Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
-
Chương 209: Giải độc cho Lý Ly
" Nhưng mà Lãnh Yên cũng hy vọng dù như thế nào thì Vương gia cũng phải nhịn sự đau đớn này. Bởi vì rút ngân châm, lúc Vương gia đang tỉnh táo, Lãnh Yên sẽ lại tiếp tục thi châm, lúc đó ngài vận công bức độc vào một chỗ. "
Lo lắng nhìn Lý Ly, Lãnh Hàn Yên nhíu mày nói.
" Lãnh cô nương yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ hết sức phối hợp với cô nương. "
Từ từ mở mắt, gương mặt đỏ sậm của Lý Ly đầy mồ hôi, đôi con ngươi đen như mặc ngọc lóe sáng, làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn sa vào đó, không muốn tỉnh lại.
" Ta bắt đầu đây, Vương gia. "
Lãnh Hàn Yên vén váy ngồi vào một chỗ, sau đó bước vào thùng tắm đứng sau người Lý Ly.
Phía sau đột nhiên xông đến mùi hương hoa lan thơm ngát, làm cho Lý Ly cứng đờ, trong không gian nhỏ hẹp này hắn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của nữ tử đang thổi vào người mình.
Ngứa ngứa, tê dại khó chịu…
" Chuẩn bị tốt nhé. "
Lãnh Hàn Yên bình tĩnh không một chút xấu hổ, giả vờ hoặc thẹn thùng, làm cho cảm giác mất tự nhiên của Lý Ly biến mất không thấy.
Là xuất phát từ tôn chỉ của người hành y mới có thể làm cho nàng không để ý tới nam nữ khác biệt sao?
Nếu là người ta là nữ tử còn không để ý thì một nam tử như hắn có gì mà phải xấu hổ chứ?
" Tất cả phải làm phiền Lãnh cô nương rồi. "
Lãnh Hàn Yên gật đầu, không nói gì. Bàn tay ngọc nhanh chóng chạy quanh các huyệt vị trên người Lý Ly, tốc độ nhanh đến mức làm người khác mở rộng tầm mắt.
" Vương gia, ngài có thể nói chuyện cùng với ta, để phân tán một chút lực chú ý của ngài. "
" … " cơn đau nhức không rõ bất thình lình ập tới làm cho Lý Ly thất thần, hoặc trời sinh vốn là người ít nói, nhất thời hắn không tìm được đề tài thích hợp để nói.
" Nghe Phụ hoàng nói, Vương gia ngao du tứ hải, kiến thức yên bác, Vương gia cón thể nói cho Lãnh Yên biết về những nơi ngài đã từng đi, gặp người lạ việc lạ hoặc là chuyện gì ấn tượng hay không? "
Không biết có phải do hắn nghe nhầm hay không, lúc đó hắn cảm thấy trong giọng nói của Lãnh Hàn Yên có chút khẩn trương.
" Giang hồ luôn có không ít chuyện xảy ra, các quốc gia cũng có nhiều chuyện kì lạ làm cho người ta nhìn mà líu lưỡi. "
Lý Ly cắn chặt môi, mồ hôi trên trán rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng khóe môi thủy chung vẫn mỉm cười.
" Không biết Lãnh cô nương muốn nghe loại chuyện nào? "
" Những chuyện kì lạ trên đời, Vương gia biết chuyện gì thì nói cho Lãnh Yên nghe cái đó. Cái gì ta cũng thích nghe… "
Lúc nói chuyện, ngân châm trên người Lý Ly đã nhiều, mà trên trán Lãnh Hàn Yên cũng đầy mồ hôi, cho thấy lúc này nàng đang hết sức khẩn trương.
" Thì ra Lãnh cô nương cảm thấy hứng thú đối với chuyện thần tiên ma quỷ trên đời. Nếu, nếu sau này có thời gian, ta nhất định sẽ cùng Lãnh cô nương … nói… một phen. Hiện tại chỉ sợ không được rồi… "
Âm thanh Lý Ly ngày càng nhỏ, tâm mạch bị hao tổn nghiêm trọng, đau đớn chỉ sợ cơ thể hắn không thể chịu nổi.
" Vương gia, còn một cây châm cuối cùng, cố gắng chịu đựng. "
Mắt thấy Lý Ly không chịu được mà ngã xuống, Lãnh Hàn Yên vội vàng cầm lấy tay Lý Ly, nhỏ giọng nói.
" Vương gia, nghĩ đến người ngài yêu nhất. Nhớ lại chuyện ngài còn chưa làm xong, nhất định phải kiên trì… "
Người yêu nhất?
Trước mắt Lý Ly hiện lên gương mặt xinh đẹp, sau đó khóe môi lại nhếch lên nụ cười chua xót.
" Lãnh cô nương, cô nương có biết cảm giác sống mà không thể yêu có tư vị như thế nào không? Trên đời này chuyện cần ta làm ta đã làm xong, không còn gì để lưu luyến… "
Rõ ràng nước trong thùng tắm làm cho cả người nóng lên nhưng Lãnh Hàn Yên lại cảm thấy như có một cỗ hàn băng ngàn năm nhập vào trái tim, lạnh cả người.
Thì ra lúc đầu nàng không cảm nhận sai. Nam tử này bề ngoài cường thế nhưng bên trong nội tâm vẫn luôn cô đơn, cô độc như vậy…
Chỉ là, điều gì làm cho hắn trở nên như vậy?
" Vương gia, dù thế gian này không có ai hoặc điều gì làm cho ngài lưu luyến, ít nhất còn có bản thân ngài, không phải sao? "
" Tới bây giờ ngài luôn sống vì người khác, hiện tại ngài nên sống vì chính mình, không phải sao? Vương gia, sống so với chết vẫn đáng giá hơn. Còn sống mới có hy vọng, ngài nói có đúng không? "
Hô hấp Lãnh Hàn Yên ngừng lại, hết sức chăm chú nhìn phản ứng của Lý Ly, tay đặt lên ngân châm cuối cùng, chờ đợi rút ra.
" Vì mình mà sống… "
" Còn sống mới có hy vọng… "
" Lãnh cô nương, có lẽ cô nương nói đúng, là ta không suy nghĩ thấu đáo… "
Lý Ly vừa nói, bàn tay Lãnh Hàn Yên đã nhanh chóng rút ngân châm. Một cỗ đau đớn đánh úp tới Lý Ly, hắn nghe được tiếng nói lạnh lùng mà trong trẻo của Lãnh Hàn Yên vang vọng bên tai:
" Vương gia, tin tưởng ta. Không có gì đâu.”
Tin tưởng nàng, còn sống mới là quan trọng nhất!
Chỉ cần còn sống, hắn mới có thể tiếp tục ở lại thế giới này...
Chỉ cần còn sống mới có thể gặp lại người thân, bằng hữu của mình...
“Sẽ không sao phải không?”
Những lời này trong lúc ý thức của hắn mơ hồ mà xâm nhập vào trái tim đang đập hỗn loạn của hắn, lắm cho hắn từ trong mơ hồ tỉnh táo lại.
Nắm chặt lấy bàn tay thanh mảnh như ngọc, mềm mại không xương, cảm giác ấm áp làm cho hắn có động lực vượt qua đau đớn, cho hắn sức mạnh lần nữa vượt qua.
“Lãnh cô nương, cảm ơn.”
“Vương gia khách khí, ngài là bệnh nhân của ta, tất cả đều là việc nên làm.”
Thấy sắc mặt Lý Ly trắng bệch, nhưng bên trong con ngươi đen bóng lóe sáng, Lãnh Hàn Yên biết Lý Ly đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.
Tảng đá nặng trong lòng mới rơi xuống, nàng buông tay hắn, xoa xoa mồ hôi nơi thái dương, lúc này mới nhếch môi cười:
“Vương gia là nam tử kiên cường nhất mà ta từng gặp.”
Cho dù nhận hết mọi đau đớn, hắn đều không kêu một tiếng, mà yên lặng chịu đựng.
“Hiện tại ta bắt đầu dùng ngân châm giúp Vương bức độc. Vương gia thử xem nội lực của ngài đã hồi phục chưa? Đợi lúc nữa nghe theo lời ta nói, bức độc vào một chỗ.”
Lý Ly gật dầu, dồn khí vào đan điền, đưa nội lực chạy dọc theo kich mạch toàn thân một vòng mới gật đầu cười nói:
“Không có vấn đề gì, Lãnh cô nương, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Được.”
Đưa khăn mặt cho Lý Ly, Lãnh Hàn Yên thản nhiên nói.
“Vương gia lau mồ hôi trước đi.”
Lo lắng nhìn Lý Ly, Lãnh Hàn Yên nhíu mày nói.
" Lãnh cô nương yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ hết sức phối hợp với cô nương. "
Từ từ mở mắt, gương mặt đỏ sậm của Lý Ly đầy mồ hôi, đôi con ngươi đen như mặc ngọc lóe sáng, làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn sa vào đó, không muốn tỉnh lại.
" Ta bắt đầu đây, Vương gia. "
Lãnh Hàn Yên vén váy ngồi vào một chỗ, sau đó bước vào thùng tắm đứng sau người Lý Ly.
Phía sau đột nhiên xông đến mùi hương hoa lan thơm ngát, làm cho Lý Ly cứng đờ, trong không gian nhỏ hẹp này hắn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của nữ tử đang thổi vào người mình.
Ngứa ngứa, tê dại khó chịu…
" Chuẩn bị tốt nhé. "
Lãnh Hàn Yên bình tĩnh không một chút xấu hổ, giả vờ hoặc thẹn thùng, làm cho cảm giác mất tự nhiên của Lý Ly biến mất không thấy.
Là xuất phát từ tôn chỉ của người hành y mới có thể làm cho nàng không để ý tới nam nữ khác biệt sao?
Nếu là người ta là nữ tử còn không để ý thì một nam tử như hắn có gì mà phải xấu hổ chứ?
" Tất cả phải làm phiền Lãnh cô nương rồi. "
Lãnh Hàn Yên gật đầu, không nói gì. Bàn tay ngọc nhanh chóng chạy quanh các huyệt vị trên người Lý Ly, tốc độ nhanh đến mức làm người khác mở rộng tầm mắt.
" Vương gia, ngài có thể nói chuyện cùng với ta, để phân tán một chút lực chú ý của ngài. "
" … " cơn đau nhức không rõ bất thình lình ập tới làm cho Lý Ly thất thần, hoặc trời sinh vốn là người ít nói, nhất thời hắn không tìm được đề tài thích hợp để nói.
" Nghe Phụ hoàng nói, Vương gia ngao du tứ hải, kiến thức yên bác, Vương gia cón thể nói cho Lãnh Yên biết về những nơi ngài đã từng đi, gặp người lạ việc lạ hoặc là chuyện gì ấn tượng hay không? "
Không biết có phải do hắn nghe nhầm hay không, lúc đó hắn cảm thấy trong giọng nói của Lãnh Hàn Yên có chút khẩn trương.
" Giang hồ luôn có không ít chuyện xảy ra, các quốc gia cũng có nhiều chuyện kì lạ làm cho người ta nhìn mà líu lưỡi. "
Lý Ly cắn chặt môi, mồ hôi trên trán rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng khóe môi thủy chung vẫn mỉm cười.
" Không biết Lãnh cô nương muốn nghe loại chuyện nào? "
" Những chuyện kì lạ trên đời, Vương gia biết chuyện gì thì nói cho Lãnh Yên nghe cái đó. Cái gì ta cũng thích nghe… "
Lúc nói chuyện, ngân châm trên người Lý Ly đã nhiều, mà trên trán Lãnh Hàn Yên cũng đầy mồ hôi, cho thấy lúc này nàng đang hết sức khẩn trương.
" Thì ra Lãnh cô nương cảm thấy hứng thú đối với chuyện thần tiên ma quỷ trên đời. Nếu, nếu sau này có thời gian, ta nhất định sẽ cùng Lãnh cô nương … nói… một phen. Hiện tại chỉ sợ không được rồi… "
Âm thanh Lý Ly ngày càng nhỏ, tâm mạch bị hao tổn nghiêm trọng, đau đớn chỉ sợ cơ thể hắn không thể chịu nổi.
" Vương gia, còn một cây châm cuối cùng, cố gắng chịu đựng. "
Mắt thấy Lý Ly không chịu được mà ngã xuống, Lãnh Hàn Yên vội vàng cầm lấy tay Lý Ly, nhỏ giọng nói.
" Vương gia, nghĩ đến người ngài yêu nhất. Nhớ lại chuyện ngài còn chưa làm xong, nhất định phải kiên trì… "
Người yêu nhất?
Trước mắt Lý Ly hiện lên gương mặt xinh đẹp, sau đó khóe môi lại nhếch lên nụ cười chua xót.
" Lãnh cô nương, cô nương có biết cảm giác sống mà không thể yêu có tư vị như thế nào không? Trên đời này chuyện cần ta làm ta đã làm xong, không còn gì để lưu luyến… "
Rõ ràng nước trong thùng tắm làm cho cả người nóng lên nhưng Lãnh Hàn Yên lại cảm thấy như có một cỗ hàn băng ngàn năm nhập vào trái tim, lạnh cả người.
Thì ra lúc đầu nàng không cảm nhận sai. Nam tử này bề ngoài cường thế nhưng bên trong nội tâm vẫn luôn cô đơn, cô độc như vậy…
Chỉ là, điều gì làm cho hắn trở nên như vậy?
" Vương gia, dù thế gian này không có ai hoặc điều gì làm cho ngài lưu luyến, ít nhất còn có bản thân ngài, không phải sao? "
" Tới bây giờ ngài luôn sống vì người khác, hiện tại ngài nên sống vì chính mình, không phải sao? Vương gia, sống so với chết vẫn đáng giá hơn. Còn sống mới có hy vọng, ngài nói có đúng không? "
Hô hấp Lãnh Hàn Yên ngừng lại, hết sức chăm chú nhìn phản ứng của Lý Ly, tay đặt lên ngân châm cuối cùng, chờ đợi rút ra.
" Vì mình mà sống… "
" Còn sống mới có hy vọng… "
" Lãnh cô nương, có lẽ cô nương nói đúng, là ta không suy nghĩ thấu đáo… "
Lý Ly vừa nói, bàn tay Lãnh Hàn Yên đã nhanh chóng rút ngân châm. Một cỗ đau đớn đánh úp tới Lý Ly, hắn nghe được tiếng nói lạnh lùng mà trong trẻo của Lãnh Hàn Yên vang vọng bên tai:
" Vương gia, tin tưởng ta. Không có gì đâu.”
Tin tưởng nàng, còn sống mới là quan trọng nhất!
Chỉ cần còn sống, hắn mới có thể tiếp tục ở lại thế giới này...
Chỉ cần còn sống mới có thể gặp lại người thân, bằng hữu của mình...
“Sẽ không sao phải không?”
Những lời này trong lúc ý thức của hắn mơ hồ mà xâm nhập vào trái tim đang đập hỗn loạn của hắn, lắm cho hắn từ trong mơ hồ tỉnh táo lại.
Nắm chặt lấy bàn tay thanh mảnh như ngọc, mềm mại không xương, cảm giác ấm áp làm cho hắn có động lực vượt qua đau đớn, cho hắn sức mạnh lần nữa vượt qua.
“Lãnh cô nương, cảm ơn.”
“Vương gia khách khí, ngài là bệnh nhân của ta, tất cả đều là việc nên làm.”
Thấy sắc mặt Lý Ly trắng bệch, nhưng bên trong con ngươi đen bóng lóe sáng, Lãnh Hàn Yên biết Lý Ly đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.
Tảng đá nặng trong lòng mới rơi xuống, nàng buông tay hắn, xoa xoa mồ hôi nơi thái dương, lúc này mới nhếch môi cười:
“Vương gia là nam tử kiên cường nhất mà ta từng gặp.”
Cho dù nhận hết mọi đau đớn, hắn đều không kêu một tiếng, mà yên lặng chịu đựng.
“Hiện tại ta bắt đầu dùng ngân châm giúp Vương bức độc. Vương gia thử xem nội lực của ngài đã hồi phục chưa? Đợi lúc nữa nghe theo lời ta nói, bức độc vào một chỗ.”
Lý Ly gật dầu, dồn khí vào đan điền, đưa nội lực chạy dọc theo kich mạch toàn thân một vòng mới gật đầu cười nói:
“Không có vấn đề gì, Lãnh cô nương, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Được.”
Đưa khăn mặt cho Lý Ly, Lãnh Hàn Yên thản nhiên nói.
“Vương gia lau mồ hôi trước đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook