Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y
-
Chương 4-2
Nàng còn chưa dứt lời, vừa nói vừa chế trụ bàn tay to đang làm loạn. Không đợi, Nhiếp Thư Thần xoay người quay đầu nàng lại hướng về phía mình. Sở Nhụy nhất thời thở gấp một hơi.
"Gia......Chàng làm sao vậy?" Nàng kinh sợ, lắp bắp hỏi:"Thiền,....Thiền phu nhân.... ....Cô nương ấy"
"Trước tiên nàng hãy lo cho bản thân mình đi! Về sao trừ gia ra, những người khác.... ..." Nhiếp Thư Thần hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn vừa yêu vừa giận này, mơ hồ không rõ nói một tiếng:" Nàng thiếu lo lắng cho ta."
Người nam nhân này nói không đúng, không biết là thưởng hay là phạt nàng nữa, như thế đem nàng ép buộc, mà địa điểm là ở trên bàn nữa chứ!
Ngay ở trên bàn, ngay cả quần áo còn cũng không cởi, liền đưa vật cứng rắn tiến vào trong nàng, từng chút đâm vào hoa tâm non mịn của nàng.
Nàng vừa thẹn thùng, vừa vội,..... Không đám lên tiếng! Nha hoàn của Thiền phu nhân còn đang đợi ở bên ngoài.
Hắn vừa vào liền động thân một cái tiến vào vách tường của nàng, nàng lập tức mê mang, thân hình vừa chua xót liền bị khoái cảm đoạt lấy.
"Ngô......" Nàng cắn môi dưới, âm thanh rên rĩ rất nhỏ, nhưng lại không nhịn được, vươn bàn tay trắng tuyết gắt gao ôm cổ của Nhiếp Thư Thần, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của hắn.
Nhiếp Thư Thần nhìn thấy nàng nhẫn nhịn khó chịu, liền cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi gắn bó triền miên với đầu lưỡi của nàng, giống như cũng không muốn nàng rên lên.
Đem đôi chân thon dài của nàng để trên vai mình, thân thể cao lớn áp sáp thân thể của nàng, hận không thể đem nàng hòa vào trong cơ thể của mình.
Sở Nhụy bị hắn đặt ở trên bàn, xương sống thắt lưng đều đau, cả người giống như bị nghiền nát, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Người nam nhân này sức lực thật là vô hạn, ở trên bàn làm xằng làm bậy đến trời sáng cũng có khả năng, sức lực sao lại tốt như vậy? Vì thế nàng liền chủ động ngồi trên trên người Nhiếp Thư Thần, hoa tâm liền co rút lại, buộc hắn nhanh chống kết thúc.
Nàng chưa bao giờ chủ động, mang đến cảm giác mất hồn trước nay chưa từng có, làm Nhiếp Thư Thần càng thêm điên cuồng.
"A......" Nàng bị hắn đùa giỡn, sắc mặt đỏ ửng, một đôi mắt mê mang trong phút chốc lưng trắng tuyết, vật nam tính hung hăng ra vào cơ thể của mình, khoái cảm đạt tới hạn.
Mấy lần sao, vật nam tính chôn thật sâu vào trong hoa tâm của nàng, bàn tay to dùng sức ấn nụ hoa của nàng, mới bắn vào cơ thể của nàng.
Cuối cùng cũng xong, hắn nên vừa lòng rồi chứ?
Sở Nhụy nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn thở gấp, âm thanh tựa hồ có chút mệt mỏi.
Không đoán ra được, Nhiếp Thư Thần rời khỏi cơ thể của nàng, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn nàng giọng nói căm hận:"Nàng thực ra càng ngày càng có năng lưc."
Sở Nhụy cúi đầu, chột dạ không đám nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé lấy quần áo che lại cảnh xuân vô hạn.
Nhiếp Thư Thần thoạt nhìn rất căm tức, mặc quần áo xong cũng không để ý tới nàng, đi nhanh mở cửa ra bên ngoài.
"Gia! Thiền phu nhân đang chờ gia đi đâu vậy." Nha hoàn ở ngoài cửa nhìn thấy, vô cùng phấn khởi đi theo sao lên tiếng nói sợ người khác không biết chuyện này.
Tiểu Liên Bồng tức giận gậm chân, mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy bên trong liền hoảng hốt.
"Phu nhân?" Buổi tối hôm nay sao lại thế này? Gia, vừa rồi mặt đen kịt ra khỏi phòng, Nhụy phu nhân quần áo thì mặc một nữa ngồi ở trên bàn? Hai người này vừa làm gì thế không biết.
"Ta không sao, đừng ồn ào, đem chỉ thêu đến đây cho ta?" Sở Nhụy sửa lại mái tóc, ngón tay hướng tới Tiểu Liên Bồng lấy, ở ngoài mặt thì không có chuyện gì nhưng thật ra trong lòng trách thầm.
Người nam nhân này một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, chẵng lẽ sợ nàng giống với Thiền phu nhân kia nũng nịu, một hơi không thấy chạm vào tim đập mạnh?
Khụ! Loại sự tình này nàng cảm thấy khả năng không lớn.
Nàng cái gì cũng kém hơn so với Thiền phu nhân, nhưng sức khỏe thì hơn hẳn,
Nàng từ nhỏ ở trong cung, mùa đông khắc nghiệt ở trong Cục Y Hoán giặt quần áo, ngày hè nắng chói chang là lúc các phi tầng được sủng ái nhất nghĩ ra một suy nghĩ lạ, ngày đêm thấp đèn ho người ta viết "Tơ vàn vũ y."....Nàng còn cái gì chưa từng khổ qua chứ?
Cho dù người nam nhân này ở trên giường giống như hổ báo, xuống giường tính tình khó lường, nàng còn phải ung dung đối phó, cũng không biết Thiền phu nhân kia yếu đuối sao có thể chịu được?
Ngẫm nghĩ lại còn cưới Mẫn Vinh quận chúa làm chính thê, thân thế hiển hách, cùng bản thân nàng khác một trời một vực, nàng này về là lập ngai vị thái tử, đoán chừng thổi cũng không dùng được.
Sở Nhụy tim đập mạnh và loan nhịp nhìn về gối thêu trước mắt, kinh bỉ bản thân nàng suy nghĩ loạn.
Vô luận là kim chi ngọc diệp quận chúa, vẫn phải chịu Nhiếp Thư Thần thích Thiền phu nhân, các nagf nhận đãi ngộ này cũng là tự nhiên, cùng nàng cung nữ quan bất đồng nàng cần gì phải lo lắng cơ chứ?
Nàng ngày đêm lo lắng, hoàng hậu nương nương vì Cảnh gia rửa sạch oan tình.
Nhớ tới nương nương năm xưa nàng tận lực hầu hạ năm năm, kết quả còn không phải đem nàng thành lễ vật thưởng đi sao?
Mỗi khi nhớ tới Sở Nhụy cảm thấy trong lòng rất buồn.
Nàng sẽ không để nàng ta vứt bỏ nàng một lần nữa, vận mệnh là của mình nhất định phải yêu thương bản thân mình.
Bởi vì nàng muốn thay Cảnh gia từ trên xuống dưới già trẻ lớn nhỏ hơn bảy mươi người còn sống.
Chỉ cần nàng còn sống nàng sẽ thay họ rửa sạch oan tình.
Có một số việc, mình không tìm nó, nó lại tìm mình, ví dụ như phiền toái.....
Sở Nhụy thế nào cũng không hiểu được. Bổng nhiên chính mình là nhân vật bị người ta chỉ trích.
--- ------ ------ ---------Tuyến phân cách---- ------ ------ -----
Mới sáng sớm, nàng bị thuộc hạ của Nhiếp Thư Thần đưa đến đại sảnh. Phía trước là người phía sau cũng là người, như tường đồng vách sắt quay quanh nàng.
Nhiếp Thư Thần ngồi ghế chính giữa của đại sảnh, nhìn qua nét mặt không chút biểu cảm, nhưng Sở Nhụy vẫn nhìn ra được trên gương mặt đều là lạnh lùng.
Nhiếp Thư Thần người này vui giận gì cũng không biểu lộ ra bên ngoài, làm cho người ta không nắm bắt được, cư nhiên cảm xúc biểu lộ ra ngoài chẵng lẽ xảy ra chuyện gì?
"Gia......Chàng làm sao vậy?" Nàng kinh sợ, lắp bắp hỏi:"Thiền,....Thiền phu nhân.... ....Cô nương ấy"
"Trước tiên nàng hãy lo cho bản thân mình đi! Về sao trừ gia ra, những người khác.... ..." Nhiếp Thư Thần hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn vừa yêu vừa giận này, mơ hồ không rõ nói một tiếng:" Nàng thiếu lo lắng cho ta."
Người nam nhân này nói không đúng, không biết là thưởng hay là phạt nàng nữa, như thế đem nàng ép buộc, mà địa điểm là ở trên bàn nữa chứ!
Ngay ở trên bàn, ngay cả quần áo còn cũng không cởi, liền đưa vật cứng rắn tiến vào trong nàng, từng chút đâm vào hoa tâm non mịn của nàng.
Nàng vừa thẹn thùng, vừa vội,..... Không đám lên tiếng! Nha hoàn của Thiền phu nhân còn đang đợi ở bên ngoài.
Hắn vừa vào liền động thân một cái tiến vào vách tường của nàng, nàng lập tức mê mang, thân hình vừa chua xót liền bị khoái cảm đoạt lấy.
"Ngô......" Nàng cắn môi dưới, âm thanh rên rĩ rất nhỏ, nhưng lại không nhịn được, vươn bàn tay trắng tuyết gắt gao ôm cổ của Nhiếp Thư Thần, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của hắn.
Nhiếp Thư Thần nhìn thấy nàng nhẫn nhịn khó chịu, liền cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi gắn bó triền miên với đầu lưỡi của nàng, giống như cũng không muốn nàng rên lên.
Đem đôi chân thon dài của nàng để trên vai mình, thân thể cao lớn áp sáp thân thể của nàng, hận không thể đem nàng hòa vào trong cơ thể của mình.
Sở Nhụy bị hắn đặt ở trên bàn, xương sống thắt lưng đều đau, cả người giống như bị nghiền nát, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Người nam nhân này sức lực thật là vô hạn, ở trên bàn làm xằng làm bậy đến trời sáng cũng có khả năng, sức lực sao lại tốt như vậy? Vì thế nàng liền chủ động ngồi trên trên người Nhiếp Thư Thần, hoa tâm liền co rút lại, buộc hắn nhanh chống kết thúc.
Nàng chưa bao giờ chủ động, mang đến cảm giác mất hồn trước nay chưa từng có, làm Nhiếp Thư Thần càng thêm điên cuồng.
"A......" Nàng bị hắn đùa giỡn, sắc mặt đỏ ửng, một đôi mắt mê mang trong phút chốc lưng trắng tuyết, vật nam tính hung hăng ra vào cơ thể của mình, khoái cảm đạt tới hạn.
Mấy lần sao, vật nam tính chôn thật sâu vào trong hoa tâm của nàng, bàn tay to dùng sức ấn nụ hoa của nàng, mới bắn vào cơ thể của nàng.
Cuối cùng cũng xong, hắn nên vừa lòng rồi chứ?
Sở Nhụy nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn thở gấp, âm thanh tựa hồ có chút mệt mỏi.
Không đoán ra được, Nhiếp Thư Thần rời khỏi cơ thể của nàng, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn nàng giọng nói căm hận:"Nàng thực ra càng ngày càng có năng lưc."
Sở Nhụy cúi đầu, chột dạ không đám nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé lấy quần áo che lại cảnh xuân vô hạn.
Nhiếp Thư Thần thoạt nhìn rất căm tức, mặc quần áo xong cũng không để ý tới nàng, đi nhanh mở cửa ra bên ngoài.
"Gia! Thiền phu nhân đang chờ gia đi đâu vậy." Nha hoàn ở ngoài cửa nhìn thấy, vô cùng phấn khởi đi theo sao lên tiếng nói sợ người khác không biết chuyện này.
Tiểu Liên Bồng tức giận gậm chân, mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy bên trong liền hoảng hốt.
"Phu nhân?" Buổi tối hôm nay sao lại thế này? Gia, vừa rồi mặt đen kịt ra khỏi phòng, Nhụy phu nhân quần áo thì mặc một nữa ngồi ở trên bàn? Hai người này vừa làm gì thế không biết.
"Ta không sao, đừng ồn ào, đem chỉ thêu đến đây cho ta?" Sở Nhụy sửa lại mái tóc, ngón tay hướng tới Tiểu Liên Bồng lấy, ở ngoài mặt thì không có chuyện gì nhưng thật ra trong lòng trách thầm.
Người nam nhân này một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, chẵng lẽ sợ nàng giống với Thiền phu nhân kia nũng nịu, một hơi không thấy chạm vào tim đập mạnh?
Khụ! Loại sự tình này nàng cảm thấy khả năng không lớn.
Nàng cái gì cũng kém hơn so với Thiền phu nhân, nhưng sức khỏe thì hơn hẳn,
Nàng từ nhỏ ở trong cung, mùa đông khắc nghiệt ở trong Cục Y Hoán giặt quần áo, ngày hè nắng chói chang là lúc các phi tầng được sủng ái nhất nghĩ ra một suy nghĩ lạ, ngày đêm thấp đèn ho người ta viết "Tơ vàn vũ y."....Nàng còn cái gì chưa từng khổ qua chứ?
Cho dù người nam nhân này ở trên giường giống như hổ báo, xuống giường tính tình khó lường, nàng còn phải ung dung đối phó, cũng không biết Thiền phu nhân kia yếu đuối sao có thể chịu được?
Ngẫm nghĩ lại còn cưới Mẫn Vinh quận chúa làm chính thê, thân thế hiển hách, cùng bản thân nàng khác một trời một vực, nàng này về là lập ngai vị thái tử, đoán chừng thổi cũng không dùng được.
Sở Nhụy tim đập mạnh và loan nhịp nhìn về gối thêu trước mắt, kinh bỉ bản thân nàng suy nghĩ loạn.
Vô luận là kim chi ngọc diệp quận chúa, vẫn phải chịu Nhiếp Thư Thần thích Thiền phu nhân, các nagf nhận đãi ngộ này cũng là tự nhiên, cùng nàng cung nữ quan bất đồng nàng cần gì phải lo lắng cơ chứ?
Nàng ngày đêm lo lắng, hoàng hậu nương nương vì Cảnh gia rửa sạch oan tình.
Nhớ tới nương nương năm xưa nàng tận lực hầu hạ năm năm, kết quả còn không phải đem nàng thành lễ vật thưởng đi sao?
Mỗi khi nhớ tới Sở Nhụy cảm thấy trong lòng rất buồn.
Nàng sẽ không để nàng ta vứt bỏ nàng một lần nữa, vận mệnh là của mình nhất định phải yêu thương bản thân mình.
Bởi vì nàng muốn thay Cảnh gia từ trên xuống dưới già trẻ lớn nhỏ hơn bảy mươi người còn sống.
Chỉ cần nàng còn sống nàng sẽ thay họ rửa sạch oan tình.
Có một số việc, mình không tìm nó, nó lại tìm mình, ví dụ như phiền toái.....
Sở Nhụy thế nào cũng không hiểu được. Bổng nhiên chính mình là nhân vật bị người ta chỉ trích.
--- ------ ------ ---------Tuyến phân cách---- ------ ------ -----
Mới sáng sớm, nàng bị thuộc hạ của Nhiếp Thư Thần đưa đến đại sảnh. Phía trước là người phía sau cũng là người, như tường đồng vách sắt quay quanh nàng.
Nhiếp Thư Thần ngồi ghế chính giữa của đại sảnh, nhìn qua nét mặt không chút biểu cảm, nhưng Sở Nhụy vẫn nhìn ra được trên gương mặt đều là lạnh lùng.
Nhiếp Thư Thần người này vui giận gì cũng không biểu lộ ra bên ngoài, làm cho người ta không nắm bắt được, cư nhiên cảm xúc biểu lộ ra ngoài chẵng lẽ xảy ra chuyện gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook