Nương Tử Đại Nhân, Đừng Nháo Nữa!!!
-
Chương 11: Kí ức bị quên lãng?
Sau khi đã "cứu" bàn tay mình ra khỏi "cẩu trảo" của Diệc Minh, Thiên Anh liền cách xa hắn một trượng. Ai biết hắn ta sẽ làm gì nàng nữa chứ? Nhỡ đâu nàng thất tiết thì quả là có lỗi với hậu cung tương lai. Nàng thực không nỡ để các nàng ấy ủy khuất đâu.
- Thiên Anh, nhìn kìa! Quầy hàng kia đặc biệt thật, chúng ta ra xem chút đi - Dương Thanh Uyên kéo tay áo của Thiên Anh rồi chỉ vào góc khuất. Ở đó có một quầy hàng thô sơ nhưng đồ được bày bán lại hết sức cầu kì, tỉ mỉ dù hầu hết đều nhỏ nhắn.
Dương Thanh Uyên chạy đến, tò mò mở một chiếc hộp ra rồi lập tức bị đồ vật bên trong làm cho hấp dẫn. Thiên Anh thấy vậy liền qua đó ngó vào thì thấy một thanh chuỳ thủ nhỏ dài hai gang tay, phần chuôi màu đen được viền những hoa văn vàng kim thời thượng cổ, lưỡi dao sắc bén ánh lên những tia sáng lạnh. Dùng làm đồ vật phòng thân cho khuê nữ rất phù hợp.
Nhưng hình như nàng thấy nó ở đâu rồi thì phải, nếu không tại sao lại thấy quen mắt thế nhỉ?
- Thanh Uyên, thích nó không? Ta tặng ngươi?
- Không! Cái này ta tự mua. Ta muốn tặng cái này cho Thiên Anh - Dương Thanh Uyên thanh toán cho ông lão bán hàng, đưa chiếc hộp cho Thiên Anh. Nàng cảm ơn Dương Thanh Uyên rồi nhận lấy, cho chiếc hộp vào không gian.
- Ta đưa Thanh Uyên về nhé - Thiên Anh chìa một tay ra trước mặt Dương Thanh Uyên. Nàng ngượng ngùng nắm lấy tay Thiên Anh. Hai người một trước một sau rời đi, hòa người vào dòng người nhộn nhịp.
-... - Diệc Minh im lặng nhìn theo, mặt tối dần đi. Hai người kia tình chàng ý thiếp...à không...tình nàng ý thiếp, hoàn toàn quên đi mất sự tồn tại của hắn.
Mà ở đằng xa, trái ngược với không khí náo nhiệt, vui vẻ của lễ hội. Ông lão vừa bán hàng cho hai người lại bày ra bộ mặt nặng nề, chậm rãi lắc đầu.
- Quả nhiên, ý trời đã định khó tránh khỏi. Duyên nợ từ kiếp trước, kiếp này vẫn mãi vương vấn không trả. Tai hoạ một lần ắt có lần hai. Chỉ mong không phải gặp cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi như lần trước.
____________________
- Diệc công tử, ta tưởng ngươi quay về "hang sói" của ngươi rồi? - Thiên Anh buồn bực nhìn sang người bên cạnh, không nhịn được liền châm chọc vài câu. Sao cái tên ôn thần này lại ở đây chứ? Không phải hắn trở về Dao Vương quốc rồi à?
- Để Hàn tiểu thư thất vọng rồi. Hoàng Hậu đã có tiếng mời bổn vương ở lại, sao có thể trái lời người chứ? - Diệc Minh bình tĩnh đáp lại, thoả mãn nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của Thiên Anh.
- Hừ, ngươi giỏi! - thấy khuôn mặt đáng đánh của Diệc Minh, nàng liền quay mặt sang bên Dương mỹ nhân cho đỡ tức.
Sau khi đưa Dương Thanh Uyên trở về, hai vị lãnh đạo cấp cao của Thanh Long quốc đã mời nàng ở lại tham gia tiệc giao lưu giữa hai nước Thanh Long với Huyền Vũ. Thiên Anh nhận lời nhưng không ngờ còn có một con sói cũng ở lại đây.
- Chào mừng mọi người đã đến tham gia trận đấu giao hữu của Thanh Long và Huyền Vũ - tiếng nói của vị trọng tài khiến mọi người chú ý, không khí lập tức trở nên im lặng.
Đợi sau khi vị trọng tài kia đọc xong quy định, mọi người bắt đầu xếp đội hình. Cách tham gia đơn giản là chia thành hai đội Thanh Long - Huyền Vũ, rồi hai bên xông vào tỉ thí tập thể. Bên nào trụ đến cuối thì bên đấy thắng.
- Thiên Anh, ngươi tham gia nhé! - Dương Thanh Uyên quay sang, nói với Thiên Anh.
- Ừ! Thanh Uyên đã mở lời sao ta có thể từ chối chứ - Thiên Anh vui vẻ đáp ứng. Thỉnh thoảng cũng nên vận động xương cốt một chút a.
Hai người rời khỏi khán đài, hoà vào trong đội hình của Thanh Long.
- Trận đấu bắt đầu!
Trọng tài vừa hô, người hai bên liền xông vào nhau, bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình.
Mới đầu, tình huống có thể nói là rất...hổ lốn, loạn xạ, dị năng đủ loại màu sắc bay ngập trời khiến tầm nhìn bị che khuất, không thể thấy rõ ai đang đấu với ai từ trên khán đài. Một lúc sau khi người bị loại dần, không khí cũng nóng dần lên bởi đây mới là trận chiến của những cao thủ. Chỉ còn Thiên Anh cùng năm người nữa, tạo thành ba cặp.
Thiên Anh sử dụng roi nước tấn công nam tử trước mặt. Từ đầu đến giờ, nàng đã để ý người này luôn đứng một mình, khi trận đấu bắt đầu thì không có ai lại gần hắn cả như thể...sợ hắn ta.
Nam tử kia rất bình tĩnh, chỉ đánh giá Thiên Anh một chút rồi tiếp tục chú tâm vào động tác của mình.
Hai người một pháp sư, một kiếm sĩ cứ thế tấn công nhau. Kiếm chạm vào nước tạo nên những tia sáng chói mắt. Hai người khó mà phân thắng bại được.
Cuối cùng, hai đôi còn lại đã có kết quả, mà bên này vẫn đang hăng say, trọng tài chỉ có thể tuyên bố hoà.
- Thiên Anh, ngươi lợi hại thật nha! - Dương Thanh Uyên chạy đến, luôn miệng khen ngợi Thiên Anh.
- Quá khen, quá khen!
- Thiên Anh, ngươi không sợ à?
- Sợ? Sợ gì?
- Ngươi vừa tấn công tứ hoàng tử Huyền Vũ quốc.
- A...không phải nói là trận giao hữu sao?
- Ngươi không biết gì à? - Dương Thanh Uyên hỏi. Nhận lại là vẻ mặt ngơ ra của Thiên Anh.
- Ngươi thật là...vị tứ hoàng tử đó, nghe đồn là bị nguyền rủa nên không được sủng ái cho lắm...
-... - Thiên Anh vẫn giữ nguyên bộ mặt ngơ ngác như con nai vàng khiến Dương Thanh Uyên suýt khóc ra máu. Thiên Anh soái ca của nàng đâu rồi, trả soái ca của nàng đây!!!
- Đùa thôi, đương nhiên ý của Thanh Uyên ta hiểu. Nhưng không phải đó chỉ là tin đồn thôi sao? Với cả ta là thần, sẽ không sợ những thứ đó.
- Thiên Anh...hôm nay ngươi đáng sợ quá... - Dương Thanh Uyên làm bộ mặt ghét bỏ rồi tránh xa Thiên Anh vài bước. Thiên Anh lập tức thể hiện sự uỷ khuất của mình, ôm lấy cánh tay của của tiểu mỹ nhân.
- Thanh Uyên ghét bỏ ta! Không chịu đâu. Đừng ghét bỏ ta mà. Ta sẽ nghe lời Thanh Uyên a~
Trước sự đáng yêu đột xuất của Thiên Anh, Dương Thanh Uyên không kìm được mà phá lên cười, rồi hôn chụt một cái lên má Thiên Anh. Nàng sững người ra vài giây, sau đó liền buông nàng ấy ra.
- Dương công chúa, người vừa phi lễ tại hạ, nhất định phải chịu trách nhiệm với tại hạ đấy! - Thiên Anh nở nụ cười lưu manh, trêu chọc Dương Thanh Uyên. Lúc này vị công chúa bị sắc dụ mới chợt nhận ra mình vừa làm chuyện "nguy hiểm" như thế nào mới đỏ mặt, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
- Dương công chúa, người không định chịu trách nhiệm với tại hạ sao? Vậy sau này ta phải làm sao đây a?
- Hàn tiểu thư, ngươi đã nói vậy thì bổn công chúa sẽ chịu trách nhiệm, thú ngươi vào cửa a!
- Thú vào cửa? Phải là công chúa gả cho tại hạ chứ. Tại hạ đảm bảo công chúa một đời bình an, sung sướng.
- Hàn tiểu thư đã nói vậy, bổn công chúa đành thiệt thòi đồng ý gả đi vậy!
- Hai người đang nói cái gì vớ vẩn thế? - Diệc Minh xuất hiện đằng sau Dương Thanh Uyên lúc nào không hay, nhìn hai người vừa "đính ước" xong bằng ánh mắt kì thị.
- Chúng ta làm gì liên quan đến ngươi à? Diệc thái tử? - Thiên Anh ôm Dương Thanh Uyên vào lòng, không để tâm đến sự kì thị của Diệc Minh càng ngày càng tăng. Cho đến khi Diệc Minh chỉ về phía xa, hai người mới nhìn về phía đó. Chỉ thấy tứ hoàng tử bộ dạng muốn đến nhưng không dám. Tứ hoàng tử thấy hai người quay lại nhìn mình, liền quay lưng lạnh lùng bỏ đi. Nhưng Thiên Anh với Dương Thanh Uyên nhìn thế nào vẫn thành vội vã bỏ chạy là sao?
- Thấy chưa? Bổn vương có ý tốt nhắc nhở thôi! - Diệc Minh hừ lạnh, rồi bắt chước tứ hoàng tử quay mông bỏ đi
- Thanh Uyên...hình như chúng ta bị ghét bỏ rồi - Thiên Anh, lúc này vẫn còn đang ôm Dương Thanh Uyên chậm chạp nói.
- Ừ...hình như thế đấy!
____________________
Từ xa, Thiên Anh nhìn thấy vị tứ hoàng tử đang nhàn nhã thưởng trà ở hoa viên. Nàng liền tiến lại gần bắt chuyện
- Tham kiến tứ hoàng tử. Tại hạ là Hàn Thiên Anh, sáng nay đã được cùng so tài với hoàng tử. Người làm khách ở đây hẳn có nhiều chỗ chưa quen biết nhỉ! Nhưng mà không phải lo đâu, Thanh Long quốc rất thân thiện ôn hoà, sẽ không để hoàng tử buồn chán đâu.
-... - Tiêu Đằng không nói gì, trực tiếp quay đi. Có phải nàng đang bị coi thường không nhỉ?
-...Tiểu thư...nói hơi nhiều!
- A...vậy làm phiền hoàng tử rồi...
- Không sao...tại hạ không quen thôi. Trước giờ có khá ít người nói chuyện với ta!
- Vì lời nguyền rủa đấy? - Thiên Anh thẳng thắn.
-...Tiểu thư không sợ?
- Bí mật cho hoàng tử biết, ta thực chất là thần tiên hạ phàm. Mấy thứ như lời nguyền ta không sợ a! - Thiên Anh đột nhiên nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai mới yên tâm hơi lại gần Tiêu Đằng, nói nhỏ.
-... - sống đến bây giờ, lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân đáng sợ như này. Tiêu Đằng tự giác ngồi tránh xa.
-...Ta đùa thôi. Hoàng tử không thấy vui à? - thấy đối phương không cười, Thiên Anh hắng giọng hỏi.
- Thấy đáng sợ...
Hai người im lặng nhìn nhau cho đến khi hộ vệ của Tiêu Đằng đến đưa điểm tâm.
- Hàn tiểu thư, tiểu thư muốn ở lại dùng điểm tâm với bổn hoàng tử không? - dù gì cũng ẩu đả với nhau một trận nên trò, Tiêu Đằng liền không sợ chết mời Thiên Anh ở lại.
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Sau khi dùng chút điểm tâm ngọt với Tiêu Đằng, Thiên Anh đi tìm Dương Thanh Uyên, cùng nàng ấy ăn tối, trò chuyện một lúc lâu mới trở về.
____________________
- Tiểu nha đầu, gả cho ta nhé!
- Thiên, nhưng ta...
- Ta không quan tâm nàng là ai! Chỉ cần nàng yêu ta là đủ! Tiểu nha đầu, ta đảm bảo nàng một đời bình an, sung sướng
- Thiên...
Thiên Anh bật dậy, ôm lấy ngực thở dốc. Rốt cuộc những kí ức đó là ở đâu ra? Nữ nhân tóc vàng cùng nam nhân tóc đen đó là ai? Tại sao nàng lại mơ thấy họ?
Nàng bừng tỉnh, lấy chiếc hộp trong không gian ra. Thiên Anh chăm chú nhìn chiếc hộp một lúc lâu mới chậm chạp mở ra, cầm chuỳ thủ lên. Nàng cúi đầu, mi mắt hơi rung động. Khi cầm nó lên, Thiên Anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, lại còn có chút đau đớn nữa.
- Thiên, ta...
Vừa nãy trong đầu nàng đột nhiên hiện ra hình ảnh của một nữ tử không rõ mặt. Chỉ thấy được mái tóc vàng óng cùng bạch y nhuốm máu của nàng ấy.
Thiên Anh mải suy nghĩ, không may chạm phải lưỡi dao, dòng máu đỏ tươi chảy ra, dọc theo ngón tay đẹp đẽ rơi xuống chiếc chăn mềm mại. Thân hình nữ tử cũng ngã xuống, hô hấp đều đều chứng tỏ đã ngủ say.
Chuỳ thủ cùng chiếc hộp đột nhiên phát sáng rồi biến mất mà không ai hay.
____________________
#Lê lết mãi mới ra một chương~~~
#He he, mấy nàng thấy thế nào? Zinn không viết một bộ NP bình thường đâu. Đây sẽ là cả một cuộc cách mạng trường kì kháng chiến đầy máu, mồ hôi và nước mắt a~~~
# Đoán đi, đoán đi xem nào, thử xem các nàng đoán được bao nhiêu~~~
# Dạo này ta lười quá~~~~
- Thiên Anh, nhìn kìa! Quầy hàng kia đặc biệt thật, chúng ta ra xem chút đi - Dương Thanh Uyên kéo tay áo của Thiên Anh rồi chỉ vào góc khuất. Ở đó có một quầy hàng thô sơ nhưng đồ được bày bán lại hết sức cầu kì, tỉ mỉ dù hầu hết đều nhỏ nhắn.
Dương Thanh Uyên chạy đến, tò mò mở một chiếc hộp ra rồi lập tức bị đồ vật bên trong làm cho hấp dẫn. Thiên Anh thấy vậy liền qua đó ngó vào thì thấy một thanh chuỳ thủ nhỏ dài hai gang tay, phần chuôi màu đen được viền những hoa văn vàng kim thời thượng cổ, lưỡi dao sắc bén ánh lên những tia sáng lạnh. Dùng làm đồ vật phòng thân cho khuê nữ rất phù hợp.
Nhưng hình như nàng thấy nó ở đâu rồi thì phải, nếu không tại sao lại thấy quen mắt thế nhỉ?
- Thanh Uyên, thích nó không? Ta tặng ngươi?
- Không! Cái này ta tự mua. Ta muốn tặng cái này cho Thiên Anh - Dương Thanh Uyên thanh toán cho ông lão bán hàng, đưa chiếc hộp cho Thiên Anh. Nàng cảm ơn Dương Thanh Uyên rồi nhận lấy, cho chiếc hộp vào không gian.
- Ta đưa Thanh Uyên về nhé - Thiên Anh chìa một tay ra trước mặt Dương Thanh Uyên. Nàng ngượng ngùng nắm lấy tay Thiên Anh. Hai người một trước một sau rời đi, hòa người vào dòng người nhộn nhịp.
-... - Diệc Minh im lặng nhìn theo, mặt tối dần đi. Hai người kia tình chàng ý thiếp...à không...tình nàng ý thiếp, hoàn toàn quên đi mất sự tồn tại của hắn.
Mà ở đằng xa, trái ngược với không khí náo nhiệt, vui vẻ của lễ hội. Ông lão vừa bán hàng cho hai người lại bày ra bộ mặt nặng nề, chậm rãi lắc đầu.
- Quả nhiên, ý trời đã định khó tránh khỏi. Duyên nợ từ kiếp trước, kiếp này vẫn mãi vương vấn không trả. Tai hoạ một lần ắt có lần hai. Chỉ mong không phải gặp cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi như lần trước.
____________________
- Diệc công tử, ta tưởng ngươi quay về "hang sói" của ngươi rồi? - Thiên Anh buồn bực nhìn sang người bên cạnh, không nhịn được liền châm chọc vài câu. Sao cái tên ôn thần này lại ở đây chứ? Không phải hắn trở về Dao Vương quốc rồi à?
- Để Hàn tiểu thư thất vọng rồi. Hoàng Hậu đã có tiếng mời bổn vương ở lại, sao có thể trái lời người chứ? - Diệc Minh bình tĩnh đáp lại, thoả mãn nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của Thiên Anh.
- Hừ, ngươi giỏi! - thấy khuôn mặt đáng đánh của Diệc Minh, nàng liền quay mặt sang bên Dương mỹ nhân cho đỡ tức.
Sau khi đưa Dương Thanh Uyên trở về, hai vị lãnh đạo cấp cao của Thanh Long quốc đã mời nàng ở lại tham gia tiệc giao lưu giữa hai nước Thanh Long với Huyền Vũ. Thiên Anh nhận lời nhưng không ngờ còn có một con sói cũng ở lại đây.
- Chào mừng mọi người đã đến tham gia trận đấu giao hữu của Thanh Long và Huyền Vũ - tiếng nói của vị trọng tài khiến mọi người chú ý, không khí lập tức trở nên im lặng.
Đợi sau khi vị trọng tài kia đọc xong quy định, mọi người bắt đầu xếp đội hình. Cách tham gia đơn giản là chia thành hai đội Thanh Long - Huyền Vũ, rồi hai bên xông vào tỉ thí tập thể. Bên nào trụ đến cuối thì bên đấy thắng.
- Thiên Anh, ngươi tham gia nhé! - Dương Thanh Uyên quay sang, nói với Thiên Anh.
- Ừ! Thanh Uyên đã mở lời sao ta có thể từ chối chứ - Thiên Anh vui vẻ đáp ứng. Thỉnh thoảng cũng nên vận động xương cốt một chút a.
Hai người rời khỏi khán đài, hoà vào trong đội hình của Thanh Long.
- Trận đấu bắt đầu!
Trọng tài vừa hô, người hai bên liền xông vào nhau, bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình.
Mới đầu, tình huống có thể nói là rất...hổ lốn, loạn xạ, dị năng đủ loại màu sắc bay ngập trời khiến tầm nhìn bị che khuất, không thể thấy rõ ai đang đấu với ai từ trên khán đài. Một lúc sau khi người bị loại dần, không khí cũng nóng dần lên bởi đây mới là trận chiến của những cao thủ. Chỉ còn Thiên Anh cùng năm người nữa, tạo thành ba cặp.
Thiên Anh sử dụng roi nước tấn công nam tử trước mặt. Từ đầu đến giờ, nàng đã để ý người này luôn đứng một mình, khi trận đấu bắt đầu thì không có ai lại gần hắn cả như thể...sợ hắn ta.
Nam tử kia rất bình tĩnh, chỉ đánh giá Thiên Anh một chút rồi tiếp tục chú tâm vào động tác của mình.
Hai người một pháp sư, một kiếm sĩ cứ thế tấn công nhau. Kiếm chạm vào nước tạo nên những tia sáng chói mắt. Hai người khó mà phân thắng bại được.
Cuối cùng, hai đôi còn lại đã có kết quả, mà bên này vẫn đang hăng say, trọng tài chỉ có thể tuyên bố hoà.
- Thiên Anh, ngươi lợi hại thật nha! - Dương Thanh Uyên chạy đến, luôn miệng khen ngợi Thiên Anh.
- Quá khen, quá khen!
- Thiên Anh, ngươi không sợ à?
- Sợ? Sợ gì?
- Ngươi vừa tấn công tứ hoàng tử Huyền Vũ quốc.
- A...không phải nói là trận giao hữu sao?
- Ngươi không biết gì à? - Dương Thanh Uyên hỏi. Nhận lại là vẻ mặt ngơ ra của Thiên Anh.
- Ngươi thật là...vị tứ hoàng tử đó, nghe đồn là bị nguyền rủa nên không được sủng ái cho lắm...
-... - Thiên Anh vẫn giữ nguyên bộ mặt ngơ ngác như con nai vàng khiến Dương Thanh Uyên suýt khóc ra máu. Thiên Anh soái ca của nàng đâu rồi, trả soái ca của nàng đây!!!
- Đùa thôi, đương nhiên ý của Thanh Uyên ta hiểu. Nhưng không phải đó chỉ là tin đồn thôi sao? Với cả ta là thần, sẽ không sợ những thứ đó.
- Thiên Anh...hôm nay ngươi đáng sợ quá... - Dương Thanh Uyên làm bộ mặt ghét bỏ rồi tránh xa Thiên Anh vài bước. Thiên Anh lập tức thể hiện sự uỷ khuất của mình, ôm lấy cánh tay của của tiểu mỹ nhân.
- Thanh Uyên ghét bỏ ta! Không chịu đâu. Đừng ghét bỏ ta mà. Ta sẽ nghe lời Thanh Uyên a~
Trước sự đáng yêu đột xuất của Thiên Anh, Dương Thanh Uyên không kìm được mà phá lên cười, rồi hôn chụt một cái lên má Thiên Anh. Nàng sững người ra vài giây, sau đó liền buông nàng ấy ra.
- Dương công chúa, người vừa phi lễ tại hạ, nhất định phải chịu trách nhiệm với tại hạ đấy! - Thiên Anh nở nụ cười lưu manh, trêu chọc Dương Thanh Uyên. Lúc này vị công chúa bị sắc dụ mới chợt nhận ra mình vừa làm chuyện "nguy hiểm" như thế nào mới đỏ mặt, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
- Dương công chúa, người không định chịu trách nhiệm với tại hạ sao? Vậy sau này ta phải làm sao đây a?
- Hàn tiểu thư, ngươi đã nói vậy thì bổn công chúa sẽ chịu trách nhiệm, thú ngươi vào cửa a!
- Thú vào cửa? Phải là công chúa gả cho tại hạ chứ. Tại hạ đảm bảo công chúa một đời bình an, sung sướng.
- Hàn tiểu thư đã nói vậy, bổn công chúa đành thiệt thòi đồng ý gả đi vậy!
- Hai người đang nói cái gì vớ vẩn thế? - Diệc Minh xuất hiện đằng sau Dương Thanh Uyên lúc nào không hay, nhìn hai người vừa "đính ước" xong bằng ánh mắt kì thị.
- Chúng ta làm gì liên quan đến ngươi à? Diệc thái tử? - Thiên Anh ôm Dương Thanh Uyên vào lòng, không để tâm đến sự kì thị của Diệc Minh càng ngày càng tăng. Cho đến khi Diệc Minh chỉ về phía xa, hai người mới nhìn về phía đó. Chỉ thấy tứ hoàng tử bộ dạng muốn đến nhưng không dám. Tứ hoàng tử thấy hai người quay lại nhìn mình, liền quay lưng lạnh lùng bỏ đi. Nhưng Thiên Anh với Dương Thanh Uyên nhìn thế nào vẫn thành vội vã bỏ chạy là sao?
- Thấy chưa? Bổn vương có ý tốt nhắc nhở thôi! - Diệc Minh hừ lạnh, rồi bắt chước tứ hoàng tử quay mông bỏ đi
- Thanh Uyên...hình như chúng ta bị ghét bỏ rồi - Thiên Anh, lúc này vẫn còn đang ôm Dương Thanh Uyên chậm chạp nói.
- Ừ...hình như thế đấy!
____________________
Từ xa, Thiên Anh nhìn thấy vị tứ hoàng tử đang nhàn nhã thưởng trà ở hoa viên. Nàng liền tiến lại gần bắt chuyện
- Tham kiến tứ hoàng tử. Tại hạ là Hàn Thiên Anh, sáng nay đã được cùng so tài với hoàng tử. Người làm khách ở đây hẳn có nhiều chỗ chưa quen biết nhỉ! Nhưng mà không phải lo đâu, Thanh Long quốc rất thân thiện ôn hoà, sẽ không để hoàng tử buồn chán đâu.
-... - Tiêu Đằng không nói gì, trực tiếp quay đi. Có phải nàng đang bị coi thường không nhỉ?
-...Tiểu thư...nói hơi nhiều!
- A...vậy làm phiền hoàng tử rồi...
- Không sao...tại hạ không quen thôi. Trước giờ có khá ít người nói chuyện với ta!
- Vì lời nguyền rủa đấy? - Thiên Anh thẳng thắn.
-...Tiểu thư không sợ?
- Bí mật cho hoàng tử biết, ta thực chất là thần tiên hạ phàm. Mấy thứ như lời nguyền ta không sợ a! - Thiên Anh đột nhiên nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai mới yên tâm hơi lại gần Tiêu Đằng, nói nhỏ.
-... - sống đến bây giờ, lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân đáng sợ như này. Tiêu Đằng tự giác ngồi tránh xa.
-...Ta đùa thôi. Hoàng tử không thấy vui à? - thấy đối phương không cười, Thiên Anh hắng giọng hỏi.
- Thấy đáng sợ...
Hai người im lặng nhìn nhau cho đến khi hộ vệ của Tiêu Đằng đến đưa điểm tâm.
- Hàn tiểu thư, tiểu thư muốn ở lại dùng điểm tâm với bổn hoàng tử không? - dù gì cũng ẩu đả với nhau một trận nên trò, Tiêu Đằng liền không sợ chết mời Thiên Anh ở lại.
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Sau khi dùng chút điểm tâm ngọt với Tiêu Đằng, Thiên Anh đi tìm Dương Thanh Uyên, cùng nàng ấy ăn tối, trò chuyện một lúc lâu mới trở về.
____________________
- Tiểu nha đầu, gả cho ta nhé!
- Thiên, nhưng ta...
- Ta không quan tâm nàng là ai! Chỉ cần nàng yêu ta là đủ! Tiểu nha đầu, ta đảm bảo nàng một đời bình an, sung sướng
- Thiên...
Thiên Anh bật dậy, ôm lấy ngực thở dốc. Rốt cuộc những kí ức đó là ở đâu ra? Nữ nhân tóc vàng cùng nam nhân tóc đen đó là ai? Tại sao nàng lại mơ thấy họ?
Nàng bừng tỉnh, lấy chiếc hộp trong không gian ra. Thiên Anh chăm chú nhìn chiếc hộp một lúc lâu mới chậm chạp mở ra, cầm chuỳ thủ lên. Nàng cúi đầu, mi mắt hơi rung động. Khi cầm nó lên, Thiên Anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, lại còn có chút đau đớn nữa.
- Thiên, ta...
Vừa nãy trong đầu nàng đột nhiên hiện ra hình ảnh của một nữ tử không rõ mặt. Chỉ thấy được mái tóc vàng óng cùng bạch y nhuốm máu của nàng ấy.
Thiên Anh mải suy nghĩ, không may chạm phải lưỡi dao, dòng máu đỏ tươi chảy ra, dọc theo ngón tay đẹp đẽ rơi xuống chiếc chăn mềm mại. Thân hình nữ tử cũng ngã xuống, hô hấp đều đều chứng tỏ đã ngủ say.
Chuỳ thủ cùng chiếc hộp đột nhiên phát sáng rồi biến mất mà không ai hay.
____________________
#Lê lết mãi mới ra một chương~~~
#He he, mấy nàng thấy thế nào? Zinn không viết một bộ NP bình thường đâu. Đây sẽ là cả một cuộc cách mạng trường kì kháng chiến đầy máu, mồ hôi và nước mắt a~~~
# Đoán đi, đoán đi xem nào, thử xem các nàng đoán được bao nhiêu~~~
# Dạo này ta lười quá~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook