Trên đường phố ngoài phủ, thậm chí cả trang trí mang chút vui mừng cũng không có. 

Không pháo, không chiêng trống, không huyên náo. 

Tân khách đến đây chúc mừng, cũng lác đác không có mấy người. 

Chuyện này hai đại gia tộc giống như thương lượng xong, hôn sự này tiến hành dị thường yên lặng và khiêm tốn. 

Sau khi có người thăm dò được tin tức, đám người liền bừng tỉnh đại ngộ. 

Thì ra đường đường Tam công tử Thành Quốc phủ, lại phải ở rể cho Tần gia, làm người ở rể cho vị đại tiểu thư Tần gia đó. 

- Nghe nói Tam công tử Lạc gia kia thân thế lai lịch không rõ, cũng không phải huyết mạch Lão Gia Lạc gia, ngay cả con thứ cũng không bằng.. 

- Nghe nói Tần gia đại tiểu thư kia thân mang bệnh nặng, si si ngốc ngốc, thành thân chỉ vì xung hỉ.... 

- Thì ra là thế.. 

- Đối với hai nhà quý nhân này mà nói, mối hôn sự này đều là chuyện mất mặt, khó trách không dám tuyên dương.... 

Phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đều ầm ĩ nghị luận. 

Mà Lạc Thanh Chu người trong cuộc phải thành thân thì sáng sớm giờ Tỵ, đã ăn mặc chỉnh tề, từ Thành Quốc phủ xuất phát. 

Không có ngựa cao to, không có dây hoa cưới. 

Không có khua chiêng gõ trống, cũng không có đội ngũ trùng trùng điệp điệp, hỉ khí dương dương. 

Chỉ có một đỉnh kiệu nhỏ, mấy hạ nhân, mấy nha hoàn, mấy gánh lễ vật. 

Đội ngũ lúc ra cửa yên tĩnh, bước chân vội vàng. 

Tựa hồ sợ bị người khác chú ý vây xem, mất mặt xấu hổ. 

Thành Quốc phủ chủ nhân Lạc Diên Niên, cùng những người khác sớm tới Tần phủ trước.

Giống như đi chung cùng đội ngũ thành thân này sẽ xấu hổ. 

Mà Tần phủ thì long trọng náo nhiệt một chút. 

Tới tham gia tiệc hôn lễ này, ngoại trừ người Tần gia và Lạc gia, còn mời được mấy người trưởng giả đức cao vọng trọng trong Mặc Thành. 

Tân khách khác, tất cả đều không mời. 

Cỗ kiệu trực tiếp vào phủ, cũng không dừng lại bên ngoài. 

Xuyên qua viện lạc rộng rãi tĩnh mịch, ngừng lại ngoài đại sảnh. 

Vén rèm lên. 

Lạc Thanh Chu mặc một bộ áo bào đỏ, từ trong kiệu đi ra, giống như tiểu tức phụ bị nhà mẹ đẻ đưa tới. 

Đối mặt với các loại biểu cảm của đám người trong đại sảnh và ngoài đại sảnh, nói không hoảng hốt là giả. 

Nhưng hoảng hốt sẽ chỉ phạm sai lầm, sẽ chỉ làm trò cười cho người ta. 

Cho nên phải bình tĩnh!

Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, vẻ mặt thản nhiên đối mặt. 

Ngoài cửa đại sảnh ra vào đặt một chậu than nhỏ. 

Trong chậu đốt tràn đầy lửa than. 

Tần gia mời tới bà mối mặc đồ đỏ đỏ xanh xanh, trang điểm loè loẹt, giọng nói bén nhọn bên cạnh chỉ dẫn nói:

 - Tân lang quan, cúi đầu hướng về phía trước, qua chậu than, đốt sạch xúi quẩy, sống càng náo nhiệt hơn. 

Dừng một chút vừa cười nói:

 - Cũng nên cẩn thận, đừng đốt phía dưới. 

Vừa dứt lời, bọn người hầu bọn nha hoàn vây xem bên cạnh, và mấy người trẻ tuổi Tần gia Lạc gia, đều phát ra một trận cười vang. 

Nếu là Lạc gia Nhị công tử thành thân, bà mối này khẳng định là không dám đùa giỡn như vậy. 

Tiểu Điệp đứng ở một bên, cảm thấy tức giận và ủy khuất thay công tử nhà mình. 

Công tử vừa vào tới phủ đã phải chịu nhục nhã. 

Trên mặt Lạc Thanh Chu cũng không gợn sóng, cúi đầu, đi thẳng về phía trước, giơ chân lên, bước qua chậu than. 

Đi vào đại sảnh, đứng ở cửa ra vào. 

Trong đại sảnh, vị phụ thân trên danh nghĩa Lạc Diên Niên kia, và trưởng bối Lạc gia ngồi trên bàn khách quý, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, cũng không có chào hỏi. 

Về phần vị Đại phu nhân kia, căn bản là không đến. 

- Tân lang quan, chờ một chút, tân nương tử lập tức tới ngay.

Lão bà tử theo vào đến, nhắc nhở. 

Vừa nghe lời này, trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, ánh mắt nhìn về phía ngoài. 

Có chút chờ mong. 

Tân nương tử ai ai cũng bảo là đồ ngốc kia không biết dáng dấp ra sao. 

Đoán chừng tân nương còn đội khăn đỏ, chờ một lúc cũng không nhìn thấy được. 

Chẳng qua có thể nhìn dáng người và cử chỉ đối phương trước một chút, cũng có sự chuẩn bị. 

Sau lưng Lạc Diên Niên đứng là Nhị công tử Lạc Ngọc của Lạc gia. 

Vốn dĩ hắn hôm nay không nên tới. 

Tần gia không chào đón hắn. 

Hắn cũng vội vàng tu luyện chuẩn bị khảo thí, không có thời gian. 

Nhưng hắn vẫn tới. 

Hắn muốn tận mắt nhìn tân nương tử bị hắn hối hôn kia.  

Đương nhiên, chỉ là nhìn xem mà thôi. 

Mặc kệ đối phương xấu đẹp, mặc kệ đối phương có phải đồ ngốc không, hắn cũng sẽ không hối hận. 

Mục tiêu hiện tại của hắn chỉ có một, đó chính là thi vào học viện Long Hổ Ngọc Kinh. 

Vào được học viện Long Hổ, muốn thiên chi kiêu nữ dạng nào không có? 

Nơi đó chính là Ngọc Kinh, nơi đó chính là chỗ các thiên tài tụ tập. 

Đại ca đã sớm nói với hắn, mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng chỉ nhìn chằm chằm trong Mặc Thành nhỏ bé này, càng không nên bị bất cứ thứ gì ở cái nơi nhỏ bé này mê hoặc, ràng buộc. 

Hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ đại ca. 

Cho nên lúc mẫu thân đề cập với hắn hôn sự này, hắn không do dự chút nào, trực tiếp từ chối. 

Cho nên không biết đệ đệ thôn dã từ đâu xuất hiện kia trở thành vật thay thế hắn hối hôn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương