Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần
-
37: Bò Nướng
Thú nhỏ màu trắng bước đến gần xác của con bò, lên trước ngửi ngửi, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, sau đó không tình nguyện ăn xuống.
Trong 《Đại Càn Bách Yêu Trí》, đối với loại yêu thú thường gặp như man ngưu, có rất nhiều giới thiệu, xương của nó có thể dùng để điều chế nguyên thiệu dược dục của các võ phu, thịt và máu của nó là thuốc bổ tuyệt vời có thể nâng cao khí huyết của võ giả.
Nhưng trong đó được nhắc đến nhiều nhất chính là lớp da cứng chắc của nó, đao kiếm thông thường khó làm tổn hại.
Tần Phong trái lại không ngờ đến, con thú nhỏ màu trắng này nhìn thì không lớn, vậy mà có thể xé rách lớp da của man ngưu, hàm răng sắc nhọn như vậy, chẳng lẽ là dùng Colgate sao?Con thú nhỏ màu trắng gặm nhấm một lúc, ăn thịt được khoảng một phần năm con man ngưu, sau đó liền dừng lại động tác.
Nó há miệng, thè ra đầu lưỡi nhỏ, có vẻ có chút buồn nôn.
Hi, tiểu gia hỏa lại còn kén ăn! Tần Phong nghĩ như vậy, sau đó bụng liền phát ra một tiếng than khóc, hắn sờ bụng, mặt mày nhăn nhó.
Nghĩ kỹ lại, bản thân cũng rất lâu rồi chưa ăn gì cả.
Chính vào lúc này, một chi trước đẫm máu của con man ngưu rơi xuống trước mặt.
“Cái này là cho ta sao?” Tần Phong có chút ngạc nhiên, hắn nhìn con thú nhỏ màu trắng lên tiếng hỏi.
Con thú nhỏ màu trắng liếc mắt nhìn “meo” lên một tiếng, sau đó lại nhìn xác của man ngưu.
Nó hình như rất khổ não, rốt cuộc có nên nuốt hết toàn bộ thứ khó ăn này hay không.
Tần Phong có chút cảm động, yêu thú cũng không giống như trong sách nói đều là hung thú ăn thịt người không nhả xương.
Hắn nhìn cái chân còn sống trước mặt, chắc chắn không thể trực tiếp gặm được, phải nghĩ cách xử lý một chút mới được.
Thế là liền thu thập ít cành cây gần đó, sau đó đốt bằng cái đánh lửa, định dùng nó để nướng.
Tiện tay nhặt lên một mảnh đá vỡ sắc nhọn, trên chân bò vạch lên vô số nhát, sau đó dùng một cành cây nhỏ chắc chắn, mài phần đầu, xiên vào chân bò rồi bắt đầu nướng trên lửa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, dầu mỡ trong thịt bị lửa nướng chảy ra ngoài, rơi xuống đống than củi phía dưới, phát ra tiếng xèo xèo, kèm theo mùi thơm nức mũi.
Mắt nhìn chân bò đã chín bảy tám phần, Tần Phong lại từ trong Nhẫn Tu Di lấy ra mấy quả ớt, nghiền thành bột, rắc lên những vết rạch đã dùng đá rạch trước đó.
Ớt được nướng trên lửa như vậy, kết hợp với mùi thơm đặc trưng của dầu mỡ, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta thèm ăn.
Tần Phong cầm chân bò lên, đợi sau khi nguội một chút, cắn một miếng lớn, lập tức lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
Tí tách, tí tách.
Tiếng gì vậy?Tần Phong cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào, thú nhỏ màu trắng đã đến phía trước mặt, nó ngẩng đầu, chảy nước miếng, trong mắt đều là chân man ngưu đã nướng xong.
Ớ! “Ngươi muốn ăn một miếng sao?”Thú nhỏ màu trắng gật gật đầu.
Tần Phong nhướng mày, đưa chân bò nướng đến trước mặt thú nhỏ, sau đó kỹ năng rất thành thạo, đợi đến khi Tần Phong phản ứng lại, chân bò trong tay hắn chỉ còn lại một khúc xương!Con mẹ nó, ta mới ăn được một miếng! Tần Phong trợn to hai mắt, khóc không ra nước mắt, càng khiến hắn không nói nên lời đó là thú nhỏ này hiển nhiên là vẫn chưa ăn đủ.
Nó chạy đến bên cạnh xác man ngưu, trong ánh mắt ngạc nhiên của Tần Phong, nó dùng thân hình non nớt đẩy thân hình to lớn của man ngưu đến trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy mong đợi.
“Thân hình con man ngưu này quá to, nếu muốn nướng, phải cắt ra thành từng miếng.
”Thú nhỏ hiểu ý, giơ móng vuốt lên, trên xác của man ngưu xoẹt vài đường, thân hình khổng lồ của con bò trong nháy mắt bị chia thành vô số mảnh.
Tần Phong hít một ngụm khí lạnh, vật nhỏ này cũng quá dũng mãnh đi.
“Củi ở đây không đủ rồi, ngươi đi kiếm một chút đi.
”Thú nhỏ màu trắng nghe vây, lập tức ngẩng đầu meo lên một tiếng, chỉ qua thời gian vài cái hít thở, hàng đống cành cây lần lượt rơi xuống, vừa nhìn liền biết là bút tích của của con cự xà kia.
Được, tên làm công này xem ra là chắc chắn rồi.
Tần Phong đang định động thủ, đột nhiên nhớ đến cái gì.
Con cự xà lúc trước vừa nhìn là biết lão đại trong Rừng Hắc Vụ, nói không chừng sương mù đen này cũng là do nó tạo ra, mà thú nhỏ màu trắng trước mắt này vậy mà có thể sai bảo được con đại xà kia! Nếu như đã như vậy, ta có thể nhờ thú nhỏ để đại xà đưa ta ra ngoài hay không?Nghĩ vậy, Tần Phong ho khan một tiếng nói: “Muốn ăn thịt nướng như lúc nãy?”Thú nhỏ gật đầu.
“Vậy ngươi giúp ta một chuyện, nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ nướng thịt cho ngươi ăn, thế nào?”Thú nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi lại gật đầu.
“Ta vô tình đi vào khu rừng này, đợi ta nướng man ngưu cho ngươi xong, ngươi có thể nhờ con rắn lớn vừa rồi đưa ta ra ngoài không?”Con thú nhỏ màu trắng ngửa mặt lên trời meo một tiếng, cùng lúc đó bên tai Tần Phong vang lên một giọng nữ tử thùy mị: “Nếu như ngươi có thể khiến tiểu chủ ăn hết chỗ thịt này, ta không những đưa ngươi ra ngoài, mà ta còn đưa cả hai nữ tử khác đồng hành với ngươi cùng ra ngoài?Âm thanh này, là con rắn lớn kia sao? Vậy mà là rắn cái!Hai nữ tử khác, Lam cô nương và Thương cô nương? Quả nhiên bọn họ không sao!Tần Phong mặt mày vui vẻ, ôm quyền hướng về phía trên sương đen nói: "Đại xà bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"Dưới sự hưng phấn hắn liền định đứng dậy nướng thịt lại quên mất trên người vẫn còn vết thương, lập tức đau đến nghiến răng nhăn mặt.
Lúc này, một giọt nước rơi xuống đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt hóa thành sương mù quấn quanh toàn thân hắn.
Tần Phong kinh ngạc phát hiện, vết thương sau lưng hắn vậy mà không còn đau nữa!Không chỉ có vậy, những vết máu trên khắp cơ thể cũng nhanh chóng tiêu giảm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Giọt nước đó là thần vật gì mà lại có hiệu quả đáng sợ như vậy?“Ngây ra đó làm gì? Không muốn rời khỏi đây nữa sao?” Giọng của nữ tử lại vang lên lần nữa.
Tần Phong không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu nướng thịt.
Thời gian trôi qua, mùi thơm nức lại lan tràn, vô số miếng thịt man ngưu đều bị biến thành thịt nướng, con thú nhỏ màu trắng chảy nước miếng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tần Phong nhìn thú nhỏ màu trắng không ăn nội tạng, trong lòng nghĩ đây đều là đồ tốt, liền thu vào trong Nhẫn Tu Di, sau đó ngẩng đầu nói: “Đại xà tiền bối, bây giờ có phải có thể thả vãn bối ra ngoài không?”“Ta tất nhiên nói được làm được.
”Lời vừa dứt, sương mù đen trong rừng núi bắt đầu dâng lên, gió lớn cuồn cuộn quét qua, hóa thành lốc xoáy, vậy mà lại trực tiếp thổi toàn bộ cơ thể Tần Phong lên.
“Tiền bối, vẫn còn hai người bạn kia của ta!” Tần Phong hô lớn.
Chỉ thấy bên rìa Rừng Hắc Vụ gần đó có hai thân ảnh bị gió lớn cuốn ra, nhìn kỹ đó không phải là hai người bọn Lam Ngưng Sương sao!“Cô gia!”Ba người gặp lại nhau không khỏi kích động.
Tần Phong cùng Lam Ngưng Sương đang nói về chuyện xảy ra sau khi công kích làm cho phân tán, mà Thương Phi lan ở một bên nhìn vào Rừng Hắc Vụ, nhíu mày! ! Trong Rừng Hắc Vụ, con thú nhỏ màu trắng ăn đến vui vẻ, từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ được ăn đồ gì ngon như vậy.
Lúc này, trong sương mù đen vang lên giọng nữ tử kia: “Tiểu chủ, cái này ngon đến vậy sao? Có thể cho ta thử một chút không?”Con thú nhỏ màu trắng do dự một lát, mới miễn cưỡng đẩy ra một miếng thịt nướng nhỏ nhất.
Một cỗ lực hút cực lớn truyền đến, thịt nướng bay vào trong sương mù đen, sau đó liền nghe thấy một tiếng "Ừm ~", đó là một âm thanh cực kỳ thỏa mãn.
“Tiểu chủ, cái này quả thực rất ngon, ta muốn thử một miếng nữa.
”Con thú nhỏ màu trắng cả kinh, vội vàng nhảy lên, nó đang định từ chối, nhưng một miếng thịt nướng bên cạnh trong chớp mắt đã bay vào trong màn sương đen, một tiếng "Ừm ~" lại phát ra.
Con thú nhỏ không ngừng kêu la trong không trung, đôi mắt phủ đầy sương, hiển nhiên là vô cùng ủy khuất.
“Tiểu chủ, nếu như người vẫn muốn ăn, ta bắt tên gia hỏa kia lại làm cho người là được.
”Nghe vậy, thú nhỏ tạm yên tĩnh lại, sau đó liền nhìn thấy lại thêm một miếng thịt nướng nữa bay mất!Meo! Tiếng kêu la phẫn nộ.
“Ừm ~” Âm thanh vô cùng thỏa mãn.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook