Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy
Chương 5: Gặp Liệt Hỏa Vô Khuyết

7 năm sau, Thiên Song Song đến tuổi trăng rằm, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp không thôi, nàng một thân bạch y như tiên nữ hạ phàm, mái tóc đen nhánh như gỗ mun là nổi bật màu da trắng như tuyết. Y Mục lão giả chỉ nàng trang màu tóc, người thường khó mà phát hiện được, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt.

Hôm nay lập đông thời điểm, âm phong hề hề, lãnh thấu xương, một vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, cảnh đẹp ý vui. Thiên Song Song ngồi trước ngõ chờ Y Mục lão giả đi ra ngoài trở lại nhưng không thấy. Trời ngày một tối dần, tối dần.

Thiên Song Song lo lắng không thôi, nàng vô phòng thu thập đồ đạc, đi qua phòng gia gia nhìn nhìn một chút, thấy trên bàn có một phong thư cùng một chiếc vòng tay rất đẹp. Trong thư Y Mục lão giả nói nếu lão không về thì đừng quá lo lắng, chiếc vòng này là một vật đặc biệt, bên trong chiếc vòng là không gian bốn chiều, trong không gian có một rương vàng xài hoài không hết, lấy một thỏi nó sẽ tự động làm đầy một thỏi, hai thỏi tự động biến ra hai thỏi. Đó là lý do Y Mục lão giả có tiền lo cho hai ông cháu trong bao lâu nay.

Sáng hôm sau, chuẩn bị xong xuôi nàng đi đến dòng sông, lần đầu tiên nàng thử sức rời khỏi nơi thiên sơn cùng cốc này. Hảo vất vả, nàng vận dụng hết nội lực bay lên, đáng tiếc nửa đường lại bị rơi tự do xuống, sợ hãi nàng cố gắng điều khiển Phong nguyên tố nâng người bay lên.

Trước mặt một khung cảnh hùng vĩ đập vào mắt. Rừng cây bạt ngàn, xanh xanh nối tiếp nhau không thấy điểm tận cùng. Không khí rất trong lành, xa xa tiếng chim chóc ríu rít vọng lại, Thiên Song Song một thân bạch y thong dong bắt đầu tìm kiếm phương hướng thoát khỏi rừng sâu, Y Mục gia gia chỉ mua cho nàng bạch y thôi, hai ông cháu 7 năm nay cũng chỉ có một phong cách như vậy đơn giản, tuy vậy nhưng không thể làm giảm khí chất của 2 người.

Trời càng lúc càng trưa, nàng cảm thấy bản thân đã đi lạc, từ hôm qua giờ vì lo cho gia gia không có ăn gì nên giờ chân tay có chút bủn rủn, đầu choáng mắt hoa, thân thể hơi lảo đảo, nàng ngất xỉu.

-”Thiếu gia, ở đó hình như có người ngất xỉu“. Liệt Lý hướng trong xe ngựa báo với hồng y thiếu niên, hồng y thiếu niên không quan tâm lười biếng dựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa tiếp tục hướng kinh thành chạy đến, bỏ mặt mọi sự, mã phu cùng Liệt Lý chỉ biết thở dài, thiếu gia bọn hắn hội lười, mặc kệ thế gian, không đụng đến hắn hắn cũng không đụng đến người; dù trời đất có sụp hẳn nếu không đụng đến hắn đều không quan hệ.

-”Thiếu gia, hôm nay chắc là không thể ra khỏi khu rừng này rồi. Thuộc hạ lập tức dựng lều kiếm đồ ăn, thiếu gia không phải đợi lâu“. Liệt Lý bắt đầu chuẩn bị đâu ra đó, Liệt Lý là thư đồng theo Liệt Hỏa Vô Khuyết đã từ rất lâu, hắn hiểu rất rõ tính tình thiếu gia nên luôn an bày tốt mọi thứ như một bà vú em; thiếu gia hắn rất hảo hưởng thụ.

Không bao lâu sau, Liệt Lý đã nướng xong một con gà thơm phức, hắn lót lá sen kê dưới con gà đi vào xe ngựa. “Thiếu gia, thức dậy ăn vật“.

Liệt Hỏa Vô Khuyết khẽ mở mắt, lười biếng tựa mèo con nướng nướng một hồi mới đi ra. Chưa kịp bước xuống xe ngựa đã nghe từ xa tiếng Liệt Lý vọng lại tức giận “Kẻ nào đáng chết, dám ăn trộm đồ của chúng ta, ra đây?”

Xung quanh tĩnh mịch, im lặng như tờ không có hồi âm, Liệt Lý khuôn mặt đỏ bừng, nắm chặt tay đi xung quanh tuần tra, không phát hiện nhân làm cho hắn càng buồn bực, hắn không biết vì hắn võ công thấp kém đến một tên trộm quèn không bắt được hay là do người đó võ công quá cao đi.

Liệt Hỏa Vô Khuyết đảo mắt nhìn xung quanh một cái, phi thân bay về hướng đông, hồng y phấp phới.

-”Nói, ngươi như thế nào dám ăn trộm đồ ăn của ta?” Liệt Hỏa Vô Khuyết giọng nói lạnh băng, đó giờ ai dám đụng vào hắn không chết cũng không xong với hắn.

-”Thế nào là đồ ăn của ngươi, con mắt nào ngươi thấy ta trộm, hay là con gà có khắc tên ngươi?” Một giọng nói nhỏ nhẹ trả lời mang đầy chế giễu châm chọc, cái bóng trắng đưa lưng về phía Liệt Hỏa Vô Khuyết làm hắn không nhận biết được diện mạo, chỉ biết đây là cái nữ nhi.

-”Trả lại ta, ta cho ngươi sống, bằng không đừng trách ta ra tay không khách khí“. Liệt Hỏa Vô Khuyết chưởng về phía lưng nữ nhân, hai người động thủ lên, nữ nhân đều tránh được chiêu thức của hắn làm hắn buồn bực không thôi, đã vậy hắn còn không thấy được mặt nàng, hắn bắt đầu tấn công mạnh mẽ lên, mỗi chiêu thức đều là sát chiêu.

-”Ngươi đúng là ngoan độc; rất không lương tâm. Ta chỉ ăn của ngươi con gà, bất quá ta trả tiền, làm gì phải ra tay nặng như vậy.” Nữ nhân thấy hắn dốc toàn lực cũng bắt đầu nghiêm chỉnh đối phó, hai người võ công bất đồng nhưng thực lực cũng coi như ngang nhau. Chỉ thấy nữ nhân sức lực ngày càng giảm nên ngày càng bị thua thiệt.

-”Ngươi đi chết“. Liệt Hỏa Vô Khuyết lạnh lùng tàn nhẫn, tóm trụ được nữ nhân, tay kháp cổ nàng, hai người mặt đối mặt, hắn kinh ngạc không thôi, nàng một đôi mắt xanh thẳm như hồ thu không đáy, cái mũi cao thanh thanh, lông mày lá liễu thật đẹp, môi ảnh đào đỏ mọng làm hắn cơ hồ chỉ muốn cắn một ngụm, hai má hây hây, khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, bạch y đơn giản mà làm nàng toát ra nét thanh tao, lộ ra một chút tiên khí, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành. Người này không phải Thiên Song Song thì là ai.

Liệt Hỏa Vô Khuyết say đắm nhìn nàng, mười tám năm nay hắn chưa bao giờ có hứng thú với bất cứ cái gì, hôm nay hắn biết hắn đã tìm được thứ khiến hắn động lòng. Hắn thấy tim đập không thôi, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

-”Ngô” Thiên Song Song giãy dụa thoát khỏi tay hắn làm hắn bất giác hoàn hồn, buông tay ra. Thiên Song Song ho sặc sụa lên, hít lấy hít để không khí như chưa từng được hít. Liệt Hỏa Vô Khuyết vẫn nhìn chằm chằm nàng khuôn mặt nhỏ nhắn, như là muốn nung chảy nàng.

-”Nhìn đủ chưa?” Thiên Song Song bất giác phát hiện hắn ánh mắt khóa chặt nàng, lạnh lẽo nói.

-”Ta, ta..ta không có” Liệt Hỏa Vô Khuyết cà lăm trả lời, ngượng ngùng như đứa trẻ làm sai chuyện.

-”Đồ điên“. Thiên Song Song liếc mắt hắn một cái, bụng nàng đánh trống lên, bỗng phát hiện con gà nướng được đưa đến trước mặt.

-”Ngươi ăn đi” Liệt Hỏa Vô Khuyết đối nàng có một chút ôn nhu.

-”Không phải ngươi nói không trả ngươi thì phải chết sao? Ta ăn rồi ngươi có giết ta?” Nàng giọng điệu hoàn toàn châm chọc.

-”Ta không giết nữ nhân, ngươi không ăn ta lấy lại. Hừ” Liệt Hỏa Vô Khuyết giận dữ không thôi, hắn đã nhân nhượng nàng như vậy mà nàng lại không xem hắn ra gì, thật là hỏa không tiêu nổi.

-”Không cần, ta hảo đói.” Nàng giật con gà trên tay hắn bắt đầu ăn đứng lên, tốc độ như bị bỏ đói ba năm, nhìn rất ư là kinh dị.

-”Ngươi chết đói đầu thai sao?” Liệt Hỏa Vô Khuyết hoàn toàn sụp đổ hình tượng tiên nữ hạ phàm, có tiên nữ nào ăn như quỷ đói như vậy đâu, bất quá trông rất sống động, không có giả tạo.

-”Cái đầu ngươi, ta một ngày không ăn cơm nên đói thôi.” Thiên Song Song liếc mắt hắn, cấp một lời giải thích.

-”Ngươi như thế nào một thân một mình ở đây?” Liệt Hỏa Vô Khuyết rất muốn biết nàng từ đâu mà phải lưu lạc trong rừng như thế này, trước giờ hắn chưa bao giờ lo chuyện bao đồng nhưng bây giờ là khác a.

-”Gia gia ta mất tích, ta đi tìm hắn nên bị lạc. Các ngươi vô lương tâm thấy người ngất xỉu còn không cứu, may mắn thay ta tỉnh lại nghe được tiếng xe nên đuổi theo, bằng không hôm nay hội chôn thây nơi rừng sâu.” Thiên Song Song oán giận nói.

Liệt Hỏa Vô Khuyết lần đầu tiên cảm thấy áy náy, đó giờ hắn không bao giờ cảm thấy hối hận những gì mình đã làm, chỉ riêng hôm nay; hắn ước rằng mình có thể cứu nàng như vậy có thể lưu lại cho nàng một ấn tượng tốt. Hắn im lặng cúi đầu.

-”Ngươi có thể hay không cho ta đi cùng, đến kinh thành ta sẽ không phiền ngươi, ta có bạc, đến lúc đó sẽ trả ngươi lộ phí” Thiên Song Song nhìn hắn thành khẩn, dù gì nàng một thân một mình cũng không biết phương hướng, địa phương này làm sao nàng có thể thoát khỏi, nàng là mù đường a.

-”Uh, ta cho ngươi đi cùng, tiền ta không thiếu, ngươi cứ giữ đi; ta có việc đến kinh thành, tiện đường cùng ngươi đi đi” Liệt Hỏa Vô Khuyết đạm mạc nói, trong lòng không khỏi cao hứng, bất quá hắn trang nghiêm chỉnh lên, sợ nàng thấy hắn háo sắc bị dọa chạy.

Thiên Song Song cùng Liệt Hỏa Vô Khuyết vừa đi vừa nói chuyện ngoài lề giới thiệu bản thân, một số chuyện linh tinh v.v..; một lát sau trở lại chỗ lều trại của hắn; lúc này ánh lửa chiếu vào khuôn mặt hắn nàng mới bắt đầu nhìn thấy rõ diện mạo của hắn; lúc nãy nàng đói bụng hoa mắt nên không thể khán rõ ràng, lúc đi về hai người đi song song cũng không hề chạm mặt, nàng không biết rằng hắn đã mấy lần xem trộm nàng.

Liệt Hỏa Vô Khuyết một thân hồng y, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mày kiếm vút cao, con ngươi đen láy lung linh mờ ảo, cái mũi cao thẳng tắp, cái môi mỏng khẽ nhếch tạo thành một đường cong hoàn hảo, hắn như một con mèo lười biếng nhưng quyến rũ; phong tình mị hoặc làm nàng không thể không tán thưởng. Hắn lười biếng dựa vào gốc cây nhìn nàng lộ ra một vẻ bình thản tươi cười làm nàng cảm thấy tim chậm nửa nhịp; hắn cư nhiên là một cái yêu tinh mê hoặc người khác, biếng nhác yêu nghiệt a.

-”Liệt Lý, đây là Thiên Song Song, bằng hữu của ta, chúng ta sẽ cùng nhau đến kinh thành, nhớ chiếu cố tốt cho nàng“. Liệt Hỏa Vô Khuyết ôn nhu nhìn về phía Thiên Song Song, ra lệnh cho Liệt Lý.

-”Uh, thiếu gia, Thiên tiểu thư“. Liệt Lý cung kính đưa cho hắn một con gà khác mà hắn mới nướng xong, sau đó chậm rãi đi vào lều của mình; để lại Thiên Song Song cùng Liệt Hỏa Vô Khuyết. Trước lúc rời đi không quên nhìn Thiên Song Song một cái, Liệt Lý mặt đỏ không thôi, hắn tự hỏi không biết thiếu gia như thế nào có bằng hữu như vậy xinh đẹp như tiên; không phải thiếu gia không màng thế sự, không gần nữ sắc sao; lý nào lại quen một người như vậy; thật lạ lùng.

-”Tối nay ngươi cùng ta ngủ đi” Liệt Hỏa Vô Khuyết đỏ mặt hướng Thiên Song Song; Liệt Lý cũng phu xe một lều, chỉ còn lại một cái lều, hắn không thể để nàng ngủ với 2 người kia được.

-”Hảo, cám ơn ngươi.” Thiên Song Song nhìn hắn đỏ mặt đối một cái khinh thường, nam nhân cổ đại không lẽ nghĩ ngủ chung sẽ có con đi, có vậy cũng đỏ mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương