Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2
-
Chương 31
Tiêu Diệp Nhiên thong thả ung dung uống nước trái cây, vô cùng bình tĩnh.
“Sao có thể? Trên đời này hoàn toàn không có thứ gì có thể dọa tớ sợ cả.
Cậu mau nói cho tớ biết đi, năn nỉ đó!”
Tống An Kỳ vốn có tính tình nóng nảy, Tiêu Diệp Nhiên lại cố ý kéo dài như thế, cô khó chịu sắp chết rồi.
“Cậu phải hứa sau khi tớ nói rồi cậu không được kích động, không được đập bàn, không được la hét ầm lên không?”
“Được, tớ thề!!!” Tống An Kỳ dựng thẳng ba ngón tay bảo đảm.
“Ừm, vậy tớ nói.
Tới kết hôn cùng ‘ai kia’.”
“Ồ ồ, cậu kết hôn…”
Tống An Kỳ gật đầu, lúc đầu còn đang cười tủm tỉm, đột nhiên cứng đờ: “Cậu… mới nói gì đó, lặp lại lần nữa?
“Tớ kết hôn rồi.” Tiêu Diệp Nhiên bình tĩnh lặp lại lần nữa.
“Cái gì!”
Tống An Kỳ đột nhiên lớn giọng, kích động vỗ bàn đứng dậy, mặt mày kinh ngạc: “Cậu kết hôn? Cậu kết hôn rồi hả?”
Tiêu Diệp Nhiên đã sớm đoán được phản ứng của cô, như cười như không nói: “Nói nhỏ thôi, đã nói là không kích động không la hét, không vỗ bàn đâu rồi?”
“Không phải, sao cậu lại kết hôn rồi? Chuyện lúc nào chứ?”
Mặt Tống An Kỳ không giấu được vẻ khiếp sợ, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại.
“Sau hôm phát hiện ra Bùi Hạo Tuấn ngoại tình.”
“!!!”
Tống An Kỳ không thể tin nổi trợn trừng hai mắt, sau đó nói: “Tiêu Diệp Nhiên, cậu đừng có nói với tớ là vì cậu muốn trả thù Bùi Hạo Tuấn cho nên mới tùy tiện chọn đại một người trên đường đi kết hôn đó nha?”
“Đoán đúng rồi, không có khen thưởng đâu.” Tiêu Diệp Nhiên cười nói.
“Tiêu Diệp Nhiên, cậu điên rồi à?”
Lúc này Tống An Kỳ đã không còn kích động la hét nữa, mà là tức giận vì cô bạn không biết suy nghĩ: “Cậu có cần thiết phải đánh đổi cả đời mình chỉ vì cái tên Bùi Hạo Tuấn kia không? Kết hôn là chuyện lớn cả đời của một người phụ nữa, là hạnh phúc cả đời, cậu cậu cậu cậu… cậu lại dám kéo đại một người xa lạ ở trên đường đi kết hôn??? Đáng chết, người đàn ông đó là ai? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Trông như thế nào? Có xứng đôi với cậu không hả?”
“Cậu bình tĩnh đã.”
Tiêu Diệp Nhiên thấy Tống An Kỳ cứ cằn nhằn mãi không thôi liền bật cười không ngớt: “Người đó lớn hơn tớ vài tuổi, dáng vẻ không tồi, sống ở Long Ngự Thịnh Cảnh.”
Tống An Kỳ hơi khựng lại, có chút kinh ngạc: “Đại gia à?”
Tiêu Diệp Nhiên nghiêm túc suy nghĩ: “Xem ra anh ta khá là giàu.”
“Giàu có cũng chẳng có tích sự gì, giàu thì có thể mua được hạnh phúc cả đời sao?”
Tống An Kỳ trợn mắt nhìn cô, thở hồng hộc: “Tiêu Diệp Nhiên, cậu quá hồ đồ rồi, sao cậu có thể…sao có thể…”
“An Di, tớ biết cậu quan tâm tớ.
Trước đây lúc kết hôn, có lẽ thật sự là do có chút kích động, nhưng tớ không hề hối hận.
Hơn nữa, người đó không tệ như tưởng tượng của cậu đâu….
Hừm, nói không chừng, cậu gặp anh ấy, sẽ còn kích động hơn hiện tại ấy chứ.”
Những lời Tiêu Diệp Nhiên nói vô cùng kín đáo.
Bởi dựa vào hiểu biết của cô về Tống An Kỳ, nếu như biết người cô lấy là Cố Mặc Đình, chắc cô ấy sẽ kích động đến mức ngất đi đấy.
“Hừ, dù cho cậu có khen anh ta đi nữa thì tớ cũng không có cảm tình với anh ta.” Tống An Kỳ hằn học, tiếp tục nói: “Người đó tên là gì?”
“Anh ấy tên…” Tiêu Diệp Nhiên mở miệng, đang định nói ra tên của Cố Mặc Đình, thì đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời cô.
Hai người bất giác nhìn chiếc điện thoại trên bàn…
“Điện thoại của Triệu Uyển Nhan.” Sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên trầm xuống, chau mày lại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook