Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta
-
Chương 7
"Ngươi nói cái gì?"
Đối với lời nói của người trước mặt, Lý Dụ không thể tin được.
Mặt Triệu Vô Minh cứng ngắc, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, bữa sáng Nhị tiểu thư Tô gia ăn tám cái bánh trứng gà, uống ba bát cháo, hình như ăn nhiều hơn các tiểu cô nương bình thường một chút, nhưng đối với người tập võ mấy cái bánh trứng gà mỏng tanh và mấy chén cháo nhỏ nữ nhân hay ăn căn bản không tính là gì, dù sao số lần hoạt động của người ta còn bày ra đó kia kìa.
Sau khi nghe xong Lý Dụ cười ha hả không ngừng, "Tô nhị tiểu thư trông có vẻ không dễ nuôi lắm nhỉ..."
Triệu Vô Minh tiếp tục duy trì vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng y lại thầm oán thiếu gia nhà mình toàn lo chuyện bao đồng, người ta không ăn cơm nhà người, muốn lo cũng không đến phiên người đâu....
Lý Dụ cười vui vẻ xong hắn cũng không quên "Chính sự", "Chuyện ngày hôm qua ba nhà kia có truyền ra tin tức gì chưa?"
Đêm hôm qua, Tô Nhược Tuyết đi liên tiếp ba nhà của Đại quản gia Trần gia, Đỗ gia và Tần gia, tuy nàng làm việc rất sạch sẽ không để lại chút dấu vết nào, nhưng các sự việc cách nhau gần như thế, khó tránh không có người nghĩ lung tung.
Hơn nữa căn cứ vào tư liệu Thiên Cơ đường điều tra về Tô gia lúc trước, khi ấy chủ nhân ba nhà đều không có lộ diện. Còn ba tên quản gia này lại thường xuyên có mặt tại một số nơi trong khu thôn trang ở ngoại thành, Tô Nhược Tuyết chọn ba tên đó làm mục tiêu cũng không khó đoán lắm, hành động lần này một là để hả giận, hai là để giết gà dọa khỉ.
Giờ phút này Lý Dụ không hề che giấu sự tán thưởng đối với Nhị tiểu thư Tô gia này, đồng thời hắn không muốn nàng dính đến những phiền phức không cần thiết.
Đây là anh hùng quý trọng anh hùng chăng?
Vấn đề này, vẻ mặt Triệu Vô Minh không thay đổi gì mấy, song trong mắt lại có thêm mấy phần nghiêm túc, "Bẩm thiếu gia, hôm nay ba nhà Đại quản gia đều báo tang với gia chủ, có điều Trần gia, Đỗ gia và Tần gia không có bất kỳ hành động gì."
Lý Dụ trầm tư một lát, "Theo dõi thật kỹ, có thay đổi gì phải lập tức báo với ta."
Sau khi Triệu Vô Minh ra ngoài không bao lâu, gã sai vặt của Lý Dụ là Lý Hải vội vàng tiến vào, "Thiếu gia, lão Hầu gia sai người đến mời người đến An Hi cư một chuyến."
Lý Dụ tiếp tục lật quyển sách trong tay không hề quan tâm, hiện giờ trong đầu hắn đang tràn ngập hình ảnh Tô nhị tiểu thư thần bí, "Lão gia có nói chuyện gì không?"
"Nô tài cũng không biết ạ, có điều..." Lý Hải nhíu mày, "Vừa rồi người truyền tin đặc biệt có nói một câu..."
Lý Dụ nhướng mày, "Nói cái gì?"
"Nói người tốt nhất nên tranh thủ qua đó đi." Sau khi Lý Hải nói xong thì không dám ngẩng đầu nhìn Lý Dụ, y cúi đầu thật thấp chỉ còn thiếu kiếm cái lỗ chui vào nữa thôi.
Lý Dụ đỡ trán, nghe là biết không có chuyện gì tốt...
Lý Dụ ủ rũ đi vào An Hi Cư, lúc đi đến cửa hắn còn đặc biệt hít sâu một hơi, cuộc đời của hắn không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ vị tổ mẫu công chúa đức cao vọng trọng nhà mình, bởi vì mỗi lần tổ mẫu tức giận, bất luận bình thường lão gia tử nhà hắn bao che hắn thế nào, khi đó ông nhất định sẽ hung hăng quất hắn một trận....Hơn nữa, mấu chốt là trong lòng hắn hiểu rất rõ, tuy bên ngoài hai lão nhân gia đánh hắn nhưng vì thương nên mới đánh, quả thật hắn không muốn làm họ thất vọng.
"Tổ phụ, tổ mẫu, A Dụ đến thỉnh an hai người đây."
Tục ngữ nói rất đúng, không ai giơ tay đánh người tươi cười, vừa bước vào Lý Dụ đã bày ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ, đôi mắt phượng ngày xưa lúc nào cũng cho người ta cảm giác gian xảo tà mị như hồ ly, giờ đây lại có nhiều hơn nét trẻ con đúng tuổi, chưa hoàn toàn mất đi vẻ ngây thơ.
Lý lão hầu gia há mồm, đối diện với khuôn mặt nịnh nọt giống thê tử công chúa của mình như đúc, ông vô thức nhăn mặt liếc thê tử bên kia một cái, ông không mắng ra miệng được đâu...
Chiêu Nghi trưởng công chúa đang mặc một bộ váy gấm màu tím nhạt, vạt áo thêu tiên hạc viền tơ, mặt mày trắng hồng, tóc đen như mây, môi không mở, mặt đầy ý cười, đôi mắt phượng đặc trưng của hoàng thất hơi xếch khiến cho người ta không dám làm càn.
"A Dụ, con biết sai chưa?"
Giọng nói nhẹ nhàng, dường như không có buồn phiền, không tức giận gì cả nhưng lại làm nụ cười trên mặt Lý Dụ méo xẹo.
Trước kia Lý Dụ bái Bùi lão gia làm thầy, với tư cách là đệ tử chân truyền của Bùi lão gia, tư chất Lý Dụ rất thông minh, mặc dù tính tình không tốt nhưng vẫn có thể xem là người tài. Cứ như vậy, sự tự tin của Bùi lão gia đã bị Đại tôn tử nhà mình đả kích không còn mảnh vụn, cho nên ông đánh giá Lý Dụ rất cao.
Theo thời gian, Bùi lão gia đã dạy dỗ Lý Dụ như tôn tử của mình, ông cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn.
Vì con đường làm quan của Lý Dụ, trong kỳ thi Hương lần này tuy Bùi lão gia không nắm chắc mười phần kết quả cuối cùng của Lý Dụ, nhưng theo đánh giá của ông nếu hắn đã thi thì nhất định sẽ đứng đầu bảng, song ông không ngờ trong cuộc thi Lý Dụ giấu giếm thực lực bản thân, cứ như trò đùa vậy, đương nhiên Bùi lão gia rất thất vọng.
Mặc Lý Dụ có tính toán riêng nhưng trong chuyện này hắn thừa nhận, đúng là hắn đã phụ lòng dạy dỗ của lão nhân gia.
"Tổ phụ tổ mẫu, A Dụ sai rồi ạ."
Vẻ mặt Chiêu Nghi trưởng công chúa vẫn không chút gợn sóng, "A Dụ, Tổ mẫu mặc kệ rốt cuộc con tính toán cái gì, cuộc sống là của con nên tổ mẫu không muốn ép buộc, nhưng mà, Bùi lão gia đã phí hết tâm huyết dạy bảo con, lời xin lỗi này nhất định con phải nói với ông ấy, còn chuyện ông ấy có tha thứ cho con hay không, tổ mẩu và tổ phụ của con sẽ không hỏi tới."
Lý Dụ nghĩ tới lúc Bùi lão gia xem bài thi của mình xong, loại ánh mắt thất vọng đó, bỗng nhiên trong lòng hắn có chút xót xa.
"Tổ phụ, tổ mẫu, bây giờ A Dụ sẽ đi nhận lỗi với Bùi gia gia ngay ạ."
Lý Dụ rời đi không bao lâu, Lý lão Hầu gia nhìn thê tử công chúa nhà mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đối với chuyện này, thái độ của Chiêu Nghi trưởng công chúa rất dửng dưng, "Không cho ông đi giúp nó."
Bị vạch trần, mặt già của Lý lão Hầu gia đỏ lên, ông đỏ mặt tía tai phủ nhận: "Ta nào có?"
Chiêu Nghi trưởng công chúa liếc ông, "Tốt nhất là không có, chuyện này phải do chính nó nhận lỗi mới được."
Từ nhỏ đứa bé này đã có chủ kiến không giống với phu quân bà, ngược lại cực kỳ giống huyết mạch hoàng thất, với tư cách là Tổ mẫu, Chiêu Nghi trưởng công chúa không muốn ép buộc hắn quá nhiều, bà chỉ hi vọng hắn hạnh phúc, hi vọng hắn có thể hiểu được thế nào là yêu --- Cả yêu và được yêu...
Bùi phủ cách Vĩnh Định Hầu phủ hai con đường, không đến nửa canh giờ Lý Dụ đã có mặt tại Vinh An Đường của Bùi phủ.
Bùi lão phu nhân nhìn thấy Lý Du, mặt bà đầy ý cười, "A Dụ, sao hôm nay con lại rảnh rỗi đến đây? Đến tìm A Hạo sao?"
Đối với các lão nhân hai phủ, Lý Dụ luôn nịnh nọt theo thói quen, "Bùi nãi nãi, hôm nay con không bận chuyện gì nên đến thăm người và Bùi gia gia ạ." Nói xong hắn nhìn xung quanh một vòng, giả vờ giả vịt hỏi: "Bùi gia gia không có ở trong phủ sao ạ?"
Nhắc đến ông, Bùi lão phu nhân cười tủm tỉm, bà nháy mắt có ý bảo Bùi lão gia đang ở trong thư phòng phía Tây.
Lý Dụ sờ sờ mũi rồi cúi chào Bùi lão phu nhân, sau đó hắn nhấc chân bước về sương phòng phía tây.
Vừa bước vào cửa, Lý Dụ không dám nhìn xung quanh mà đi thẳng đến trước thư án của Bùi lão gia, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Hắn không lên tiếng, Bùi lão gia cũng không mở miệng, trong mắt ông chỉ có quyển sách trong tay, ngoài ra không có gì khác.
Qua thời gian uống cạn hai chén trà, Bùi lão phu nhân ở gian ngoài đã không chịu nổi nữa, bà ho nhẹ một tiếng, hai đứa bé này đều lớn lên dưới mi mắt bà đấy, Lý lão Hầu gia thương Bùi Hạo như tôn tử ruột, chẳng lẽ bọn họ không xem Lý Dụ là cháu của mình?
Chủ tọa nhà mình đã lên tiếng, rốt cuộc Bùi lão gia cũng để quyển sách trên tay xuống ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, thiếu niên mười sáu tuổi, mặt mày trong trẻo như ngọc, mắt sáng như sao, rõ ràng là người tài trời ban, nhưng hết lần này đến lần khác lại không quan tâm đến đường công danh.
Dạy bảo Lý Dụ đã nhiều năm, thật ra trong lòng Bùi lão gia hiểu rõ hắn không thiết tha với chuyện này, nhưng bản thân ông vẫn hi vọng hắn có thể rạng danh thiên hạ -- Tư chất hắn vốn thông minh, đã gặp qua là không quên được, không giống các công tử thế gia khác, không chịu được khổ, tâm không bình tĩnh, cũng không giống thư sinh nghèo kiến thức nông cạn, bảo thủ không thay đổi, thậm chí chỉ biết liều chết đọc sách.
Dù biết suy nghĩ của Lý Dụ nhưng trong lòng Bùi lão gia vẫn thấy tiếc, cuộc sống thực tế không giống với mộng đẹp, nếu ép buộc hắn đi thi thì thế nào? Hắn đã không muốn thì không có cách...
Mà thôi mà thôi...
Bùi lão gia âm thầm thở dài một hơi, "Bây giờ con đã có suy nghĩ của mình, ta cũng không miễn cưỡng con, chỉ cần trong lòng con hiểu rõ là được rồi."
Giờ phút này Lý Dụ không rõ trong lòng mình có cảm giác gì nữa, có điều thấy thái độ của Bùi lão gia, trong lòng hắn đau xót không chịu nổi, đây là lần đầu tiên hắn hơi dao động với quyết định của mình...
******
"Đệ có chuyện gì vậy?"
Lý Dụ dùng bữa trưa ở Bùi phủ, hiện giờ trong lòng Bùi Hạo đang lo lắng không biết làm cách nào sớm rước tiểu nương tử của mình về nhà, ngay cả tâm trạng chạy ra ngoài y cũng không có.
Lúc này Lý Dụ cũng không nói buồn phiền trong lòng mình ra, đối mặt với huynh đệ tốt từ trước đến giờ hiếm khi hắn không đùa cợt mà thẳng thắn thành thật nói: "Hạo ca, huynh nói xem có phải đệ..."
Nhưng cuối cùng Lý Dụ vẫn luôn là người động kinh thích chỉnh người, lời còn chưa dứt, hắn nhìn Bùi Hạo nửa tỉnh nữa mê đối diện, chính hắn sâu sắc cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, hắn đảo mắt một cái rồi vội vàng đổi giọng: "Hạo ca, chắc huynh đã nói chuyện với Bùi gia gia và Bùi nãi nãi rồi nhỉ, lúc nào thì đến Tô gia cầu thân đây?"
Tuy Bùi Hạo là người thô tục nhưng nội tâm y rất kín đáo, đợt thi Hương lần này lão gia tử nhà y vẫn tức giận đến bây giờ, sao y lại không biết? Nhưng mà cuối cùng vẫn là huynh đệ, hắn không nói y cũng không miễn cưỡng hắn, dù sao phương diện này trong mắt y, y không có lập trường gì đáng nói...
"Tổ phụ và Tổ mẫu đã đồng ý, hai người đã viết thư cho phụ thân và mẫu thân của ta ở Tri Châu, đợi đến sau Trung Thu, bọn họ sẽ chính thức đến Tô gia cầu thân."
Trước kia Bùi phụ phụng mệnh đến Tri Châu nhậm chức Thái Thú, hôm nay tân triều vừa được hình thành, triều đình thiếu hụt nhân tài, Hạ Cảnh Đế rất cần các triều thần đắc lực trung thành với mình, mà Bùi phụ ở nơi xa xôi kia là lựa chọn tốt nhất, chuyện Bùi phụ được điều về kinh trong lòng mấy nhà thân thiết đều biết rõ.
"Vậy đệ chúc mừng Hạo ca, có điều bá phụ bá mẫu..." Không để Bùi Hạo đắc ý cười khoe hàm răng sáng lóa, Lý Dụ kiềm chế không được đả kích y.
Từ xưa đến nay trong sĩ nông công thương, Tô gia là thương hộ, tuy gia sản nghìn vạn, nhưng miệng lưỡi thế gian trơ trẽn, mấy người miệng đầy liêm sỉ lễ nghĩa thì càng quá mức, mặc dù Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân không để bụng, song chuyện hôn nhân đại sự phải theo ý phụ mẫu, lời của mai mối, nếu như Bùi đại nhân và Bùi phu nhân không thích, thì hôn sự này...sợ rằng sẽ khó khăn.
Quả nhiên, Lý Dụ vừa nói xong, ý cười trên mặt Bùi Hạo đã biến mất không thấy tâm hơi, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, con ngươi đen như bồ đào bỗng chốc bị mây đen phủ kín, "Người, Bùi Hạo ta nhất định phải lấy được!"
Nhưng mà, có qua có lại mới toại lòng nhau, tròng mắt Bùi Hạo quét qua Lý Dụ, "Mấy ngày trước nghe tổ mẫu ta nói nhà Lão tam đã bắt đầu được mai mối cho đệ ấy rồi, khi nào rảnh ta sẽ nói với gia gia nuôi và nãi nãi nuôi, chuyện tốt như thế không thể quên đệ được."
Không hiểu tại sao, trước mắt Lý Dụ bỗng hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, thật kỳ lạ, khóe miệng hắn nhếch lên cười xạn lạn, "Được thôi."
Dù sao tới lúc đó hắn tìm cớ lướt qua là được, hắn không giống với vị trước mắt này, y dám bỏ nhà chạy khắp trời nam biển bắc nên không biết loại chuyện này hắn đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần ra ngoài hỏi thăm một chút là biết thanh danh chơi bời hàng đêm của Lý nhị thiếu, thử hỏi có nhà đàng hoàng nào đem tiểu cô nương mà mình dày công che chở gả cho hắn chứ? Lại nói, nếu có phụ mẫu muốn bán con như vậy thì căn bản không thể đến trước mặt hắn.
Vì thế, nói tóm lại, chuyện bức hôn đối với Lý Dụ gần mười sáu tuổi vốn không phải là chuyện quan trọng, hắn cũng không phải là hòn ngọc quý Bùi Hạo phải gánh vác sứ mạng duy trì hương khói đời sau của Bùi phủ, nhà hắn có đến tám huynh đệ, chỉ cần một người tùy tùy tiện tiện sinh một tên tiểu tử thì hương khói hưng thịnh vô cùng.
Đối với lời nói của người trước mặt, Lý Dụ không thể tin được.
Mặt Triệu Vô Minh cứng ngắc, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, bữa sáng Nhị tiểu thư Tô gia ăn tám cái bánh trứng gà, uống ba bát cháo, hình như ăn nhiều hơn các tiểu cô nương bình thường một chút, nhưng đối với người tập võ mấy cái bánh trứng gà mỏng tanh và mấy chén cháo nhỏ nữ nhân hay ăn căn bản không tính là gì, dù sao số lần hoạt động của người ta còn bày ra đó kia kìa.
Sau khi nghe xong Lý Dụ cười ha hả không ngừng, "Tô nhị tiểu thư trông có vẻ không dễ nuôi lắm nhỉ..."
Triệu Vô Minh tiếp tục duy trì vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng y lại thầm oán thiếu gia nhà mình toàn lo chuyện bao đồng, người ta không ăn cơm nhà người, muốn lo cũng không đến phiên người đâu....
Lý Dụ cười vui vẻ xong hắn cũng không quên "Chính sự", "Chuyện ngày hôm qua ba nhà kia có truyền ra tin tức gì chưa?"
Đêm hôm qua, Tô Nhược Tuyết đi liên tiếp ba nhà của Đại quản gia Trần gia, Đỗ gia và Tần gia, tuy nàng làm việc rất sạch sẽ không để lại chút dấu vết nào, nhưng các sự việc cách nhau gần như thế, khó tránh không có người nghĩ lung tung.
Hơn nữa căn cứ vào tư liệu Thiên Cơ đường điều tra về Tô gia lúc trước, khi ấy chủ nhân ba nhà đều không có lộ diện. Còn ba tên quản gia này lại thường xuyên có mặt tại một số nơi trong khu thôn trang ở ngoại thành, Tô Nhược Tuyết chọn ba tên đó làm mục tiêu cũng không khó đoán lắm, hành động lần này một là để hả giận, hai là để giết gà dọa khỉ.
Giờ phút này Lý Dụ không hề che giấu sự tán thưởng đối với Nhị tiểu thư Tô gia này, đồng thời hắn không muốn nàng dính đến những phiền phức không cần thiết.
Đây là anh hùng quý trọng anh hùng chăng?
Vấn đề này, vẻ mặt Triệu Vô Minh không thay đổi gì mấy, song trong mắt lại có thêm mấy phần nghiêm túc, "Bẩm thiếu gia, hôm nay ba nhà Đại quản gia đều báo tang với gia chủ, có điều Trần gia, Đỗ gia và Tần gia không có bất kỳ hành động gì."
Lý Dụ trầm tư một lát, "Theo dõi thật kỹ, có thay đổi gì phải lập tức báo với ta."
Sau khi Triệu Vô Minh ra ngoài không bao lâu, gã sai vặt của Lý Dụ là Lý Hải vội vàng tiến vào, "Thiếu gia, lão Hầu gia sai người đến mời người đến An Hi cư một chuyến."
Lý Dụ tiếp tục lật quyển sách trong tay không hề quan tâm, hiện giờ trong đầu hắn đang tràn ngập hình ảnh Tô nhị tiểu thư thần bí, "Lão gia có nói chuyện gì không?"
"Nô tài cũng không biết ạ, có điều..." Lý Hải nhíu mày, "Vừa rồi người truyền tin đặc biệt có nói một câu..."
Lý Dụ nhướng mày, "Nói cái gì?"
"Nói người tốt nhất nên tranh thủ qua đó đi." Sau khi Lý Hải nói xong thì không dám ngẩng đầu nhìn Lý Dụ, y cúi đầu thật thấp chỉ còn thiếu kiếm cái lỗ chui vào nữa thôi.
Lý Dụ đỡ trán, nghe là biết không có chuyện gì tốt...
Lý Dụ ủ rũ đi vào An Hi Cư, lúc đi đến cửa hắn còn đặc biệt hít sâu một hơi, cuộc đời của hắn không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ vị tổ mẫu công chúa đức cao vọng trọng nhà mình, bởi vì mỗi lần tổ mẫu tức giận, bất luận bình thường lão gia tử nhà hắn bao che hắn thế nào, khi đó ông nhất định sẽ hung hăng quất hắn một trận....Hơn nữa, mấu chốt là trong lòng hắn hiểu rất rõ, tuy bên ngoài hai lão nhân gia đánh hắn nhưng vì thương nên mới đánh, quả thật hắn không muốn làm họ thất vọng.
"Tổ phụ, tổ mẫu, A Dụ đến thỉnh an hai người đây."
Tục ngữ nói rất đúng, không ai giơ tay đánh người tươi cười, vừa bước vào Lý Dụ đã bày ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ, đôi mắt phượng ngày xưa lúc nào cũng cho người ta cảm giác gian xảo tà mị như hồ ly, giờ đây lại có nhiều hơn nét trẻ con đúng tuổi, chưa hoàn toàn mất đi vẻ ngây thơ.
Lý lão hầu gia há mồm, đối diện với khuôn mặt nịnh nọt giống thê tử công chúa của mình như đúc, ông vô thức nhăn mặt liếc thê tử bên kia một cái, ông không mắng ra miệng được đâu...
Chiêu Nghi trưởng công chúa đang mặc một bộ váy gấm màu tím nhạt, vạt áo thêu tiên hạc viền tơ, mặt mày trắng hồng, tóc đen như mây, môi không mở, mặt đầy ý cười, đôi mắt phượng đặc trưng của hoàng thất hơi xếch khiến cho người ta không dám làm càn.
"A Dụ, con biết sai chưa?"
Giọng nói nhẹ nhàng, dường như không có buồn phiền, không tức giận gì cả nhưng lại làm nụ cười trên mặt Lý Dụ méo xẹo.
Trước kia Lý Dụ bái Bùi lão gia làm thầy, với tư cách là đệ tử chân truyền của Bùi lão gia, tư chất Lý Dụ rất thông minh, mặc dù tính tình không tốt nhưng vẫn có thể xem là người tài. Cứ như vậy, sự tự tin của Bùi lão gia đã bị Đại tôn tử nhà mình đả kích không còn mảnh vụn, cho nên ông đánh giá Lý Dụ rất cao.
Theo thời gian, Bùi lão gia đã dạy dỗ Lý Dụ như tôn tử của mình, ông cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn.
Vì con đường làm quan của Lý Dụ, trong kỳ thi Hương lần này tuy Bùi lão gia không nắm chắc mười phần kết quả cuối cùng của Lý Dụ, nhưng theo đánh giá của ông nếu hắn đã thi thì nhất định sẽ đứng đầu bảng, song ông không ngờ trong cuộc thi Lý Dụ giấu giếm thực lực bản thân, cứ như trò đùa vậy, đương nhiên Bùi lão gia rất thất vọng.
Mặc Lý Dụ có tính toán riêng nhưng trong chuyện này hắn thừa nhận, đúng là hắn đã phụ lòng dạy dỗ của lão nhân gia.
"Tổ phụ tổ mẫu, A Dụ sai rồi ạ."
Vẻ mặt Chiêu Nghi trưởng công chúa vẫn không chút gợn sóng, "A Dụ, Tổ mẫu mặc kệ rốt cuộc con tính toán cái gì, cuộc sống là của con nên tổ mẫu không muốn ép buộc, nhưng mà, Bùi lão gia đã phí hết tâm huyết dạy bảo con, lời xin lỗi này nhất định con phải nói với ông ấy, còn chuyện ông ấy có tha thứ cho con hay không, tổ mẩu và tổ phụ của con sẽ không hỏi tới."
Lý Dụ nghĩ tới lúc Bùi lão gia xem bài thi của mình xong, loại ánh mắt thất vọng đó, bỗng nhiên trong lòng hắn có chút xót xa.
"Tổ phụ, tổ mẫu, bây giờ A Dụ sẽ đi nhận lỗi với Bùi gia gia ngay ạ."
Lý Dụ rời đi không bao lâu, Lý lão Hầu gia nhìn thê tử công chúa nhà mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đối với chuyện này, thái độ của Chiêu Nghi trưởng công chúa rất dửng dưng, "Không cho ông đi giúp nó."
Bị vạch trần, mặt già của Lý lão Hầu gia đỏ lên, ông đỏ mặt tía tai phủ nhận: "Ta nào có?"
Chiêu Nghi trưởng công chúa liếc ông, "Tốt nhất là không có, chuyện này phải do chính nó nhận lỗi mới được."
Từ nhỏ đứa bé này đã có chủ kiến không giống với phu quân bà, ngược lại cực kỳ giống huyết mạch hoàng thất, với tư cách là Tổ mẫu, Chiêu Nghi trưởng công chúa không muốn ép buộc hắn quá nhiều, bà chỉ hi vọng hắn hạnh phúc, hi vọng hắn có thể hiểu được thế nào là yêu --- Cả yêu và được yêu...
Bùi phủ cách Vĩnh Định Hầu phủ hai con đường, không đến nửa canh giờ Lý Dụ đã có mặt tại Vinh An Đường của Bùi phủ.
Bùi lão phu nhân nhìn thấy Lý Du, mặt bà đầy ý cười, "A Dụ, sao hôm nay con lại rảnh rỗi đến đây? Đến tìm A Hạo sao?"
Đối với các lão nhân hai phủ, Lý Dụ luôn nịnh nọt theo thói quen, "Bùi nãi nãi, hôm nay con không bận chuyện gì nên đến thăm người và Bùi gia gia ạ." Nói xong hắn nhìn xung quanh một vòng, giả vờ giả vịt hỏi: "Bùi gia gia không có ở trong phủ sao ạ?"
Nhắc đến ông, Bùi lão phu nhân cười tủm tỉm, bà nháy mắt có ý bảo Bùi lão gia đang ở trong thư phòng phía Tây.
Lý Dụ sờ sờ mũi rồi cúi chào Bùi lão phu nhân, sau đó hắn nhấc chân bước về sương phòng phía tây.
Vừa bước vào cửa, Lý Dụ không dám nhìn xung quanh mà đi thẳng đến trước thư án của Bùi lão gia, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Hắn không lên tiếng, Bùi lão gia cũng không mở miệng, trong mắt ông chỉ có quyển sách trong tay, ngoài ra không có gì khác.
Qua thời gian uống cạn hai chén trà, Bùi lão phu nhân ở gian ngoài đã không chịu nổi nữa, bà ho nhẹ một tiếng, hai đứa bé này đều lớn lên dưới mi mắt bà đấy, Lý lão Hầu gia thương Bùi Hạo như tôn tử ruột, chẳng lẽ bọn họ không xem Lý Dụ là cháu của mình?
Chủ tọa nhà mình đã lên tiếng, rốt cuộc Bùi lão gia cũng để quyển sách trên tay xuống ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, thiếu niên mười sáu tuổi, mặt mày trong trẻo như ngọc, mắt sáng như sao, rõ ràng là người tài trời ban, nhưng hết lần này đến lần khác lại không quan tâm đến đường công danh.
Dạy bảo Lý Dụ đã nhiều năm, thật ra trong lòng Bùi lão gia hiểu rõ hắn không thiết tha với chuyện này, nhưng bản thân ông vẫn hi vọng hắn có thể rạng danh thiên hạ -- Tư chất hắn vốn thông minh, đã gặp qua là không quên được, không giống các công tử thế gia khác, không chịu được khổ, tâm không bình tĩnh, cũng không giống thư sinh nghèo kiến thức nông cạn, bảo thủ không thay đổi, thậm chí chỉ biết liều chết đọc sách.
Dù biết suy nghĩ của Lý Dụ nhưng trong lòng Bùi lão gia vẫn thấy tiếc, cuộc sống thực tế không giống với mộng đẹp, nếu ép buộc hắn đi thi thì thế nào? Hắn đã không muốn thì không có cách...
Mà thôi mà thôi...
Bùi lão gia âm thầm thở dài một hơi, "Bây giờ con đã có suy nghĩ của mình, ta cũng không miễn cưỡng con, chỉ cần trong lòng con hiểu rõ là được rồi."
Giờ phút này Lý Dụ không rõ trong lòng mình có cảm giác gì nữa, có điều thấy thái độ của Bùi lão gia, trong lòng hắn đau xót không chịu nổi, đây là lần đầu tiên hắn hơi dao động với quyết định của mình...
******
"Đệ có chuyện gì vậy?"
Lý Dụ dùng bữa trưa ở Bùi phủ, hiện giờ trong lòng Bùi Hạo đang lo lắng không biết làm cách nào sớm rước tiểu nương tử của mình về nhà, ngay cả tâm trạng chạy ra ngoài y cũng không có.
Lúc này Lý Dụ cũng không nói buồn phiền trong lòng mình ra, đối mặt với huynh đệ tốt từ trước đến giờ hiếm khi hắn không đùa cợt mà thẳng thắn thành thật nói: "Hạo ca, huynh nói xem có phải đệ..."
Nhưng cuối cùng Lý Dụ vẫn luôn là người động kinh thích chỉnh người, lời còn chưa dứt, hắn nhìn Bùi Hạo nửa tỉnh nữa mê đối diện, chính hắn sâu sắc cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, hắn đảo mắt một cái rồi vội vàng đổi giọng: "Hạo ca, chắc huynh đã nói chuyện với Bùi gia gia và Bùi nãi nãi rồi nhỉ, lúc nào thì đến Tô gia cầu thân đây?"
Tuy Bùi Hạo là người thô tục nhưng nội tâm y rất kín đáo, đợt thi Hương lần này lão gia tử nhà y vẫn tức giận đến bây giờ, sao y lại không biết? Nhưng mà cuối cùng vẫn là huynh đệ, hắn không nói y cũng không miễn cưỡng hắn, dù sao phương diện này trong mắt y, y không có lập trường gì đáng nói...
"Tổ phụ và Tổ mẫu đã đồng ý, hai người đã viết thư cho phụ thân và mẫu thân của ta ở Tri Châu, đợi đến sau Trung Thu, bọn họ sẽ chính thức đến Tô gia cầu thân."
Trước kia Bùi phụ phụng mệnh đến Tri Châu nhậm chức Thái Thú, hôm nay tân triều vừa được hình thành, triều đình thiếu hụt nhân tài, Hạ Cảnh Đế rất cần các triều thần đắc lực trung thành với mình, mà Bùi phụ ở nơi xa xôi kia là lựa chọn tốt nhất, chuyện Bùi phụ được điều về kinh trong lòng mấy nhà thân thiết đều biết rõ.
"Vậy đệ chúc mừng Hạo ca, có điều bá phụ bá mẫu..." Không để Bùi Hạo đắc ý cười khoe hàm răng sáng lóa, Lý Dụ kiềm chế không được đả kích y.
Từ xưa đến nay trong sĩ nông công thương, Tô gia là thương hộ, tuy gia sản nghìn vạn, nhưng miệng lưỡi thế gian trơ trẽn, mấy người miệng đầy liêm sỉ lễ nghĩa thì càng quá mức, mặc dù Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân không để bụng, song chuyện hôn nhân đại sự phải theo ý phụ mẫu, lời của mai mối, nếu như Bùi đại nhân và Bùi phu nhân không thích, thì hôn sự này...sợ rằng sẽ khó khăn.
Quả nhiên, Lý Dụ vừa nói xong, ý cười trên mặt Bùi Hạo đã biến mất không thấy tâm hơi, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, con ngươi đen như bồ đào bỗng chốc bị mây đen phủ kín, "Người, Bùi Hạo ta nhất định phải lấy được!"
Nhưng mà, có qua có lại mới toại lòng nhau, tròng mắt Bùi Hạo quét qua Lý Dụ, "Mấy ngày trước nghe tổ mẫu ta nói nhà Lão tam đã bắt đầu được mai mối cho đệ ấy rồi, khi nào rảnh ta sẽ nói với gia gia nuôi và nãi nãi nuôi, chuyện tốt như thế không thể quên đệ được."
Không hiểu tại sao, trước mắt Lý Dụ bỗng hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, thật kỳ lạ, khóe miệng hắn nhếch lên cười xạn lạn, "Được thôi."
Dù sao tới lúc đó hắn tìm cớ lướt qua là được, hắn không giống với vị trước mắt này, y dám bỏ nhà chạy khắp trời nam biển bắc nên không biết loại chuyện này hắn đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần ra ngoài hỏi thăm một chút là biết thanh danh chơi bời hàng đêm của Lý nhị thiếu, thử hỏi có nhà đàng hoàng nào đem tiểu cô nương mà mình dày công che chở gả cho hắn chứ? Lại nói, nếu có phụ mẫu muốn bán con như vậy thì căn bản không thể đến trước mặt hắn.
Vì thế, nói tóm lại, chuyện bức hôn đối với Lý Dụ gần mười sáu tuổi vốn không phải là chuyện quan trọng, hắn cũng không phải là hòn ngọc quý Bùi Hạo phải gánh vác sứ mạng duy trì hương khói đời sau của Bùi phủ, nhà hắn có đến tám huynh đệ, chỉ cần một người tùy tùy tiện tiện sinh một tên tiểu tử thì hương khói hưng thịnh vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook