Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y
-
Chương 3-2
"Ân...." Ánh mắt nàng khép hờ, cái miệng nhỏ phát ra tiếng yêu kiều mê người, cơ thể mềm mại không xương tựa vào người đàn ông cường tráng.
Nhiếp Thư Thần nghe được âm thanh rên rỉ của nàng trong lòng như có một ngọn lửa bừng cháy, không nhịn được hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhìn nàng vô lực ở dưới người mình.
Bàn tay to lớn xoa lên khuôn mặt trái xoan đỏ ửng của nàng, trên trán lắm tấm mồ hôi, cái miệng nhỏ bị hôn đến sưng đỏ hơi hơi mở ra, ngay cả thở cũng không thông.
Nhiếp Thư Thần không nhịn được lại một lần nữa hôn lên môi của nàng, vật nam tính càng thâm nhập đi sâu vào cơ thể của nàng.
Người nam nhân va chạm mãnh liệt, nhiều lần xâm nhập đến nơi sâu nhất của nữ tính, nắm chặt vòng eo của nàng.
"Nói cho gia, có muốn hay không?" Nhiếp Thư Thần ép hỏi.
"Ân......." Nàng bị hắn va chạm vô thức rên rỉ khóc, đôi gò bông theo động tác hoan ái mà chuyển động lên xuống,....
"Nói.... ....Có muốn hay không?"
"A....Muốn......." Nàng bị hắn làm cho khóc không thành tiếng.
Tiếng thở dốc của người nam nhân cùng với tiếng khóc nức nở nhu nhược của nữ nhân kết hợp tại một chỗ, tia thần trí cuối cùng của Sở Nhụy cũng biến mất, vô ý thức cùng hắn lên đỉnh, đầu lưỡi hai người dây đưa quấn quít với nhau, làm mọi cách yêu thương.
Đêm càng dài, ánh đèn càng sáng khả năng hai người hoan ái càng kịch liệt.
Nàng không chịu nổi, vô lực ngất đi. Hắn mạnh mẽ tiến vào ôm thân thể xinh đẹp vào trong lòng, đem toàn bộ chất lỏng bắn vào hoa tâm của nàng.....
--- ------ ------ ------ -------Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Lúc nàng tỉnh dậy trời cũng đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu qua cơ thể của nàng.
Lông mi thật dài hơi động đậy, Sở Nhụy chậm rải mở mắt ra, ở bên giường xuất hiện một tiểu cô nương, thấy nàng tỉnh dậy, vui mừng bước tới một bước:"Nhụy phu nhân tỉnh rồi."
Tiểu cô nương với gương mặt tròn tròn, trên người mặc y phục màu hồng phấn, tuổi không lớn lắm nhưng lại rất thông minh lanh lợi, hầu hạ nàng, từ khi nàng bước vào Nhiếp phủ, tên nàng cũng rất thú vị, gọi là' Tiểu Liên Bồng'
Tuy toàn thân nàng đều đau, nhưng cũng không có thói quen có người xưng hô mình như vậy, Sở Nhụy nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng nhẹ nhàn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:"Hiện tại.... Là canh mấy rồi?"
"Đã giờ tỵ."
Đã trễ thế này? Nàng ách xì một cái, Sở Nhụy bắt đầu ngồi dậy, vươn cánh tay trắng tuyết bắt đầu kéo chăn, đột nhiên ngây người.
Trên cổ tay lành lạnh, có một chiếc vòng bạch ngọc ở trên tay.
Chiếc vòng kia, được làm từ bạch chưởng bạch ngọc tạo thành, tính chất bạch ngọc trong suốt, thủ công tinh tế, thập phần là tinh xão,.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm nó, không biết từ khi nào nó lại xuất hiện trên cổ tay nàng.
Chẵng lẽ là đêm qua Nhiếp Thư Thần thưởng cho nàng? Trong lòng nhất thời buồn chán, muốn đem chiếc vòng trên tay cở ra, nếu ở trên tay nàng làm vỡ thì không tốt cho lắm.
Nàng thở dài! Dù sao hắn đã cho nàng, nếu mà trả lại rất không biết điều đi a!
Tiểu Liên Bồng còn đang bận rộn thu dọn thứ hỗn độn trong phòng, trong phòng chạy đi chạy lại, trên giường còn có hương vị của người nam nhân.
Đêm qua quần áo hai người quăng loạn xạ, chiếc áo yếm thêu hoa mẫu đơn đỏ thẩm ướt ác cùng với áo trắng người nam nhân, nhìn qua có vài phần triền miên.
"Gia vào triều lúc phu nhân ngủ say, gia nói không cần đánh thức phu nhân dậy."Tiểu Liên Bồng vừa nói vừa vuốt sạch xiêm y.
Sở Nhụy nghe xong, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, tay vớ lấy quần áo, tiểu nha đầu bỗng nhiên:
"A....." Ngạc nhiên nhìn về thứ gì đó.
Nàng cúi đầu xem lại chính mình,.....Trên thân thể trắng tuyết toàn là vết hôn cùng dấu răng, ở những nơi dễ thấy được, thật sự nhìn thấy mà ghê.
Sở Nhụy bỗng chốc hai gò má bừng bừng, trong đầu lặp tức hiện lên tình cảnh đêm hôm qua.
Ai có thể nhận ra được trong mắt mọi người Nhiếp đại nhân là người phúc hậu hiền lành, thực chất là một người phúc hắc vô cùng.
Nàng bị hắn đặt trên giường, ép buộc đằng đẳng hết một đêm, kịch liệt đến như vậy giống như hắn nữa đời người chưa từng hoan ái, chưa từng chạm qua nữ nhân a.
Nàng như thế nào cũng là một khuê nữ, hắn lại không thương hoa tiếc ngọc, nàng mệt mỏi vô lực ngất xỉu đến vài lần.
Bất đắc dĩ nàng không dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, về sau hắn thật sự tận hưởng, nàng chỉ còn lại nữa cái mạng nhỏ.
Không muốn tiểu nha đầu nhận ra nàng ngượng ngùng, Sở Nhụy tay chân nhanh nhẹn tự mặc quần áo, bất kỳ điều gì cũng tự bản thân mình làm không cần người khác giúp đỡ.
Còn tiểu nha đầu này cười cười, chịu khó giúp nàng bưng chậu nước ấm tới trước mặt nàng:"Phu nhân cần rửa mặt trước đi."
"Nga" Khuôn mặt của nàng đỏ lên, cúi đầu dùng khăn ẩm ướt lau mặt,rồi dùng nước muối súc miệng.
Lúc này, ngoài rềm cửa âm thanh không lớn không nhỏ hỏi:"Tiểu Liên Bồng, Nhụy phu nhân đã tỉnh chưa?"
"Đúng vậy, Thân ma ma, phu nhân đã tỉnh rồi." Tiểu Liên Bồng nhanh tay chạy ra ngoài kéo rềm cửa, cho bà đi vào.
''Nhụy phu nhân vừa mới tỉnh," Thân ma ma kia là người hôm qua lại đây thu xếp, trên tay bà có cầm một chén nước màu hồng.
Đến là để đưa điểm tâm sao?
Sở Nhụy mặc giày thêu hoa, vừa mới đứng lên chân liền tê rần, âm thầm rên rỉ, toàn thân bủn rủn vô lực, nhất là lưng không thể đứng dậy được, nàng chau mày ngẩn đầu, Thân ma ma nhìn đã hiểu rõ, nhất thời mặt đỏ bừng.
"Nhụy phu nhân ngồi là được, không cần phải lao động." Thân ma ma thấy thế, liền bưng chén thuốc tới."Mời phu nhân uống một chút canh."
Đây là cái gì vậy? Sở Nhụy không hiểu nhìn chén canh đen đen, hương vị hình như rất đắng.
"Đây là gia cố ý phân phó, mời phu nhân uống hết toàn bộ." Thân ma ma lấy cường điệu của chủ tử mệnh lệnh.
"Thân ma ma, có thể nói cho Sở Nhụy biết đây là gì không?" Nàng bưng chén sứ lên, tuy rằng uống là nhất định phải uống, nhưng nàng muốn biết bản thân mình đang uống cái gì, vạn nhất Nhiếp Thư Thần thấy mình không vừa mắt, muốn giết nàng diệt khẩu, cái đó không phải không có khả năng.
''Thuốc tránh thai?" Thân ma ma trả lời ba chữ.
Thì ra là thế! Sở Nhụy thần sắc tự nhiên mỉm cười, không nói gì, đem thuốc uống một hơi cạn sạch.
"Vị đắng quá, lần sau nhờ Thân ma ma mang một ít mứt hoa quả được không?" Nàng thản nhiên nói ra, trong lòng thật an tĩnh.
Tiểu Liên Bồng mở miệng thật to, nhìn nhất cử nhất động của nàng, Thân ma ma mặt dù trên mặt không một chút biểu cảm, nhưng trong mắt có một tia kinh ngạc.
--- ------ ------ ------ ------ -----Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Thật sự là mau, thoáng một cái đã đến Tết Trung Thu.
Mỗi một ngày, Sở Nhụy đều mang Tiểu Liên Bồng ở trên người cùng Thân ma ma nói chuyên với nhau, đi trên phố mua vài thứ riêng tư.
Nàng mang theo Tiểu Liên Bồng đi đến Li kinh thành ở phía bắc, nơi này nhìn một chút, nơi kia xem một lát, hai người dường như rất hưng phấn!
Nhiếp Thư Thần nghe được âm thanh rên rỉ của nàng trong lòng như có một ngọn lửa bừng cháy, không nhịn được hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhìn nàng vô lực ở dưới người mình.
Bàn tay to lớn xoa lên khuôn mặt trái xoan đỏ ửng của nàng, trên trán lắm tấm mồ hôi, cái miệng nhỏ bị hôn đến sưng đỏ hơi hơi mở ra, ngay cả thở cũng không thông.
Nhiếp Thư Thần không nhịn được lại một lần nữa hôn lên môi của nàng, vật nam tính càng thâm nhập đi sâu vào cơ thể của nàng.
Người nam nhân va chạm mãnh liệt, nhiều lần xâm nhập đến nơi sâu nhất của nữ tính, nắm chặt vòng eo của nàng.
"Nói cho gia, có muốn hay không?" Nhiếp Thư Thần ép hỏi.
"Ân......." Nàng bị hắn va chạm vô thức rên rỉ khóc, đôi gò bông theo động tác hoan ái mà chuyển động lên xuống,....
"Nói.... ....Có muốn hay không?"
"A....Muốn......." Nàng bị hắn làm cho khóc không thành tiếng.
Tiếng thở dốc của người nam nhân cùng với tiếng khóc nức nở nhu nhược của nữ nhân kết hợp tại một chỗ, tia thần trí cuối cùng của Sở Nhụy cũng biến mất, vô ý thức cùng hắn lên đỉnh, đầu lưỡi hai người dây đưa quấn quít với nhau, làm mọi cách yêu thương.
Đêm càng dài, ánh đèn càng sáng khả năng hai người hoan ái càng kịch liệt.
Nàng không chịu nổi, vô lực ngất đi. Hắn mạnh mẽ tiến vào ôm thân thể xinh đẹp vào trong lòng, đem toàn bộ chất lỏng bắn vào hoa tâm của nàng.....
--- ------ ------ ------ -------Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Lúc nàng tỉnh dậy trời cũng đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu qua cơ thể của nàng.
Lông mi thật dài hơi động đậy, Sở Nhụy chậm rải mở mắt ra, ở bên giường xuất hiện một tiểu cô nương, thấy nàng tỉnh dậy, vui mừng bước tới một bước:"Nhụy phu nhân tỉnh rồi."
Tiểu cô nương với gương mặt tròn tròn, trên người mặc y phục màu hồng phấn, tuổi không lớn lắm nhưng lại rất thông minh lanh lợi, hầu hạ nàng, từ khi nàng bước vào Nhiếp phủ, tên nàng cũng rất thú vị, gọi là' Tiểu Liên Bồng'
Tuy toàn thân nàng đều đau, nhưng cũng không có thói quen có người xưng hô mình như vậy, Sở Nhụy nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng nhẹ nhàn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:"Hiện tại.... Là canh mấy rồi?"
"Đã giờ tỵ."
Đã trễ thế này? Nàng ách xì một cái, Sở Nhụy bắt đầu ngồi dậy, vươn cánh tay trắng tuyết bắt đầu kéo chăn, đột nhiên ngây người.
Trên cổ tay lành lạnh, có một chiếc vòng bạch ngọc ở trên tay.
Chiếc vòng kia, được làm từ bạch chưởng bạch ngọc tạo thành, tính chất bạch ngọc trong suốt, thủ công tinh tế, thập phần là tinh xão,.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm nó, không biết từ khi nào nó lại xuất hiện trên cổ tay nàng.
Chẵng lẽ là đêm qua Nhiếp Thư Thần thưởng cho nàng? Trong lòng nhất thời buồn chán, muốn đem chiếc vòng trên tay cở ra, nếu ở trên tay nàng làm vỡ thì không tốt cho lắm.
Nàng thở dài! Dù sao hắn đã cho nàng, nếu mà trả lại rất không biết điều đi a!
Tiểu Liên Bồng còn đang bận rộn thu dọn thứ hỗn độn trong phòng, trong phòng chạy đi chạy lại, trên giường còn có hương vị của người nam nhân.
Đêm qua quần áo hai người quăng loạn xạ, chiếc áo yếm thêu hoa mẫu đơn đỏ thẩm ướt ác cùng với áo trắng người nam nhân, nhìn qua có vài phần triền miên.
"Gia vào triều lúc phu nhân ngủ say, gia nói không cần đánh thức phu nhân dậy."Tiểu Liên Bồng vừa nói vừa vuốt sạch xiêm y.
Sở Nhụy nghe xong, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, tay vớ lấy quần áo, tiểu nha đầu bỗng nhiên:
"A....." Ngạc nhiên nhìn về thứ gì đó.
Nàng cúi đầu xem lại chính mình,.....Trên thân thể trắng tuyết toàn là vết hôn cùng dấu răng, ở những nơi dễ thấy được, thật sự nhìn thấy mà ghê.
Sở Nhụy bỗng chốc hai gò má bừng bừng, trong đầu lặp tức hiện lên tình cảnh đêm hôm qua.
Ai có thể nhận ra được trong mắt mọi người Nhiếp đại nhân là người phúc hậu hiền lành, thực chất là một người phúc hắc vô cùng.
Nàng bị hắn đặt trên giường, ép buộc đằng đẳng hết một đêm, kịch liệt đến như vậy giống như hắn nữa đời người chưa từng hoan ái, chưa từng chạm qua nữ nhân a.
Nàng như thế nào cũng là một khuê nữ, hắn lại không thương hoa tiếc ngọc, nàng mệt mỏi vô lực ngất xỉu đến vài lần.
Bất đắc dĩ nàng không dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, về sau hắn thật sự tận hưởng, nàng chỉ còn lại nữa cái mạng nhỏ.
Không muốn tiểu nha đầu nhận ra nàng ngượng ngùng, Sở Nhụy tay chân nhanh nhẹn tự mặc quần áo, bất kỳ điều gì cũng tự bản thân mình làm không cần người khác giúp đỡ.
Còn tiểu nha đầu này cười cười, chịu khó giúp nàng bưng chậu nước ấm tới trước mặt nàng:"Phu nhân cần rửa mặt trước đi."
"Nga" Khuôn mặt của nàng đỏ lên, cúi đầu dùng khăn ẩm ướt lau mặt,rồi dùng nước muối súc miệng.
Lúc này, ngoài rềm cửa âm thanh không lớn không nhỏ hỏi:"Tiểu Liên Bồng, Nhụy phu nhân đã tỉnh chưa?"
"Đúng vậy, Thân ma ma, phu nhân đã tỉnh rồi." Tiểu Liên Bồng nhanh tay chạy ra ngoài kéo rềm cửa, cho bà đi vào.
''Nhụy phu nhân vừa mới tỉnh," Thân ma ma kia là người hôm qua lại đây thu xếp, trên tay bà có cầm một chén nước màu hồng.
Đến là để đưa điểm tâm sao?
Sở Nhụy mặc giày thêu hoa, vừa mới đứng lên chân liền tê rần, âm thầm rên rỉ, toàn thân bủn rủn vô lực, nhất là lưng không thể đứng dậy được, nàng chau mày ngẩn đầu, Thân ma ma nhìn đã hiểu rõ, nhất thời mặt đỏ bừng.
"Nhụy phu nhân ngồi là được, không cần phải lao động." Thân ma ma thấy thế, liền bưng chén thuốc tới."Mời phu nhân uống một chút canh."
Đây là cái gì vậy? Sở Nhụy không hiểu nhìn chén canh đen đen, hương vị hình như rất đắng.
"Đây là gia cố ý phân phó, mời phu nhân uống hết toàn bộ." Thân ma ma lấy cường điệu của chủ tử mệnh lệnh.
"Thân ma ma, có thể nói cho Sở Nhụy biết đây là gì không?" Nàng bưng chén sứ lên, tuy rằng uống là nhất định phải uống, nhưng nàng muốn biết bản thân mình đang uống cái gì, vạn nhất Nhiếp Thư Thần thấy mình không vừa mắt, muốn giết nàng diệt khẩu, cái đó không phải không có khả năng.
''Thuốc tránh thai?" Thân ma ma trả lời ba chữ.
Thì ra là thế! Sở Nhụy thần sắc tự nhiên mỉm cười, không nói gì, đem thuốc uống một hơi cạn sạch.
"Vị đắng quá, lần sau nhờ Thân ma ma mang một ít mứt hoa quả được không?" Nàng thản nhiên nói ra, trong lòng thật an tĩnh.
Tiểu Liên Bồng mở miệng thật to, nhìn nhất cử nhất động của nàng, Thân ma ma mặt dù trên mặt không một chút biểu cảm, nhưng trong mắt có một tia kinh ngạc.
--- ------ ------ ------ ------ -----Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Thật sự là mau, thoáng một cái đã đến Tết Trung Thu.
Mỗi một ngày, Sở Nhụy đều mang Tiểu Liên Bồng ở trên người cùng Thân ma ma nói chuyên với nhau, đi trên phố mua vài thứ riêng tư.
Nàng mang theo Tiểu Liên Bồng đi đến Li kinh thành ở phía bắc, nơi này nhìn một chút, nơi kia xem một lát, hai người dường như rất hưng phấn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook