Lâm Vận làm thủ tục xong xuôi, ba người đi xuống lầu ra khỏi cửa bệnh viện.

Ở dưới lầu gặp được mấy người chăm sóc người già đang đẩy một bệnh nhân vừa mới qua đời đi vào nhà xác, Thời Hạ chợt thả chậm bước chân, cô nhìn về phía tòa nhà nằm trong góc bệnh viện.



Nơi đó là nhà xác, đã từng, cô đã từng đi qua nơi đó.

Cũng chính trong tòa nhà đó, một người không có bao nhiêu cảm xúc ngày thường sẽ trở biết khóc lóc thảm thương, khi cậu hôn cô, nước mắt chảy vào khóe miệng cô, vừa đắng vừa chát.

Khi Thời Hạ nghĩ đến những việc này, cô không ôm ngực.

Nơi đó rất đau, đau vì Thẩm Nhất Thành.

Sau khi Thời Hạ về đến nhà, nhìn thấy trong nhà bừa bãi lộn xộn, ghế nằm chỏng chơ, mảnh ly vỡ nát trên nền đất, phòng ngủ cô giống như bị lũ cướp quét sạch, trên giường lộn xộn, sách vở, bài thi rơi đầy đất, ngay cả chỗ để chân cũng không có.

Thời Hạ, “Trong nhà có trộm?”

Thẩm Nhất Thành, “Không phải trộm, là mèo hoang.”


Lâm Vận đặt đồ vật xuống bắt đầu thu dọn, vừa dọn vừa nói, “Đêm qua con phát sốt, cơn sốt đặc biệt nghiêm trọng, là Nhất Thành cõng con xuống lầu…” Lâm Vận nhịn không được cười cười, ngồi dậy nhìn cô, “Con đừng nói gì, Hạ Hạ, độ cảnh giác của con đặc biệt cao, điểm này khá tốt…”

Thời Hạ, “....”

Thời Hạ đã hiểu.


Đống lộn xộn trong nhà này, vết cào trên tay Thẩm Nhất Thành, đều là kết quả cô thề sống chết không từ bỏ, ngoan cố phản kháng.

Thời Hạ nhìn quanh bốn phía, tưởng tượng về cảnh ‘rầm rộ’ đêm qua, gương mặt chậm rãi nổi một lớp mây đỏ.

“Dì à, con giúp dì thu dọn nhé.” Thời Hạ vén tay áo.

Lâm Vận vội xua tay, “Không cần, không cần, con còn chưa hạ sốt, lên giường ngủ một giấc trước đi, dì thu dọn nhanh thôi, xong sẽ nấu cơm cho con, con nghe xem giọng của con cũng khàn rồi, chờ lát nữa dì hầm canh lê cho con.”

Thời Hạ không khách khí nữa, hiện tại cô còn sốt, trong khoảng thời gian ra khỏi bệnh viện này, tinh thần gần như sắp hết pin, cô lúc này có chút mơ màng đi vào phòng dự định ngủ một lát.

Thật sự khi nằm ở trên giường, khi Thời Hạ nhắm mắt lại cũng không cách nào đi vào giấc ngủ, cô nên tìm lý do gì nói Lâm Vận đi bệnh viện kiểm tra thân thể đây?

Thời Hạ phát sốt đến buổi tối cũng giảm dần, nhưng lại bắt đầu ho khan, giọng nói khàn đi.

Đau họng còn khó chịu hơn phát sốt nhiều, Thời Hạ rất ít khi bị bệnh, phát sốt là chuyện chưa từng xảy ra trong vòng mấy năm rồi.

Mọi người đều nói người bình thường cả đời không phát bệnh người khi bệnh sẽ bệnh nặng, bình thường Thời Hạ không bệnh không tai, cuối cùng tích góp được căn bệnh thận suy yếu nghiêm trọng.

Lâu lắm rồi Thời Hạ chưa thử qua mùi vị cảm cúm phát sốt.

Thời Hạ dựa vào sô pha héo rũ gọi điện thoại cho Mạc Mạt.

Mạc Mạt hẹn cô ngày mai đi ra ngoài dạo phố, Thời Hạ nói để xem thân thể ngày mai thế nào, nếu tinh thần tốt thì đi, tinh thần không tốt thì thôi vậy.

Thẩm Nhất Thành lại đây gọi Thời Hạ ăn cơm, thấy cô đang gọi điện thoại thì cầm thuốc rót nước đặt trong tầm tay cô.

Thời Hạ cúp điện thoại, thuận tay cầm lấy thuốc uống.

Lần này Thời Hạ không đòi xem sách hướng dẫn nữa.

Bởi vì khi ở bệnh viện, Thẩm Nhất Thành hỏi lại cô, “Lý Hoàn có bạn trai, vì sao tôi phải nhớ kỹ cậu ấy nên uống thuốc như thế nào?”

Khi Thẩm Nhất Thành nói như vậy, trong giọng nói là sự nhẹ nhàng tùy ý.

Tai của Thời Hạ lại đỏ lên.

Thời Hạ nghĩ vậy thì nhịn không được lắc đầu, cô đã là một bà già gần 30 tuổi lại bị một câu thả thính của thiếu niên 18 tuổi làm rối bời, thật mất mặt!

Thẩm Nhất Thành thấy cô vừa thở dài vừa lắc đầu thì nhíu mày, “Đầu óc sốt hỏng rồi?”

Thời Hạ hít thật sâu một hơi, cầm cái gối ôm ném qua đó, nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm Nhất Thành, cậu - câm - miệng.”

Bầu không khí cảm động đang yên đang lành đều bị cậu phá hủy.

Thẩm Nhất Thành, cả đời này cậu đều chú cô sinh đi!

Thời Hạ tức tới mức buổi tối ăn thêm hai chén cơm.

Lâm Vận thấy Thời Hạ ăn tốt như vậy, bà lo lắng cô ăn no căng bụng.

Thẩm Nhất Thành nói, “Mẹ, không sao đâu, người có chỉ số thông minh thấp như vậy, bình thường ăn nhiều uống nhiều, dù sao thì chỉ số thông minh của cậu ấy thấp đến mức không có cách nào khống chế việc ăn uống của cậu ấy.”


Thời Hạ, “....”

Thời Hạ thề, nếu không phải vì Lâm Vận ở đây, cô nhất định sẽ đánh một trận với Thẩm Nhất Thành, đánh tới khi cậu quỳ xuống đất xin tha mới thôi.

*

Ngày hôm sau là ngày cửa hàng của Lâm Vận nhập hàng, bà bận túi bụi nên Thẩm Nhất Thành dẫn Thời Hạ đi bệnh viện chích thuốc.

Bởi vì lúc trước Thời Hạ mắc bệnh thận phải nằm viện, lỗ kim trên tay sắp nhiều hơn lỗ chân lông trên người, thật sự là từ không sợ chích thuốc cho đến sợ bị chích thuốc.

Ngày hôm qua chích trong lúc hôn mê không có ý thức gì thì còn ổn.

Bây giờ khi mũi kim mỏng chọc vào làn da Thời Hạ, cô bắt lấy cánh tay Thẩm Nhất Thành với vẻ mặt bi thảm, “Đau…”

Trước kia khi chích thuốc ở bệnh viện vừa đau vừa sợ, Thời Hạ từ trước đến nay rên cũng không rên một tiếng.

Bởi vì dù cô khóc cũng được, quậy phá cũng được, sẽ không có ai đau lòng cô.

Tựa như con nít bị té trên đất, không có mẹ ở trước mặt sẽ không khóc, bởi vì khóc cũng không có ai dỗ nó.

Thời Hạ đợi những ngày ấy đến lúc còn ở bệnh viện, nhưng chưa từng có ai ở bệnh viện bầu bạn với cô.

Tất cả những lần kiểm tra, tất cả những lần trị liệu, tất cả những lần đau đớn, đều chỉ có một mình cô tự chịu đựng.

Những lời hỏi han ân cần, che chở đầy đủ, từ trước đến nay đều không liên quan đến cô.

Đã từng thôi, cô cho rằng cô đã quen với cảm giác một mình làm mọi thứ.

Nhưng hiện tại, loại cảm giác có người bầu bạn này đã tạo ra một nơi có thể lấp đầy sự trống trải trong lòng cô.

Thì ra, đến cùng vẫn không giống nhau.

Cho nên mới có nhiều người khát vọng có người bầu bạn như vậy!

Trong lòng mỗi người đều có nỗi niềm tiếc nuối, và mỗi khi nhớ tới sẽ tự đau lòng cho chính mình của lúc ấy.

Nếu như có thời điểm tương đồng này, chắc ai cũng muốn đền bù những tiếc nuối đó, để lòng thoải mái hơn dù chỉ một chút.

Thời Hạ mạch máu nhỏ, không dễ tìm, đã đâm một mũi vẫn không tìm được mạch máu.

Thời Hạ co rúm lại, đáng thương nhìn thoáng qua Thẩm Nhất Thành.

Một cô gái nhỏ đã thành niên mà còn vờ vịt như vậy.

Bên người còn có anh chàng đẹp trai như vậy đi chung, vừa nhìn đã biết là cô gái nhỏ này mượn cớ làm nũng.

Cô y tá ghét bỏ hừ một tiếng.

Ngay khi cô y tá muốn đâm vào mu bàn tay của Thời Hạ thêm một lần nữa, bàn tay cô đã bị người khác ngăn cản.

Cô y tá ngẩng đầu lên.


Thẩm Nhất Thành mặt không cảm xúc, “Một mũi nữa có thể tìm được không?”

Cô y tá vừa nãy còn âm thầm cảm thấy chàng trai này khá đẹp trai, hiện tại nhìn lại dáng vẻ của cậu ta chỉ thấy tức giận, “Mạch máu cô ấy nhỏ, đâm dăm ba lần mũi là chuyện bình thường, ai cũng không thể bảo đảm đâm một mũi là có thể tìm được.”

Cô y tá bình thường quen ngang ngược, ai cũng không để ở trong mắt, càng không cần nhắc đến hai đứa nhóc còn đang trong độ tuổi đi học ở trước mặt.

Thẩm Nhất Thành, “Vậy không cần cô nữa, đổi người đi, đổi một người có thể một mũi đâm vào là tìm được đến đây.”

Cô y tá tức đến mức bị chọc cười, “Bệnh viện này là nhà các cậu mở sao? Cậu nói đổi người thì đổi người, không thì tự cậu làm đi?” Cô y tá đưa cây kim tiêm ra phía trước với vẻ mặt khiêu khích.

Thẩm Nhất Thành không nói gì cả, chỉ lấy di động ra gọi điện thoại, sau đó không đợi cô y tá nói gì đã kéo Thời Hạ ngồi xuống ghế dài bên cạnh rồi cúi đầu chơi di động, không nói thêm một câu nào nữa.

Cô y tá trợn mắt, giọng nói tràn đầy khinh thường, “Tiếp đi tiếp đi, người tiếp theo, người không phận sự không chích mời về cho.”

Thời Hạ nâng gò má nhìn cậu, “Chúng ta về phòng khám trong tiểu khu đi, cũng như nhau thôi.”

Thẩm Nhất Thành không ngẩng đầu lên, “Làm gì, cảm thấy mất mặt?”

Chung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thời Hạ cười một cái, nói đùa à, cô cũng là người từng được người khác gọi là chị Hạ đó có biết không, so về da mặt, chắc không ai có thể hơn cô.

Năm phút đồng hồ sau, viện trưởng bệnh viện vội vã đi tới, “Nhất Thành, sao con ở bệnh viện, bị bệnh sao? Nghiêm trọng không?”

Thẩm Nhất Thành thu di động lại rồi đứng lên, nhàn nhạt nói, “Con không bị bệnh, là cậu ấy bị bệnh.”

Thẩm Nhất Thành nói xong thì cầm lấy tay Thời Hạ chìa ra, “Mạch máu nhỏ, phiền chú Dương tìm một y tá có kinh nghiệm phong phú chích cho cậu ấy.”

Viện trưởng nhìn thoáng qua cô y tá đã bị dọa đến mức mặt trắng bệch, ông nhíu mày, “Cô đi gọi trưởng y tá Vương đến.” Người đã sống đến mấy chục tuổi, chút chuyện này mà không nhìn ra cũng không ngồi được vị trí hiện tại.

Một y tá hơn bốn mươi tuổi rất nhanh đã tới đây, bà cầm lấy tay Thời Hạ rồi vỗ vỗ nó, sau đó cẩn thận tìm mạch máu trên cổ tay cô.

Thời Hạ nhìn kim tiêm lúc ẩn lúc hiện trên mu bàn tay cô thì hơi toát mồ hôi.

Bỗng trên vai bị người khác vỗ vào, Thời Hạ quay đầu lại, Thẩm Nhất Thành chỉ chỉ mặt chính mình, “Đẹp trai không?”

Thời Hạ, “....”

Đại ca à, cậu có bao nhiêu tự luyến vậy?

Mu bàn tay tê rần, máu bị hút vào ống tiêm.

Thời Hạ nhịn không được cúi đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành một hình cung, cảm giác có người bầu bạn, thật tốt.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương