Nuông chiều thái tử phi
-
Chương 10:
Lừa gạt Đông Cung? Hôn ước với phủ Khang Bình Bá.
Thật là một cách nói thú vị, ý cười mềm mại trên mặt vẫn chưa tiêu tán, chỉ là trong mắt đã có chút ánh sáng lạnh lẽo.
Lời đồn đại này là lừa gạt Đông Cung mà không phải mà Đông Cung xin ý chỉ, người sáng suốt thì đều sẽ nhìn ra được tin này đang hướng về nàng. Một lời đồn đại ngu xuẩn lỗ mãng như thế chỉ để cho hả giận, Kiều Uyển nghĩ cũng không cần nghĩ xem là bút tích của ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn vì sao mà càng truyền càng phổ biến, chẳng qua chỉ là một số người thuận nước đẩy thuyền, muốn xem chút náo nhiệt mà thôi.
Một ngày trước ngày tứ hôn đúng là là Xuân Yến mà công chúa Gia Ninh đã tổ chức, bây giờ trong kinh chỉ e là đều cảm thấy nàng đã dùng cái thủ đoạn gì đó để mê hoặc Thái tử, hoặc là cho rằng Kiều Thái hậu cậy thế ép người.
Kiều Uyển tự mình lần nữa rót cho Lâm thị một chén trà, mỉm cười cảm tạ nói: “Được rồi tẩu tẩu, cảm tạ đã quan tâm yêu quý, chuyện này muội đã biết rồi, không cần lo lắng đâu.”
Lâm thị thấy nàng không chút hoang mang, trong lòng nhất thời cũng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều: “Thật sự không sao sao?”
“Thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống vẽ luôn con đường của muội và của cả Kiều phủ, lời đồn đãi này thì còn gì đáng sợ cơ chứ?”
“Ai nói với muội là chuyện này!” Lâm thị kéo tay nàng nói, “Mấy cái câu chuyện này mà truyền vào Đông Cung thì làm sao bây giờ? Chỉ e là trong lòng Thái tử Điện hạ cũng vui đâu….”
Trong lòng Kiều Uyển ấm áp: “Hóa ra là tẩu tẩu lo lắng cái này, tẩu tẩu nói cho ta xem trong kinh còn có những lời đồn gì về chuyện tứ hôn nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm thị nhất thời nghẹn lời, không nhịn được vỗ ngực mình vài cái: “Ai nha!”
Kiều Uyển bật cười thành tiếng. tính tình Lâm thị nhanh nhẹn lại hào phóng, là một người không giấu được chuyện gì trong lòng, cũng rất hiểu thời thế.
Lâm thị ậm ừ vài tiếng, dứt khoát nói: “Bây giờ lời đồn trong kinh có rất nhiều, để ta viết xuống cho muội thì không biết sẽ tốn mấy tờ giấy đó! Có mấy cái truyền đến mức ra hình ra dạng, có người nói Thái tử Điện hạ trong Xuân Hiến nhìn trúng muội, thiên cầu vạn cầu lại sợ đêm dài lắm mộng, ngày thứ hai liền thúc giục phụ thân xin ý chỉ tới tay.”
Kiều Uyển lắc đầu: “Thái tử ca ca không phải là người như thế.”
Lâm thị thấy nàng cực kỳ quen thuộc mà nói thế, cả khuôn mặt đều trong trẻo, không hề có chút thẹn thùng của nữ nhi đợi gả, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, hạ giọng nói: “Còn có một số người đồn là đây chính là ý chỉ của cung Trường Xuân ban cho.”
Kiều Uyển rũ mắt: “Thái hậu nương nương cũng không hề có cái tâm tư này.”
Lâm thị dừng lại một chút rồi lại nói: “Còn có nữa chính là nói ngươi sử dụng thủ đoạn nào đó, ép buộc Thái tử đi cầu xin ý chỉ….” Lâm thị không nói tỉ mỉ, nàng ấy không nhắc tới những lời đồn đại về những “thủ đoạn” dơ bẩn , không cần làm bẩn lỗ tai của tiểu cô nương.
Kiều Uyển lại cười: “Cũng không biết là quá coi trọng muội hay là xem thường Thái tử ca ca nữa.”
Lâm thị vỗ tay nàng: “Nhìn thấy muội bình tĩnh như thế ta mới yên tâm được một chút. Nghe nói Thái tử Điện hạ cực kỳ khoan dung, có điều ta vẫn hơi lo lắng khiến cho muội chê cười rồi……Hôm nay những chuyện mà ta nói, muội cũng không cần sốt ruột, nhân sinh trên đời khó tránh hỏi có những lời đồn đại. Ta chỉ lo lắng tên bắn lén thì khó phòng bị, muốn muội biết sớm để còn tính toán.”
Kiều Uyển nói: “Muội biết tẩu tẩu đau lòng cho muội nên mới nói cho muội những chuyện này. Không thì khi ta ra ngoài phủ tựa như có mắt như mù thì chẳng phải là càng khiến người khác nhìn thấy mà chê cười hơn hay sao?
“Người nào dám đứng trước mặt muội mà hồ ngôn loạn ngữ? Ta thay Thái Tử Phi nương nương xé nát miệng ả ta!”
Kiều Uyển cầm khăn tay che đi miệng nàng ấy: “Tẩu Tẩu, tẩu đừng nói nữa, thế này thì quá mức càn rỡ rồi đó!”
Sau khi tiễn Lâm thị rời đi, Kiều Uyển ngồi trên trường kỷ mỹ nhân mà trầm tư.
Hôm nay tiết xuân vừa đẹp, gió nhẹ thổi bay sa mành, tiếng chim trong trẻo truyền vào trong gian phòng.
Thu Sơn vén mành tiến vào, thấy thế chỉ dám nhẹ chân nhẹ tay đổi xuân liễu trong bình, thu dọn trà còn thừa.
“Thu Sơn.”
Ngay tại thời điểm Thu Sơn vừa muốn xoay người đi ra ngoài, nữ hài nhi như được xây bằng tuyết ngọc kia lại gọi nàng ấy.
Thu Sơn vội vàng buông khay trà mà quỳ trên mặt đất: “Quấy rầy tiểu thư.”
“Ta nào có quy củ lớn như thế, mau đứng lên đi.”
“Đa tạ tiểu thư.”
Kiều Uyển nhìn người nha hoàn đã từng cùng nàng bồi thân cho biển lửa, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.
Bây giờ Thu Sơn cũng mới chỉ 13-14 tuổi, vóc người không cao, tóc được vấn lên mềm mại nhưng hơi vàng, một bộ dạng trì độn. Y phục trên người nàng ấy vẫn là y phục của nha hoàn nhị đẳng, lúc này đang rất lo sợ bất an mà cúi thấp đầu.
Lúc trước bởi vì nha hoàn trong viện của Kiều Uyển tuổi đã lớn nên Tiêu Thị mới điều đi hai người, sau đó mới bổ sung Xuân Thủy và Thu Sơn tới đây, tạm thời làm nha hoàn nhị đẳng.
Kiếp trước, sau khi Kiều Uyển gả vào phủ Khang Bình Bá mới dần dần trọng dụng Xuân Thủy và Thu Sơn, hình như nàng cũng không nhớ rõ được bộ dạng của hai người họ khi vẫn còn chưa gả đi.
Cũng đúng, bởi vì Xuân Thủy và Thu Sơn gắn liền với quá nhiều hồi ức về phủ Khang Bình Bá, sau khi Kiều Uyển tỉnh lại mỗi lần nhìn thấy hai nàng ấy thì trong lòng lại khó chịu, lặp lại suy nghĩ kiếp này làm thế nào có thể tính toán một con đường ra tốt nhất để cho các nàng ấy, chờ tới khi các nàng ấy lớn thì sẽ thả các nàng ấy ra khỏi phủ.
Nhưng bây giờ nhớ tới, đây vẫn là hai người hợp với tâm của bản thân nàng nhất….
“Thu Sơn, ngươi đã nhập phủ bao lâu rồi?” Kiều Uyển hỏi.
“Hồi tiểu thư, nô tỷ đã nhập phủ được hơn một năm.” Thu Sơn quy củ đáp, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ để Kiều Uyển nghe rõ.
“Trước kia ngươi ở trong viện nào?”
“Trước đó nô tỳ là nha hoàn vẩy nước quét nhà bên ngoài Thanh Thái Đường.”
Kiều Uyển gật đầu nhớ tới Thu Sơn là người mẫu thân cho nên nàng ấy nhất định đã được quan sát lâu ngày, là một người làm mọi việc thỏa đáng.
“Trước khi ngươi nhập phủ thì trong nhà làm gì, tại sao lại vào hầu phủ?”
“Bẩm tiểu thư, nhà nô tỳ ở một phường thị tại thành nam, có một sạp bán đồ, năm kia phụ thân bị mắc bệnh nặng mà qua đời, trong nhà chỉ còn lại nô tỳ và mẫu thân chống đỡ một cách khó khăn, nhưng mà…. Thật sự không có cách nào để cung cấp tiền cho ấu đệ nên tự bán thân nhập phủ.”
Trong lòng Kiều Uyển cũng biết mẫu thân đương nhiên đều đã tra rành mạch nhưng chuyện này rồi mới đưa Thu Sơn đến bên cạnh nàng. Thân thế của Thu Sơn cũng không khác biệt gì so với kiếp trước, hẳn là sẽ không tạo ra sai lầm gì.
Lúc này Kiều Uyển mới nói: “Trước khi ngươi nhập phủ quen thuộc với đường phố phường thị trong kinh thành, ta có chuyện muốn ngươi đi làm.”
Thu Sơn vội vàng đáp: “Mời tiểu thư phân phó!”
Trong sương phòng Kiều Uyển có việc phân phó cho Thu Sơn, Sơ Ảnh từ nhà bếp nhỏ của Thanh Thái Đường bưng điểm tâm về, thấy mấy tiểu nha đầu tốp năm tốp ba ở trên hành lang cầm hoa đấu thảo.
Mấy người thấy Sơ Ảnh tiến vào lập tức quy củ mà đứng thẳng người vấn an.
Sơ Ảnh cũng không hề tự cao tự đại, chỉ hỏi: “Việc của các ngươi đều đã làm xong rồi sao?”
Một nha đầu âm thanh trong trẻo nói: “Các chuyện khác đều đã làm xong, Thanh Trú tỷ tỷ phân phó chúng ta trông coi chăn bông được phơi trong sân viện.”
Sơ Ảnh nhớ rõ đây là nha đầu nhị đẳng mà phu nhân nàng ấy đưa tới đây, tên là Xuân Thủy. Còn một nha đầu nhìn qua trì độn nữa tên là Thu Sơn.
Ngươi ở đây trông coi phơi chăn, thế Thu Sơn đâu?”
Xuân Thủy hào phóng thoải mái đáp: “Thanh Trú tỷ tỷ tiễn thiếu phu nhân nhị phòng ra về, Thu Sơn liền đi vào trong phòng thu dọn.”
Sơ Ảnh gật đầu: “Các ngươi cẩn thận một chút, đừng để cho phấn hoa dính lên trên chăn.”
“Vâng ạ.” Mấy nha hoàn cúi đầu trả lời.
Sơ Ảnh đi vào thính thất, lại không nhìn thấy Thu Sơn đâu.
Xuyên qua hành lang, gió thổi lay động mành sa la thêu tùng phẩm lục thếp vàng bằng chỉ bạc, lúc này Sơ Ảnh mới nhìn thấy Thu Sơn ở sương phòng phía đông của tiểu thư, bản thân đang cúi đầu trước giường tiểu thư chờ đợi phân phó.
Sơ Ảnh hơi nhíu mày, có điều xy và Thu Sơn đều là nha hoàn nhị đẳng mà phu nhân đã tới, gần đây hầu hạ cũng không hề làm ra lỗi lầm nào. Nàng ấy ổn định lại tinh thần rồi mới vén mành đi vào.
Kiều Uyển thấy Sơ Ảnh tiến vào lời nói cũng dừng lại, chỉ nói: “Lời nói hôm nay của ta chắc ngươi đã rõ ràng.”
Thu Sơn vẫn cúi đầu như cũ, cung kính cẩn thận mà nói: “Thu Sơn đã hiểu.”
“Đi đi.”
“Vâng.” Thu Sơn đáp lời, quay đầu lại chén trà đã thu dọn xong xuôi liền lui ra ngoài.
Sơ ảnh đặt hộp đồ ăn xuống, cười nói: “Sao tiểu thư lại sai bảo tới nàng rồi?”
Kiều Uyển cầm một quyển sách bên trên thư án, chỉ nói: “Các ngươi không ở đây nên ta mới sai bảo nàng ta vài câu.”
Sơ Ảnh im lặng, trong lòng xoay chuyển qua trăm ngàn suy nghĩ nhưng trên mặt chỉ đưa một đồ ăn đựng điểm tâm lên, nói: “Nô tỳ đi pha trà cho tiểu thư.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook