Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng
-
Chương 7
Vào tiết tự học buổi tối, Thời Hạ bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở phía trước bàn làm việc, trong tay đang cầm hai tờ phiếu điểm so sánh với nhau.
Trong lòng Thời Hạ có thể đoán được anh kêu cô tới làm cái gì.
Mỗi lần thi cử kết thúc sẽ phải gặp mặt nói chuyện.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thành tích Thời Hạ thở dài một hơi.
Thời Hạ đứng bên cạnh anh ta thăm dò nghía một cái, đếm ngược từ dưới lên, hạng 5.
Ngữ văn và tiếng Anh hơn một trăm, miễn cưỡng còn xem là được, không chịu nổi nhất là môn Toán và môn Tự Nhiên làm tụt hạng quá nghiêm trọng.
Cô cho rằng cô đã ổn định ở vị trí số 1, hiện tại xem ra, muốn đếm ngược cũng khó.
Loại học sinh bơi ở mức trung bình như Thời Hạ thật ra là đối tượng đáng chú ý của nhiều giáo viên, bởi vì thành tích của loại học sinh này nếu thi đại học sẽ ở ngưỡng ngấp nghé, nếu nỗ lực hơn một chút nữa sẽ có thể thi đậu đại học.
“Thời Hạ à, thành tích của em giảm xuống khá nghiêm trọng, nghỉ hè đã làm gì vậy?”
Thời Hạ cúi đầu, cô cũng không thể nói cô vừa trọng sinh trở về, kiến thức cấp 3 đều quên sạch sẽ?
Giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, Thời Hạ lại là một cô gái nhỏ, anh ta cũng không thể nói nặng sợ làm cô gái nhỏ khóc, tận lực lựa lời nói nhu hòa để khuyên bảo, như có như không nói một đống, cuối cùng kết luận một câu, “Thực ra, cô gái nhỏ học môn Xã Hội (*) khá tốt, môn Toán này của em, còn có thành tích của môn Tự Nhiên thì có chút…”
(*) Môn Xã Hội (bên TQ gọi là môn Văn Tổng) gồm Chính trị, Lịch sử, Địa lý.
Giáo viên chủ nhiệm ho một cái, “Thời Hạ, lúc chia lớp sao em không chọn môn Xã Hội?”
Từ lúc Thời Hạ đi từ văn phòng ra luôn vờ như gái ngoan, chưa hề nói một câu nào, cô cảm thấy lúc này cô không nói thì sẽ không còn thời điểm thích hợp nào để nói nữa, “Thầy à, nếu em chọn thi môn Xã Hội thì thành tích còn không bằng môn Tự Nhiên, môn Địa lý của em từ trước đến giờ chỉ thi được mười mấy điểm.”
Giáo viên chủ nhiệm, “....”
Giáo viên chủ nhiệm giật giật khóe miệng nửa ngày, sau đó xua xua tay, “Em về đi, thuận tiện gọi Thịnh Thác Lý tới.”
Sau khi Thời Hạ đi ra khỏi văn phòng, trên đường quay về phòng học, cô ngẫm nghĩ lại một lần.
Vừa rồi cô nhìn thấy phiếu điểm, không chỉ có phiếu điểm của bản thân, quan trọng hơn là còn nhìn thấy phiếu điểm của Thẩm Nhất Thành.
Không hề ngoài ý muốn là hạng nhất.
Cho nên, cái cô chép ngày hôm qua rốt cuộc là bài thi của ai?
Thời Hạ trở lại phòng học kêu Thịnh Thác Lý đi ra ngoài, vẻ mặt Thịnh Thác Lý như sống không còn gì luyến tiếc.
Thực ra Thịnh Thác Lý học tập cũng được, ở trong lớp xếp hạng hai mươi từ trên xuống, chỉ là nghỉ hè quá happy, hơn nữa cậu ta đã đánh giá cao trình độ của Thời Hạ nên làm ra kết quả như hiện tại.
Thời Hạ một đường suy nghĩ, cuối cùng cho ra một kết luận, cô bị Thẩm Nhất Thành chơi.
Cô đúng là đầu óc bã đậu mới có thể tin tưởng Thẩm Nhất Thành lương thiện.
Chỉ là chỗ cô không hiểu chính là bài thi của Thẩm Nhất Thành, vì sao hai người kém nhau nhiều như vậy? Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Có lẽ là do ánh mắt của Thời Hạ quá mức u oán, Thẩm Nhất Thành đang làm bài ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Hai người giao tầm mắt, Thời Hạ giơ ngón giữa với cậu.
Thẩm Nhất Thành nhịn không được cong khóe môi, từ trong hộc bàn móc ra một phần bài thi ném lên bàn Thời Hạ.
Thời Hạ lật lật bài thi không bị giáo viên chấm điểm, hiểu rồi, thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này vì lừa cô nên làm riêng hai bài thi.
Ban đầu cậu ta đưa cho cô đáp án sai để cô chép bài, cậu đoán được có lẽ Thời Hạ sẽ không tin, cho nên để lại một chiêu, sau đó đặc biệt làm một phần đáp án sai chờ Thời Hạ chui đầu vô lưới.
Thẩm Nhất Thành mới mười tám tuổi, sao đã một bụng ý xấu như vậy chứ!
Nhưng mà Thời Hạ đổ oan cho cậu một lần, cậu ta trả đũa cũng không có gì đáng trách, thôi vậy, cậu ta còn là con nít, Thời Hạ là một người phụ nữ sắp 30 tuổi quyết định không chấp nhặt với cậu.
Cho dù thành tích mất mặt cũng không ảnh hưởng lớn bằng câu ‘hấp hối khi bệnh ngồi bật dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến’.
Thời Hạ thở dài một hơi, Internet quả là hại người rất nặng!
Nếu không phải nhìn thấy mấy câu thơ chế trên mạng, sao cô có thể ‘hạ bút thành văn’ chứ?
Một tuần sau, Thời Hạ cuối cùng cũng thích ứng được với cuộc sống cấp 3, cũng thích ứng được với thành tích của bản thân không có cách nào cải thiện trong thời gian ngắn.
Thời Hạ cảm thấy cô nên nói Thời Gia Hoan mời gia sư giúp cô.
Năm đó cô thành tích đã không ra gì rồi, qua nhiều năm như vậy, thành tích cũng không phải nói tốt là tốt liền được.
Chuyện thành tích không gấp, Thời Hạ cảm thấy có một việc còn gấp hơn.
Đó chính là thân thể của mẹ Thẩm Nhất Thành.
Năm đó bác sĩ nói, nếu bệnh của bà điều tra ra sớm ba tháng thì còn cứu được.
Mà bây giờ cách lúc Lâm Vận té xỉu còn hơn một năm, hẳn là còn kịp.
Chỉ là Thời Hạ không biết nên mở miệng thế nào để nói mẹ của Thẩm Nhất Thành đi bệnh viện kiểm tra, cũng không thể nói cho Thẩm Nhất Thành biết, ‘mẹ cậu có bệnh, nên đi bệnh viện kiểm tra’đi.
Mấy ngày nay Thời Gia Hoan luôn bận rộn, nửa khuya mới trở về, sáng sớm tinh mơ đã đi rồi, Thời Hạ cảm giác bản thân đã mấy ngày không gặp ông ấy.
Buổi tối thứ Bảy, Thời Gia Hoan về khá sớm, chưa đến 6 giờ đã về tới nhà, về chung với ông còn có chú ruột của Thời Hạ là Thời Lạc Văn và con gái ông ta Thời Vũ Mông.
Hôm nay Thời Lạc Văn tới để vay tiền, mấy ngày nay Thời Gia Hoan luôn không rảnh, Thời Lạc Văn gọi vài cuộc điện thoại cũng không hẹn được thời gian gặp mặt, biết hôm nay Thời Gia Hoan trở về sớm nên ông ta đã đứng chờ ở cửa tiểu khu.
“Em vay tiền có cần dùng gấp không?” Thời Gia Hoan rót nước cho hai người, lại đưa trái cây cho Thời Vũ Mông, “Mông Mông, ăn chuối đi.”
“Cảm ơn bác.” Thời Vũ Mông sinh cùng năm với Thời Hạ, nhỏ hơn Thời Hạ hai tháng, vóc dáng cao gầy, mặt trái xoan, mắt to, lớn lên rất xinh đẹp, nhưng có chút cận thị, mang theo một cặp kính đen.
“Đúng vậy, dự định mua một căn hộ ở thành phố, Mông Mông sắp thi đại học rồi, em và mẹ nó muốn mua phòng gần trường một chút để dễ dàng chăm sóc nó, trẻ con học tập áp lực rất lớn, thức ăn ở trường cũng không nhiều dinh dưỡng.” Thời Vũ Mông học tập tốt, vẫn luôn nằm trong lớp chuyên của Nhất Trung.
“Ừm ừm, học tập là chuyện lớn, mua căn hộ cũng khá tốt, còn có thể tăng giá trị, em còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Thời Lạc Văn chà chà tay, “Trước mắt em không dư giả, còn thiếu mười mấy ngàn.”
Lúc ấy, ở cái thành phố nhỏ như Cẩm Thành này, hơn hai chục ngàn đã có thể mua một căn nhà lầu hơn 80 mét vuông rồi, Thời Lạc Văn vừa mở miệng chính là mượn tiền để mua một nửa căn nhà.
“Được, em để lại số thẻ ngân hàng đi, ngày mai anh đi ngân hàng chuyển tiền cho em.” Thời Gia Hoan đặc biệt sảng khoái.
Thời Hạ không buồn hé răng coi TV, nghe được Thời Gia Hoan nhanh gọn đồng ý chuyện vay tiền này thì tắt TV, “Con đi siêu thị.”
“Em đi với chị vậy.” Thời Vũ Mông đứng lên.
“Không cần, rất gần, chị đi một chút là về.” Thời Hạ đứng lên đi ra ngoài, Thời Gia Hoan vội xoay người nói, “Hạ Hạ, ba có đặt mấy món ăn ở cửa hàng ngay cửa tiểu khu, con tiện đường thì mang lên đây đi, đừng làm phiền người ta đi một chuyến nữa.”
“Được.” Thời Hạ đáp lời xong thì ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa tiểu khu, làn gió mang theo hơi nóng thổi vào người vô tình làm cho người khác bực bội, Thời Hạ sờ sờ túi tiền, chỉ có kẹo, không có thuốc lá.
Thời Hạ đi đến cửa hàng của gia đình Thẩm Nhất Thành, Lâm Vận đang ngồi sau quầy thu ngân tính toán sổ sách.
Thời Hạ đi vào chọn mấy túi đồ ăn vặt đặt lên quầy thu ngân, Lâm Vận tính tính giá cả, “Tổng cộng mười ba tệ.”
Lâm Vận ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Hạ thì hơi sửng sốt, tiếp theo đó đứng lên, chân tay có chút luống cuống, “Hạ, Hạ Hạ”
Thời Hạ dừng một lúc, mới mở miệng, “Dì à, cho con thêm hai bao thuốc lá.”
Đây là lần đầu tiên Thời Hạ kêu bà là dì, Lâm Vận trong khoảng thời gian ngắn có chút phản ứng không kịp.
Có khi mở miệng rất khó, nhưng một khi đã mở miệng thì phát hiện cũng không khó như trong tưởng tượng.
Thời Hạ hơi nhếch khóe môi, mơ hồ lộ ra một nụ cười mỉm, “Dì à, ba con bảo con mua hai bao thuốc lá.”
“À, được, được, được, dì lấy cho con.” Lâm Vận vội xoay người cầm hai bao thuốc lá từ trên kệ, là loại Thời Gia Hoan thường hay hút nhất, sau đó tính tiền cả đồ ăn vặt rồi đặt vào túi đưa cho Thời Hạ.
Thời Hạ lấy tiền trả cho bà, Lâm Vận xua tay, “Không cần, cái này không thu tiền.”
Thời Hạ đẩy tiền qua đó, “Không được, nhất định phải thu.”
Lâm Vận tìm tiền lẻ thối cho cô, quan tâm hỏi, “Vết thương của con đã lành chưa?”
Thời Hạ vén tóc mái trên trán cho bà xem, “Cũng sắp lành rồi, vết sẹo nhỏ này qua một khoảng thời gian nữa sẽ tự biến mất thôi.”
Khi nhìn thấy vết sẹo trên trán kia chỉ là vết sẹo lờ mờ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, rốt cuộc Lâm Vận mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, còn may là không sao, nếu để lại vết sẹo trên mặt con gái sẽ không tốt.
Lúc Thời Hạ rời đi có để lại một câu làm Lâm Vận ngẩn ra rất lâu.
Thời Hạ nói, “Dì à, thực sự xin lỗi, ngày đó là con tự té, không phải Thẩm Nhất Thành đẩy con.”
Con trai của bà, sao bà có thể không biết, từ trước đến nay bà không tin Thẩm Nhất Thành đẩy Thời Hạ, chỉ là, bà không nghĩ rằng Thời Hạ sẽ xin lỗi bà.
*
Thời Hạ rít điếu thuốc thật sâu, lời xin lỗi đè nén trong ngực mười mấy năm rốt cuộc cũng có thể nói ra, không chỉ là vì chuyện Thẩm Nhất Thành, còn có hiểu lầm nhiều năm của cô đối với Lâm Vận, cũng nên đưa ra kết luận theo sau câu nói xin lỗi này.
Trong con hẻm nhỏ tăm tối, Thời Hạ dựa lưng vào tường, phun ra một vòng khói.
Phía sau cô là quán ăn Thời Gia Hoan đã đặt cơm, đồ ăn còn chưa làm xong, nên Thời Hạ núp ở con nhỏ bên cạnh quán hút thuốc.
Nghĩ đến Thời Lạc Văn trong nhà, Thời Hạ lại cảm thấy phiền muộn.
Thời Gia Hoan tâm địa tốt nên đối xử với họ hàng của mình cũng tốt, đặc biệt là sau khi ông nội bà nội Thời Hạ rời đi, Thời Gia Hoan cũng không có có người thân gì nhiều, người thân nhất có lẽ là em ruột Thời Lạc Văn.
Chỉ cần là chuyện Thời Lạc Văn mở miệng, Thời Gia Hoan chưa từng từ chối bao giờ.
Trước kia Thời Hạ cũng xem Thời Lạc Văn là người thân, nhưng đó cũng chỉ là lúc trước.
Sau khi Thời Gia Hoan nhảy lầu tự tử, Thời Hạ cùng đường dùng 60 tệ cuối cùng để mua vé xe trở về Cẩm Thành.
Thời Hạ không còn chỗ nào để đi, cuối cùng không thể để kéo lâu hơn nữa đi tới nhà Thời Lạc Văn, cô muốn xin ông ta cho tá túc một đêm, nhưng Thời Lạc Văn nghe nói Thời Gia Hoan là bị người khác đòi nợ đến mức bị ép chết thì sợ chọc phải phiền, ông ta chỉ cho Thời Hạ 100 tệ rồi bảo cô đi ở khách sạn.
Thời Hạ chưa từng cảm thấy cách làm của Thời Lạc Văn có gì không đúng, xu lợi tị hại là chuyện thường tình, không có gì đáng trách, cũng không có gì đáng để oán giận, chỉ là không bao giờ cảm thấy là người thân nữa mà thôi.
Buổi tối ngày hôm đó, Thời Hạ ngồi ở ghế dài bên ngoài tiểu khu nhà Thời Lạc Văn, cô ngắm nhìn bầu trời đầy sao, thắc mắc không biết ngôi sao nào nói là ba cô.
Thời Hạ nghĩ có phải cô cũng muốn lựa chọn phương thức giống Thời Gia Hoan để rời khỏi thế giới này không.
Nếu không có Lâm Hải Quân, Thời Hạ rất có thể đã sớm không còn trên cõi đời này.
Lâm Hải Quân là cậu bà con xa của Thẩm Nhất Thành, là nhà thầu công trường, sở dĩ Lâm Hải Quân quen biết Thời Gia Hoan là vì Lâm Vận.
Bởi vì ông là người thân của Lâm Vận, lại làm nghề quản lý hợp đồng công trường, cho nên Thời Gia Hoan đã cho ông ấy mấy người phụ việc, Thời Hạ cũng từng gặp ông ở trong nhà.
Chỉ là khi đó Thời Hạ biết ông là họ hàng nhà Thẩm Nhất Thành, cho nên không nói chuyện với ông, nhưng ông lại nhớ kỹ dáng vẻ của Thời Hạ.
Nhà ông và nhà của Thời Lạc Văn mua chung một tiểu khu, hai người mua chung tiểu khu bởi vì nơi đó là Thời Gia Hoan kiến nghị, sau đó cách tiểu thu không xa xây một trường học Tứ Trung, cho nên giá nhà của tiểu khu đó lên như nước dâng, điều này chứng minh tầm nhìn của Thời Gia Hoan không tồi.
Lâm Hải Quân nhìn thấy Thời Hạ thì bảo cô nhất định phải đến nhà ông trọ một đêm, Thời Hạ không muốn đi, thế là bị ông túm đi.
Vợ của Lâm Hải Quân làm cho Thời Hạ một bữa cơm của sáu gia đình, ngày hôm sau Thời Hạ rời đi, mới phát hiện trong balo của mình có 1000 tệ.
1000 tệ khi đó đã là rất nhiều, đặc biệt là đối với gia đình không xem là dư dả như Lâm Hải Quân, số tiền này không hề ít.
Nhưng mà 1000 tệ khi đó đã giúp Thời Hạ chống chọi với tiền sinh hoạt của một năm.
Điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay của Thời Hạ bị vứt trên mặt đất, cô dùng chân dập tắt nó, 1000 tệ kia, cho đến khi cô lên bàn phẫu thuật cũng không có cơ hội trả lại Lâm Hải Quân.
Gió lại nổi lên làm tan đi mùi thuốc lá, món ăn cũng xào xong rồi, Thời Hạ xách hai túi đồ ăn rời khỏi quán ăn, vừa lúc đụng phải Thẩm Nhất Thành.
Cậu mặc quần áo thể thao màu trắng, trong tay còn ôm quả bóng rổ, trên mặt còn vương chút mồ hôi, xem ra vừa chơi bóng về.
Nương theo ánh đèn đường, Thẩm Nhất Thành rất dễ dàng phát hiện túi xách trong tay Thời Hạ, trong đó có một túi viết tên cửa hàng nhà mình.
Thời Hạ chưa bao giờ đi cửa hàng nhà bọn họ mua đồ cả.
Cô đi thêm một con đường để đến cửa hàng bán quà vặt khác cũng sẽ không đi vào cửa hàng nhà cậu.
Thời Hạ nhận thấy ánh mắt của cậu, cô cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi xách trong tay.
Thời Hạ nghĩ có cần phải chào hỏi Thẩm Nhất Thành hay không, dù sao thì sau sự kiện chép bài kia, không khí giữa cô và Thẩm Nhất Thành dường như đã hòa hoãn một ít.
Tuy hai người không chủ động nói chuyện, nhưng cũng không còn thích giương cung bạt kiếm hoặc tránh còn không kịp giống trước đây nữa.
Bạn học bình thường lúc gặp mặt hẳn sẽ chào nhau đúng chứ?
Thời Hạ vừa nghĩ như thế xong xoay người đi vào trong tiểu khu, vẫn là thôi đi, biến số của tên Thẩm Nhất Thành này quá lớn, vẫn nên đừng tự làm mất hứng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook