Hoa Vị Miên ôm chăn mỏng, nghe tiếng sấm phía ngoài, trái tim nhỏ bé trực tiếp run lên, rốt cuộc không nhịn được từ trong lều trại chui ra.

Thấy trong trướng của Tông Chính Sở vẫn sáng đèn, nàng nhất thời cao hứng, trực tiếp vén lều vải lên liền vọt vào, lại thấy Tông Chính Sở đã cởi được một nửa y phục, tấm lưng màu đồng thiếc đối diện với  nàng, lúc này Hoa Vị Miên kêu to: "Oa! Thịt!"

Tông Chính Sở nhanh chóng mặc quần áo vào, khẽ cau mày nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

Hoa Vị Miên ngượng ngùng chạy tới, vùi ở trên giường của hắn, nói: "Ta không ngủ được, đến tìm ngươi tâm sự!"

Tông Chính Sở nheo mắt lại: "Ngươi không phải là tiên tử sao, còn sợ sấm chớp?"

Mặt Hoa Vị Miên đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia, quả thật chính là trắng trợn châm chọc!

"Chính là ta len lén hạ phàm, cho nên Lôi công Điện Mẫu tới bắt ta!" Hoa Vị Miên ngã vào trên giường hắn, rất có ý tứ mặt dày mày dạn.

Trong mắt Tông Chính Sở xẹt qua một chút ý cười: "Ngươi tính ngủ ở đây?"

"Không thể được sao?" Hoa Vị Miên vô lại nói.

"Đó là giường của ta." Tông Chính Sở nheo mắt lại nhìn nàng.

"Ta biết a!" Hoa Vị Miên giương mắt không hiểu ý tứ của hắn.

"Rất tốt," Tông Chính Sở đi tới, cởi giày xuống nói: "Xem ra ngươi là tính toán cùng giường chung gối với ta."

Hoa Vị Miên ôm lấy ngực, vẻ mặt phòng bị nói: "Ngươi muốn làm gì, ta còn là hoàng hoa khuê nữ!"

Nhìn bộ dáng thận trọng của nàng, khóe miệng Tông Chính Sở ngoắc ngoắc, chuyện thân mật hơn đều đã làm, lúc này nàng còn già mồm cãi láo.

Bàn tay giương lên, nắm lấy hông của nàng cùng nhau ngã xuống, dưới sự giãy giụa của nàng liền cảnh cáo: "Nếu như ngươi không muốn ngủ mà làm những chuyện khác thì cứ việc ầm ĩ đi!"

Hoa Vị Miên trừng mắt, lưng cũng cứng ngắc, trong lòng oán hận mắng: tên nam nhân không biết tiết lễ này! Nếu tối nay là nữ nhân khác chạy vào hắn cũng ôm ấp như vậy sao?!

Tông Chính Sở vỗ vỗ lưng của nàng, khẽ mỉm cười, nói: "Mau ngủ đi!"

Hoa Vị Miên có một cảm giác bị điện giật, hắn cười, cười đến. . . . . . Quá mất hồn rồi!

Trên thực tế, thời điểm ngày hôm sau Tông Chính Sở nhìn thấy con chim bồ câu chết trên mặt đất, toàn bộ dây thần kinh trên mặt đều co rút sạch sẽ, mà người đầu sỏ gây nên chuyện đã sớm chạy trốn không thấy tung tích!

Thanh Dương cười đến nghẹn, vẻ mặt tiếc hận nhìn hắn: "Không nghe lời của lão nhân, thua thiệt ngay trước mắt a!"

Kỳ thực Hoa Vị Miên cũng buồn bực, rõ ràng tối hôm qua lúc nàng rời đi, Tiểu Mao vẫn còn ở dưới gầm giường của nàng, kết quả sáng sớm nay lúc nàng thức dậy, nó cư nhiên liền tùy tiện cắn một con bồ câu đưa tin đang đậu trên án kỷ của Tông Chính Sở, ừ, còn bị gãy một chân, xem ra tối qua chiến đấu rất kịch liệt!

"Hoa Kỳ, sau này còn mang Thiên Giáp Chu vào chủ trướng, liền xử trí theo quân pháp!" Tông Chính Sở lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt đang giả bộ đáng thương.

Hoa Vị Miên một tay nhấc Tiểu Mao lên, chỉ vào nó cái chân gãy của nó, nói: "Ngươi xem, Tiểu Mao cũng bị thương, không bằng bỏ qua đi?"

Tông Chính Sở hơi nhếch môi không nói lời nào, chỉ là đôi mắt xanh biếc như dã thú lành lạnh nhìn nàng.

Hoa Vị Miên vội vàng xin khoan dung, "Được rồi được rồi, ta bảo đảm chuyện như vậy không hề phát sinh lần thứ hai nữa!"

Tông Chính Sở cúi đầu vung tay lên, ý bảo nàng có thể lăn. Hoa Vị Miên buồn bực nghĩ, không cho phép Tiểu Mao vào chủ trướng, cộng thêm việc Tiểu Mao sống nhờ ở trên người nàng, cũng liền tương đương với không cho phép nàng vào chủ trướng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương