Căn bản không đợi Hòa Vi trả lời, vai nam số 2 vừa nhìn thấy cô đã bước nhanh tới.

Mặc dù giọng nói của Yến Hoài không được tính là to, cũng không biết vai nam số 2 có nghe thấy hay không, tầm mắt anh ta đưa thoáng qua bàn tay của hai người đang lôi kéo nhau, đến khi quay lại ánh mắt rơi thẳng trên gương mặt Hòa Vi, cười nói: “Đạo diễn nói cô đã đi nửa ngày vẫn chưa thấy về, còn tưởng rằng cô lại lạc đường, cho nên bảo tôi qua đây nhìn xem.”

Tuy rằng anh ta và Hòa Vi là cộng sự đóng phim, nhưng bên ngoài cũng không tiếp xúc quá nhiều, cho nên mặc dù anh ta tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều về mối quan hệ của hai người.

“Thấy cô không lạc đường thì tôi yên tâm rồi.” Anh ta chỉ về phía đầu hành lang, “Tôi đi về trước.”

Hòa Vi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu cười, “Tôi lập tức trở về ngay.”

Vai nam số 2 lại hướng Yến Hoài gật đầu xem như chào hỏi, có thể nhìn ra ánh mắt của người đàn ông xa lạ này không mấy thân thiện, anh ta một phút cũng không chần chừ, xoay người quay trở về theo con đường cũ.

Cho đến khi bóng người biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, Hòa Vi mới từ từ rút tay lại, “Em phải đi về trước.”

“Chính là anh ta?”

“…”

Hòa Vi cũng không giả ngu, “Vâng.” một tiếng, “Anh cũng thấy đấy, người ta đâu có thích em.”

Quản chặt quá chỉ phản tác dụng.

Yến Hoài không nhiều lời nữa, anh giơ tay cầm lấy lọn tóc không biết rũ xuống từ khi nào của cô vén ra phía sau tai, giọng nói dịu dàng: “Ừ, trở về đi.”

Hai người bên trong kia không biết là tiếp tục làm chuyện đó hay là như thế nào mà đã qua cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì.

Hòa Vi quay đầu nhìn hai đầu hành lang, thấy không có ai, mới nhón chân hôn lên khóe miệng Yến Hoài một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, hôn xong cũng không để thời gian cho anh kịp phản ứng, Hòa Vi xoay người, chạy chậm trở về phòng bao.

Khó có khi Yến Hoài phản ứng trì độn mất vài giây.

Chờ Hòa Vi chạy ra xa, anh mới phản ứng lại, cảm xúc mềm ấm vẫn lưu luyến trên môi, anh giơ tay sờ môi dưới, khóe miệng không tự giác mà cong lên.

-

Sau khi Hòa Vi trở lại phòng bao thì hát hai bài hát, một bài là tình ca, một bài là ca khúc chủ đề trong phim《 Cuối cùng cũng chờ được em đến》.

Mà hai bài hát này có thể nói là quá tuyệt vời, mấy người ở đây đều ngạc nhiên tới mức mở to miệng, vẫn là đạo diễn phản ứng đầu tiên, dùng sức vỗ tay, “Tiểu Hòa, cô hát hay như vậy sao không nói sớm, nếu nói sớm thì ca khúc chủ đề của chúng ta cứ trực tiếp giao cho cô hát, như vậy có phải tốt hơn không, vừa tiết kiệm sức lực và thời gian lại vừa đỡ tốn tiền!”

Hòa Vi mỉm cười, không nói chuyện.

Nguyên chủ có một giọng nói rất hay, ngay cả khi ngũ âm không được đầy đủ cũng có thể hát ra một mối tình đầu động lòng người, càng đừng nói đến việc cô đã nắm chắc âm chuẩn cùng tiết tấu.

Nhưng mà vừa rồi khi đạo diễn nói như vậy, Hòa Vi thật sự có chút hối hận vì không nói sớm.

Cho đến nay 《 Cuối cùng cũng chờ được em đến 》 đã phát sóng hơn một tháng, sức nóng trong mỗi tuần đều tăng gấp mấy lần, lấy yêu thầm làm ca khúc chủ đề càng khiến cho sức lan tỏa của bộ phim trở nên mạnh mẽ hơn nữa, độ phổ biến cực cao, vừa rồi khi Hòa Vi hát có để ý, bài hát này đã nằm trong top 3 những bài hát được yêu thích nhất.

Đạo diễn cảm thấy vô cùng đau đớn, lại khui thêm một chai bia uống một ngụm lớn, sau khi no nê anh ta mới tiếp tục nói: “Chủ yếu chính là…”

Anh ta uống hơi nhiều, hơn nữa đều là người trong đoàn phim, nên cũng không kiêng dè quá nhiều, lớn giọng nói: “Cô hát dễ nghe hơn bài hát gốc.”

Mấy diễn viên mỉm cười, sôi nổi phụ họa theo.

Hòa Vi không để trong lòng.

Nhấp một ngụm nước trái cây, cô lại nghe đạo diễn nói: “Mấy người không biết đi, lúc đầu bài hát này của chúng ta vốn tìm đến nhóm YOU5, kết quả người ta chê chúng ta không có danh tiếng nên không nhận, hiện tại nói không chừng đang hối hận đến xanh ruột.”

Hòa Vi không biết còn có một vụ này, nhưng mà từ góc độ của cô mà nói, nếu không phải cô đã biết bộ phim này sẽ thành công, nói không chừng cô cũng sẽ không nhận.

Nhưng làm gì có nhiều nếu như vậy.

Đoàn người vừa uống vừa nói chuyện, trong phòng phát nhạc đệm, nhưng không ai hát nữa.

Mấy người cùng túm tụm lại một chỗ đánh bài, mãi cho đến 11 giờ, mới cùng rời khỏi hội sở.

Hòa Vi lái xe đến đây, sau khi lên xe cô cũng không vội vã trở về, mà nhắn tin cho Yến Hoài hỏi xem anh có ổn không.

Đợi vài phút, Yến Hoài không nhắn tin trả lời, nhưng Trình Nặc lại gửi được 2 tin rồi.

Tin thứ nhất là cảm thán khẩu vị của cô quá nặng, tin nhắn thứ hai đều là ảnh chụp cô ấy vừa chụp.

Cảnh đêm thành phố phồn hoa mà xinh đẹp, tùy tiện một chụp một tấm cũng giống như trong phim vậy.

Cảnh này rất giống nội dung của một bộ phim, mấy tấm ảnh chụp đều chụp từ các góc độ khác nhau, nhưng không hề có ngoại lệ vì đều là hai tòa cao ốc, trên tòa cao ốc đó bốn phía đều dùng đèn LED ghép thành chữ, Hòa Vi không cần phóng to, cũng có thể nhận ra chữ phía trên kia là chữ gì.

Hòa Vi, anh sẽ luôn yêu em.

Còn có một tấm, viết bảy chữ: Cuối cùng cũng chờ được em đến.

Tên phim của bọn họ.

“…”

Hòa Vi cảm thấy có chút xấu hổ.

Trình Nặc: 【 Trước kia khi xem tiểu thuyết ngôn tình nhìn thấy loại cốt truyện này còn cảm thấy rất SB, nhưng khi nó xảy ra ở trong đời sống hiện thực, cảm giác thật đúng là có chút lãng mạn. 】

Hòa Vi: “…”

Không cần đoán cũng biết là ai làm, cô quyết định thu hồi suy nghĩ lúc trước khi cảm thấy loại này hành vi này rất ấu trĩ lại ảo tưởng.

Nói chuyện cùng Trình Nặc vài câu, lại rà soát Weibo một lần, cũng có thể do đêm nay có tập mới và tiếp tục leo lên hot search nên 2 tòa cao ốc này mới gắn đèn LED.

Xếp hạng không thấp.

Hòa Vi đại khái đoán được nội dung bên trong là gì, nên cô cũng không ấn vào xem, mà quay lại trang cá nhân xem số lượng fans.

520 vạn.

Đã hơn một tuần kể từ ngày cô đăng Weibo tuyên truyền cho bộ phim, chỉ sau một lần đăng Weibo và một ngày Lễ Tình Nhân số lượng fans đã đột phá con số 520 vạn.

Hòa Vi nghĩ ngợi, sau đó lựa chọn từ ngữ rồi đăng lên Weibo——

@ Hòa Vi: 【 Đúng ngày Lễ Tình Nhân. Đầu chó.JPG 】

Ảnh kèm theo vẫn bức ảnh vừa rồi Trình Nặc gửi cho cô.

Sau khi đăng lên, chính mình lại vào bình luận: 【 Bạn của tôi gửi cho tôi bức ảnh này, một ngày Lễ Tình Nhân khó quên, yêu anh, yêu mọi người. 】

Weibo vừa đăng xong, ngay lập tức số lượt chia sẻ liền vượt qua vạn.

Đây có thể xem là bằng chứng cô bắt đầu nổi tiếng hơn rồi.

Hòa Vi ngồi trên xe, vừa chờ Yến Hoài vừa đọc bình luận trên Weibo——

@ Vi Vi tiểu lão bà: 【 A a a a ta Thomas xoắn ốc của tôi! Rốt cuộc vợ tôi cũng đăng Weibo! (Nếu có ảnh tự sướng thì tốt rồi nhỏ giọng bb) 】

@ Hoa Hồ Điệp: 【 Đạo lý tôi đều hiểu, phía trước câu “Yêu mọi người” là câu "Yêu anh", có phải có ám chỉ gì hay không? 】

@ Hôm nay rút thảo sao: 【 Tôi cũng tò mò, chẳng lẽ vợ của tôi đang yêu đương sao hu hu hu, là cái móng heo nào, có thể công khai hay không a? Đèn LED cũng là người đó làm sao? Tôi chỉ mới vừa đi ăn thôi mà vợ đã bị người khác đoạt mất rồi sao? 】

Không thể không nói, sức tưởng tượng cùng năng lực trinh thám của cư dân mạng đều là hạng nhất.

Lúc trước khi đoán cô và Tô Mộc, hiện tại lại bắt đầu đoán cô cùng những người khác.

Tuy rằng lần này đích xác là chó ngáp phải ruồi mà đúng rồi.

Hòa Vi không like cũng không trả lời, mà thoát khỏi ứng dụng.

Yến Hoài ăn sinh nhật bạn, khó tránh khỏi việc uống không ít rượu.

Hòa Vi ở bãi đỗ xe chờ tới rạng sáng, Yến Hoài mới từ thang máy đi ra, vốn dĩ khuôn mặt anh không thể hiện cảm xúc nhiều lắm, nhưng khi vừa nhìn thấy xe của cô, đột nhiên cong môi cười.

Cũng không biết có phải do uống rượu hay không, Yến Hoài nói nhiều hơn so với ngày thường, về đến nhà vẫn luôn ôm cô dịu dàng gọi “Vợ ơi”, cũng may giọng nói anh dễ nghe, bằng không thế nào Hòa Vi cũng phải đá anh xuống giường.

Đèn LED kia, chỉ sáng trên hai tòa cao ốc một buổi tối, ngày hôm sau lại quay trở lại bình thường.

Bộ phim 《 Cuối cùng cũng chờ được em đến 》 thật ra được hưởng sái sức nóng của đèn LED, gần một đêm qua đi, thời điểm Hòa Vi nhìn thấy network platform, số lượng đã tăng lên mấy ngàn vạn.

Trước kia mấy ngày mới có thể tăng một lần, lần này chỉ mất có một đêm.

Trong nháy mắt Hòa Vi ở đoàn phim trở thành một tôn đại Phật, thời điểm đi theo đoàn phim để quay ngoại truyện, gặp phải hai thư ký trường quay, còn vô cùng thành kính mà nói tạm biệt với cô.

“…”

Ngày này đến quá nhanh giống như nằm mơ vậy.

Tới buổi tối, sau khi kết thúc một ngày quay chụp, cuối cùng Hòa Vi cũng từ trong mộng trở về với hiện thực——

Cô nhận được một tin nhắn.

【 Ngày mai 7 giờ tối ở quán cafe phía góc đường, có việc muốn nói với cô. 】

Không có ký tên, lại kéo lên trên xem, là một dãy số xa lạ.

Hòa Vi trả lời: 【 Cô là ai? 】

Sau vài giây đối phương mới trả lời: 【 Cô đến rồi sẽ biết. 】

Hòa Vi: 【 Cô không nói tôi sẽ không đi. 】

Ai biết cô là người hay quỷ.

Bên kia yên tĩnh một lúc lâu, chờ Hòa Vi thu dọn mọi thứ rời khỏi phim trường, mới lại nhận được tin nhắn từ người xa lạ kia: 【 Ôn Lăng. 】

Thiếu chút nữa Hòa Vi không cầm chắc điện thoại di động.

Cái tên này cho cô cảm giác vừa nghe thấy liền giống như một người cặn bã cố tỏ vẻ lương thiện.

Lúc trước hệ thống nói chuyện của Phó Thừa Ngọc, Hòa Vi cũng cứ như vậy mà đối đãi với Ôn Lăng, cô tổng cảm thấy Ôn Lăng không phải là một nhân vật nhỏ như Tống Chân Chân.

Sau khi Hòa Vi lên xe, không lập tức về nhà.

Cô đặt điện thoại sang một bên, ghé vào tay lái hỏi hệ thống: “Trước kia nguyên chủ có quen biết Ôn Lăng sao?”

Hệ thống: “Không, không quen biết nha.”

“Vậy tại sao Ôn Lăng lại không thích nguyên chủ, là bởi vì Phó Thừa Ngọc sao?”

Hệ thống đã theo cô một khoảng thời gian, Hòa Vi hiểu nó rất rõ ràng, biết tin tức mấu chốt nó sẽ không chủ động nhắc nhở, cho nên mình đành phải chủ động đi hỏi.

Hệ thống trầm mặc vài giây, sau đó đáp: “Trước kia là thế… Hiện, hiện tại thì không phải.”

Hòa Vi lại hỏi: “Hiện tại là bởi vì cái gì?”

Hệ thống nhát gan, vừa nghe thấy ngữ khí chất vấn của cô, ngay lập tức lại càng nói lắp, “Túc, ký chủ, này, này, cái này tôi không thể nói… Bởi vì cốt truyện còn chưa có tiến, tiến triển tới đó…”

“Cái gì cốt truyện.”

“Liền… cốt truyện về ngày mai cô gặp mặt Ôn Lăng.”

Được, vậy là ngày mai cô bắt buộc phải đi gặp Ôn Lăng.

Biết hỏi cũng hỏi không ra cái gì, Hòa Vi không tiếp tục nhiều lời với hệ thống nữa, khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe.

-

Bởi vì Ôn Lăng, buổi tối hôm đó khó có khi Hòa Vi bị mất ngủ.

Không phải cô cố tình suy nghĩ về người này, đơn giản là bởi vì trong lòng bất ổn, mí mắt giật rất nhiều, hơn nữa trong nhà lại chỉ có một mình, ôm máy tính xem một bộ phim điện ảnh xong, thật vất vả cô mới có chút buồn ngủ.

Một giấc ngủ không quá sâu, Hòa Vi gặp ác mộng.

Trong mộng Ôn Lăng mang theo khẩu trang, dùng cặp mắt rất giống cô kia nhìn chằm chằm cô nói: “Tôi muốn cướp đi những người yêu thương cô.”

Hòa Vi đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.

Không biết Yến Hoài trở về từ lúc nào, rõ ràng là bị động tĩnh cùng tiếng thở dốc của cô đánh thức, anh kéo Hòa Vi vào trong ngực, thanh âm rất thấp rất ấm: “Mơ thấy ác mộng?”

Hòa Vi hít hít cái mũi, cô hướng vào trong lòng Yến Hoài cọ nhẹ, “Yến Hoài.”

“Ừ.”

“Anh vĩnh viễn yêu em, được không?”

Cô thật sự bị cơn ác mộng này dọa sợ tới mức không nhẹ, ngay cả thanh âm đều có chút nức nở, tay Yến Hoài vỗ nhẹ lên lưng cô, “Ngoan, ngủ tiếp một lát.”

“Anh trả lời em trước.”

“Được.”

“Em không tin.”

“…”

“Anh thề đi.”

“Anh thề.”

“Thề độc… không được thề độc.”

Rốt cuộc Hòa Vi vẫn không thể nhẫn tâm, cho dù biết lời thề này phần lớn là an ủi tâm lý, kỳ thật cũng không có tác dụng gì, thiên lôi đánh xuống là gạt người chuyện ma quỷ, nhưng cho dù là như thế từ miệng anh, cô cũng không muốn Yến Hoài nói những lời đó.

Giọng nói cô trở nên yếu ớt, nhỏ bé: “Em chỉ có mình anh, anh không thể thích người khác.”

Yến Hoài nghe rõ.

Vốn dĩ rạng sáng anh mới về đến nhà, còn chưa ngủ được mấy tiếng, nhưng bắt đầu từ lúc này, anh đột nhiên không còn buồn ngủ nữa.

Yến Hoài lại ôm chặt thêm một chút, dịu dàng trấn an cô: "Được, chỉ thích một mình em.”

Anh nhanh chóng cho cô thấy tâm ý của mình, bởi vì ngay lúc vừa rồi, anh đột nhiên nghĩ tới cơn ác mộng lúc trước của mình.

Trong mộng, hai tròng mắt Hòa Vi nhắm chặt, ngón tay lạnh lẽo.

Nhưng mà cũng may, hiện tại người trong lồng ngực tồn tại rất chân thật rõ ràng.

Yến Hoài hít sâu một hơi, dịu dàng hôn lên trán cô: “Bảo bối.”

“Vâng…”

Cô buồn ngủ, đã ngủ mất rồi.

Yến Hoài ngừng nói, ngón tay ở trên eo cô véo nhẹ một cái.

Chờ trời sáng, anh gọi điện thoại cho Yến Tình.

Trên đường đến phim trường Hòa Vi vẫn không tỉnh, cho dù ngủ nhưng vẫn mệt.

Thời điểm đóng phim, sau giờ ăn trưa có nửa tiếng để nghỉ ngơi, cô đều ngủ gật.

Cũng may ngoại truyện không quá dài, bởi vì bộ phim này dài tập, chiếm thị trường định mức cũng nhiều, đạo diễn vì muốn thu hồi vốn, cho nên mới quyết định quay một tập ngoại truyện hơn mười phút.

Tới hơn 3h chiều, cuối cùng tập phiên ngoại cũng đã quay xong.

Tin nhắn của Yến Tình giống như là nắm được thời gian mà bắn tỉa lại đây: 【 Vi Vi, tôi đăng ký cho cô một khóa học thể dục, từ tuần này bắt đầu, mỗi tuần cô phải đến phòng tập hai lần. 】

Hòa Vi ngốc một chút: 【 Luyện hình thể sao? 】

Yến Tình: 【 Luyện thân thể. 】

Yến Tình: 【 Yến Hoài nói thân thể cô không tốt lắm. 】

“…”

Hòa Vi có chút hiểu sai.

Yến Tình lại gửi tin nhắn lại đây: 【 Cô xác thật cần phải rèn luyện nhiều, bằng không khi bị bệnh cũng dễ làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, hôm nay quay xong rồi đúng không, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tôi sẽ sắp xếp lịch trình cho cô. 】

Không đến vài phút, Yến Tình đã gửi cho cô một bảng thời gian biểu.

Còn không đến mười ngày là hết tháng, chỉ có hai tập chương trình thực tế phải ghi hình.

Một là 《 Cùng đi du lịch 》, còn một cái là vì tuyên truyền cho 《 Hoàng Nữ 》 trên 《 Thứ bảy xem gì 》, cũng nằm ở cuối tháng.

Yến Tình: 【 Mấy ngày cuối tháng này hẳn là mấy ngày duy nhất trong năm nay mà cô có thể nghỉ ngơi, tháng sau quay quảng cáo cho K&G xong, cuối năm nay khẳng định còn muốn nhận tiếp một bộ phim nữa. 】

【 Tháng mười có một buổi lễ trao giải rất long trọng, tuy rằng giải thưởng không quá cao, nhưng nó có thể giúp cô tăng danh tiếng, lần này độ nóng của 《 Cuối cùng cũng chờ được em đến 》 cũng không tồi, đoạt giải chắc hẳn không phải việc gì khó, mặt khác về sau giải thưởng khẳng định sẽ rất nhiều. 】

Nói chuyện một lúc lâu, Yến Tình lại quay lại chủ đề cũ: 【 Thẻ tập thể hình tôi đưa cho Yến Hoài mang về cho cô? 】

Hòa Vi: 【 Được, cảm ơn chị Tình. 】

Yến Tình: 【 Trực tiếp gọi chị là được rồi. 】

Hòa Vi cũng nghe lời nói: 【 Chị. 】

【 Đúng rồi, tạm thời không thể sinh em bé. 】

【 Em biết rồi. 】

Yến Tình không trả lời.

Hòa Vi nhìn thời gian, chưa đến bốn giờ chiều, cô lại ở trường học chậm trễ chốc lát, cuối cùng dứt khoát thừa dịp hôm nay không có việc gì, chạy chậm trong sân thể dục hai vòng.

Đến 6 giờ, Hòa Vi đi sang quán cà phê nằm trong góc cạnh trường học.

Quán cà phê này không có nhiều người, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc cùng tiếng ly khuấy cà phê.

Hòa Vi lên tầng hai tìm một vị trí vắng vẻ ngồi xuống, gọi một ly cà phê.

Thời điểm Ôn Lăng tới nơi, ly cà phê của Hòa Vi đã thấy đáy.

Đối phương kéo ghế ra, ngồi xuống, tựa hồ không muốn mất thời gian, ngay cả một ly nước cũng không gọi, chờ người phục vụ đi ra ngoài xong, cô ta liền rút từ trong túi ra một tấm ảnh, đặt lên trên bàn, “Quen mắt không?”

Tầm mắt Hòa Vi từ trên mặt cô ta dời đi, nhìn về phía tấm ảnh bị đẩy đến trước mặt mình.

Quen mắt.

Bởi vì người trên ảnh chụp chính là cô.

Là ở trước cổng trường học, khi Yến Thần uống say ôm cô.

Hòa Vi cầm lấy bức ảnh kia, ngón tay nắm chặt, sau đó giương mắt nhìn về phía Ôn Lăng: “Cô chụp?”

Ôn Lăng cong mắt cười, “Đúng rồi.”

Hòa Vi: “Cô muốn làm gì cứ việc nói thẳng đi.”

“Hôm nay tôi tới đây cũng không phải muốn uy hiếp cô, rốt cuộc thì tôi cũng có nhược điểm nằm trong tay cô…”

Khóe miệng Hòa Vi nhẹ cong, đột nhiên cười thành tiếng: “Cô muốn trao đổi bí mật?”

Ôn Lăng gật đầu: “Không khác lắm.”

“Cái này không được tính là nhược điểm của tôi.” Hòa Vi đem ảnh chụp thả lại trên bàn, "Muốn đổi, có thể, nhưng tốt nhất là cô nên lấy một thứ đáng giá đến trao đổi với tôi.”

Cái này mà còn không tính thì cái gì mới tính?

Ôn Lăng bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, “Người ôm cô không phải bạn trai cô, tại sao lại không tính?”

“Không phải tôi tự nguyện.”

Ôn Lăng: “…”

Cô quả thực bị người phụ nữ không biết xấu hổ này làm cho bất ngờ, khóe miệng cô ta khẽ cong, “Vậy chuyện cô và Phó Thừa Ngọc, dù sao cũng là cô tự nguyện chứ?”

Hòa Vi không nói.

Ôn Lăng nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Cầm của mẹ Phó một trăm vạn, vì tiền mà vứt bỏ mối tình đầu, hiện tại lại vì tiền mà thông đồng với tổng tài Hoa Ảnh…”

“Hơn nữa cô đừng quên” người phụ nữ hạ giọng, “Trước kia khi ở bên Phó Thừa Ngọc, cô còn chưa thành niên đã đi loại địa phương như quán bar bán rượu ca hát đấy…”

Hòa Vi rũ lông mi xuống, dưới đáy mắt là kinh ngạc cùng hoảng loạn.

…Không ngờ còn có một vụ này.

Tác giả thật đúng là người viết văn thời xưa được yêu thích, cái gì cẩu huyết cũng đều xếp hết lên người cô.

Ôn Lăng không chú ý tới biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, đôi tay đặt ở trên bàn bò tới gần cô, “Tuy đều là chuyện quá khứ, nhưng một khi bị truyền ra ngoài, đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì tốt đi?”

Hòa Vi nhấp một ngụm cà phê, cà phê pha lâu rồi, ít nhiều có chút lạnh, hương vị chua xót cũng đi theo mà nặng hơn, cô không chút hoang mang gật đầu, “Thành giao.”

Trong nháy mắt, cô thấy Ôn Lăng buông lỏng chân mày.

Hòa Vi hơi mỉm cười, “ Đoạn ghi âm tôi sẽ không chủ động phát tán, với điều kiện cô đừng ngáng chân tôi là được.”

“Đi trước, hẹn gặp lại.” Cô đứng dậy, thời điểm đi tới cửa lại dừng bước chân, “Thuận tiện nhắc nhở cô một câu, Yến Thần từng có quan hệ với không ít phụ nữ, cô nên để ý nhiều hơn.”

Hòa Vi chớp mắt nhìn cô ta, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, thanh âm hệ thống liền vang lên: “Chúc mừng ký chủ, ngược đã được giải trừ, giá trị may mắn tăng lên một chút, trước mắt cô đang có 3 điểm.”

Hòa Vi: “Khen thưởng đâu?”

“Khen thưởng chính là… cô sẽ càng ngày càng nổi tiếng, về sau nếu cô lại bị người khác hắt nước bẩn, sẽ có càng nhiều người qua đường giúp cô nói chuyện, nói như vậy, nói như vậy, tỷ lệ bị ngược của cô sẽ chậm lại một chút, hơn nữa những người qua đường đó còn có một bộ phận chuyển hóa thành fans hâm mộ của cô.”

“…”

Còn có chút tác dụng.

Khóe miệng Hòa Vi mới vừa cong lên, hệ thống liền rèn sắt khi còn nóng nói: “Túc, ký chủ, tôi có chuyện này muốn nói với cô.”

“Nói đi.”

Hệ thống: “Ôn Lăng kia… đã không phải Ôn Lăng trước kia.”

“…”

Hệ thống sợ cô nghe không rõ, chủ động giải thích nói: “Cô ta… cô ta và cô giống nhau, đều là người xuyên không.”

“…”

Hệ thống thấy cô không nói lời nào, không yên tâm hỏi: “Túc, ký chủ, cô vẫn ổn chứ?”

Hòa Vi lắc đầu, cô một chút cũng không tốt.

“Cô ta xuyên qua khi nào?”

“Là, chính là…” Hệ thống yếu đuối nói: “Một ngày trước khi cô ta chụp lén cô cùng Yến Thần.”

Lúc này cũng không phải thời điểm oán giận, Hòa Vi vừa đi ra bên ngoài, vừa hỏi tình huống cụ thể: “Nhiệm vụ của cô ta là cái gì?”

“Nhân vật giống cô...”

Hòa Vi: “???”

“Nhưng cô ta ở trong lĩnh vực ca hát.”

Hệ thống tiếp tục nói: “Nhưng mà giá trị may mắn của Ôn Lăng tăng trưởng theo phương thức khác cô, mỗi khi cô ta quyến rũ được một nhân vật nam, giá trị may mắn sẽ tăng một chút.”

Hòa Vi “À” một tiếng, “Cô ta có thể hạ gục được Yến Thần sao?”

“Không, không thể.”

Vậy cô yên tâm rồi.

Hòa Vi sẽ không nói cho Ôn Lăng,bí quyết để hạ gục Yến Thần, dứt khoát khiến cho cô ta vẫn luôn tính toán trên người Yến Thần đi.

Dừng vài giây, cô lại nghĩ đến một người: “Cô ta có thể quyến rũ được Yến Hoài không?”

Hệ thống càng nói lắp: “Không không không không xác định.”

“…”

Mí mắt Hòa Vi run lên, cô giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu.

Bởi vì sự xuất hiện của Ôn Lăng, cảm giác an toàn của Hòa Vi giảm xuống cực độ.

Mấy ngày trước khi đi Vũ Hán ghi hình cho tập tiếp theo của gameshow, Hòa Vi hết sức dính Yến Hoài, buổi sáng đeo caravat cho anh, buổi tối chuẩn bị cơm chiều.

Sau mấy ngày làm hiền thê, ánh mắt Yến Hoài nhìn cô có chút khác lạ.

Hôm bay đi Vũ Hán, sau khi Hòa Vi đi đăng ký xong, mười lăm phút trước khi máy bay cất cánh cô nhận được tin nhắn của Yến Hoài tin tức: 【 Lại có cảnh hôn với ai? 】

Hòa Vi: “…”

Anh nghĩ vì cô lại làm chuyện trái với lương tâm nên mới khác lạ như thế.

Hòa Vi không để ý đến anh, đem điện thoại gác ở một bên, mở notebook ra, trước khi máy bay cất cánh liền download một bộ phim về xem.

Đồng Thành cách Vũ Hán không quá xa, đi máy bay hai tiếng là đến.

Thời điểm máy bay chạm đất, đúng lúc kết thúc bộ phim điện ảnh mà Hòa Vi vừa tải về, cô duỗi cánh tay, kéo tai nghe xuống sau đó tắt máy tính.

WeChat có mấy tin nhắn mới.

Không phải đến từ Yến Hoài, mà đến từ một tài khoản WeChat xa lạ.

Hòa Vi nhìn vài giây, mới nhận ra đây là một người trong chương trình thực tế.

Cô không hay nói chuyện trong nhóm chat, tin nhắn cũng không thấy nhắc qua vài lần, nhưng chỉ cần dùng biện pháp loại trừ, về cơ bản cô cũng xác định được đây là ai.

Vừa click mở liền thấy, người nọ nói chuyện thực ngắn gọn: 【 Buổi tối có thời gian không? 】

Là Phó Thừa Ngọc.

Hòa Vi: 【 Không có. 】

【 Tôi có việc muốn nói với cô. 】

Hòa Vi: 【 Anh nói luôn bây giờ đi. 】

Phó Thừa Ngọc cũng không kiên trì, cách vài giây, anh mới nhắn tin trả lời: 【 Vì sao lại chia tay với tôi, bởi vì tiền sao? 】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương