Ánh mắt Vinh Kham dừng lại trên người nữ hài một lát, dường như mới nhận ra nàng, gọi nhũ danh của nàng: "....Loan Loan?"

Đầu quả tim Kiều Uyển run lên.

Vốn dĩ nàng tưởng bản thân đã gần quên mất Thái tử, dù có quan hệ tốt với công chúa Gia Ninh, nhưng số lần nhìn thấy Thái tử vẫn có thể đếm trên được đầu ngón tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ là lần này không kịp đề phòng mà chạm mặt nàng mới nhớ tới bản thân lại có thể nhớ rõ hắn như vậy, thậm chí đến ánh mắt có gì khác biệt đều có thể phân biệt được.

Chỉ là nàng lại cảm thấy hơi hoang mang, tám năm trước hóa ra Thái tử gọi nhũ danh của nàng sao?

Từ năm thứ 15 Thái Hòa được phong thành huyện chủ không phải Thái tử hẳn nên gọi phong hào Nhu An của nàng sao?

"Sao thế, bị dọa rồi sao?" Vinh Kham ôn nhu hỏi. Ánh mắt rạng rỡ vừa nhìn thấy kia đã biến mất, lúc này Thái tử đã có bộ dạng ôn nhu lễ độ như trong trí nhớ xa xôi.

Thái tử cũng không kêu dừng lại, mấy cây trượng trên tay nội thị cũng không dừng lại. Tiếng hô của tên thái giám kia càng ngày càng nhỏ dần, mắt thấy sắp không xong.

Kiều Uyển nhẹ động đậy đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Ta không biết nơi này từ bao giờ lại có một chiếc cổng tò vò nên vừa rồi mới tò mò tới đây."

Vinh Kham cong khóe môi một chút nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Đúng là.... Gần đây mới làm một cửa nhỏ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Kiều Uyển cảm thấy kỳ lạ.

Cánh cửa này được làm ra một cách kỳ lạ, Thái tử hình như cũng không có gì khác thường.

Đối mặt với tình huống này, trong lòng Kiều Uyển lại không có quá nhiều sợ hãi. Từ trước tới nay Thái tử đều là người từ hiếu nhân hậu, tuyệt đối không phải là người thích ngược đãi đánh nội thị cho hả giận.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng bắt gặp Thái tử trách phạt cung nhân, bất kể tiểu thái giám nàng vì sao lại bị ấn ở đây mà hành hình thì nàng cũng không nên ở đây lâu.

Đương kim thiên tử là thân hài tử của Thái Hậu, tính một cách cẩn thận ra thì Thái tử với Kiều Uyển là biểu huynh muội. Hiện tại hai người cũng nửa thân thiết nửa xa cách, cũng giống như biểu huynh muội gia đình bình thường.

Vì thế Kiều Uyển cũng không quá để ý lễ giáo, hành lễ nói: "Không quấy rầy Thái tử Điện hạ, ta liền đi tìm công chúa Gia Ninh."chỉ là tiểu thái giám không được đề cập tới trên mặt đất kia đã bị đánh đến máu thịt mơ hồ.

Vinh Kham còn chưa mở miệng, đúng lúc này tiều thái giám liền ngừng thở.

Mấy nội thị lật người lại, Bạch công công người đắc dụng bên cạnh Thái tử tiến tới duỗi tay dò hơi thở, bẩm báo lại: "Điện hạ, hành hình hoàn tất."

Kiều Uyển nhìn thăm chú thấy trên hông mấy tên nội thị kia còn treo thanh lệnh bài màu vàng, đúng là người của Tư Lễ Giám, trong lòng khẽ buông lỏng. Nhưng khi ánh mắt xẹt qua biểu cảm dữ tợn của tiểu thái giám kia, nàng sửng sốt, chỉ thoáng chốc, trong lòng nàng run rẩy mạnh mẽ.

Vinh Kham thấy chỉ trong nháy mắt mà khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Uyển trắng bệch ra lại hỏi một lần: "Loan Loan bị dọa rồi sao?"


Môi Kiều Uyển hơi run rẩy, lại liếc mắt nhìn tiểu thái giám kia một cái, đưa tay áo che mặt nói: "Khiến Thái tử ca ca chê cười rồi. Bất chợt nhìn thấy nên đúng là có vài phần hoảng sợ...."

Vinh Kham đi về phía trước vài bước ngăn trở thi thể của tiểu thái giám kia: "Không cần sợ, người này vi phạm cung quy, Tư Lễ Giám là đúng luật hành sự."

Ống tay áo Kiều Uyển rũ xuống, gật đầu nói: "Nhu An hiểu."

Thái tử hơi mỉm cười với nàng: "Muội đi tìm Gia Ninh đi, đừng để phí hoài cảnh xuân hôm nay."

Kiều Uyển hành lễ quy củ nói: "Nhu An cáo lui."

Kiều Uyển nghiêng mặt nhìn về chiếc cổng tò vò rồi cúi đầu lùi về phía sau vài bước, lại hành lễ một lần nữa mới xoay người rời đi.

Cả đường đi có chút gấp gáp, nàng cảm thấy tay mình đang run rẩy .

Chiếc cồng tò vò kỳ dị cùng thân ảnh người mặc y phục màu nam kia, màu máu của tiểu thái giám nhiễm màu xanh lá, còn có lệnh bài Tuệ Nhi bên hông của mấy nội thị kia...

Nhịp tim Kiều Uyển nhảy lên như trống!

Một đường bước đi tới một núi giả có chỗ ẩn nấp, học mới dừng bước chân lại.

"Tiểu thư, người bị dọa rồi sao?" Thanh Trú cùng Sơ Ảnh lo lắng mà khẽ vuốt lưng nàng.

Kiều Uyển cắn răng, nửa ngày không nói lên lời.

Kiểu Uyển cũng không sợ khi nhìn thấy người chết, lúc còn thiếu nữ không sợ, sau khi sống lại một lần nàng càng không sợ. Chuyện khiến nàng kinh sợ chính là người vừa rồi tắt thở trước mặt nàng kia, vậy mà nàng lại nhận ra!

Dù cho gương mặt trước khi chết của tiểu thái giám kia bởi vì cực kỳ đau đớn mà biến dạng nhưng gương mặt kia cô lại cực kỳ quen thuộc.

Đó chính là con nuôi của người bên cạnh đương kim thiên tử. Kiếp trước sau khi tân đế đăng cơ, hắn ta lắc mình biến thành Cao công công của cung Trường Nhạc.

Năm đầu tiên Diên Hòa, Cao công công này còn đưa đi rước về cung Trường Nhạc, cứ thế sau giờ ngọ vào một ngày xuân tám năm trước lại bị đánh chết... Chuyện này sao có thể không khiến Kiều Uyển kinh hãi!

Kiều Uyển còn nhớ mùi của đàn hương trong Phật đường hầu phủ, nàng còn nhớ rõ tổ mẫu từng nói qua với nàng: "Thiện ác chi báo, như hình với bóng, nhân quả ba kiếp, tuần hoàn không dứt."

Kiếp này sau khi tỉnh lại nàng từng cảm thấy quả báo đời này tới hơi chậm nhưng hôm nay thì sao?

Nàng dù cho sống lại một đời, vẫn là đến kiếp sau sao?

Kiếp trước nàng cũng không tham gia Xuân Yến, kiếp trước ở cạnh rừng trúc Dục Viên cũng không hề có chiếc cổng tò vò này, kiếp trước Cao công công càng không bị đánh chết ờ một ngày mùa xuân.


Rối loạn, tất cả đều trở nên rối loạn!

Trong lòng Kiều Uyển nhất thời lại cảm thấy kinh sợ, nếu đời này mọi thứ đều thay đổi thì phủ Tuyên Ninh hầu rồi sẽ đi về đâu?

**

"Loan Loan, sao ngươi lại tới đây rồi? Làm ta tìm ngươi mãi."

Một âm thanh hô to duyên dáng truyền tới đánh gãy suy nghĩ của Kiều Uyển, nhất thời trong lòng nàng nhảy loạn.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc một thân hồng đào cánh bướm mặc một chiếc váy hoa dài. Trên đầu thiếu nữ còn có cài mấy đóa hoa đào tươi, dường như là cả người tươi đẹp trong ngày mùa xuân.

Phủ Thành Quốc Công cùng phủ Tuyên Ninh Hầu đều là những thế gia trâm anh trước đây, võ quan đại nghiệp khai quốc huân quý, có quan hệ thông gia tốt đẹp.

Kiếp trước, tận đến cuối cùng cũng do phủ Thành Quốc Công tìm mọi cách đem ngọc bội nhiễm máu của huynh đệ Kiều gia tới tay Kiều Uyển.

Bằng hữu tốt của Kiều Uyển, Phương Phù, nữ nhi duy nhất của Thành Quốc công gia.

"Nghe nói ngươi bị bệnh rất lâu, ta không dâm tùy tiện tới quấy rầy, trong lòng sốt ruột ngươi sẽ bỏ lỡ Xuân Yến cơ." Phương Phù lo lắng mà đánh giá nàng.

Lúc này Kiều Uyển có chút kinh sợ chưa định thần lại, đột nhiên nhìn thấy tỷ muội tốt lúc còn thiếu thời, mặc một bộ y phục trâm hoa màu đỏ, nhất thời ngơ ngẩn không nói gì.

Phương Phù nhéo mặt nàng, ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao thế, là bị choáng váng à?"

Kiều Uyển đẩy tay nàng ra, cố gắng bình tĩnh lại, thuận miệng nói: "Hôm nay sao ngươi lại cài trâm hoa đào thế? Ta nhìn mà ngây người."

Phương phù đắc ý mà xoay người một vòng: "Gần đây Ngọc Kinh đang lưu hành trâm cài hoa tươi, nhìn qua cũng không bằng mộc phù dung cùng mẫu đơn nhưng gần đây hoa đào có vẻ hợp với hoàn cảnh. Ta nhìn ngươi mang trâm đa dạng tuy tinh xảo đáng yêu nhưng vẫn là hoa giả, chẳng phải sẽ bị người khác cười chê sao?"

Kiều Uyển vỗ trán, khó trách trước khi tiến xung nha hoàn trong phòng còn khuyên nàng cài thêm chút hoa tươi.

Hóa ra ngày trước, trước khi hàng cập kê lại có mấy cái như thế này nữa, nàng không nhịn được mà lắc đầu cười.

"Ngươi còn có tâm tư mà nhìn ta à...." Phương Phù thấy nàng không chút tức giận mà trừng mắt nhìn nàng.

Hai người chậm rãi đến ngọc hoa trì đình trên hồ , Phương Phù bảo thị nữ đi ra bên ngoài.

"Làm sao thế?" Kiều Uyển biết nàng ấy có chuyện muốn nói.

Phương Phù đè thấp âm thanh, khẽ nói: "Ngươi có nghe nói tuy lần này do công chúa Gia Ninh đưa thiệp nhưng lại là vì Thái Hậu nương nương cố ý để Thái tử xem thử những nữ hài nhi trong kinh?"


Nếu ở kiếp trước, Kiều Uyển không định tiếp tục đề tài này. Chỉ là lúc này lại xoay chuyển ánh mắt gật đầu nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân có đề cập qua với ta vài phần, vốn dĩ phụ thân không muốn ta vào cung lúc này..."

Phương phù thu hồi bộ dạng vui đùa ban đầu, thở dài một tiếng: "Phụ thân ta cũng có ý này nhưng ta lại không hề có lý do tốt để từ chối thiệp mời của công chúa Gia Ninh. Cũng không thể nào mà ngươi bệnh ta cũng bệnh chứ, như thế công chúa Gia Ninh còn không tức giận sao?"

Trong lòng Kiều Uyển khẽ nhúc nhích, Thành Quốc công cũng nghĩ như thế, chỉ là Thái tử có gì không ổn? Đời trước Thành Quốc công tuy khó khăn lắm mới bảo đảm được an toàn của bản thân nhưng từ trước tới nay cũng coi như đứng đích đảng, thủ hạ dưới thời tân đế không hề có ý định lấy lòng.

"Đã rất lâu ta không gặp Thái hậu nương nương và công chúa Gia Ninh, bây giờ tiến cung một chuyến cũng không có suy nghĩ gì khác. Hơn nữa , ngươi và ta có gì phải lo lắng? Thái tử luôn luôn có mối quan hệ giao hảo với con cháu sĩ lâm, làm sao để mắt tới hai phủ nhà ngươi và nhà ta?" Kiều Uyển nói.

Phương Phù nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, cười khúc khích: "Ngươi bị bệnh xong còn học được cách nhìn thời thế sao, thường ngày không phải ngươi đều cảm thấy không có kiên nhẫn nghĩ mấy chuyện này nhất sao?"

Kiều Uyển không sợ nàng ấy nghi ngờ, nhìn khắp nơi nói: "Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều."

Phương Phù lại cười vài tiếng, mới nói: "Ta cũng có ý này, nếu không đi dự yến tiệc thì có chút cố ý quá mức. Nhưng ta biết ý tứ của phụ thân, Thái tử không thân cận với Võ huân là một chuyện, chúng ta vội vàng cho là không thì lại là một chuyện khác......"

Phương Phù giơ tay lên che miệng dán đến bên tai nàng nói: ".... Vị kia sẽ không thấy vui đâu."

Trong lòng Kiều Uyển nhảy dựng, lập tức giữa chặt lấy tay nàng ấy: "Ban ngày ban mặt, đừng có nói bậy bạ."

Phương Phù vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt mang theo chút vui vẻ nói: "Loan Loan, ngươi đúng là đã thông suốt rồi."

Kiều Uyển biết bạn tốt đã nghe nói việc mình vào cung, cố ý nhắc nhở mình chú ý. Từ chuyện này, trong lòng Kiều Uyển mềm mại một mảnh, tự giễu nói: "Sốt cao vài ngày ta cuối cùng cũng có thể đốt thông thất khiếu.*"

*Thất khiếu: bảy vía trong ba hồn bảy vía.

Phương Phù ra vẻ sờ sờ trán của nàng: "Đúng thật phải cảm tạ trận bệnh này, đốt đến mở được cả hòn đá cứng như ngươi."

Kiều Uyển đẩy nàng ấy, nhưng cũng nhịn không được mà bật cười.

Phương Phù thấy hôm nay Kiều Uyển khơ có khi muốn nhắc tới chuyện này, lại hỏi: "Ngươi có biết Thái hậu nương nương nhắm vào ai chưa?"

Kiều Uyển lắc đầu: "Ta không biết." nàng thực sự không biết, hơn nữa cho dù nàng biết thì Thái Hậu nương nương căn bản cũng không thể làm chủ thay cho Thái tử được.

Phương Phù ra vẻ thần bí mà nhìn nàng một cái, lại tiến gần tới bên tai nàng: "Ta nghe lén được phụ thân và ca ca nói chuyện, không biết Thái Hậu nương nương nghĩ thế nào mà nhắm vào cháu gái nhà Lưu các lão cho vị ở Đông Cung kia...."

Kiều Uyển ngẩn ra, dường như không phát ra âm thanh hỏi: "Ai cơ?"

Phương Phù vươn hai ngón tay lên, nhẹ nhàng quơ quơ.

Cháu gái đứng hàng thứ hai của Lưu các lão... Lưu Nguyên.

Sao lại là nàng ta?

Đời trước năm thứ 22 Thái Hòa, Lưu Nguyên gả vào phủ Chiêu Vương.

Năm đầu tiên của Diên Hòa, sắc phong làm Vi Hậu.


**

Hai người Kiều Uyển và Phương Phù nói chuyện trong đình ở hồ, lại thấy xa xa có một người nữa đi tới, bên người cũng không hề có thị nữ tùy thân.

Người tới mặc váy lụa màu cẩm, lúc đi kim ngọc lay động, lả lướt sinh tư.

Có điều Phương Phù hơi nhấp khéo miệng một chút, trong mắt hàm chứa một chút bỡn cợt.

Kiều Uyển đương nhiên biết vì sao.

Thiếu nữ trước mặt này hiển nhiên tới kinh thành chưa lâu, người nhà cũng không chuẩn bị thỏa đáng cho nàng ta. Trên trán nàng ta là châu hoa, bên mái là thúy sức, đã là một đợt phong trào đã qua của Ngọc Kinh.

Lại bước tới gần, thiếu nữ đã bước tới trước đình bên hồ.

Lúc thấy rõ được khuôn mặt kia, hồi ức cứ thế mãnh liệt tuôn trào, Kiều Uyển thong thong dừng trên mặt nàng ta.

Là nàng ta?

Kiều Uyển hơi hoảng hốt chốc lát, người tới cũng đang đánh giá hai vị thiếu nữ trong đinh bên hồ.

Chỉ thấy nhụ vị trong đình, một người mặc váy dài hồng đào trăm điệp trên đầu cài trâm hoa đào, trên người không có một chút ngọc bội kim ngọc nào. Tuy khuôn mặt thanh lệ như một đóa hoa mùa xuân tươi đẹp nhưng trong mắt nàng ta lại là nghèo kiết hủ lậu.

Một vị khác búi tóc song hoàn quá mức hơn, trên đầu là lụa trắng tơ vàng ngọc hoa nhỏ, áo ngoài khoác một chiếc áo thêu mây trời cân xứng, chi tiết thêu thùa trên váy lụa trắng là lục ngạc mai.

Một thân y phục thuần tịnh thanh nhã này càng tôn lên làn da như băng cơ ngọc thạch nhưng cũng mộc mạc đến mức giống như không biết mục đích hôm nay công chúa Gia Ninh mời tới Xuân Yến lần này.

Hai người này xem ra là không hề có chút tâm tư đó, trang điểm thanh thoát lại hoa mỹ như thế sợ là nữ nhi gia của mấy quan gia nghèo kiết hủ lậu ở kinh thành.

Người tới nghĩ thế nên trên mặt nàng ta hiện lên vài phần khinh thường.

Mắt phượng của nàng ta nâng lên, ý cười bên môi như có lệ: "Nhị vị muội muội, ta đi tới đây có chút mệt mỏi, có thể để ta nghỉ chân tại đình bên hồ này thoải mái một chút?"

Dứt lời, cũng không đợi người trong đình trả lời lập tức lướt qua thị nữ bên ngoài đình, ngẩng đầu muốn đi vào đình.

Phương Phù đáng lẽ đã đứng dậy chào đó ý cười trên mặt cứng lại, mà Kiều Uyển vẫn ngồi yên như cũ rũ mắt cũng không hề động.

Sơ Ảnh cất bước chắn ngang, khẽ nói: "Người kẻ nào, sao dám vô lễ với huyện chủ như thế!"

Tác giả:

Thái tử: Vừa lên sân khấu liền giết người, ta thật là hung dữ!"

Loan Loan: Ta cũng thế, ta cũng thế~

Sĩ lâm: chỉ văn nhân tu sĩ có giai tầng trong giới tri thức.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương