Mặt trời lên cao, ánh nắng rạng rỡ, tiếng đọc sách rầm rì vui tươi vang lên khắp trong Thái Học viện, một khung cảnh xán lạn phấn khởi.

Lý phu tử tay cầm quyển sách, vỗ về chòm râu hoa râm, bước chân đi qua đi lại trên học đường. Bỗng dưng, ông ta phát hiện hàng ghế phía sau có một thân ảnh vùi đầu ngủ gục, đáy mắt ông ta chợt lóe lên, bước nhanh tới vỗ vỗ lên đầu người nọ, nghiêm khắc nói: “Một ngày bắt đầu từ giờ Dần, sao ngươi có thể lãng phí thời gian tốt đẹp như thế này?!”

Toàn bộ học đường đều yên tĩnh, trả lời phu tử chỉ có một hồi tiếng ngáy kinh thiên động địa vang lên, tiếng đọc bài diễn cảm nghiêm túc vừa rồi cứ như thế mà bị che lấp đi.

Lý phu tử sắc mặt âm u, duỗi tay đẩy đẩy người nọ, “Thư đường là chỗ để cho ngươi ngủ hay sao?”. truyện tiên hiệp hay

Người nọ nửa mộng nửa tỉnh, chép chép miệng, âm thanh ngọt ngào như nước ngó sen, “Ưm… Tướng công, khi nào chúng ta mới có thể thành thân?”

……

……

……

Bốn phía lặng ngắt như tờ, một số nam đệ tử trẻ tuổi che miệng cười hì hì, nhóm nữ đệ tử thì đỏ bừng khuôn mặt, cúi đầu thẹn thùng.

Lý phu tử đã không thể nhịn được nữa, quất cây thước kẻ lên trên bàn gỗ, “Còn ra thể thống gì?!”


Người nọ đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.

Lý phu tử giận tím mặt, “Ngươi đứng lên cho ta!”

Mộ Dung Hổ chậm rì rì mà đứng dậy.

“Đọc lại đoạn thứ chín Kinh Thi, đọc không được thì ra ngoài diện bích!”

“Mười cân?” Mộ Dung Hổ vẻ mặt mê mang nghiêng đầu, khoé miệng còn dính một vệt nước miếng chảy xuống, “Mười cân thịt heo hay là phèo vậy?”

Học đường có tiếng khùng khục cố nín cười, Lý phu tử lại hung hăng gõ thước, “Yên lặng!”

Ông ta quay đầu lại đánh giá Mộ Dung Hổ từ đầu đến cuối một lần, hơi híp mắt nói: “Ngươi nhìn rất lạ mặt, là mới nhập học hôm nay à?”

Câu này thì Mộ Dung Hổ lại hiểu, cười khanh khách, đáp: “Phu tử, ta không phải tới đi học, ta tới tìm tướng công của ta.”

Phu tử khóe miệng co rút, ánh mắt quét một vòng trong học đường, nghiêm mặt nói: “Trong các ngươi, ai là tướng công của nàng ta?”

“……” Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, không ai trả lời.


“Vi sư hỏi lại một lần, vị cô nương này là từ đâu ra?”

Tiết Cẩm Vân từ trong đám người chậm rãi đứng lên, đỏ mặt tía tai, “…… Là ta.”

“Cẩm Vân?” Lý phu tử lộ vẻ mặt nghi ngờ, “Vì sao vi sư chưa từng nghe nói đến việc ngươi đã thành thân?”

Tiết Cẩm Vân thẹn thùng, “Đệ tử và nàng ấy có hôn ước, nhưng chưa chính thức thành thân.”

“À.” Lý phu tử gật gật đầu, cũng không muốn tiếp tục theo đuổi chuyện này nữa, xua xua tay nói: “Thôi, đã là như thế, ngươi bảo gia đinh đưa nàng ta về phủ tướng quân đi thôi, không được ở đây quấy rối nữa!”

“Dạ, phu tử.” Tiết Cẩm Vân quay đầu lại đưa mắt ra hiệu với Mộ Dung Hổ, còn không mau đi đi!

Mộ Dung Hổ uất ức mếu máo, không chịu dịch bước.

Tiết Cẩm Vân đành phải tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Ngoan đi, ngày mai đưa nàng đến Ngự Hương lâu ăn vịt quay mơ chua.”

“…Ưm.”

“Nghe lời đi.”

“Còn thêm bánh hoa quế nữa!”

“ Được.”

Mộ Dung Hổ lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương