Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
-
Chương 4: Sắc nam tử dưới ánh trăng
Trong tai, trong miệng, trong mắt, toàn bộ đều ngập nước, Hoa Vị Miên muốn kêu một tiếng cứu mạng cũng bị nhấn chìm trong dòng nước xiết!
Theo thác nước bị vọt vào trong đầm sâu, lực độ kia cũng không nhẹ, đánh cho đầu óc Hoa Vị Miên quay cuồng, nước chảy liên tục không ngừng cuốn nàng xuống phía đáy, vùng vẫy mấy cái cùng không bơi lên được, dưỡng khí cũng đã không còn.
Tứ chi mềm nhũn trong nước, Hoa Vị Miên có thể cảm giác nàng bị nước đẩy ra khỏi đáy hồ, ánh trăng sáng tỏ đang ở phía trên, mà mình cũng đã không có hơi sức bơi về phía trước nữa rồi. . . . . .
Đột nhiên, một bóng đen từ phía trên nàng nhảy xuống, một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Hoa Vị Miên nghĩ: không phải là mỹ nhân ngư chứ. . . . . .
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Một ngụm nước từ trong khí quản phun ra, Hoa Vị Miên nằm trên mặt đất nhảy dựng lên hung hăng ho khan, đợi nước ói ra hết, miệng lại hung hăn hít khí, một giác ngộ trước nay chưa có xông lên đầu: thế giới có dưỡng khí, thật tốt!
Giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, còn có một sinh vật ở bên cạnh nàng, hoảng sợ quay đầu lại, lại thấy là một nam nhân, thở phào nhẹ nhõm:
"Là ngươi đã cứu ta sao, cám ơn!"
Nam tử không lên tiếng, chẳng qua là yên lặng nhìn nàng, đôi con ngươi màu xanh sẫm giống mấy con sói vừa rồi, phát ra ánh sáng làm người bị tác động.
Hoa Vị Miên bị ánh mắt của hắn dọa sợ hết hồn, chống thân thể muốn lui về phía sau, ánh mắt không cẩn thận liền liếc tới thân thể của hắn, máu mũi! Là lõa thể! Hơn nữa còn là lõa thể toàn bộ!
Tóc dài xõa trên vai, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh trăng có vẻ mông lung không chân thật, dáng người to lớn, cơ bắp căng phồng có lực, cơ bụng sáu múi. Cảm giác phập phồng, còn có cặp mắt kia, đôi mắt màu xanh lá cây nàng thấy nhiều, nhưng có thể sáng lên trừ sói, những thứ khác nàng chưa từng thấy. Nhưng ánh mắt của hắn, cư nhiên sáng long lanh như bảo thạch! Hơn nữa. . . . . . trong đáy mắt hắn, Hoa Vị Miên rõ ràng nhìn thấy một thứ gọi là dục vọng!
Chớ có nói đùa!
"Đại ca. . . . . . Đại ân không lời nào cám ơn hết được, chúng ta sau này còn gặp lại. . . . . . !" Nói xong liền muốn chạy, nhưng người còn chưa đứng lên liền bị người bắt được gót chân, thân thể cao lớn nặng nề cứ như vậy trực tiếp bao trùm trên người nàng!
Tôn Chính Sở hô hấp dồn dập nhìn nữ tử phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ, một đôi mắt trong vắt như nước thẳng tắp nhìn mình, cánh mũi xinh xắn nhẹ nhàng phe phẩy, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ mở ra, mang theo một chút như trêu chọc dụ dỗ. Mà y phục trên người nàng đã sớm ướt đẫm, như có như không dính vào trên thân thể mỹ lệ, hắn thậm chí có thể nhìn thấy da thịt cám dỗ kia. . . . . .
Dục vọng lần nữa bộc phát, lý trí của Tôn Chính Sở trong nháy mắt rời ra, cúi đầu liền ngậm lấy chiếc miệng khẽ nhếch đang phát ra hơi thở mùi đàn hương. . . . . . Nếu là đưa tới cửa, hắn cũng không có lý do bỏ qua!
Hoa Vị Miên kinh hãi, tay nắm thành quyền đập lên người người đang ở phía trên, mấy quyền đập xuống, đập đến tay nàng đều đau rồi, mà người trên người dường như không hề hấn gì, bàn tay nóng ran thuận thế đi tới hông của nàng, dùng sức bóp một cái!
Hoa Vị Miên bị đau liền hé miệng, người nọ liền nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi đi vào!
Ghê tởm! Thật là ghê tởm! Hoa Vị Miên dùng sức muốn đem thứ mềm nhũn trong miệng nhổ ra, mấy lần giãy giụa, ngược lại khiến người trên người càng ngày càng mãnh liệt, níu lấy cái lưỡi của nàng không chịu buông.
Đầu lưỡi Hoa Vị Miên bị hắn hút đã muốn tê dại, đầu cũng thiếu dưỡng khí, khí trong phổi cũng bị ép khô rồi!
Vừa định dùng miệng cắn, người trên người giống như biết mục đích của nàng, nhanh chóng rút lui, đem mục tiêu chuyển hướng cổ của nàng.
Miệng vừa được tự do, Hoa Vị Miên thở gấp một hơi, lập tức chửi như tát nước: "Mẹ kiếp! Cái người biến thái này, buông lão nương ra!"
Theo thác nước bị vọt vào trong đầm sâu, lực độ kia cũng không nhẹ, đánh cho đầu óc Hoa Vị Miên quay cuồng, nước chảy liên tục không ngừng cuốn nàng xuống phía đáy, vùng vẫy mấy cái cùng không bơi lên được, dưỡng khí cũng đã không còn.
Tứ chi mềm nhũn trong nước, Hoa Vị Miên có thể cảm giác nàng bị nước đẩy ra khỏi đáy hồ, ánh trăng sáng tỏ đang ở phía trên, mà mình cũng đã không có hơi sức bơi về phía trước nữa rồi. . . . . .
Đột nhiên, một bóng đen từ phía trên nàng nhảy xuống, một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Hoa Vị Miên nghĩ: không phải là mỹ nhân ngư chứ. . . . . .
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Một ngụm nước từ trong khí quản phun ra, Hoa Vị Miên nằm trên mặt đất nhảy dựng lên hung hăng ho khan, đợi nước ói ra hết, miệng lại hung hăn hít khí, một giác ngộ trước nay chưa có xông lên đầu: thế giới có dưỡng khí, thật tốt!
Giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, còn có một sinh vật ở bên cạnh nàng, hoảng sợ quay đầu lại, lại thấy là một nam nhân, thở phào nhẹ nhõm:
"Là ngươi đã cứu ta sao, cám ơn!"
Nam tử không lên tiếng, chẳng qua là yên lặng nhìn nàng, đôi con ngươi màu xanh sẫm giống mấy con sói vừa rồi, phát ra ánh sáng làm người bị tác động.
Hoa Vị Miên bị ánh mắt của hắn dọa sợ hết hồn, chống thân thể muốn lui về phía sau, ánh mắt không cẩn thận liền liếc tới thân thể của hắn, máu mũi! Là lõa thể! Hơn nữa còn là lõa thể toàn bộ!
Tóc dài xõa trên vai, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh trăng có vẻ mông lung không chân thật, dáng người to lớn, cơ bắp căng phồng có lực, cơ bụng sáu múi. Cảm giác phập phồng, còn có cặp mắt kia, đôi mắt màu xanh lá cây nàng thấy nhiều, nhưng có thể sáng lên trừ sói, những thứ khác nàng chưa từng thấy. Nhưng ánh mắt của hắn, cư nhiên sáng long lanh như bảo thạch! Hơn nữa. . . . . . trong đáy mắt hắn, Hoa Vị Miên rõ ràng nhìn thấy một thứ gọi là dục vọng!
Chớ có nói đùa!
"Đại ca. . . . . . Đại ân không lời nào cám ơn hết được, chúng ta sau này còn gặp lại. . . . . . !" Nói xong liền muốn chạy, nhưng người còn chưa đứng lên liền bị người bắt được gót chân, thân thể cao lớn nặng nề cứ như vậy trực tiếp bao trùm trên người nàng!
Tôn Chính Sở hô hấp dồn dập nhìn nữ tử phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ, một đôi mắt trong vắt như nước thẳng tắp nhìn mình, cánh mũi xinh xắn nhẹ nhàng phe phẩy, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ mở ra, mang theo một chút như trêu chọc dụ dỗ. Mà y phục trên người nàng đã sớm ướt đẫm, như có như không dính vào trên thân thể mỹ lệ, hắn thậm chí có thể nhìn thấy da thịt cám dỗ kia. . . . . .
Dục vọng lần nữa bộc phát, lý trí của Tôn Chính Sở trong nháy mắt rời ra, cúi đầu liền ngậm lấy chiếc miệng khẽ nhếch đang phát ra hơi thở mùi đàn hương. . . . . . Nếu là đưa tới cửa, hắn cũng không có lý do bỏ qua!
Hoa Vị Miên kinh hãi, tay nắm thành quyền đập lên người người đang ở phía trên, mấy quyền đập xuống, đập đến tay nàng đều đau rồi, mà người trên người dường như không hề hấn gì, bàn tay nóng ran thuận thế đi tới hông của nàng, dùng sức bóp một cái!
Hoa Vị Miên bị đau liền hé miệng, người nọ liền nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi đi vào!
Ghê tởm! Thật là ghê tởm! Hoa Vị Miên dùng sức muốn đem thứ mềm nhũn trong miệng nhổ ra, mấy lần giãy giụa, ngược lại khiến người trên người càng ngày càng mãnh liệt, níu lấy cái lưỡi của nàng không chịu buông.
Đầu lưỡi Hoa Vị Miên bị hắn hút đã muốn tê dại, đầu cũng thiếu dưỡng khí, khí trong phổi cũng bị ép khô rồi!
Vừa định dùng miệng cắn, người trên người giống như biết mục đích của nàng, nhanh chóng rút lui, đem mục tiêu chuyển hướng cổ của nàng.
Miệng vừa được tự do, Hoa Vị Miên thở gấp một hơi, lập tức chửi như tát nước: "Mẹ kiếp! Cái người biến thái này, buông lão nương ra!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook