Cổ thụ rậm rạp chọc trời, cành lá um tùm xếp chồng lên nhau, làm cho ánh nắng mặt trời căn bản không thể xuyên qua tán lá chiếu sáng một vùng đất đai. Đầm lầy ẩm thấp, không gian mịt mù, thi thoảng vọng lại vài tiếng côn trùng kêu rả rích.

Trong một góc sâu khuất có dáng người đang ngồi, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra.

Nàng đã ngồi ở đây rất lâu rồi, tay vân vê một chiếc hũ, đôi mi gắt gao nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Phong Tiêu Tiêu vòng tay trước ngực, dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần. Luận về võ công, hắn tung hoành trên giang hồ không có địch thủ, nhưng nói đến y thuật, hắn ở trước mặt nàng không đáng giá một xu. Không giúp được nàng, hắn tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho nàng.

Đôi bàn tay hết chà rồi lại xát, trên mặt Vũ Mê Mê hiện rõ sự chán nản và do dự...... Phải mạo hiểm ư? Thật sự phải đi đến bước này ư? Lỡ chẳng may..... hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nhưng mà nếu không mạo hiểm, nàng không còn nghĩ ra cách nào nữa, trong khi hi vọng của mọi người đều đặt cả trên người nàng!

Ánh mắt đảo qua đảo lại, bắt gặp thân ảnh Phong Tiêu Tiêu đứng tựa gốc cây, nàng thở dài một hơi, nếu không cứu được sư huynh, khúc mắc trong lòng Phong đại ca cũng không giải được.

Vũ Mê Mê cắn răng, hạ quyết tâm, chỉ có như vậy, tận nhân lực, thính thiên mệnh. (làm hết sức mình, còn lại để cho ông trời định đoạt)

Nhảy xuống tảng đá, nàng phi thân lướt qua đầm lầy, hạ xuống bên cạnh người đó.

Phong Tiêu Tiêu mở mắt ra. “Quyết định?”

Nàng gật đầu, “Vâng, quyết định.”

“Có cần huynh dụ Phương Tiểu Kiều rời khỏi không?” Chỉ là một câu hỏi vu vơ nhưng lại toát lên sự cẩn thận của hắn.

Vũ Mê Mê mỉm cười ngọt ngào, ngã vào lòng hắn, “Cám ơn.”

“Đi thôi.” Ôm chặt eo nàng, sau đó đề khí tung người băng qua khu rừng.

~.~

Tuyết Linh không hiểu, thật sự không hiểu, tuy rằng nàng tự nhận là mình không thông minh, nhưng nàng tin chắc một điều -- cho dù là người thông minh đến đâu cũng sẽ không hiểu được chủ nhân của nàng.

Vũ Mê Mê sắp xếp hành lý xong xuôi, liền phát hiện ra Tuyết Linh đứng ở bên cạnh đang thả hồn ở đâu đâu.

“Linh Nhi, đang nghĩ gì đó?”

“Chủ nhân, người rõ ràng đã chữa khỏi bệnh cho Lý thiếu gia, vì sao lại muốn đi không chào từ biệt?” Là sợ Phương Tiểu Kiều đuổi theo truy sát ư? Không cần lo ngại, y thuật của chủ nhân luôn khiến người ta ngưỡng mộ.

“Nếu muội hiểu được, muội đã chẳng phải là thị nữ của ta.” Nàng ngao ngán thở dài, có một nha hoàn như vậy, có không muốn cảm khái cũng không được.

Tuyết Linh không vui bĩu môi, chủ nhân đang châm chọc nàng, người ngốc cũng có tự trọng mà.

Phong Tếở một bên cười trộm.

“Chúng ta đi thôi!”

“Phong trang chủ đâu rồi?” Tuyết Linh dáo dác nhìn xung quanh thật lâu cũng không trông thấy Phong Tiêu Tiêu.

“Huynh ấy sẽ gặp mình ở ngoài.” Vũ Mê Mê lười nhác giải thích với nha đầu.

“À.” Trong lòng Tuyết Linh vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Khi Vũ Mê Mê tìm thấy cửa ngầm ẩn sâu trong bụi gai, Tuyết Linh há hốc cả mồm.

“Chủ nhân, người khi nào thì tìm thấy lối ra?” Chủ nhân không hổ là chủ nhân, luôn có khả năng làm được chuyện mà người khác không thể làm.

“Tùy tiện thôi.” Giọng hững hờ không quan tâm.

“Nhưng mà lúc đó rõ ràng chúng ta đã bị bịt mắt lại.” Tuyết Linh khó hiểu.

Phong Tế cũngỏ vẻ tò mò.

Nàng giơ lên bàn tay. “Ta bị gai đâm trúng.”

“Thì ra là thế.” Tuyết Linh gật gù.

Vũ Mê Mê liếc nàng một cái, cũng không nói gì, xoay người đi vào mật đạo.

Tuyết Linh, Phong Tế cùng bước theo sau.

Đoàn người dừng lại ở dưới chân núi.

Vũ Mê Mê quay lại nhìn đường, trong lòng âm thầm thổn thức, hi vọng ông trời phù hộ Lý sư huynh có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này. Hiện tại vì để bảo đảm an toàn, đi trước rồi tính sau.

“Dì Mê, chúng ta chờ phụ thân ở đâu vậy?”

“Quán trọ phía trước. Cha con chậm nhất ngày mai sẽ tới.” Vũ Mê Mê quả quyết.

Mưa to đột ngột kéo tới, làm cho ba người chật vật đến thảm thương.

~.~

Một cái quán trọ nhỏ, trong phạm vi trăm dặm cũng chỉ có duy nhất một quán trọ này, khiến cho người ta không còn lựa chọn nào khác.

Chủ quán hòa ái dễ gần, tiểu nhị trung hậu chất phác, bày biện trong quán mộc mạc đơn sơ.

Nhìn thấy trên bàn chỉ toàn là món ăn nguội lạnh, không có chút gì đặc sắc. Nếu như có sự lựa chọn, bọn họ tuyệt đối sẽ không ăn những thứ này.

“Chủ nhân, khó ăn quá à.” Tuyết Linh nhăn mặt khó chịu.

Vũ Mê Mê vẫn thư thả gắp ăn, giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, không nhìn ra nửa điểm chán ghét trên gương mặt.

“Dì Mê, dì không cảm thấy khó ăn sao?” Phong Tế nhịn không được cũng mở miệng. Loại đồ ăn này cho vào miệng giống như là đất đá, cho dù là người hành tẩu giang hồ cần phải tập thích ứng với mọi tình cảnh, nhưng những món này thật sự là quá.....

“Nếu không muốn bị chủ quán đuổi ra khỏi đây thì mau ăn đi.” Nàng một chút cũng không muốn bước ra ngoài cho gió táp vào mặt, mưa quất vào người. Đúng là gặp quỷ mà, đang yên đang lành đột nhiên đổ mưa to, làm cho người ta trở tay không kịp, nhưng vậy cũng tốt, ít nhất dấu vết bọn họ để lại trên đường đều bị cơn mưa này xóa sạch.

“Tay nghề như vậy cũng dám đứng ra mở tiệm, đúng là.....” Tuyết Linh thật sự không thể tin được.

Phong Tế gật đầu đồng tình, đây là lần đầu tiên hắn và nàng có cùng quan điểm với nhau.

Vũ Mê Mê đưa mắt nhìn hai người, trưng ra một nụ cười cổ quái. “Để ta nói cho các người nghe một bí mật.”

Lập tức có bốn cái tai vểnh lên.

“Kha sư huynh, huynh còn không chịu ra đây sao?” Giọng đột ngột tăng cao.

Đáp lại là một tiếng cười to, từ lão chủ quán có bộ mặt trung hậu.

Tuyết Linh từ trên ghế té bịch xuống đất, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ. Kha thiếu gia?!

“Huynh còn nghĩ là muội không nhận ra huynh.” Vẫn là nụ cười hiền hòa dễ mến.

Vũ Mê Mê đảo mắt nhìn một lượt thức ăn trên bàn, như cười như không. “Sư huynh không phải là sợ tiểu muội không ăn được sao?”

“Muội cũng không phải là ăn rồi mới hoài nghi.”

Phong Tế tò mò mở miệng, “Mê di, sơ hở ở đâu vậy?” Hắn cảm nhận được, dịch dung thuật của đối phương trên giang hồ chỉ sợ là không có địch thủ.

“Ánh mắt,” Nàng mỉm cười, “Ánh mắt của huynh quá phấn khích đi, giống như vẫn chưa thỏa mãn khi nhìn thấy chúng ta chật vật. Hơn nữa, tay của huynh --” Nàng lắc đầu thở dài một tiếng.

“Tay?” Kha Bộ Ngạn đưa tay ra trước mặt, đột nhiên bừng tỉnh. Đúng rồi, một lão già hơn năm mươi tuổi không thể nào có đôi tay trắng mịn như vậy.

“Chủ quán ở đây đâu rồi?” Vũ Mê Mê nghiêm sắc mặt, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Kha Bộ Ngạn cười to. “Ta cho hắn tiền, để cho hắn đến nơi khác mưu sinh.”

“Huynh tính về sau mở tiệm ở đây sao?” Nàng nhướng mày, không quá khẳng định phán đoán của bản thân.

“Đương nhiên không phải, ta chỉ là nghe nói Lý Bộ Thanh cùng Long Tòng Vân đều ở Hồng Vân giáo, mà tiểu sư muội dường như cũng tới nơi này, cho nên mới ngồi ở đây xem kịch vui.”

Phong Tế trong lòng bắt đầu nhận thức, đồng môn của Mê di đều có một đặc điểm chung -- đó là thích ‘xem kịch’.

“Thật ư?” Vũ Mê Mê không tin, “Chỉ sợ sư huynh có dụng ý khác.” Động cơ của người này sao có thể đơn giản như thế?

Kha Bộ Ngạn nói: “Ta không đáng tin như vậy sao?”

Nàng nhún vai. “Huynh nói thẳng ra, hay là muốn muội tự mình tìm?”

Hắn ho khan hai tiếng, cười khẩy: “Tiểu sư muội, chuyện nào có phức tạp như vậy. Chẳng qua là sư phụ tuyên bố, nếu chúng ta không thể đưa muội trở về trước Mười Lăm tháng Tám, thì một người trong số bốn chúng ta phải tình nguyện đảm nhận chức cốc chủ.”

Vũ Mê Mê ngạc nhiên. “Hả, sư phụ thay đổi phương pháp à!” Còn tưởng rằng ông vẫn cứng nhắc như trước chứ.

“Đương nhiên.” Tìm hơn một năm cũng không ra, nếu không thay đổi thì quả thật là rất ngốc.

Kéo Phong Tế đến gần, Vũ Mê Mê cười thật rạng rỡ lên tiếng: “Sư huynh, huynh thấy đứa nhỏ này có triển vọng không?”

Kha Bộ Ngạn cao thấp trái phải cẩn thận nhìn ngó, hài lòng gật đầu: “Có triển vọng.” Tâm niệm vừa chuyển, không khỏi kinh ngạc thốt lời: “Sư muội, muội không phải là muốn lấy mận đổi đào chứ?!” (1)

“Sao lại không nhỉ?” Nàng vênh mặt đắc ý.

“Nhưng mà làm cốc chủ thì phải học rất nhiều thứ, còn phải gánh rất nhiều trách nhiệm......” Lời còn chưa dứt đã bị tay nàng đánh bật trở về.

Phong Tế ngạc nhiên tột độ. Gánh rất nhiều trách nhiệm? Khó trách bọn họ ai nghe đến cũng muốn tránh đi thật xa.

Vũ Mê Mê cười nịnh nọt ra mặt, “Không phải như vậy, tiểu Phong Tế, đừng nghe hắn nói bậy. Mê Mê cốc của chúng ta tốt lắm, nơi nơi hoa thơm chim hót, cảnh vật hữu tình......”

Kha Bộ Ngạn trong lòng thầm rủa. Hoa thơm chim hót? Gà bay chó sủa thì đúng hơn! Cảnh vật hữu tình không sai, nhưng người ở đó lại khiến cho người khác không dám đến gần. Tiểu sư muội rõ ràng là đang dụ dỗ cậu bé này ra đi không hẹn ngày trở về mà!

“Sư muội, cốc mình từ khi nào gọi là Mê Mê Cốc?” Đột nhiên bắt được cái trọng điểm, Kha Bộ Ngạn lập tức đưa ra chất vấn.

“Không phải lần trước khi muội quậy loạn trong cốc, các người đều khâm phục muội cho nên lấy tên muội đặt cho cốc hay sao.” Nàng phấn khởi trả lời.

Phong Tế không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước. Tên của cốc có thể thay đổi dễ như vậy sao?

“Mê Nhi, nếu nơi đó quả thật tốt đẹp đến mức mọi người đều muốn đặt chân đến, vậy sao lần lượt từng người đều chạy đến đây?” Tiếng nói lạnh lùng không trầm không bổng vang lên.

Kha Bộ Ngạn nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở cửa ra vào có một vị nam tử áo xanh thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, tướng mạo tuấn mỹ, trên tay cầm chiếc ô che mưa, trong lòng không khỏi khen thầm một tiếng, thật là đẹp trai! Đương nhiên là nếu sắc mặt có thể ôn hòa hơn một chút thì tốt hơn nhiều.

“Khụ.....” Vũ Mê Mê nháy mắt mấy cái, “Việc này..... Tụi muội ở đó lâu rồi, cũng phải ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh chứ.”

Phong Tiêu Tiêu hoài nghi nhướng mày, “Phải không?” Nàng lúc nào cũng có thể trả lời hắn.

“Ngươi gọi muội ấy là Mê Nhi?” Kha Bộ Ngạn kinh ngạc la lớn, ngoại trừ sư phụ, đây là lần đầu tiên có người xưng hô với sư muội như thế, thật là điếng hồn mà.

Phong Tiêu Tiêu nhìn gã chủ quán đầu bạc, không tưởng tượng ra được sau khi tẩy đi lớp phấn hóa trang sẽ là một gương mặt như thế nào.

Vũ Mê Mê lập tức giới thiệu, “Đây là nhị sư huynh của muội -- Kha Bộ Ngạn, sở trường dịch dung, võ công bình thường, còn có một bộ dạng khiến người chán ghét, nếu không thì cũng chẳng cần suốt ngày cứ giấu mặt mình đằng sau lớp mặt nạ như vậy.”

Kha Bộ Ngạn cắn răng trừng mắt nhìn sư muội, dám bảo gương mặt hắn không ưa nhìn sao?! Hắn không phục, cho nên lập tức vọt ra nhà sau tìm nước rửa mặt.

Một lát sau, xuất hiện trước mặt mọi người là một vị nam tử áo trắng tướng mạo tuấn mỹ không hề thua kém Long Tòng Vân.

Phong Tiêu Tiêu không khỏi hoài nghi khí hậu ở địa phương nàng có gì đó đặc biệt, nếu không sao lại toàn sản sinh ra mỹ nam mỹ nữ thế này? Đương nhiên, Vũ Mê Mê là một trường hợp ngoại lệ, chí ít có thể xem là vậy, dù sao ngay cả Tuyết Linh thân phận là thị nữ cũng mang một nhan sắc động lòng người.

“Thật ra mà nói, muội vốn đã quên mất bộ dáng này của sư huynh.” Vũ Mê Mê cảm khái lên tiếng.

Kha Bộ Ngạn phản ứng, “Trong cốc, muội nhớ rõ ai chứ hả?”

Sư phụ.” Nàng thẳng thắn trả lời.

“Á?”

“Nếu không nhớ kỹ mặt mày sư phụ, chính là không có tôn ti.” Vũ Mê Mê từ tốn giải thích.

Sự thật biết cũng như không. Mọi người đều nhịn không được cảm thán, có một đồ đệ như vậy, thân là sư phụ chỉ sợ sẽ hối hận đến mức ói đầy mật xanh.

Nàng bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ xáp lại gần Phong Tiêu Tiêu. “Phong đại ca, huynh làm sao biết hôm nay trời mưa, mà cẩn thận chuẩn bị ô thế?” Có phải hắn thâm tàng bất lộ, đoán được khí tượng thiên văn?

Phong Tiêu Tiêu có chút buồn cười, dường như chỉ có lúc nàng muốn lợi dụng ai đó mới hết lòng nịnh nọt như vậy. “Ngay lúc rời đi.” Thanh âm vẫn không nghe ra chút tình cảm nào.

Vũ Mê Mê nghe qua cảm thấy thất vọng, nghĩ đến có thể gặt được thu hoạch không thể tưởng, ai ngờ thì ra là ông trời giở trò đùa dai.

“Đúng rồi.” Kha Bộ Ngạn bất ngờ la lớn, thành công thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Hắn tay chân luống cuống từ dưới quầy lôi ra một tờ giấy -- không, là một bức họa.

“Huynh lại vẽ tranh à?” Nàng đáp lại không một chút hứng thú, cũng không thèm di chuyển lại xem.

“Không phải, đây là chân dung tình địch của muội.”

Tình địch?! Sét đánh giữa trời hanh --

Vũ Mê Mê trợn tròn đôi mắt, nhìn thẳng vào người đang đứng ngay bên cạnh.

Phong Tiêu Tiêu hoài nghi nhíu mày. Sao hắn không biết việc này cà?

Tuyết Linh ngạc nhiên. Tòa băng sơn vạn năm cũng có người yêu sao? Lại còn có cả tình địch? Nàng vốn cho rằng chỉ có chủ nhân của mình mới khác người thôi chứ.

Phong Tế hoang mang khó hiểu, không nghĩ ra được vị “tình địch” này rốt cuộc là ai.

Người trong bức họa có khí chất thần tiên, thanh cao thoát tục, đẹp như thiên tiên, chỉ có một điểm nhìn rất quen mặt -- quay đầu nhìn người phía sau, à, cùng hắn lạnh như nhau!

“Đây là do ta bỏ ra rất nhiều công sức mới thu thập được, tuyệt đối đáng tin.” Kha Bộ Ngạn đắc ý mở miệng.

Vũ Mê Mê tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, “Đã sớm bảo huynh không cần theo đuôi bọn người đầu đường xó chợ ăn nói lung tung. Xem bộ dáng huynh bây giờ còn ra thể thống gì nữa? Vừa nhiều chuyện lại vừa đàn bà.”

“Còn muội, tưởng làm gì tốt đẹp lắm, mỗi ngày đều lẻn vào hậu cung của lão tiên hoàng, học được cái gì hả?” Dám đem người kể chuyện giang hồ nói thành bọn người đầu đường xó chợ, chỉ sợ khắp thiên hạ này cũng chỉ có tiểu sư muội nhà hắn thôi.

Vũ Mê Mê vẻ mặt vô cùng phấn chấn, ánh mắt phát sáng. “Học được rất nhiều, trong đó có có mối quan hệ giữa tình địch với nhau. Hai người được xem là tình địch là hai người cùng đem lòng yêu thương một người, bọn họ trong lúc đó nảy sinh mối quan hệ đối địch, gặp mặt không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, hơn nữa còn không ngừng hãm hại, công kích lẫn nhau, thậm chí truy cùng giết tận.....”

Trong khi nàng cứ thao thao bất tuyệt nói, mọi người đứng nghe đều nghẹn họng trân trối nhìn nàng, cả buổi trời cũng không thốt nổi một câu.

Phong Tiêu Tiêu điềm đạm nhìn con người vẫn còn chưa nói hết ý kia, đáy lòng muốn cười thật to. Tình địch đối với nàng tựa hồ đồng nghĩa với chuyện gì thú vị lắm.

Vũ Mê Mê hứng thú nhìn người trong bức họa, cười rất thản nhiên. “Vẫn là cám ơn sư huynh, ít nhất muội cũng biết được người mình sắp đối phó là ai. Cám ơn.”

Mồ hôi lạnh túa khắp lưng, Kha Bộ Ngạn có cảm giác như vừa đẩy người vào hố lửa. Hắn không phải là đang hại người vô tội chứ? Hắn chẳng qua chỉ lo lắng sư muội tính tình cổ quái, không thể thuận lợi xuất giá, cho nên mới suy nghĩ nát nước nát cái tìm ra một kẻ tình địch, để cho sư muội có sự chuẩn bị kỹ càng.

Nói tìm là tìm vậy thôi, nhưng không khỏi thầm oán Phong Tiêu Tiêu giữ mình trong sạch, tìm một nữ nhân chung tình với hắn quả thật là rất vất vả, nhưng kết quả cuối cùng..... Hắn sẽ không làm hại người ta chứ?

Nhìn tuyệt sắc giai nhân băng giá trong bức họa, Phong Tiêu Tiêu lạnh lùng mở lời. “Ôn Uyển Như, chưởng môn phái Kỳ Sơn, mồng Chín tháng Bảy sẽ tham gia võ lâm đại hội.”

Nhìn Phong Tiêu Tiêu, lại ngó sang bức họa, Vũ Mê Mê tươi cười càng lúc càng rạng rỡ, “Muội biết huynh không phải là người hay trêu hoa ghẹo nguyệt.” Nói xong liền ôm chầm lấy hắn.

Kha Bộ Ngạn đứng một bên kinh ngạc chớp mắt, chớp mắt lại chớp mắt, sau đó nhanh chóng đưa tay kéo sư muội ra, “Muội muội muội..... Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu để cho sư phụ biết, ổng sẽ hộc máu cho muội xem.” Thật may là sư phụ không có ở đây, bởi vì trước lúc ông hộc máu nhất định sẽ đem Phong Tiêu Tiêu giết chết. Khó có người chịu hi sinh cưới tiểu sư muội, bị giết rồi sẽ không biết tìm vị tiếp theo ở đâu. Đúng thật là may mắn!

Phong Tiêu Tiêu không vui bước tới, đồng thời giơ tay kéo Vũ Mê Mê trở về bên người. Nàng là của hắn, nam nhân nào cũng đừng mơ chạm tới. “Ta sẽ lấy muội ấy.” Đây là lời hứa, cũng là tuyên bố quyền sở hữu.

Kha Bộ Ngạn chưng hửng mím môi, do dự một chút, vẫn là quyết định nói ra. “Vậy ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý tiếp quản cốc của chúng ta.”

“Ta có con trai.” Hắn lạnh lùng đáp lại.

Phong Tế ngạc nhiên, không phải mới hôm bữa cha còn cực lực phản đối hắn đến Mê Mê cốc sao? Chuyển biến..... thật nhanh à nha!

“Cần nén bi thương.” Kha Bộ Ngạn vô cùng đồng tình vỗ vai cậu bé đang đứng ngây ngốc một chỗ. Đứa nhỏ đáng thương, mẹ kế còn chưa có bước vào cửa đã phải chịu ngược đãi.

Vũ Mê Mê ột cước đá văng hắn, bày ra gương mặt tươi cười dịu dàng trước mặt Phong Tế, “Tế Nhi, nơi đó thật sự rất tốt, con có thể học được rất nhiều tuyệt học võ lâm, cho dù có muốn nhất thống thiên hạ cũng không phải không có khả năng, còn có hoàng đế lão tử cho con quản, chỉ nghĩ thôi cũng thấy oai rồi, đúng không!”

Phong Tiêu Tiêu co giật khóe mắt.

“Con không có khát vọng lớn như vậy.” Phong Tế lùi lại phía sau, người muốn xưng bá võ lâm tựa hồ không có ai có kết cuộc tốt, hắn tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cũng không đến mức ngu.

“Nơi đó có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp. Tương lai con muốn lấy mấy người cũng không có vấn đề gì, cốc chủ là có quyền hạn cao nhất.”

Phong Tiêu Tiêu đến gần con, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói với con trai: “Tế Nhi, chờ sau khi con có đệ đệ muội muội, chúng sẽ hỗ trợ con.”

Gương mặt Phong Tế lập tức sáng bừng lên. Hắn sao lại quên, khi cha cưới Mê di, hắn sẽ có rất nhiều đệ muội, sau đó, thân là huynh trưởng, hắn có thể..... Tiền đồ thật là tươi sáng! Hắn dường như đã bị dì Mê gây ảnh hưởng quá sâu.

Kha Bộ Ngạn cảm thán muôn vàn, quả nhiên không phải là người một nhà sẽ không vào chung một cửa! Nồi nào úp vung ấy, nửa điểm đều không sai. Quên đi, chính mình vẫn là nên tìm một địa phương khác vui chơi. Hắn lặng yên không một tiếng động mang theo thị đồng -- chính là tiểu nhị của quán, rời khỏi.

Khi Vũ Mê Mê nhớ đến Kha Bộ Ngạn, hắn sớm đã cách xa hàng mấy dặm.

“Hắn đi lâu rồi.” Phong Tiêu Tiêu âm thầm lắc đầu. Bản tính nàng hay gây loạn, lại không có võ công tuyệt thế phòng thân, có thể bình an vô sự sống đến giờ này, nói không có vận số tốt thì không thể tin. May mắn là từ nay, có hắn ở bên bảo hộ nàng.

“Đợi mưa tạnh, chúng ta sẽ đi, tìm cái quán nào ăn cho đã bụng.” Ý kiến của nàng được Tuyết Linh và Phong Tế ủng hộ nhiệt tình.

~.~

Ngồi trong lòng Phong Tiêu Tiêu, Vũ Mê Mê khoái trá giống như chiếm được cả thế gian.

Phong Tế thông minh chuyển qua dựa cửa sổ, giả bộ như đang thưởng thức cảnh mưa bên ngoài.

Tuyết Linh tuy rằng rất không tự nguyện, nhưng quán nhỏ này chỉ có một khung cửa sổ, đành phải ngồi xuống cùng Phong Tế so mắt với nhau. Chủ nhân không thể kiêng dè một chút được ư?

“Huynh bảo Phương Tiểu Kiều có đuổi theo mình không?” Vũ Mê Mê đùa nghịch với ngọc bội mà Phong Tiêu Tiêu đeo ở thắt lưng, bâng quơ hỏi.

“Không đâu. Cô ấy giờ này chỉ lo lắng cho Lý Bộ Thanh.”

“Cũng không biết sư huynh ra sao rồi.” Thở dài thườn thượt, vốn chỉ có một nửa cơ hội thành công.

“Hình như không xấu lắm.”

“Thật à?!” Nàng vui mừng ngẩng đầu.

Hắn bình thản nói: “Bởi vì trông Phương Tiểu Kiều đã nhẹ nhõm hơn nhiều.”

Vũ Mê Mê vỗ ngực, thở phào một hơi dài. “Nói thật, muội cứ sợ mình không chữa khỏi cho sư huynh.”

Hắn ôm chặt người trong lòng. Hắn biết, nàng là vì hắn, nếu không, nàng đã chẳng phải mạo hiểm. Tâm tư của nàng đặt hết vào hắn. Yêu thương một nữ tử có cá tính mạnh như vậy, hắn không hề hối hận.

Cắn môi do dự một lúc lâu, Vũ Mê Mê vẫn quyết định hỏi ra lời. “Ôn Uyển Như kia thật sự không có quan hệ gì với huynh?” Có thể bị sư huynh cho là tình địch, cũng phải có một điểm đặc biệt nào đó.

“Muội không tin huynh sao?” Hắn cười thầm trong lòng. Thì ra là nàng vẫn để ý.

Vũ Mê Mê cảm thấy không thoải mái, quay mặt đi, nói lí nhí: “Muội chỉ sợ mình nghi oan người tốt thôi.” Không có chuyện gì là tốt nhất, đỡ phải lo lắng, bóng ma trong lòng cũng theo đó tan thành mây khói.

“Có khi nào là sư huynh của muội hiểu lầm không?” Phong Tiêu Tiêu nói đầy hoài nghi. Theo hắn biết, chưởng môn của phái Kỳ Sơn là một người không có thất tình lục dục, tâm tĩnh như gương, rất khắc khổ.

Trầm ngâm một hồi, Vũ Mê Mê cười đầy gian trá, “Có một cách để thử.”

“Cách nào?” Phỏng chừng cũng không phải là cách tốt đẹp gì.

“Muội sẽ loan tin ra ngoài, bảo rằng có người tên gọi Kha Bộ Ngạn chỉ đích danh Ôn chưởng môn yêu thầm huynh, Phong đại trang chủ.”

Phong Tiêu Tiêu choáng.

Tuyết Linh nhìn mưa không ngừng rả rích, trong lòng thầm than thở. Kha thiếu gia, thiếu gia sắp phải chịu khổ rồi. Tuy không cần phải lấy chủ nhân phiền toái về nhà, nhưng xem chừng cũng không thoải mái hơn bao nhiêu -- nếu Ôn chưởng môn kia thật sự không phải là tình địch.

----------

1. Nguyên văn: 李代桃僵 (lý đại đào cương). Một trong Tam thập lục kế trong binh pháp Tôn Tử. Có nghĩa là: chịu tổn thất nhỏ để đổi lấy thành công lớn, tương đương với câu “Bỏ Xe giữ Tướng”. Xem thêm sự tích ở đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương