tên họ Hứa kia, ngươi là một đi không trở về, lại còn không biết xấu hổ tới tìm ta sao?"
Vu Bạch Đồng lại không cho là ngang ngược, cười đắc ý, nói "Tả sư đệ vậy thì trách oan ta rồi. À đúng rồi, lần này ngươi phải cám ơn ta, vì ta đã giúp ngươi tìm thấy được tin tức này, ngươi nhất định cũng rất muốn biết!"
"Có tin tức gì?"
Vu Bạch Đồng tiến lên phía trước mấy bước, thần thần bí bí mà thấp giọng nói "Ta tra được ngọn nguồn của tên Hứa Dương đó rồi!"
Tả Ngọc Thu nhíu mày, "Ồ? Nói một chút xem sao."
Tuy nói Hứa Dương cũng đã chết rồi, nhưng nếu như có "Sự việc bẩn thỉu" liên quan tới hắn, nghe một chút ngược lại cũng không sao, có lẽ còn có thể tìm cơ hội để nói cho Bình tỷ tỷ.
Vu Bạch Đồng gần như muốn dán vào trên người Tả Ngọc Thu, thấy người sau nhíu mày thối lui hai bước, lúc này mới bỏ qua, cười nói "Tả sư đệ có biết, tên họ Hứa đó lại là một tên lừa đảo không?"
"Chớ có thừa nước đục thả câu, mau nói là xong."
"Theo ta tìm hiểu biết được rằng, hắn vẫn còn chưa Luyện Khí nhập môn, là một tên cực kỳ phế vật!"
Vu Bạch Đồng thoáng nhìn ánh mắt hồ nghi của Tả sư đệ, vội vàng tiếp tục nói "Nhà hắn ở thành Phượng Minh, ngược lại là một Tu Linh thế gia. Trong nhà lo hắn tư chất quá kém, liền lập lôi đài luận võ kén vợ cho hắn, ai ngờ trên lôi đài vẫn còn chưa phân ra thắng bại, tiểu tử này liền đào hôn bỏ trốn khỏi nhà, không biết làm sao lại chạy tới núi Huyền Hoa.
"Ngay lúc ấy bốn nữ nhân xếp top đầu trên lôi đài đều dẫn người tìm hắn khắp bốn phía xung quanh, ta vừa đúng lúc gặp được hai tên ở bên ngoài sơn môn.
"Thế là ta liền cầm chân dung họ Hứa để xác nhận đối chiếu cùng với hai người đó, xác nhận chắc chắn chín thành chính là hắn!"
Tả Ngọc Thu cắt ngang lời nàng nói "Ngươi có chứng cớ xác thực không?"
"Ta đây Tả sư đệ vẫn còn không biết sao, từ trước đến nay cực kỳ cẩn thận." Vu Bạch Đồng đắc ý nói, "Ta biết chỉ dựa vào lời nói từ một phía hai người kia thì không có tác dụng gì, thế là liền nghe ngóng nơi ở nhà họ Hứa từ chỗ các nàng, đi một chuyến đến thành Phượng Minh. Cho nên mới có thể trì hoãn lâu như vậy mà không đến tìm Tả sư đệ."
"Ngược lại là ta đã trách oan Vu sư tỷ rồi." Tả Ngọc Thu vội vàng ngượng ngùng lè lưỡi, "Vậy sau đó thì sao?"
"Ta đến Hứa gia, thấy lão nương họ Hứa, hỏi một chút sự tình, quả nhiên đang tìm nhi tử đang bỏ trốn khỏi nhà. Ta liền lấy chân dung Hứa Dương ra, nương hắn lập tức rối rít cảm ơn cảm tạ đối với ta, ngay lúc đó cùng đi theo tới núi Huyền Hoa.
"Trên đường ta lại nói đủ mọi chuyện về Hứa Dương ở tông môn, nương hắn chỉ nói mặc dù nhi tử tư chất kém, nhưng làm người trung thực, lần này nhất định là bị người khác lừa gạt xúi dại, tuyệt không phải cố ý lừa gạt tông môn, muốn ta giúp hắn nói những điều tốt."
Trong lòng Tả Ngọc Thu thầm nghĩ, sau khi cái tên Hứa Dương kia gia nhập tông môn, chưa bao giờ triển lộ ra thực lực trước mặt mọi người, Vụ Đức Điện bên kia cũng tra không được tu vi của hắn. Lần trước hắn đánh mình một quyền kia, cũng không có chút lực đạo nào, đơn giản không giống Tu Linh giả, chỉ là mình bất ngờ không đề phòng, lúc này mới ăn phải thiệt thòi.
Xem ra những điều mà Vu Bạch Đồng nói tới cũng không giả. Hắn lập tức lộ ra một tia cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng, Hứa Dương, dám đối nghịch với ta sao? Coi như ngươi chết, ta cũng muốn ngươi trở thành trò cười của Huyền Hoa tông, để Bình tỷ tỷ biết rằng, nàng đã nhìn lầm một cái tên nam tử cặn bã phế vật như thế!
Hắn vội hỏi Vu Bạch Đồng nói "Ngươi nói Hứa Dương nương hắn cũng đến núi Huyền Hoa phải không?"
"Không sai, ta cùng nàng người đi trước người đi sau lên núi. Trước mắt có lẽ là đã đi bái kiến mấy vị sư tôn của Hồng Vân Phong rồi."
"Tốt!" Tả Ngọc Thu nheo mắt lại, "Vậy thì chúng ta sẽ đi tìm nàng."
"A? Tìm nàng làm gì?"
"Không chỉ là nàng." Tả Ngọc Thu kéo Vu Bạch Đồng lại, phân phó nói, "Ngươi mau đi rải tin tức, để cố gắng càng nhiều đệ tử tông môn đến sơn môn khẩu càng tốt, nhất là người của Hồng Vân Phong, nếu có thể khiến cho chủ sự sư tôn cùng Trầm sư tổ đến thì càng tốt. Cứ nói ta có tin tức trọng đại liên quan tới Hứa Dương cần công bố."
Người sau lập tức gật đầu, nở một nụ cười xấu xa gian trá.
Sau khi Tả Ngọc Thu bố trí xong cục diện, rồi đi về phía Ngự Dị Điện, trong lòng lại là cực kỳ hối hận, vì mình đã hứa với Bành Diệp lợi ích cực lớn như vậy, tất cả lại chỉ dành để đối phó với cái tên lừa đảo vẫn còn chưa Luyện Khí nhập môn!
Sớm biết như thế, mình nhấc tay lên một cái là đã có thể xử lý hắn rồi!
Đợi khi hắn đến trước cửa Ngự Dị Diện, đang định cất bước đi vào, chỉ thấy Sầm Vĩnh vội vàng hấp tấp chạy qua từ bên cạnh hắn, một mặt hô to "Xảy ra chuyện rồi! Hơn hai trăm đệ tử Hồng Vân Phong khi lịch luyện đã ngộ nhập hiểm cảnh, nghe nói thương vong thảm trọng!"
Lập tức có một đám người vây tới, kinh ngạc hỏi thăm "Đến cùng là như thế nào?"
"Chết bao nhiêu người rồi?"
"Ngươi nghe được tin tức ở đâu, có thể tin được không?"
"Vậy Hứa sư thúc không sao chứ?"
Sầm Vĩnh thở dốc một hơi, gấp nói "Tuyệt đối đáng tin! Vương sư tổ vừa đi tới Cực Thiên Điện, chính là để bẩm báo việc này. Nghe nói Dư sư tổ Hồng Vân Phong đã cầu được Lữ trưởng lão cùng Nguyên trưởng lão cùng đi theo nàng cứu người rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook