Dòng máu ấm áp bắn lên người, Kiều Uyển cảm thấy một trận run rẩy.

Chỉ là nàng không sợ, nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay hơn một chút.

Đích nữ phủ Tuyên Ninh hầu tay từng dính phấn, từng cầm châu ngọc, thứ duy nhất chưa từng đụng tới chính là kiếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng giờ phút này, trong tay nàng đang cầm một thanh kiếm, một nhát đâm vào ngực vị trượng phu của nàng.

Những tiếng kêu sợ hãi truyền tới dường như đều rất xa xôi, trước mắt Kiều Uyển chỉ còn lại cặp mắt đầy kinh ngạc trắng bệch như tờ giấy của nam nhân kia.

Hôm nay nàng muốn đưa hắn ta xuống hoàng tuyền!

Một nhát kiếm này tới quá nhanh, quá gấp gáp, quá mức ngoài ý muốn, người nọ chỉ cảm nhận được trước ngực ướt đẫm, cánh tay giơ lên nắm lấy thanh kiếm lại không có chút sức lực mà rút ra.

Đây là nhát kiếm mà Kiều Uyển đã dùng hết khí lực của mình.

"Nàng…. vậy mà có thể làm ra chuyện như thế này." cổ họng tràn ra một cỗ tanh ngọt, người nọ không thể tưởng tượng mà nhìn thê tử xinh đẹp dịu dàng của mình lại có thể cầm kiếm giết người.

"Là ta không thể tưởng tượng được." Kiều Uyển lắc đầu, hai mắt đỏ ửng nóng lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc trâm ngọc cài trên mái tóc nàng dưới ánh nến chiếu bóng xuống bên má giống như giọt nước mắt không thể nào chảy ra: "Ta không thể tưởng tượng ra người hại chết cả Tuyên Ninh hầu phủ lại là ngươi!"

Hai người vốn là phu thê từ lúc còn thiếu thời, cũng từng có thời gian tương kính như tân.

Có điều nhân tâm dễ đổi, tình nghĩa ba đời của hai phủ cứ thế bị chặt đứt. Người cầu vinh hoa phú quý chỉ dư lại hận diệt môn!

Kiều Uyển rút kiếm khiến cho máu chảy xuống.

Trong viện ồn ào một trận, Kiều Uyển nghe thấy được âm thanh của Khang Bình Bá: “Kiều Thị, ngươi làm gì thế!"


Hai đại nha hoàn của Kiều Uyển đã sớm chuyển hết đồ đạc chặn lại cửa chính cùng cửa sổ mặc cho người bên ngoài vây bắt.

"Khang Bình Bá, chính ngươi là người vu oan cho Tuyên Ninh Hầu phủ của ta cấu kết với Sở Vương tạo phản, hại cả Kiều gia diệt môn, mối thù này không đội trời chung!"

Tiếng phá cửa bên ngoài dừng lại, âm thanh tức giận mắng chửi của Khang Bình Bá truyền tới: "Kiều Thị, sao ngươi có thể tin mấy lời bịa đặt hoang đường đó!"

"Mạng của con trai ngươi, ta sẽ lấy đi." Kiều Uyển cất cao giọng nói, nàng biết việc mình gầy yếu bệnh tật lâu ngày khiến bản thân không còn nhiều thời gian, sau khi nước mắt cạn kiệt, nàng chỉ còn một mảnh thê lương, "Đây mới chỉ là bắt đầu, ta có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia các người!"

Cửa cuối cùng cũng được phá ra những ngọn lửa được đốt bởi dầu hỏa lại không dễ dàng dập tắt như thế….

Kiều Uyển nghe thấy tiếng khóc than ầm ĩ, thấy trước mắt mình đỏ lên! Đó là tiếng khóc của kẻ thù, là máu của kẻ thù!

Còn có ngọn lửa được châm lên mãnh liệt kia, chẳng sợ bỏ mạng nàng cũng phải tận mắt thấy được Thẩm gia xuống địa ngục.

**

Sốt cao và rét run lặp lại liên hồi, Kiều Uyển lúc thì cảm thấy trong người như đang bốc cháy, lúc lại cảm thấy bản thân phải chăng đã rơi vào địa ngục?

" Tiểu thư?"

"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"

Trong cơn hoảng hốt, hình như là âm thanh của hai đại nha hoàn của nàng là Xuân Thủy và Thu Sơn.

Kiều Uyển bỗng mở mắt ra, nhớ lại thế lửa lớn như thế ở Khang Bính bá phủ, nàng đã hại các nàng ấy!

"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?" một âm thanh ôn nhu đi kèm là chiếc khăn vải mát lạnh đắp lên trán.

Kiều Uyển một phát nắm chặt lấy cái tay kia, nếu nơi này là địa ngục thì sao lại có âm thanh của Thanh Trú?

Lúc nàng còn ở nhà mẹ đẻ thì đại nha hoàn Thanh Trú cho đến tận lúc bị bệnh mà qua đời đều là một hài nữ trong trắng, không thể nào gặp nhau tại địa ngục được!


"Tiểu thư khó chịu lắm sao?" Thanh Trú trấn an mà vỗ tay nàng ý bảo người khác đã đi mời đại phu trong phủ rồi.

Kiều Uyển nhìn bốn phía, như lâm vào một giấc mộng sâu.

Đại nha hoàn Thanh Trú đã mất từ lâu của nàng đang ở cạnh giường hầu bệnh mà nha hoàn lúc còn sống là Xuân Thủy và Thu Sơn chờ ở chỗ xa hơn một chút, trên người vẫn là trang phục nha hoàn nhị đẳng..

Kiều Uyển nhíu mày, lúc nàng nhìn ra xa xa một chút là màn trướng giấy do nhị ca vẽ tùng trúc mai, ngửi thấy được mùi dược liệu ẩn ẩn lộ ra hương thơm hoa tường vi...

Đây rõ ràng là khuê phòng của nàng ở Thuê Ninh Hầu phủ!

Trong nhất thời nàng giống như đang mơ giấc mộng Trang Chu mộng điệp, không biết lúc này là lúc nào.

Đại nha hoàn Sơ Ảnh tự mình mang theo đại phu của phủ tiến vào.

Kiều Uyển không lên tiếng, chỉ lo nhìn chằm chằm Sơ Ảnh, trong lòng một trận chua xót.

Trước khi nàng xuất giá, người hầu của đại ca đã cầu thú Sơ Ảnh. Duyên phận cùng Nguyên Niên cứ thế thanh toán một hồi thì bọn họ cũng chịu họa xử trảm.

"Tiểu thư có gì cần phân phó sao?" Sơ Ảnh là một người tính tình nhanh nhạy, thấy tiểu thư nhà mình không nói tiếng nào cũng không nhịn được mà hỏi ra trước.

Kiều Uyển cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng trấn định lại, nói: "Ta bệnh đến hồ đồ rồi, hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Sơ Ảnh cười nói: "Hôm nay là mùng sáu tháng hai, chờ tới khi tiểu thư điều dưỡng sức khỏe xong xuôi sẽ tới ngày hội hoa đó."

Ngày hội Hoa?

Kiều Uyển đột nhiên nhớ tới năm ấy khi nàng cập kê có bị bệnh nặng một trận, bỏ lỡ Xuân Yến trong cung. Chẳng lẽ mình đã quay trở lại tám năm trước hay sao?

Đại phu lần nữa kê đơn thuốc, bệnh nặng của tiểu thư đã không còn trở ngại.


Thanh Trú sai Thu Sơn tiễn đại phu ra ngoài, hỏi Kiều Uyển: "Tiểu thư, có cần đưa kết luận bắt mạch tới Thanh Thái đường hồi bẩm phu nhân không?"

Bảng hiệu chính đường của Tuyên Ninh Hầu phủ năm Nguyên Khánh được ban tặng, nghe nói vốn muốn ban cho tên Long Cẩm đường, hầu gia đã xin sửa lại thành Thanh Thái đường. Binh quyền giao lại, ý gì không cần nói cũng biết.

Cái tên Thanh Thái Đường đích truyền hai đời, hiện tại là đời phụ mẫu Kiều Uyển tiếp nhận.

"Ta cảm thấy đã tốt hơn rồi, không cần làm cho cha nương lo lắng." Kiều Uyển nói, "Đợi muộn một chút nữa ta tự mình tới thỉnh an."

Sơ Ảnh đoạt lời mà nói: "Tiểu thư không thể để gió thổi được!"

Kiều Uyển chỉ nói: "Ta có chút choáng váng, buông màn che xuống đi."

Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, không dám khuyên bảo gì nữa, buông màn xuống.

**

Thanh Trú tự mình cầm thang thuốc đi sắc thuốc, Sơ Ảnh cũng cùng mấy tiểu nha hoàn canh giữ ở gian ngoài.

Các nàng không biết rằng người đáng lẽ nên đi nghỉ ngơi là Kiều Uyển lại đang một mình nằm trong bức màn mà rơi nước mắt.

Năm 28 Thái Hòa , tân đế đăng cơ, đổi tên thành "Diên Hòa".

Năm đầu tiên của triều Diên Hòa, Kiều Uyển đến tham dự dạ yến của Thái Hậu trở về bị nhiễm phong hàn bệnh nặng một thời gian. Cứ thế mê man mà bệnh đến đầu hạ, thế mà nhận được tin tức phủ Tuyên Ninh Hầu bị xử trảm cả phủ.

Ba đời phủ Tuyên Ninh Hầu cùng tôi tớ hơn 170 mạng người, từ người già sắp chết đến trẻ nhỏ còn đang nằm trong tã lót, không một ai may mắn thoát được.

Chỉ còn duy nhất đích nữ Kiều Uyển đã được gả cho đại công tử nhà Khang Bình Bá. Nhờ phủ Khang Bình Bá có công giữ gìn hòa bình tiêu diệt nghịch thần, miễn tội chết cho Kiều thị, đoạt lại phong hào Huyện chủ, biếm thành thứ dân, trông coi từ đường.

Tân đế vì thể hiện nhân đức, không liên lụy người khác, người Kiều thị còn lại lưu đày ra biên cương, ba đời không thể quay lại Ngọc Kinh.

Kiều Uyển nghe xong tin này, kinh sợ mà ngất đi mấy lần.

Phủ Tuyên Ninh Hầu vì có công khai quốc nên cực kỳ huân quý, là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, sùng sững qua ba triều giờ chỉ là dệt hoa trên gấm. Cần gì phải tham dự vào chuyện mưu nghịch, lại cầm theo loạn tặc?

Kiều Uyển cắn đốt ngón tay đè nén tiếng nức nở trong cổ họng. Nàng muốn gặp cha nương huynh đệ nhưng lại lo lắng bản thân thất thố khiến cho bọn họ lo lắng.

Lau nước mắt trên mặt đi, cảm giác ẩm ướt kia khiến nàng nhớ tới kẻ có mối nợ máu kia. Sự mềm mại khi tới tớ người nhà trong lòng ngay lập tức cuồn cuộn dâng lên mối hận ý ngập trời.


Lứa này của phủ Tuyên Ninh Hầu là lứa Ngọc, bốn huynh muội bọn họ đều có một khối ngọc trường mệnh.

Kiều Uyển vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó, một ngày nắng chói chang mùa hạ, Xuân Thủy rưng rưng đưa tới trước mặt nàng khối ngọc bội vỡ, khối ngọc bội nhiễm máu nắm trong tay lạnh như băng.

"Đây là do tam lão gia liều chết bảo vệ ngọc bội, chỉ xin phu nhân có thể tới miếu thanh tâm, chết già."

Đó là ước nguyện mà tam thúc của nàng liều chết đưa tới tay nàng, nàng biết tam thúc muốn để nàng sống sót, vì huynh đệ nàng mà sống.

Kiều Uyển biết thiên tử muốn thanh trừ hết cựu thần của phế Thái tử, đó đã là chuyện không thể vãn hồi. Nhưng nàng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới người dẫm lên xương cốt chết oan của Ninh Hầu mà bò lên lại là Khang Bình Bá phủ có mối thông gia.

Khang Bình Bá phủ sẽ không thể nào cho nàng một kết cục chết già, nàng cũng không muốn chết già.

Một ngày đó, nàng đập nát miếng ngọc bội của mình, cùng huynh đệ chôn xuống tán cây lê trong viện đường.

Thà làm ngọc nát cũng muốn báo mối huyết hải thâm thù này.

Bây giờ trời cao cho nàng một cơ hội sống lại, đưa nàng về tuổi cập kê.

Nhưng mà đã sớm từ 6 năm trước, Tuyên Ninh hầu lừng lẫy mà đại thắng Bắc Địch. Năm thứ hai khi khải hoàn hồi kinh được phong làm thái phó của Thái tử.

Thái phó Thái tử là một chức bậc suông mà thiên tử tùy tiện mà ban cho, cũng là một trong ba thái phó. Phủ Tuyên Ninh bậc từ đó trở thành đảng Thái tử mà thiên tử thân phong.

Thiên tử có suy nghĩ của mình, dù sao toàn bộ đại nghiệp cũng không nghĩ tới mong muốn của thiên tử lại lo thể thực hiện được--

Năm 23 Thái Hòa Thái tử bị phế, cùng năm đó, Thái tử qua đời tại Đông Cung.

Mệnh đã định sẵn.

Một lần này, mở đầu lại như kết cục dẫn tới cái chết.

Tác giả:

Loan Loan: Có thể tiễn đi một người thì một người, trước hết cứ làm nhà của ngươi đoạn tử tuyệt tôn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương