Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần
Chương 10: Tiến Vào Các Lâu

Ông già Bách Lý vung tay áo một cái, hai cuộn giấy màu trắng bay lên, đồng thời tỏa ra bạch quang, bổ sung cho nhau!

Ông lão cầm trong tay cuộn giấy màu trắng, nhìn tới nhìn lui, thật sự không bỏ xuống được: "Tiểu tử họ Tần kia, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi."

“Ha” Tần Phong cười lạnh một tiếng quý chữ như vàng, bày ra phong thái cao nhân, cảm giác bị người khác coi thường rồi tát vào mặt họ thật sảng khoái! Chỉ là cái giá hơi cao, cho tới bây giờ thân thể hắn còn chưa có khôi phục lại...

Có điều lúc nãy rốt cuộc là chuyện gì, rõ ràng chỉ đơn giản muốn động bút viết xuống câu đối mà thôi, nhưng như có một cỗ sức mạnh đang cản trở hắn, nếu như không có văn khí trong đầu chống đỡ, chỉ sợ một chữ hắn cũng không thể viết được!

Thương Phi Lan nhìn vế sau câu đố trên tay lão già, đôi mắt màu xanh nhạt dường như đang phát sáng, rõ ràng là rất thích, nhưng lại trái lòng nói một câu: “Không tồi, có điều, nếu như cho ta thêm chút thời gian nữa, ta cũng có thể nghĩ ra.”

Thương cô nương, cô sẽ mạnh mẽ cả đời..... Tần Phong khóe miệng giật giật, từ chối bình luận.

“Câu đối này hay thì có hay, chỉ đáng tiếc, về sau viết quá xấu.” Ông già Bách Lý thở dài một hơi.

Ông thì hiểu cái rắm, đây gọi là cuồng thảo (một kiểu chữ thảo).... Tần Phong đỏ mặt, trong lòng đang thanh minh cho chính mình.

Thư pháp coi trọng là đặc sắc, người không giống nhau có cách nhìn khác nhau.

Đúng, chính là như vậy....

“Theo giao ước ban đầu, hai người có thể cùng đi vào.” Ông già Bách Lý ho khan một tiếng, tự nhiên cuộn lại vế đối thứ hai, muốn thu lại vào trong vòng tay mình.

Lúc này, Thương Phi Lan vươn cánh tay trắng nõn ra giơ trước mặt ông.

“Làm gì vậy?” Ông già mặt cảnh giác

Thương Phi Lan khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Vế sau này là do cậu ấy viết, dựa vào đâu ông lại lấy đi, lấy ra đây.”

“Nha đầu nhà ngươi, vế sau này đối với cô không có tác dụng gì, tranh với ta làm gì, thật sự không được, ta đem vế trước của câu đối cho cô, thế nào?”

“Giá trị thật của nguyên bảo với hàng nhái, ta vẫn có thể phân biệt được rất rõ.”

Tần Phong nghe không hiểu gì cả, cái gì mà nguyên bảo, hàng nhái, trong sách cũng chưa từng đề cập đến, nhưng lão đầu xấu xa này lại muốn vế sau câu đối của mình như vậy, chẳng lẽ đồ chơi đó thật sự là bảo bối gì đó không biết chừng?

“Không đưa!” Lão đầu bắt đầu giở trò, như bảo vệ một con bê, ôm cuộn giấy trắng có viết vế sau của câu đối vào lòng.

“Nếu như ta nhớ không nhầm, bút râu rồng của ông sắp dùng hết rồi.” Thương Phi Lan hơi nheo mắt lại, ông già nghe thấy lời này cũng mở to hai mắt, sau đó vẻ mặt đấu tranh, cuối cùng không tình nguyện đưa ra vế sau câu đối bằng cả hai tay.

Tần Phong nhìn thấy cảnh này, cảm thấy mơ hồ, nhưng trái lại hắn không ngờ Thương cô nương lại vì đồ của hắn mà tranh luận với lão đầu xấu xa vừa nhìn là biết không bình thường kia.



Xem ra, trong lòng cô ấy nhất định là có ta, hắn vô cùng đắc chí.....

Thân thể khôi phục được một chút, Tần Phong đứng dậy, vỗ nhẹ hụi trên người, hắn đang định giơ tay lấy lại câu đối lại nhìn thấy Thương Phi Lan mặt không biến sắc lấy đi cuộn giấy thu vào trong Trảm Yêu Lệnh bên thắt lưng.

Tay đang giơ trên không, có chút gượng gạo.

“Uhmm....”

“Sao vậy?”

“Thương cô nương, câu đối kia của ta...”

“Câu đối, câu đối gì?”

“Chính là...”

“Đừng mất thời gian nữa, chúng ta mau đi vào thôi.”

Tần Phong đứng ngây ra đó trong chốc lát.

Ông già Bách Lý cười nhạo, lại nằm lên trên ghế mây, nhàn nhã vung quạt, như thể cái kết cục này đã sớm nằm trong dự liệu.

Thương Phi Lan mặc kệ, bước đi trước, Tần Phong theo sát phía sau, hai người một trước một sau bước vào cửa Thính Vũ Hiên.

Lão già nhắc nhở: “Chỉ được phép xem qua ba tầng dưới.”

Tần Phong nghe vậy nhướng mày, các lâu này nhìn từ ngoài vào tổng cộng cũng chỉ có ba tầng, lời lão già nói thật sự không hắn không hiểu.

Nhưng khi hắn hoàn toàn bước vào các lâu, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi chết lặng. Kiểu dáng bên trong các lâu giống như thang xoắn ốc ở Tây Âu, mỗi tầng đều có hình vòng cung, xung quanh tường chất đầy sách các loại, căn bản không thể đếm được số lượng.

Ngẩng đầu nhìn, bên ngoài các lâu nhìn có vẻ không lớn, bên trong tổng cao chín tầng!

Trên đỉnh các lâu, sương trắng lượn lờ, khó có thể nhìn rõ, như đỉnh núi ẩn sâu trong mây!

“Sao có thể?” Tần Phong vẻ mặt không dám tin.

“Vật này là bảo khí, tự hình thành không gian, câu nhìn thấy bên ngoài chẳng qua là bề ngoài mà thôi.” Thương Phi Lan nhìn xung quanh, đôi mắt màu xanh lộ ra một chút vui mừng, dưới chiếc khăn đen che mặt, còn lộ một âm thanh nhỏ nuốt nước bọt.

“Ta sẽ đi quanh đây tìm chút gì đó ăn, cậu cứ tùy ý.” Thương Phi Lan để lại câu này liền rời đi.



Tìm cái gì đó ăn? Ở đây ngoài sách ra còn có thứ khác sao?

Tần Phong tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó nhìn Thương Phi Lan, người đã dọc theo cầu thang leo lên tầng hai.

“Bỏ đi, vẫn là đọc sách quan trọng hơn, nếu như có thể ghi nhớ toàn bộ sách ở đây, hấp thụ văn khí cho dù không thể giúp mình lên được cấp chín, vậy cũng sẽ không kém quá xa nữa!”

Tần Phong kiềm chế kích động trong lòng, tập trung tinh lực vào hai mắt, trong mắt liền lóe lên tia kim quang, sau đó không chậm trễ giây nào hắn bắt đầu nhanh chóng lật xem sách của tầng một.

Bên cửa Thính Vũ Hiên, ông già Bách Lý bắt chéo chân, híp mắt nhàn nhã, gió nhẹ thổi qua, thổi bay sợi tóc bạc trước trán, khóe miệng đột nhiên hơi nhếch lên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi đến mặt trời còn chói chang, chớp mắt đã là hoàng hôn.

Động tác của Tần Phong không hề dừng lại, sách trong tay đổi hết cuốn này đến cuốn khác.

“Thính Vũ Hiên này thật lợi hại, không chỉ có nhiều loại sách khác nhau mà còn toàn là nhưng loại sách tốt, nội dung bên trong còn rất đầy đủ, tường tận, còn có nhiều ghi chú. Ở Đại Càn trọng võ này, thật không dễ để thu thập những loại sách này. Lão đầu kia rốt cuộc có thân phận gì.... Và tại sao lại ở một nơi xa xôi hẻo lánh như Tấn Dương Thành?”

Đang lúc nghi ngờ, Tần Phong không chú ý tới, một cuốn sách bên phải tự rời khỏi vị trí đi chuyển đến bên tay hắn.

Sau khi đọc xong cuốn sách hiện tại, hắn thuận tiện cầm lên, quyển sách kia liền rơi vào trong tay hắn.

“《Triêu Văn Kinh》?Tên sách trái lại có chút thú vị!”

Tần Phong đang lật giở sách, vừa định đọc lướt qua mười dòng, nhưng nhìn thấy nội dung của trang đầu tiên lại khiến hắn đóng băng tại chỗ.

“Đây... vậy mà lại lài một cuốn sách liên quan đến Văn Thánh Đạo!”

Đầu trang liền mở đầu là —— Mọi thứ đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao!

Tần Phong nhìn thấy vậy thì mí mắt giật giật, lời này nếu như để người Thần Võ Đạo hoặc là Bách Quỷ Đạo nhìn thấy, nhất định sẽ xé nát quyển sách này.

Hắn thậm chí còn đoán, trên thị trường hầu như không có sách liên quan đến Văn Thánh Đạo, chẳng lẽ là do nội dung bên trong đều ngứa đòn như vậy?

“Phần lớn các học giả thời cổ đại đều tự xưng là thanh cao, hiện tượng này cho dù ở Đại Càn trọng võ này có vẻ như cũng không thay đổi là mấy...”

Các trang sách nhanh chóng được lật qua, Tần Phong đọc một cách say mê, đối với Văn Thánh Đạo cũng càng hiểu sâu hơn.

Trước đó hắn chỉ biết Văn Thánh cấp chín là Trúc Căn, cấp tám là Minh Tâm, lại không biết cảnh giới tiếp theo tên là gì, mà trong cuốn "Triệu Văn Kinh" này có ghi chép tương ứng.

“Cấp bảy Chánh Khí, cấp sáu Quái Mệnh....”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương