Phó Thừa Ngọc hỏi trắng ra, chỉ hai câu đơn giản nhưng lại khiến biểu tình trên mặt Hòa Vi cứng lại.

Lúc đầu cô nghĩ Phó Thừa Ngọc sẽ nhắc lại chuyện xưa, nhưng sau lần trước anh cố ý đăng Weibo giải thích về mối tình đầu, hai người bọn họ liền không còn bất kỳ sự giao lưu nào nữa, Hòa Vi cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy.

Cô thật sự không nghĩ đến, sau hai tháng sóng êm gió8 lặng, ở hai tập cuối cùng của chương trình thực tế sẽ xảy ra sự cố.

Hòa Vi không trả lời, mãi cho đến nửa phút sau, màn hình tự nhiên tối sầm xuống.

Không phải cô là người hay nôn nóng, nhưng ngày thường lúc này cũng đã bắt đầu cởi bỏ đai an toàn, nhưng hiện tại cô vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, đôi mắt nhìn chằm chằm di động một cách xuất thần, Phùng Ninh thấy cô như vậy, từ phía sau vươn tay lên trước mặt cô lắc nhẹ “Chị Vi Vi, máy bay sắp hạ cánh.”

Cảnh vật bên ngoài cảnh lùi lại với tốc độ rõ ràng chậm lại, sắp kết thúc quá trình hạ cánh.

Lúc này Hòa Vi mới đem điện thoại bỏ vào trong túi, thất thần cởi bỏ đai an toàn.

Phùng Ninh chỉ nghĩ là cô mệt rã rời, cũng không quá để ý, sau khi xuống máy bay, thời điểm đi lấy vali hành lý, còn vừa nói vừa cười nói mấy câu chọc cô cười.

Hòa Vi không có tâm tư nghe, nhưng cũng không nên làm mất hứng thú nói chuyện của cô gái nhỏ, khóe miệng phối hợp mà cong môi cười.

Hai người đợi mười phút, hành lý mới thông qua băng chuyền chậm rì rì chuyển tới, Hòa Vi vừa muốn duỗi tay lấy, bên cạnh liền có người nhanh hơn cô, cánh tay dài duỗi ra, giúp cô mang vali hành lý đặt xuống dưới.

Tay người nọ rất đẹp, ngón trỏ tay phải còn đeo một chiếc nhẫn bạc với hình thức rất đơn giản, Hòa Vi cong môi, nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Phó Thừa Ngọc rũ mắt nhìn cô, “Có thể nói chuyện không?”

Hòa Vi không lập tức trả lời, kỳ thật cô không muốn ở cùng một chỗ với Phó Thừa Ngọc.

Tuy rằng một trăm vạn kia không phải cô nhận, vì tiền mà vứt bỏ mối tình đầu cũng không phải do cô làm, nhưng thời điểm đối mặt với Phó Thừa Ngọc cô vẫn sẽ cảm thấy chột dạ.

Có thể là do tiếp nhận cảm xúc của thân thể nguyên chủ, nên Hòa Vi mới có chút xấu hổ khi nhìn thấy Phó Thừa Ngọc.

Hòa Vi tự hỏi vài giây, vừa định cự tuyệt, liền nghe thấy hệ thống nói: “Ký chủ, trả lời cẩn thận.”

“…”

Hệ thống đã tận lực nói rất uyển chuyển, nhưng chỉ trong một giây Hòa Vi vẫn nghe ra ý tứ của nó.

Nếu cự tuyệt tám chín phần mười sẽ không có chuyện gì tốt.

Hòa Vi nhận vali hành lí từ trong tay anh ta, khi chạm vào tay nắm của vali còn cố tình tránh tiếp xúc với anh, “Được.”

Phó Thừa Ngọc đứng thẳng người, “Địa chỉ lát nữa tôi sẽ gửi cho cô.”

Anh nhìn ra được Hòa Vi là cố ý tránh anh, nên cũng không cố tình nói nhiều, khóe miệng hơi cong, ngữ điệu tùy ý lại mang theo chút trào phúng, “Tối nay gặp.”

Hòa Vi không trả lời, trên mặt cô không có biểu tình gì, nhưng bàn tay đang giữ vali lại nắm chặt.

Phó Thừa Ngọc xoay người, nhanh chóng biến mất trong dòng người ở giữa sân bay. Fans cùng người qua đường nhìn thấy cảnh tượng này cũng không trách nhiều, chung một đoàn phim, việc đàn ông giúp phụ nữ xách hành lý là việc hết sức bình thường, vừa rồi khi hai người bọn họ nói chuyện thanh âm rất thấp, nên căn bản không có người khác nhìn sang phía bên này.

Ngoại trừ Phùng Ninh.

Phùng Ninh khó hiểu nhìn Hòa Vi, “Chị Vi Vi, chị quen Phó Thừa Ngọc sao?”

Hòa Vi cười một tiếng: “Cùng ghi hình chương trình thực tế ba tháng, có thể không quen biết sao?”

“Ai… Em không có ý này…”

Phùng Ninh vừa định nói thêm gì nữa, Hòa Vi liền duỗi tay chọc chọc vào cánh tay cô ấy, “Em kéo vali lại đây.”

Đề tài này cứ như vậy mà dừng lại.

Hai tập cuối cùng của chương trình thực tế ghi hình cùng nhau, mất bốn đến năm ngày, quay sớm về sớm.

Còn chưa đến tháng chín, mùa hè phía nam còn chưa qua được một nửa, lúc bước chân ra khỏi sân bay, không khí khô nóng liền ập ngay vào trước mặt, Hòa Vi đẩy kính râm lên cao, sau đó đè thấp vành nón.

Đoàn phim đã sớm thuê mấy chiếc xe, từ sân bay đến địa điểm ghi hình cũng rất gần khách sạn, chỉ mất không đến nửa giờ.

Nhiệt độ bên ngoài rất cao, khi Hòa Vi lên phòng khách liền đi toilet rửa mặt.

Lần này cô và Phùng Ninh ở hai phòng khác nhau, ra khỏi toilet không có Phùng Ninh nói chuyện, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa vận chuyển.

Lại nhìn xem điện thoại, đã hơn bốn giờ chiều.

Nhiệt độ bên ngoài vẫn cao như 12h trưa vậy, Hòa Vi ngồi trở lại mép giường, mở group chat trên WeChat ra xem, tổng đạo diễn đang thét to rủ mọi người buổi tối ra ngoài ăn nhậu chơi bời.

Dù sao cũng là tổng đạo diễn, nên ai cũng phải nể mặt, mấy người phía trước phía sau đều đáp ứng.

Hòa Vi cũng trả lời một câu, cô lại kéo lên phía trên, thấy không có chuyện quan trọng mới thoát ra ngoài.

Đúng lúc tin nhắn của Phó Thừa Ngọc được gửi tới đây.

Chỉ đơn giản là thời gian và địa điểm, ngay cả một dấu chấm cũng không thừa.

Kỳ thật Hòa Vi đối với anh không được tính là hiểu biết, không biết bình thường anh nói chuyện vốn dĩ đã tích chữ như vàng, hay là do không muốn nói chuyện với cô.

Mặc kệ rốt cuộc là vì cái gì, đối với cô đều không quan trọng.

Hiện tại điều quan trọng duy nhất chính là, lát nữa phải đối mặt như thế nào với Phó Thừa Ngọc: Về lý do chia tay, về cả một trăm vạn kia.

Hòa Vi ngã lên trên giường, muốn xin sự giúp đỡ của hệ thống: “Điềm Điềm, chủ hệ thống có nói trong cuốn tiểu thuyết này tôi và Phó Thừa Ngọc có xuất hiện loại tình huống này không?”

Hệ thống không lưu tình chút nào mà cho cô một thông tin rất kích thích: “Ký chủ, hai người bởi vì hiểu lầm mà chia tay, qua mấy năm mới gặp lại, dây dưa dưa gương vỡ lại lành, tất cả đều nằm trong phạm trù của ngược văn.”

Hòa Vi: “…”

Hệ thống: “Hơn nữa trong loại văn này, Phó Thừa Ngọc chính là nam chính.”

Hòa Vi chưa từ bỏ ý định: “Không làm nam chính thì sao?”

“Không làm nam chính…” Hệ thống chần chờ vài giây, “Tôi, tôi không nhớ.”

Hòa Vi cảm thấy, khuyết điểm lớn nhất của cô chính là trí nhớ không dài.

Cho dù biết không hỏi được gì từ hệ thống, nhưng vẫn không từ bỏ ý định hỏi nó.

Hòa Vi thở dài, cô nằm thẳng trên giường, ở trong đầu tưởng tượng từng tình huống có thể xảy ra.

Đối đáp thi thố cô đều nghĩ tới, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được phản ứng của Phó Thừa Ngọc.

Hòa Vi hẹn giờ rồi bật chuông báo, ở trong phòng ngủ một giấc.

Phó Thừa Ngọc hẹn 6 giờ rưỡi, cùng một chỗ với nơi mà tổng đạo diễn hẹn bọn họ đêm nay ăn nhậu chơi bời.

Khác nhau ở chỗ một sớm một muộn.

Hai người Phó Thừa Ngọc và Hòa Vi chỉ đến sớm hơn nửa tiếng, như vậy cho dù có người chụp được bọn họ cùng xuất hiện một chỗ, cũng không tạo nên sóng gió gì.

Không thể không thừa nhận, suy nghĩ của Phó Thừa Ngọc cực kỳ chu đáo.

Hòa Vi đến trước mười phút.

Thời điểm người phục vụ dẫn cô đến phòng bao, Phó Thừa Ngọc đã ngồi trong đó, dáng ngồi tùy ý, chân dài vắt lên gác trên bàn con, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ hơi nâng lông mày.

Người phục vụ thật sự cho rằng hai người bọn họ là không hẹn mà cùng đến trước, trước khi đóng cửa đi ra ngoài còn rất tri kỷ mà nhắc nhở một câu: “Hai vị chờ một lát, đạo diễn Phong hẹn 7 giờ sẽ đến.”

Hòa Vi gật đầu nói cảm ơn, chờ cửa phòng hoàn toàn đóng lại, cô mới đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Phó Thừa Ngọc.

Phó Thừa Ngọc không lập tức nói chuyện, anh mở điện thoại di động, trong đó đang phát một đoạn nhạc.

Làn điệu nhẹ nhàng lại đường hoàng, Hòa Vi cũng không vội vã mở miệng, vài phút sau, cô uống xong một ly nước, đoạn nhạc kia cũng vừa vặn phát xong.

Phó Thừa Ngọc lúc này mới giương mắt nhìn về phía cô, “Cô biết tôi muốn hỏi gì?”

Tâm lí Hòa Vi bất ổn, có thứ gì đó trong đầu bắt đầu quay cuồng lên, nhưng trên mặt cô thật ra vẫn bình tĩnh.

Trầm mặc vài giây, cô mở miệng: “Thực xin lỗi.”

“Cái mà tôi muốn nghe không phải cái này.”

Hòa Vi rũ xuống mắt, “Một trăm vạn xác thật là tôi nhận.”

Từ góc độ của cô, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không thể lý giải hành vi của nguyên chủ, người nhà sinh bệnh thiếu tiền là một lý do, nhưng nguyên nhân lớn nhất khả năng vẫn là bởi vì biết mẹ Phó Thừa Ngọc sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nên nguyên chủ mới mượn cơ hội dừng lại trước khi quá tổn thương.

Nhưng hiểu không có nghĩa là tán thành.

Mặc dù Hòa Vi mượn thân thể nguyên chủ, nhưng vẫn cảm thấy loại hành vi này có chút không được.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy Phó Thừa Ngọc đáng thương, mối tình đầu vì một trăm vạn mà bán rẻ anh, người thích anh mấy năm là Ôn Lăng lúc này cũng đã thay đổi trái tim, không chinh phục được anh nên đành đi chinh phục người khác.

Cho tới bây giờ, anh dường như trở thành nhân vật nam thảm hại nhất trong sách.

Hòa Vi cảm thấy áy náy càng nhiều, cô thẳng thắn nói: “Hoàn cảnh nhà tôi anh cũng biết đấy, đoạn thời gian đó đang cần tiền… Mẹ anh vừa vặn tới tìm tôi, nói chúng ta không thích hợp, bà ấy sẽ không đồng ý cho tôi bước chân vào cửa Phó gia.”

“Cho nên cô liền nhận một trăm vạn kia?”

Khóe miệng Phó Thừa Ngọc cong lên, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng, “Hòa Vi, tôi ở trong mắt cô cũng chỉ giá trị bằng một trăm vạn sao?”

“Không phải.” Hòa Vi giương mắt, đây là lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào phòng bao cô nâng mắt nhìn thẳng mặt anh, “Không phải, anh không phải trị giá một trăm vạn.”

Cô dừng một chút, khóe miệng cũng hé ra một nụ cười bất đắc dĩ, “Là tình cảm đối với tôi trước kia quá rẻ mạt.”

“Phó Thừa Ngọc, là tôi không xứng với anh.”

Phó Thừa Ngọc cẩn thận nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt cô, một giây, hai giây, ba giây… Đại khái qua tầm nửa phút, di động đang cầm trong tay bị anh ném thật mạnh lên bàn, “Vậy cô xứng với ai, Yến Hoài sao?”

Tâm Hòa Vi tâm nhảy dựng.

Trùng hợp lúc này hệ thống vừa vặn nhắc nhở nói: “Ký chủ, mong cô suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời vấn đề này.”

“…”

Cô suy nghĩ như thế nào cũng trả lời không ra.

Hệ thống dường như cũng sợ dọa đến cô, vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mà ký chủ, cái này không tính là ngược điểm… sẽ không xuất hiện việc trả lời sai liền hạ thấp giá trị may mắn, chẳng qua nếu trả lời đúng sẽ giải quyết tốt vấn đề tình sử của nguyên chủ và có khen thưởng tương ứng.”

Mặt mày Phó Thừa Ngọc trở nên lạnh lùng, “Tại sao không nói gì?”

Hòa Vi khẽ cắn môi dưới, vài giây sau, cô mới thả ra: “Không xứng.”

Phó Thừa Ngọc: “Hiện tại tôi cho cô một trăm vạn, để cô chia tay anh ta, cô cũng sẽ chia tay anh ta sao?”

Hệ thống lập tức cướp lời đáp: “Đương nhiên không thể, giá hiện tại đã cao hơn rất nhiều rồi!”

Hòa Vi không để ý tới nó, nhưng thật ra câu trả lời cũng đồng dạng với nó, cô lắc đầu, “Sẽ không.”

“Thiếu tiền?”

“Không phải.”

Hòa Vi thật sự không biết nên phản ứng như thế nào ứng đối với loại tình huống này, cô nhăn mày thật chặt rồi lại buông ra, vừa buông ra lại nhăn chặt, biểu tình thay đổi qua lại mấy lần, cũng không nghĩ ra nên trả lời thế nào.

“Hòa Vi, cuối cùng tôi hỏi cô một vấn đề——”

Khóe miệng Hòa Vi vừa động, hai chữ “Từng yêu” nhanh chóng theo phản xạ có điều kiện từ trong miệng nói ra, nhưng lại bị cô đúng lúc nghẹn trở về.

Phó Thừa Ngọc nói tiếp: “Thời điểm tôi với cô mới ở bên nhau, bạn bè tôi đều không quá xem trọng cô, nói cô coi trọng tiền nhà tôi, tôi không nghe, cảm thấy cô không phải loại người như vậy, nhưng sau này…”

Khóe miệng anh cong lên một cách tự giễu, biểu tình trên mặt được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, cái khác tôi cũng không muốn nhiều lời, hôm nay cũng không phải muốn chất vấn cô, cũng không phải là để đòi lại một trăm vạn kia, chẳng qua chuyện này ở lòng tôi vẫn luôn như một cây kim cắm sâu trong tim tôi.”

Nửa người trên của Phó Thừa Ngọc ngửa ra sau, anh ngửa đầu nhìn trần nhà, “Hòa Vi, cô đã từng thật lòng thích tôi chưa?”

Hòa Vi ngồi ở nơi có ánh đèn sáng tỏ, giống như một người ngoài cuộc, đang nghe chuyện xưa của Phó Thừa Ngọc cùng nguyên chủ.

Cô không có cách nào hòa nhập được, bởi vì cô chưa từng thấy Phó Thừa Ngọc và nguyên chủ ở bên nhau bốn năm trước, cũng không biết tình cảm của bọn họ làm cách nào để phát triển lên.

Cô thậm chí còn không biết, rốt cuộc nguyên chủ có từng thích Phó Thừa Ngọc hay không.

Hòa Vi cái gì cũng không biết, cô rũ mắt xuống, hoàn toàn không ăn nhập với kịch bản của bất cứ tiểu thuyết ngôn tình nào, ăn ngay nói thật nói: “Tôi không biết.”

“Vậy cô thích Yến Hoài sao?”

Lần đó ở DuBai, anh ta gặp được Yến Hoài.

Ở DuBai người đến người đi nhộn nhịp, ngày đó Phó Thừa Ngọc vốn quay trở lại khách sạn lấy đồ, kết quả không nghĩ tới trên đường trở về, vừa lúc thấy cảnh Hòa Vi bổ nhào vào trong ngực Yến Hoài.

Tuy rằng Yến Hoài chưa từng lộ mặt trước công chúng, nhưng là dù sao cũng là giám đốc của Hoa Ảnh, người trong giới ai lại không biết.

Phó Thừa Ngọc đột nhiên nhớ tới lúc đầu khi anh ta muốn nhận chương trình này, bạn bè anh nhìn thấy danh sách khách mời có tên Hòa Vi, còn trêu ghẹo hỏi anh một câu rằng có phải anh muốn tái hợp hay không.

Rốt cuộc mối tình đầu trong lòng mỗi người đều không bình thường, cho dù Hòa Vi cầm một trăm vạn rồi vỗ mông chạy lấy người.

Phó Thừa Ngọc không có khả năng cứ như vậy mà quên cô, thậm chí ban đầu khi mới chia tay, anh còn bắt người làm trong nhà mua mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến tình thâm, nghĩ mọi cách lý giải hành động của Hòa Vi.

Chẳng qua ngay cả cơ hội hỏi rõ ràng Hòa Vi cũng không cho anh, trực tiếp thay đổi số di động, cũng thay đổi hết tất cả các phương thức liên hệ.

Khi đó Phó Thừa Ngọc lại bị cha mẹ đưa ra nước ngoài, thời gian lâu rồi, hai người càng trở nên xa lạ.

Cho đến lần trước, người đại diện cầm kịch bản 《 Cùng đi du lịch 》 cho anh xem.

Trong một giây khi nhìn thấy tên Hòa Vi, mặc dù anh không cố tình nhớ lại nhưng tất cả các ký ức đều hiện về trong đầu.

Ý tưởng tái hợp, Phó Thừa Ngọc xác thật là từng có.

Nhưng mà thời điểm gặp lại Hòa Vi, anh mới ý thức được qua nhiều năm qua đi mỗi người ai cũng thay đổi, cô không giống như trước kia.

Không nhìn anh, cũng không chủ động nói chuyện với anh, ngoại trừ lúc ghi hình hai người đều rất lễ phép và xa cách.

Khi đó thực ra Phó Thừa Ngọc không nghĩ quá nhiều, cho đến khi nhìn thấy cô chủ động ôm người đàn ông khác, anh mới cảm thụ rõ ràng sự biến hóa trong lòng mình.

Phó Thừa Ngọc cũng không phải người không bỏ được, khổ sở vài ngày, sau đó dần dần tiếp nhận một sự thật, “Chia tay xong trước mặt người yêu cũ mình không hề tồn tại.”, ý niệm tái hợp cũng đã sớm bị anh đánh bay mất, chẳng qua lúc trước lý do chia tay của Hòa Vi giống như một cục đá lớn, vắt ngang ở trong lòng anh vậy.

Một ngày còn chưa rõ, thì một ngày anh không thể quên được việc này.

Anh đường đường tiểu thiếu gia của Phó gia, chẳng lẽ cũng chỉ giá trị bằng một trăm vạn sao?

Hôm nay đáp án được đưa ra rất không vừa lòng, nhưng cuối cùng Phó Thừa Ngọc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thích Hòa Vi sao?

Thích khẳng định là có.

Nhưng hiện tại vẫn thích sao… chính Phó Thừa Ngọc cũng không nói rõ.

Tình cảm của anh đối với Hòa Vi, càng giống như là khó hiểu cùng không cam lòng, thích khả năng là có, nhưng bị hai cảm xúc trên làm giảm đi không ít.

Thấy Hòa Vi vẫn không trả lời, Phó Thừa Ngọc cũng đã đã biết đáp án, anh thở ra một thanh âm buồn bực: “Hy vọng tôi sẽ có cơ hội nghe được tin, cô lại vì tiền mà chia tay Yến Hoài.”

Phó Thừa Ngọc cầm lấy di động, dáng ngồi lại trở nên tùy ý, “ Thế nhưng Yến Hoài không dễ nói chuyện giống tôi đâu.”

“…”

Kỳ thật hai người cũng không có chung đề tài gì để nói chuyện.

Hơn nữa dù sao cũng là người yêu cũ, ở chung một phòng ít nhiều sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.

Phó Thừa Ngọc không nói chuyện nữa, yên tĩnh chơi trò chơi, Hòa Vi chờ đợi trong nhàm chán, dứt khoát cũng lấy di động ra.

Tuy nhiên việc cô làm là chính sự, thừa dịp vài phút rảnh rỗi, cô liền nhắn tin cho Yến Tình: 【 Chị, chị có biết số tài khoản ngân hàng của Phó Thừa Ngọc không? 】

Yến Tình nhanh chóng trả lời: 【 Cô muốn làm gì? 】

Cách vài giây, không đợi cô giải thích, Yến Tình đã đoán được, hỏi: 【 Cô muốn trả lại một trăm vạn đã nhận của mẹ cậu ta sao? 】

Hòa Vi: 【 Đúng ạ. 】

【 Chờ tôi vài phút. 】

Vì thế Hòa Vi liền yên tĩnh chờ đợi.

Lần này rõ ràng Yến Tình đã tính sai thời gian, cho đến gần 7 giờ, những người khác trong đoàn phim đều đến đây, mà vài phút của cô ấy vẫn chưa xong.

Đạo diễn vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy hai người bọn họ ở đây rồi, kinh ngạc lên tiếng, “Tôi đến phòng khách gọi hai người, gọi thế nào cũng không mở cửa.”

Hòa Vi quay đầu, hướng về phía mấy người mỉm cười một cái.

Làm diễn viên một thời gian dài rồi, nên không cần máy quay cô dần dần cũng có thể khống chế tốt sắc mặt của chính mình, ít nhất sẽ không bị người khác nhìn ra sự khác thường.

Đoàn người hợp tác với nhau lâu như vậy, cũng có chút quen thuộc, vì thế phòng bao mau chóng trở nên náo nhiệt.

Dù sao cũng là hai tập cuối cùng rồi, sau khi kết thúc mùa này cũng không biết có thể có mùa hai hay không, ngay cả khi có mùa hai, cũng chưa chắc sẽ giữ được nguyên nhân sự, về sau thời gian tụ tập với nhau lại rất ít, đây cũng coi như là bữa cơm chia tay, có tới mười mấy người kính rượu nhóm đạo diễn, hôm nay so với ngày thường thì phóng túng hơn không ít.

Bầu không khí trong phòng bao tăng vọt, mãi cho đến hơn 10 giờ, đạo diễn đề nghị đi KTV thâu đêm.

Lời đề nghị này, không ai có thể cự tuyệt.

Đêm nay Hòa Vi uống chút rượu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng rượu xông lên não, huyệt thái dương phát đau, đầu nặng trĩu giống như muốn gục.

Mới bước ra khỏi phòng, người khác đi thẳng ra cửa, còn cô thì thẳng tiến toilet.

Mở một chai nước khoáng ra súc miệng, cô tranh thủ tô lại son môi, hỏi hệ thống một câu: “Điềm Điềm, vấn đề vừa rồi Phó Thừa Ngọc hỏi tôi, tôi trả lời như thế có ổn không?”

“Còn… khá tốt, bởi vì trên người Phó Thừa Ngọc không xuất hiện loại cảm xúc thẹn quá hóa giận.”

Hòa Vi: “Có khen thưởng không?”

“Chờ một lát.” hệ thống yên tĩnh vài giây, sau đó đáp, “Có.”

Hệ thống: “Nhưng mà khen thưởng mấy ngày nữa mới có, đến lúc đó ký chủ sẽ biết.”

Hòa Vi trả lời một tiếng, không mở miệng nữa.

Cô ở trong toilet trang điểm đơn giản, mới vừa bước ra ngoài, di động liền rung lên.

Hòa Vi nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó nhấp miệng ấn nghe: “Alo?”

“Ngủ chưa?”

“Mới vừa cơm nước xong.”

Hòa Vi vừa đi vừa trả lời, đầu kia lại hỏi: “Sao ăn muộn vậy?”

“…Tiệc chia tay.”

“Uống rượu?”

"Vâng.”

Giọng Hòa Vi thấp xuống, mới vừa nói xong, lại ngay lập tức bổ sung một câu: “Chỉ uống một chút.”

“Giờ quay lại khách sạn sao?”

Hòa Vi ăn ngay nói thật, “Muốn đi hát…”

“…”

Đầu kia trầm mặc.

Vài giây sau, Hòa Vi đã bước tới cửa, cô theo bản năng đè thấp thanh âm xuống: “Yến Hoài?”

Không ai trả lời.

Hòa Vi đè thanh âm xuống càng thấp hơn nữa: “Chồng ơi.”

“Đưa điện thoại cho đạo diễn.”

“Không tốt lắm…”

“Ngoan.”

Hòa Vi vốn không thích loại đối đãi đặc thù này, nhưng mà lúc này đầu cô thật sự rất đau, đặc biệt là sau khi ra ngoài, bị gió thổi, bên tai bắt đầu vang lên tiếng ong ong.

Cô không tiếp tục từ chối nữa, bước nhanh đến bên cạnh chiếc xe dài ngoẵng kia, gõ lên cửa sổ phó lái, đạo diễn thò đầu ra, Hòa Vi liền đem điện thoại đưa qua.

Lúc đầu đạo diễn còn không hiểu tại sao lại thế này, cũng không biết đầu kia điện thoại nói gì đó, mà không quá vài giây, sắc mặt anh ta liền biến đổi, đáp ứng vài tiếng “Được.” xong, mới nói với những người khác ở trong xe: “Mọi người xem, hôm nay đã trễ thế này, ngày mai chúng ta còn phải ghi hình nữa, hôm nay vẫn không thể chơi suốt đêm được, trở lại khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Những người khác đương nhiên không có ý kiến gì.

Vốn dĩ mấy người bọn họ ai cũng bận rộn, ngay cả thời gian ngủ còn không đủ, càng đừng nói đến việc chơi suốt đêm, vừa rồi không ai cự tuyệt đạo diễn chẳng qua cũng vì ngại mặt mũi đạo diễn.

Hòa Vi thấy đạo diễn hướng cô gật đầu ý bảo nói xong rồi, lúc này mới nhận điện thoại trở về, kéo cửa sau của xe, lên xe.

Điện thoại còn chưa có kết thúc, Hòa Vi nghe thấy Yến Hoài nói: “Trở lại khách sạn rồi đi ngủ sớm một chút.”

“Vâng.”

“Có nhớ anh không?”

Hòa Vi không lập tức trả lời.

Cô lại nghĩ tới câu trả lời mấy ngày hôm trước của hệ thống “Ôn Lăng có thể quyến rũ được Yến Hoài hay không?”, nó nói không thể xác định.

Hòa Vi vừa tưởng tượng đến cái này, đầu lại càng đau hơn, cô không muốn trả lời Yến Hoài, hơn nữa ở trong xe không ai nói chuyện, rất yên tĩnh, nói không chừng còn có người đang ngủ, Hòa Vi không tiện nói chuyện, ấn lên huyệt thái dương đè thấp thanh âm: “Em dập trước.”

Đầu kia Yến Hoài không lên tiếng

Hòa Vi đợi hai giây, sau đó cúp điện thoại.

Hôm nay có thể là do ngồi điều hòa nhiều, trong nhà và bên ngoài lại là hai mùa hoàn toàn khác nhau, nhiệt độ thay đổi quá nhanh, đầu óc cô vừa nóng vừa choáng váng.

Hòa Vi vừa trở lại khách sạn, liền tắm rửa và uống thuốc, lại lấy di động ra, Yến Tình đã gửi số tài khoản của Phó Thừa Ngọc tới đây, thuận tiện còn tính hộ cô lãi suất mấy năm nay.

Hơn 110 vạn.

Hòa Vi ghé lên trên giường, vài phút sau, cô gửi sang số tài khoản này một trăm hai mươi vạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương