Bọn hắn trưng ra một bộ mặt lạnh, lúc sau, Phong Vô Nguyệt cất tiếng :

“ Độc Hồn Cốt Tán này cả thiên hạ e là ngoài Nam Cung Phi Tuyết thì chẳng ai giải được, tạm thời ta và ngươi ngưng chiến, liên thủ đưa Nguyệt Nhi lên Bích Sơn chữa trị”

“ Hừ, ngươi tưởng đối với tên thần y quái dị kia nói chữa liền chữa ư? Chỉ sợ còn chưa bước vào nhà hắn trên đỉnh Bích Sơn đã bị hắn đuổi đi rồi!” Diệp Thần hừ lạnh.

“ Ta có quen hắn, chỉ cần giao hắn một ít thảo dược quý của ta, thì hắn sẽ đồng ý thôi!”Phong Vô Nguyệt bình tĩnh nói.

“ Ngươi cũng có thảo dược quý ? Thế mà bổn vương cứ tưởng ngươi chỉ một thân độc dược chứ?” Diệp Thần khinh bỉ cười. Hắn vẫn đang cực kì phẫn nộ, nếu không phải vì tên phản đồ chết tiệt này thì Hoa Nguyệt Nhi, mỹ nhân của hắn đâu đến nỗi này đâu?

Phong Vô Nguyệt mặt không chút biểu cảm, không phản bác cũng không nói gì, hắn chính là lười cãi lí, bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc mau mau chữa trị cho nàng mà thôi.

Hai người chuẩn bị đồ đạc, vừa hay tác dụng phụ của thuốc cũng đã hết, Hoa Nguyệt Nhi dụi dụi mắt, mệt mỏi tỉnh dậy. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt cỡ đại của Diệp Thần, nàng kinh hô một tiếng, hoảng loạn lùi sâu vào trong giường :

“ Ngươi… ngươi…. Ngươi như thế nào đã tìm đến ta nhanh như thế?”Không xong rồi, nàng không muốn cùng hắn bái đường đâu?

“Vương phi, nàng nói một tháng là ít hay sao? Nàng có biết bản vương tìm nàng mệt mỏi cỡ nào không?”

Khỉ thật, hắn đầu óc bã đậu sao? Mệt thì đừng tìm nữa!

“ Ai… ai là vương phi của ngươi!? Ngươi cút đi!”

Nàng càng chửi rủa, hắn càng xịch lại gần, trong cơn nguy khốn nhất, nàng bất giác nghĩ tới một người, chẳng thèm suy nghĩ, nàng hét lên :

“ Sư phụ! Sư phụ!Cứu Nguyệt Nhi!”

Ngữ vừa dứt, cửa phòng liền mở toang, Phong Vô Nguyệt thần thái khẩn trương chạy vào, tiến đến gần nàng , Hoa Nguyệt Nhi như tìm được một chỗ dựa thật vững chắc, nàng chẳng hề do dự nhảy bổ vào lòng hắn, mặt vùi sâu vào ngực hắn, nhẹ giọng thút thít :

“ Sư phụ, ta không muốn quay về với hắn, ngươi đừng đuổi ta mà”

Cái cảnh trước mặt thật khiến cho Đông Phương Diệp Thần hắn thấy chướng tai gai mắt, trong lòng như có hàng vạn mũi kim đâm xuyên qua tim.Vì sao? Nàng cớ gì lại sợ hắn như thế? Hắn có gì không tốt so với tên Vô Nguyệt kia?

Muốn có địa vị? Hắn có thể cho nàng thân phận Vương phi, cao quý không gì bằng.

Muốn có tình yêu? Hắn mãi chỉ sủng nàng, quyết không lập thiếp.

Muốn sắc đẹp ư? Diệp Thần hắn là đệ nhất mỹ nam Mạc Quốc.

Cái gì hắn cũng có thể cho nàng, vậy cuối cùng là vì cái gì kia chứ?

Phong Vô Nguyệt thì ngược lại, trong lòng một cỗ ấm áp dâng trào, hắn dịu dàng nhìn nàng, vòng tay ôm nàng thật chặt. Dù ban đầu hắn đã biết là nghiệt duyên, nhưng nữ nhân này, nàng lương thiện đáng yêu như vậy, bảo hắn làm sao không yêu cho được?

Hắn từ xưa đến nay chưa từng động lòng với nữ nhân nào, vậy mà nàng lại có thể. Rõ ràng là kỳ nữ.

Thấy nàng cứ nhất nhất không chịu buông Vô Nguyệt, Diệp Thần tức giận gằn giọng :

“ Cho dù nàng không yêu ta, nàng vẫn phải là vương phi của ta”

“ Đông Phương Diệp Thần, cho dù ngươi tài giỏi đến đâu, nhưng chuyện tình cảm ngươi không thể làm chủ!”Nàng cất lời.Cảm giác lừa dối người lại bùng phát, nàng bổ sung thêm “ Hơn nữa, ta đã có tình ý với sư phụ, mặc dù biết là trái với luân thường, nhưng sư đồ luyến thì đã sao? Cho dù thế nào, ta vẫn sẽ làm thê tử của sư phụ….Khụ!” Nàng còn chưa nói xong, yết hầu đã tanh nồng, chốc lát, nàng ho ra một búng máu đỏ tươi.

“ Hoa Nguyệt Nhi!” Phong Vô Nguyệt cùng Diệp Thần hoảng hốt, nàng cũng kinh hoàng không kém. Này là xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại ho ra máu?

“ Nguyệt Nguyệt…ta là làm sao?” Nàng khó khăn hỏi, khuôn mặt nhợt nhạt hẳn.

“ Nàng trúng Hồn Cốt Tán! Người hạ độc chính là thuộc hạ trung thành của hắn, Vô Ảnh”Diệp Thần cướp lời, đắc ý nhìn Phong Vô Nguyệt.

“ Cái gì? Là Vô Ảnh sao? Không thể nào! Huynh ấy đối xử rất tốt với ta…”

“ Nàng tỉnh táo lại đi, nàng có biết sư phụ của nàng là ai không? Hắn…”

“ Ngươi im cho ta!”Vô Nguyệt nhíu mày,đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, không được, không thể để nàng biết được.

“ Hừ, Hoa Nguyệt Nhi, nàng nghe cho rõ đây, sư phụ mà nàng muốn lấy làm phu quân kia chính là phản đồ của mật phái trong thiên hạ vẫn đồn, kẻ mà nhẫn tâm giết chính sư phụ cùng các huynh đệ chỉ để đạt được mục đích là giành lại giang sơn!”

“ Cái gì cơ?”Nàng sững người.

“ Đúng vậy, nếu nàng không tin có thể hỏi hắn, ta nghĩ, thân là thái tử của tiền triều , tuy đã diệt vong nhưng cũng không thể không bán rẻ danh dự chính mình đi?” ( má , anh bỉ ổi quá anh ạ )

Nàng run rẩy quay sang nhìn Vô Nguyệt, khó khăn lắm mới mở miệng :

“ Nguyệt Nguyệt… ngươi là… vị thái tử đã trốn ngục năm đó?”

“ Ừ…” Đã đến nước này, chẳng thà hãy cứ khai ra hết tất cả.

“ Cũng là người giết chết chính sư phụ và các huynh đệ mình để giành lại cuốn bí kíp kia?”

“ Ừ… Chính là ta, ta chính là Phong Nguyệt thái tử của Tiền triều hai mươi ba năm về trước…”

Hai mươi ba năm về trước,Tiền triều bị lật đổ bởi quý tộc Đông Phương, thiên hạ đổi chủ, Tiền triều không phải là không tốt, chỉ là hơi khắt khe trong việc xử phạt nên nhân dân cũng có phần lớn người phẫn nộ, tuy đã góp ý nhưng vua Tiền triều vẫn không để tâm.Vì thế nên khi Đông Phương tướng quân huy động lực lượng mà mình đã mài dũa bấy lâu vùng lên làm một trận ác liệt.

Sau nhiều lần giao đấu, vì có sự trợ giúp của nhân dân nên phần thắng dĩ nhiên thuộc về Đông Phương tướng quân. Theo lệ, toàn bộ hoàng tộc Tiền triều phải bị diệt sạch.

Khi bị giam cầm trong đại lao, Tiền triều hoàng hậu đã thì thầm với Phong Nguyệt thái tử rằng , cuốn bí kíp luyện công bậc nhất thiên hạ mà bên nhà hoàng hậu dày công nghĩ ra, hiện đang ở trong tay một cái chưởng môn vô tình lấy được , thật ra chưởng môn của môn phái kia chính là bá bá của hắn, bá bá của hắn chẳng ưa gì hoàng hậu và cả cái gia tộc nên sau khi hoàn thành bí kíp liền bỏ đi, đổi họ sống một cuộc sống mới. Trước khi đi, lão đã mang theo cuốn bí kíp, tốt xấu gì thí hắn cũng góp công không ít công lao vào đó.

Vì thế, tiền triều hoàng hậu nói phải lấy được cuốn bí kíp, và giết lão bá bákia. Thực sự hắn chẳng muốn xuống tay, nhưng vì Tiền triều hoàng hậu đã vì hắn mà hi sinh chính mình, giúp hắn thoát được nên hắn không thể không làm theo. Bá bá của hắn tuy rằng không thích mẹ hắn, có lẽ vì mẹ hắn xuất thân là cung nữ , nhưng lão đối xử với hắn rất tốt, rất tận tình bảo bọc hắn, không hề để hắn bị phát hiện.Hắn vì thế cũng rất thích lão.

Nhưng kết quả là, hắn lại phải đóng vai một cái nghiệt đồ , giết hại vô số để giành cuốn bí kíp, lấy lại giang sơn báo thù cho Tiền triều . Đôi lúc hắn thầm nghĩ, làm vậy thực có đáng không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương