Nương Tử Uy Vũ Đến Từ Tương Lai
-
Chương 7: Kí giao ước
" Được, vậy ta không ngại nói thẳng, nhị ca ta hắn mấy năm nay tập trung đèn sách, văn thơ, tỏ ý làm một văn nhân công tử, không tranh với đời, lui về một góc nhường nhịn đại ca và nhị bá ta, vốn là để có thời gian chuẩn bị, giờ đây nhị bá ép gả con gái hắn, một tâm rắp lòng muốn thôn tính Võ gia càng sớm càng tốt, bề ngoài nhìn qua đây là hỷ sự, là chuyện tốt không gì sánh được, nhưng ẩn sâu trong đó chỉ có chúng ta mới hiểu. " Mạn Nguyệt dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào ly trà đã nguội, càng nói càng gằn giọng, có thể thấy biểu hiện của Mạn Nguyệt trước mặt này mới xứng danh là vị cô nương nổi danh kia.
" Ồ, ta đây không nhà cửa, không gia thế, nói cách khác không thể lấy gì ra để uy hiếp ta được, tất cả danh phận và gia thế của ta đều do cô sắp xếp, muốn lớn có lớn, muốn nhỏ có nhỏ, nửa thực nửa hư, đúng là hoàn hảo cho một vai diễn như thế. Vả lại ta đây vốn dĩ chưa từng tồn tại ở nơi này, muốn truy ra thông tin của ta cũng không được. Ta nói đúng chứ Mạn Nguyệt tiểu thư? " Vũ Linh tay phải cầm chiếc bánh bao, tay trái vân vê sợi vải, không mặn không nhạt mà nói.
Mạn Nguyệt trong lòng thầm tán thưởng, nhưng cũng nửa lo sợ, vị cô nương trước mắt nàng, không biết có xuyên cùng thời với nàng hay không, nhưng rõ ràng, suy lận sắc sảo, lập luận chặt chẽ, lại một thân khí chất, nói nàng ta là tẩu tẩu của nàng, ừm, có thể nói còn đỡ hơn là vị tiểu thư kia.
" Cô hiểu là tốt, cô cũng không mất mát gì, hai bên cùng có lợi, tất cả những thứ kia đều do ta chuẩn bị, chỉ cần cô đóng vai vị nương tử bí ẩn kia hai tháng, ta có thể cho cô những gì cô cần. Giao ước này cũng không tệ đúng không? " Mạn Nguyệt ngước mắt, hướng thẳng mặt Vũ Linh mà nhìn thẳng, ánh mắt kiên định.
" Vậy, xem như ta phải đối đầu với vị tiểu thư kia, lại còn phải giúp hắn thoát khỏi tình trạng này, ngộ nhỡ ta bị ám sát thì chẳng phải là thiệt thòi cho ta quá sao?" Vũ Linh thầm than trong bụng, giao ước này có vẻ rất tốt, thế nhưng nếu như có chuyện bất Trắc thì nàng quá thiệt thòi rồi, chi bằng bàn luôn cho xong.
" haha, yên tâm, bên cạnh Nhị ca ta đã có A Phàm và Sương, có thể nói võ công không tệ đâu, nhưng nếu cô cần, trực tiếp nói một tiếng, Ám Vệ của ta sẽ đi theo bảo vệ cô. Ngoài ra, tất cả các thứ cô cần đều có thể đáp ứng, chuyện này cô không cần phải nghĩ thêm đâu " Mạn Nguyệt nhấp chén trà mới, nhàn nhạt trả lời, tựa như có thể nhìn thấu được tâm can của người khác vậy.
" Được, thành giao! Hai tháng sau, chỉ cần xong giao ước này, ta sẽ rời đi " Vũ Linh ánh mắt sáng rực, mỉm cười nhìn Mạn Nguyệt, không keo kiệt mà tặng nàng một cái nháy mắt.
"... Ha ha ha, được được, thành giao!" Mạn Nguyệt nhận được một cái nháy mắt kia, liền bật cười. Gì chứ, nhìn khí chất như vậy, lại làm ra hành động đáng yêu chết người kia, thật là...
Mắt thấy hai vị cô nương bên kia đã bàn xong, lại tiếp tục vui đùa ăn uống, Võ Kiệt Luân trong tâm hiểu rõ sự đã thành, chỉ là không biết những ngày tháng sắp tới sẽ ra sao, khẽ thở dài trong lòng, rồi nhấc bước đi qua.
" Đồ ăn đã nguội rồi, muội muội, kêu người dọn thêm đi, đừng để Vũ Linh cô nương cảm thấy không vừa miệng, nàng ấy vẫn chưa ăn gỉ từ sớm rồi. " Võ Kiệt Luân vừa nói, vừa hướng ánh mắt nhìn qua Vũ Linh, chỉ là trong một khắc, ánh mắt kia tựa như chứa đựng cả sự quan tâm dịu dàng, không khỏi khiến cho Vũ Linh cảm thấy hít thở không thông.
" uây, huynh xem, người ta vừa mới đồng ý giả làm nương tử của huynh, huynh đã lập tức nhập vai như vậy, thật khiến cho ta cảm thấy ớn lạnh đó " Mạn Nguyệt một tay phân phó tiểu nhị dọn món, nghe thế cũng nói vài câu châm chọc.
" ha ha ha, được rồi. Không cần khách sáo, dù gì cũng coi như bằng hữu, lúc không có ai thì cứ như bình thường là được, không cần ép buộc bản thân đâu. " Vũ Linh cười cười, đúng vậy, nàng biết vai diễn của nàng, nhưng mà một khắc kia, ánh mắt ấy có vẻ không phải diễn.
" ta... Được rồi, mau ăn mau ăn, không nói nữa, các người đều đã đói rồi, chuyện có thể bàn sau" Võ Kiệt Luân trong lòng ngứa ngáy, ừm, thực ra hắn quan tâm là thật, nhưng gấp gáp quá cũng không được, giờ vẫn là chuyên tâm vào chuyện trước mắt đã.
" Có đồ ăn ngon mà không kêu ta, hại ta đói đến bủn rủn tay chân rồi... " Sương vẻ mặt sầu thảm đi qua, hận không thể một lúc càn quét sạch sẽ con gà trên bàn, bất quá hắn cũng là nghĩ vậy thôi, cũng không thể mạo phạm được.
" đói? Ngươi xem, bên kia chả phải ngươi đã ăn hết hai lồng bánh bao rồi sao? Haha, không nói nữa, ngại ngùng làm gì, cứ ngồi xuống đây ăn đi. " Mạn Nguyệt nhìn qua Sương, nàng rất thích thằng nhóc này, mấy năm trước lúc mới xuyên qua, hắn giống y như tiểu đệ của nàng, bênh vực bảo vệ nàng khỏi mấy vị nương kia, dù chỉ là một thư đồng đi theo nhị ca, nhưng tình cảm ba người không khác gì người nhà.
" đúng rồi, sau khi dùng bữa, ta sẽ sai người phân phó sắp xếp cho Vũ Linh cô nương, nhị ca ngươi cứ đưa nàng về gia trang của ta ở tạm, tránh ánh mắt người ngoài. " Mạn Nguyệt buông đũa, nhẹ giọng nói.
" được, vậy ta đưa nàng ấy đi, nhưng trước mắt, ta vẫn phải đi về Võ Gia, xem thử nhị bá hắn đang làm cái gì " Võ Kiệt Luân ánh mắt như lửa nhìn ra ngoài sân, thanh âm cứng cỏi.
" Vậy cũng được, thiên hạ vốn đang xôn xao chuyện này, hôm nay huynh chính là người nổi tiếng nhất rồi đấy, nhưng còn Vũ Linh cô nương thì... Không được, tạm thời cứ để nàng ta ở đây, giờ chưa phải lúc để nàng ta ra mắt thiên hạ đâu " Mạn Nguyệt miệng cười mà tâm không cười, nói.
" Cũng được, vậy ta ở đây với Mạn Nguyệt tiểu thư, huynh không cần lo cho ta, đi xử lý chuyện của huynh đi đã " Vũ Linh cười nói, thật ra với vấn để nàng ở đâu cung không quan trọng lắm, nàng vừa xuyên qua, có chỗ để ở là đã hạnh phúc lắm rồi.
" Ồ, ta đây không nhà cửa, không gia thế, nói cách khác không thể lấy gì ra để uy hiếp ta được, tất cả danh phận và gia thế của ta đều do cô sắp xếp, muốn lớn có lớn, muốn nhỏ có nhỏ, nửa thực nửa hư, đúng là hoàn hảo cho một vai diễn như thế. Vả lại ta đây vốn dĩ chưa từng tồn tại ở nơi này, muốn truy ra thông tin của ta cũng không được. Ta nói đúng chứ Mạn Nguyệt tiểu thư? " Vũ Linh tay phải cầm chiếc bánh bao, tay trái vân vê sợi vải, không mặn không nhạt mà nói.
Mạn Nguyệt trong lòng thầm tán thưởng, nhưng cũng nửa lo sợ, vị cô nương trước mắt nàng, không biết có xuyên cùng thời với nàng hay không, nhưng rõ ràng, suy lận sắc sảo, lập luận chặt chẽ, lại một thân khí chất, nói nàng ta là tẩu tẩu của nàng, ừm, có thể nói còn đỡ hơn là vị tiểu thư kia.
" Cô hiểu là tốt, cô cũng không mất mát gì, hai bên cùng có lợi, tất cả những thứ kia đều do ta chuẩn bị, chỉ cần cô đóng vai vị nương tử bí ẩn kia hai tháng, ta có thể cho cô những gì cô cần. Giao ước này cũng không tệ đúng không? " Mạn Nguyệt ngước mắt, hướng thẳng mặt Vũ Linh mà nhìn thẳng, ánh mắt kiên định.
" Vậy, xem như ta phải đối đầu với vị tiểu thư kia, lại còn phải giúp hắn thoát khỏi tình trạng này, ngộ nhỡ ta bị ám sát thì chẳng phải là thiệt thòi cho ta quá sao?" Vũ Linh thầm than trong bụng, giao ước này có vẻ rất tốt, thế nhưng nếu như có chuyện bất Trắc thì nàng quá thiệt thòi rồi, chi bằng bàn luôn cho xong.
" haha, yên tâm, bên cạnh Nhị ca ta đã có A Phàm và Sương, có thể nói võ công không tệ đâu, nhưng nếu cô cần, trực tiếp nói một tiếng, Ám Vệ của ta sẽ đi theo bảo vệ cô. Ngoài ra, tất cả các thứ cô cần đều có thể đáp ứng, chuyện này cô không cần phải nghĩ thêm đâu " Mạn Nguyệt nhấp chén trà mới, nhàn nhạt trả lời, tựa như có thể nhìn thấu được tâm can của người khác vậy.
" Được, thành giao! Hai tháng sau, chỉ cần xong giao ước này, ta sẽ rời đi " Vũ Linh ánh mắt sáng rực, mỉm cười nhìn Mạn Nguyệt, không keo kiệt mà tặng nàng một cái nháy mắt.
"... Ha ha ha, được được, thành giao!" Mạn Nguyệt nhận được một cái nháy mắt kia, liền bật cười. Gì chứ, nhìn khí chất như vậy, lại làm ra hành động đáng yêu chết người kia, thật là...
Mắt thấy hai vị cô nương bên kia đã bàn xong, lại tiếp tục vui đùa ăn uống, Võ Kiệt Luân trong tâm hiểu rõ sự đã thành, chỉ là không biết những ngày tháng sắp tới sẽ ra sao, khẽ thở dài trong lòng, rồi nhấc bước đi qua.
" Đồ ăn đã nguội rồi, muội muội, kêu người dọn thêm đi, đừng để Vũ Linh cô nương cảm thấy không vừa miệng, nàng ấy vẫn chưa ăn gỉ từ sớm rồi. " Võ Kiệt Luân vừa nói, vừa hướng ánh mắt nhìn qua Vũ Linh, chỉ là trong một khắc, ánh mắt kia tựa như chứa đựng cả sự quan tâm dịu dàng, không khỏi khiến cho Vũ Linh cảm thấy hít thở không thông.
" uây, huynh xem, người ta vừa mới đồng ý giả làm nương tử của huynh, huynh đã lập tức nhập vai như vậy, thật khiến cho ta cảm thấy ớn lạnh đó " Mạn Nguyệt một tay phân phó tiểu nhị dọn món, nghe thế cũng nói vài câu châm chọc.
" ha ha ha, được rồi. Không cần khách sáo, dù gì cũng coi như bằng hữu, lúc không có ai thì cứ như bình thường là được, không cần ép buộc bản thân đâu. " Vũ Linh cười cười, đúng vậy, nàng biết vai diễn của nàng, nhưng mà một khắc kia, ánh mắt ấy có vẻ không phải diễn.
" ta... Được rồi, mau ăn mau ăn, không nói nữa, các người đều đã đói rồi, chuyện có thể bàn sau" Võ Kiệt Luân trong lòng ngứa ngáy, ừm, thực ra hắn quan tâm là thật, nhưng gấp gáp quá cũng không được, giờ vẫn là chuyên tâm vào chuyện trước mắt đã.
" Có đồ ăn ngon mà không kêu ta, hại ta đói đến bủn rủn tay chân rồi... " Sương vẻ mặt sầu thảm đi qua, hận không thể một lúc càn quét sạch sẽ con gà trên bàn, bất quá hắn cũng là nghĩ vậy thôi, cũng không thể mạo phạm được.
" đói? Ngươi xem, bên kia chả phải ngươi đã ăn hết hai lồng bánh bao rồi sao? Haha, không nói nữa, ngại ngùng làm gì, cứ ngồi xuống đây ăn đi. " Mạn Nguyệt nhìn qua Sương, nàng rất thích thằng nhóc này, mấy năm trước lúc mới xuyên qua, hắn giống y như tiểu đệ của nàng, bênh vực bảo vệ nàng khỏi mấy vị nương kia, dù chỉ là một thư đồng đi theo nhị ca, nhưng tình cảm ba người không khác gì người nhà.
" đúng rồi, sau khi dùng bữa, ta sẽ sai người phân phó sắp xếp cho Vũ Linh cô nương, nhị ca ngươi cứ đưa nàng về gia trang của ta ở tạm, tránh ánh mắt người ngoài. " Mạn Nguyệt buông đũa, nhẹ giọng nói.
" được, vậy ta đưa nàng ấy đi, nhưng trước mắt, ta vẫn phải đi về Võ Gia, xem thử nhị bá hắn đang làm cái gì " Võ Kiệt Luân ánh mắt như lửa nhìn ra ngoài sân, thanh âm cứng cỏi.
" Vậy cũng được, thiên hạ vốn đang xôn xao chuyện này, hôm nay huynh chính là người nổi tiếng nhất rồi đấy, nhưng còn Vũ Linh cô nương thì... Không được, tạm thời cứ để nàng ta ở đây, giờ chưa phải lúc để nàng ta ra mắt thiên hạ đâu " Mạn Nguyệt miệng cười mà tâm không cười, nói.
" Cũng được, vậy ta ở đây với Mạn Nguyệt tiểu thư, huynh không cần lo cho ta, đi xử lý chuyện của huynh đi đã " Vũ Linh cười nói, thật ra với vấn để nàng ở đâu cung không quan trọng lắm, nàng vừa xuyên qua, có chỗ để ở là đã hạnh phúc lắm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook