Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta
-
Chương 34
Mới chớp mắt mà đã sắp bước sang năm mới rồi, bởi vì sang năm Tô gia liên tiếp gả hai nữ nhi, năm nay Tô Phụ đã hạn chế ra ngoài buôn bán, một lòng ở nhà đón năm mới với ba nữ nhi.
Đêm ba mươi, người hầu Tô gia đã treo lồng đèn lên từ sớm, lúc màn đêm buông xuống thì Tô gia đã giăng đèn kết hoa, rực rỡ nhộn nhịp hơn những năm trước nhiều, mặt mày mọi người trong phủ đều tươi cười vui vẻ, ngay cả bước đi cũng vô cùng phấn chấn, dù gì thì tiểu thư nhà bọn họ, một người gả tới Bùi phủ, một người tương lai sẽ là Phụ chính vương phi, đương nhiên bọn họ cảm thấy, người hầu quý nhờ chủ.
Bữa cơm tất niên hôm nay bày ở Yêu Nguyệt Các, Đại tỷ Tô Nhược U dẫn hai muội muội cùng xuống bếp làm ba món ăn, một là cá hấp cách thủy ngụ ý mỗi năm đều dư giả, hai là bánh bao tứ hỉ, ngụ ý một năm viên mãn thuận thuận lợi lợi, ba là canh gà ngụ ý cát tường như ý, đương nhiên còn có một nhà bốn người bọn họ cùng quây quần gói sủi cảo.
"Cha, người mau nếm thử tay nghề của con đi, con đã bận rộn hơn nửa ngày lận đó." Người nói chuyện mặc một bộ váy màu tím nhạt điểm những cánh hoa nhỏ, bên ngoài khoát áo choàng bông thêu bươm bướm ngắn tay, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi híp lại, không biết có bao nhiêu đáng yêu, người này không ai khác chính là Tiểu muội Tô Nhược Nhị.
"Ồ!" Tô Phụ vừa nhấc đũa lên vừa mỉm cười, "Món này là nữ nhi bảo bối của ta làm à? Ta phải nếm thử mới được."
Tô Nhược Nhị vội vàng chỉ chỉ, "Cha, món này là cá hấp cách thủy, con đã bốc hành đấy, còn đây là bánh bao tứ hỉ con đã trộn nhân, còn đây là canh gà, ừm..." Không tìm được từ gì có thể nói nữa, tròng mắt Tô Nhược Nhị đảo một vòng xấu hổ nói: "Canh gà này con giúp thử vị ạ."
Nàng vừa dứt lời, không chỉ có Tô phụ mà ngay cả Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết đều kiềm lòng không được bật cười.
Tô Nhược Nhị sờ sờ mũi, đôi môi nhỏ nhắn chu ra không hài lòng, "Cha và đại tỷ nhị tỷ đều rất xấu, con chỉ là không thích biểu hiện mà thôi.
"Đúng đúng đúng." Tiểu nữ nhi đáng yêu như thế hai mắt Tô phụ cười híp lại như vầng trăng khuyết rồi yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng, "Cha sai rồi, sao Nhị Nhi của cha có thể không làm gì được chứ? Do U Nhi và Tuyết Nhi chịu khó hơn một chút thôi nhỉ?"
Nói xong ông nhìn về phía Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết, trong mắt tràn đầy yêu thương và tự hào.
"Cha..." Không vui vì bị cha trêu gẹo, Tô Nhược Nhị ôm lấy cánh tay ông làm nũng, "Đại tỷ và Nhị tỷ sẽ không bắt nạt muội giống cha đúng không, Đại tỷ, nhị tỷ?"
"Đúng là muội hơi lười một chút, nhưng cũng may trong Vương phủ không thiếu đầu bếp nấu ăn ngon, có lẽ Vương gia không cần tiểu muội vào bếp nấu cơm cho người ăn đâu." Nhìn một màn trước mắt, trong lòng Tô Nhược Tuyết hết sức vui vẻ, hiếm khi nàng có tâm trạng trêu ghẹo muội muội.
Nhân dịp lễ mừng năm mới nên hôm nay Tô Nhược Tuyết mặc áo choàng lông thỏ nhỏ ngắn tay màu đỏ thêu hoa mai, bên trong là làn váy màu đinh hương thêu hoa mạ vàng, từng sợi lông thỏ trắng như tuyết không lẫn tạp chất càng làm nổi bật vẻ trong trẻo như hồng mai của nàng nhưng vẫn không mất khí khái.
Đây là cái tết thứ hai sau khi nàng trọng sinh, năm đầu tiên vẫn còn nhiều nghi hoặc bất an, song năm nay Đại tỷ và Tiểu muội đều đã tìm được nơi nương tựa, phụ thân vẫn khỏe mạnh an khang, sau này chắc chắn phụ thân sẽ rất khổ sở khi Đại tỷ và Tiểu muội xuất giá, cũng may còn có nàng, nàng sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc phụ thân và quản lý ngôi nhà trống trải này.
"Đại tỷ, tỷ xem Nhị tỷ ghét bỏ muội kìa..." Tô Nhược Nhị tranh thủ quay sang cầu cứu đại tỷ cũng chuẩn bị xuất giá như mình.
Bởi vì Tô mẫu mất sớm, tuy ba tỷ muội Tô gia là sinh ba nhưng tính tình Tô Nhược U chính chắn, bình thường nàng rất yêu thương chăm sóc hai muội muội, Đại tỷ như mẫu thân cho nên dù là Tô Nhược Tuyết võ công cao cường hay Tô Nhược Nhị yêu kiều nghịch ngợm cũng đều rất kính trọng Đại tỷ Tô Nhược U.
Thế nhưng nữ nhi rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhi, lần này Tô Nhược Nhị gọi nhầm người rồi, Tô Nhược U chỉ bình tĩnh nhìn nàng không tiếp lời, hiển nhiên là không muốn "Tự rước họa."
Tô Nhược Nhị biết cầu cứu vô vọng nên quấn lấy Tô phụ, "Cha, cha xem Đại tỷ và Nhị tỷ kìa..."
Bữa cơm này, do có Tô Nhược Nhị hoạt bát vừa làm nũng vừa pha trò nên nửa canh giờ dùng cơm nhanh chóng kết thúc, sau khi nha hoàn dọn đồ ăn thừa xong xuôi Tô Nhược Nhị còn ầm ĩ đòi chơi bài diệp tử, ba tỷ muội Tô gia cộng thêm Tô phụ vừa đúng bốn người.
"Cha, người cũng biết Như Ý phường của con có chút xíu không kiếm được bao nhiêu tiền, cha hiểu ý con mà đúng không ạ?"
Đợi đến khi nha hoàn lấy bài diệp tử ra, Tô Nhược Nhị liền la hét muốn Tô phụ ngồi tay trên của mình, lúc này nàng không hề kiêng kỵ bày ra khuyết điểm của mình khiến Tô phụ cười ha ha, ngay cả Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết cũng không có cách nào với tiểu vô lại này cả.
"Được được được, cha có rất nhiều tiền, Nhị Nhi muốn tờ nào chỉ cần nháy mắt ra hiệu là được rồi, cha sẽ không từ chối." Dứt lời ông mỉm cười nhìn hai nhi nữ còn lại, "Đến lúc đó U Nhi và Tuyết Nhi cũng đừng khách sáo, chỉ cần ra hiệu cho cha, cha cam đoan sẽ đưa không chút do dự."
Hôm nay Tô Nhược U mặc một áo khoát lông chồn nhỏ thêu hoa hải đường, bởi vì lời hứa của Tô phụ mà đôi mắt hoa đào ngập tràn vui mừng, "U Nhi cảm ơn cha."
Tô Nhược Tuyết cũng không khách sáo, nàng mỉm cười gật đầu trêu ghẹo " Đã như vậy thì cha mau bảo Lưu thúc thúc đi khố phòng lấy ngân phiếu đi, nếu không con sợ đêm dài cha không đủ tiền chơi mất."
"Nhị tỷ nói đúng đó." Tô Nhược Nhị vội vàng phụ họa, "Chúng ta còn phải đón giao thừa nữa."
Tô phụ cười to quay sang dặn người hầu cận, "Lưu thúc, thúc nghe thấy chưa? Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư quyết tâm muốn ta lỗ vốn, thúc mau đến khố phòng lấy ngân phiếu đi, hôm nay chỉ cần ta còn vốn thì không kết thúc được đâu."
Lưu Thành là đại thúc hầu hạ Tô phụ, ông đã đi theo Tô phụ từ An Dương đến Kinh thành, bây giờ là Đại quản gia của Tô gia, có thể nói là nhìn các tỷ muội Tô gia lớn lên, vốn dĩ sau bữa tối Tô phụ đã cho ông lui xuống nghỉ ngơi nhưng ông vẫn nhất định ở lại, bây giờ nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hạnh phúc của bốn người Tô gia, trong lòng ông cũng không ngăn được vui vẻ.
"Dạ, lão gia, lão nô đi ngay đây, nhất định lão nô sẽ không để ba vị tiểu thư thất vọng."
Ngoài cửa sổ không biết tuyết rơi từ lúc nào, hơn nữa còn rơi rất nhiều giống như lông ngỗng bay trắng trời, mới chớp mắt đã phủ đầy mặt đất.
Cách ô cửa sổ, bên trong Yêu Nguyệt Các ấm áp như xuân, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói trong vắt dễ nghe, khiến cả căn phòng càng thêm ấp áp vui vẻ.
Tô phụ cố hết sức nhường bài, vừa qua giờ Tý không bao lâu mà xấp ngân phiếu trước mặt ông đã trống rỗng.
"Được rồi, không còn sớm nữa, ngân phiếu của cha đã thua hết, sáng mai chúng ta chơi tiếp, bây giờ các con đi ngủ đi."
Dưới sự dạy bảo của Vương ma ma, từ xưa đến nay ba tỷ muội Tô gia đều giữ thói quen ngủ sớm dậy sớm, hôm nay do đón giao thừa nên mới thức khuya như vậy, Tô phụ vừa dứt lời các nàng cũng dừng tay.
"Hôm nay Nhị tỷ thắng nhiều ngân phiếu nhất, muội mặc kệ, sáng mai muội chắc chắn sẽ lấy lại!" Đôi mắt to của Tô Nhược Nhị trừng hết mức, miệng vẫn luôn không phục.
Hôm nay Tô Nhược Tuyết rất may mắn, tất cả tiền trên bàn ngoại trừ Đại tỷ thắng một ít, số còn lại đều vào túi của nàng, thấy vẻ mặt Tô Nhược Nhị nàng còn trêu thêm, "Được, có người cho ta tiền cớ sao ta lại không lấy?"
Tô Nhược Nhị: "..." Nhị tỷ, tỷ thật sự là Nhị tỷ kiệm lời ít nói của muội sao?
Đêm ba mươi, người hầu Tô gia đã treo lồng đèn lên từ sớm, lúc màn đêm buông xuống thì Tô gia đã giăng đèn kết hoa, rực rỡ nhộn nhịp hơn những năm trước nhiều, mặt mày mọi người trong phủ đều tươi cười vui vẻ, ngay cả bước đi cũng vô cùng phấn chấn, dù gì thì tiểu thư nhà bọn họ, một người gả tới Bùi phủ, một người tương lai sẽ là Phụ chính vương phi, đương nhiên bọn họ cảm thấy, người hầu quý nhờ chủ.
Bữa cơm tất niên hôm nay bày ở Yêu Nguyệt Các, Đại tỷ Tô Nhược U dẫn hai muội muội cùng xuống bếp làm ba món ăn, một là cá hấp cách thủy ngụ ý mỗi năm đều dư giả, hai là bánh bao tứ hỉ, ngụ ý một năm viên mãn thuận thuận lợi lợi, ba là canh gà ngụ ý cát tường như ý, đương nhiên còn có một nhà bốn người bọn họ cùng quây quần gói sủi cảo.
"Cha, người mau nếm thử tay nghề của con đi, con đã bận rộn hơn nửa ngày lận đó." Người nói chuyện mặc một bộ váy màu tím nhạt điểm những cánh hoa nhỏ, bên ngoài khoát áo choàng bông thêu bươm bướm ngắn tay, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi híp lại, không biết có bao nhiêu đáng yêu, người này không ai khác chính là Tiểu muội Tô Nhược Nhị.
"Ồ!" Tô Phụ vừa nhấc đũa lên vừa mỉm cười, "Món này là nữ nhi bảo bối của ta làm à? Ta phải nếm thử mới được."
Tô Nhược Nhị vội vàng chỉ chỉ, "Cha, món này là cá hấp cách thủy, con đã bốc hành đấy, còn đây là bánh bao tứ hỉ con đã trộn nhân, còn đây là canh gà, ừm..." Không tìm được từ gì có thể nói nữa, tròng mắt Tô Nhược Nhị đảo một vòng xấu hổ nói: "Canh gà này con giúp thử vị ạ."
Nàng vừa dứt lời, không chỉ có Tô phụ mà ngay cả Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết đều kiềm lòng không được bật cười.
Tô Nhược Nhị sờ sờ mũi, đôi môi nhỏ nhắn chu ra không hài lòng, "Cha và đại tỷ nhị tỷ đều rất xấu, con chỉ là không thích biểu hiện mà thôi.
"Đúng đúng đúng." Tiểu nữ nhi đáng yêu như thế hai mắt Tô phụ cười híp lại như vầng trăng khuyết rồi yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng, "Cha sai rồi, sao Nhị Nhi của cha có thể không làm gì được chứ? Do U Nhi và Tuyết Nhi chịu khó hơn một chút thôi nhỉ?"
Nói xong ông nhìn về phía Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết, trong mắt tràn đầy yêu thương và tự hào.
"Cha..." Không vui vì bị cha trêu gẹo, Tô Nhược Nhị ôm lấy cánh tay ông làm nũng, "Đại tỷ và Nhị tỷ sẽ không bắt nạt muội giống cha đúng không, Đại tỷ, nhị tỷ?"
"Đúng là muội hơi lười một chút, nhưng cũng may trong Vương phủ không thiếu đầu bếp nấu ăn ngon, có lẽ Vương gia không cần tiểu muội vào bếp nấu cơm cho người ăn đâu." Nhìn một màn trước mắt, trong lòng Tô Nhược Tuyết hết sức vui vẻ, hiếm khi nàng có tâm trạng trêu ghẹo muội muội.
Nhân dịp lễ mừng năm mới nên hôm nay Tô Nhược Tuyết mặc áo choàng lông thỏ nhỏ ngắn tay màu đỏ thêu hoa mai, bên trong là làn váy màu đinh hương thêu hoa mạ vàng, từng sợi lông thỏ trắng như tuyết không lẫn tạp chất càng làm nổi bật vẻ trong trẻo như hồng mai của nàng nhưng vẫn không mất khí khái.
Đây là cái tết thứ hai sau khi nàng trọng sinh, năm đầu tiên vẫn còn nhiều nghi hoặc bất an, song năm nay Đại tỷ và Tiểu muội đều đã tìm được nơi nương tựa, phụ thân vẫn khỏe mạnh an khang, sau này chắc chắn phụ thân sẽ rất khổ sở khi Đại tỷ và Tiểu muội xuất giá, cũng may còn có nàng, nàng sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc phụ thân và quản lý ngôi nhà trống trải này.
"Đại tỷ, tỷ xem Nhị tỷ ghét bỏ muội kìa..." Tô Nhược Nhị tranh thủ quay sang cầu cứu đại tỷ cũng chuẩn bị xuất giá như mình.
Bởi vì Tô mẫu mất sớm, tuy ba tỷ muội Tô gia là sinh ba nhưng tính tình Tô Nhược U chính chắn, bình thường nàng rất yêu thương chăm sóc hai muội muội, Đại tỷ như mẫu thân cho nên dù là Tô Nhược Tuyết võ công cao cường hay Tô Nhược Nhị yêu kiều nghịch ngợm cũng đều rất kính trọng Đại tỷ Tô Nhược U.
Thế nhưng nữ nhi rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhi, lần này Tô Nhược Nhị gọi nhầm người rồi, Tô Nhược U chỉ bình tĩnh nhìn nàng không tiếp lời, hiển nhiên là không muốn "Tự rước họa."
Tô Nhược Nhị biết cầu cứu vô vọng nên quấn lấy Tô phụ, "Cha, cha xem Đại tỷ và Nhị tỷ kìa..."
Bữa cơm này, do có Tô Nhược Nhị hoạt bát vừa làm nũng vừa pha trò nên nửa canh giờ dùng cơm nhanh chóng kết thúc, sau khi nha hoàn dọn đồ ăn thừa xong xuôi Tô Nhược Nhị còn ầm ĩ đòi chơi bài diệp tử, ba tỷ muội Tô gia cộng thêm Tô phụ vừa đúng bốn người.
"Cha, người cũng biết Như Ý phường của con có chút xíu không kiếm được bao nhiêu tiền, cha hiểu ý con mà đúng không ạ?"
Đợi đến khi nha hoàn lấy bài diệp tử ra, Tô Nhược Nhị liền la hét muốn Tô phụ ngồi tay trên của mình, lúc này nàng không hề kiêng kỵ bày ra khuyết điểm của mình khiến Tô phụ cười ha ha, ngay cả Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết cũng không có cách nào với tiểu vô lại này cả.
"Được được được, cha có rất nhiều tiền, Nhị Nhi muốn tờ nào chỉ cần nháy mắt ra hiệu là được rồi, cha sẽ không từ chối." Dứt lời ông mỉm cười nhìn hai nhi nữ còn lại, "Đến lúc đó U Nhi và Tuyết Nhi cũng đừng khách sáo, chỉ cần ra hiệu cho cha, cha cam đoan sẽ đưa không chút do dự."
Hôm nay Tô Nhược U mặc một áo khoát lông chồn nhỏ thêu hoa hải đường, bởi vì lời hứa của Tô phụ mà đôi mắt hoa đào ngập tràn vui mừng, "U Nhi cảm ơn cha."
Tô Nhược Tuyết cũng không khách sáo, nàng mỉm cười gật đầu trêu ghẹo " Đã như vậy thì cha mau bảo Lưu thúc thúc đi khố phòng lấy ngân phiếu đi, nếu không con sợ đêm dài cha không đủ tiền chơi mất."
"Nhị tỷ nói đúng đó." Tô Nhược Nhị vội vàng phụ họa, "Chúng ta còn phải đón giao thừa nữa."
Tô phụ cười to quay sang dặn người hầu cận, "Lưu thúc, thúc nghe thấy chưa? Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư quyết tâm muốn ta lỗ vốn, thúc mau đến khố phòng lấy ngân phiếu đi, hôm nay chỉ cần ta còn vốn thì không kết thúc được đâu."
Lưu Thành là đại thúc hầu hạ Tô phụ, ông đã đi theo Tô phụ từ An Dương đến Kinh thành, bây giờ là Đại quản gia của Tô gia, có thể nói là nhìn các tỷ muội Tô gia lớn lên, vốn dĩ sau bữa tối Tô phụ đã cho ông lui xuống nghỉ ngơi nhưng ông vẫn nhất định ở lại, bây giờ nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hạnh phúc của bốn người Tô gia, trong lòng ông cũng không ngăn được vui vẻ.
"Dạ, lão gia, lão nô đi ngay đây, nhất định lão nô sẽ không để ba vị tiểu thư thất vọng."
Ngoài cửa sổ không biết tuyết rơi từ lúc nào, hơn nữa còn rơi rất nhiều giống như lông ngỗng bay trắng trời, mới chớp mắt đã phủ đầy mặt đất.
Cách ô cửa sổ, bên trong Yêu Nguyệt Các ấm áp như xuân, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói trong vắt dễ nghe, khiến cả căn phòng càng thêm ấp áp vui vẻ.
Tô phụ cố hết sức nhường bài, vừa qua giờ Tý không bao lâu mà xấp ngân phiếu trước mặt ông đã trống rỗng.
"Được rồi, không còn sớm nữa, ngân phiếu của cha đã thua hết, sáng mai chúng ta chơi tiếp, bây giờ các con đi ngủ đi."
Dưới sự dạy bảo của Vương ma ma, từ xưa đến nay ba tỷ muội Tô gia đều giữ thói quen ngủ sớm dậy sớm, hôm nay do đón giao thừa nên mới thức khuya như vậy, Tô phụ vừa dứt lời các nàng cũng dừng tay.
"Hôm nay Nhị tỷ thắng nhiều ngân phiếu nhất, muội mặc kệ, sáng mai muội chắc chắn sẽ lấy lại!" Đôi mắt to của Tô Nhược Nhị trừng hết mức, miệng vẫn luôn không phục.
Hôm nay Tô Nhược Tuyết rất may mắn, tất cả tiền trên bàn ngoại trừ Đại tỷ thắng một ít, số còn lại đều vào túi của nàng, thấy vẻ mặt Tô Nhược Nhị nàng còn trêu thêm, "Được, có người cho ta tiền cớ sao ta lại không lấy?"
Tô Nhược Nhị: "..." Nhị tỷ, tỷ thật sự là Nhị tỷ kiệm lời ít nói của muội sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook