Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng
-
Chương 12
Nếu nói ‘hấp hối khi bệnh ngồi bật dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến’ chỉ làm cho tất cả học sinh trong Nhất Trung biết đến tên Thời Hạ thì chuyện xảy ra hôm nay sẽ làm rất nhiều học sinh trong Nhất Trung gặp được gương mặt thật của Thời Hạ.
Dù sao thì Thời Hạ là người đầu tiên ngồi phía sau xe Thẩm Nhất Thành.
Khi Thịnh Thác Lý nhìn thấy cảnh này ở cổng trường, cậu dùng kỹ năng mở to hai mắt, to hơn cả cái chuông đồng hồ đứng tại chỗ nhìn hai người.
“Phắc, anh… anh… anh Thành, cậu làm cái gì?” Quan hệ giữa Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ từ khi nào đã phát triển đến mức này?
Không chỉ có Thịnh Thác Lý, thời gian này vừa lúc là thời gian đi học, chỗ ra ra vào vào ngay cổng lớn đều là học sinh.
Nam sinh chở nữ sinh cũng không phải là ít, chỉ là không có ai đáng chú ý như Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ.
Thẩm Nhất Thành là ai?
Hạng nhất toàn thành phố.
Lớn lên đẹp trai học giỏi.
Có biết bao nhiêu cô gái nhỏ không ngừng bồi hồi cảm thán chỉ vì nhìn cậu một cái ở cửa phòng học.
Có bao nhiêu người chỉ vì muốn nói một câu với cậu mà tạo ra vô số lần gặp gỡ tình cờ.
Lại có bao nhiêu người mơ ước được ngồi phía sau xe cậu.
Nhưng có mấy ai làm được?
Thời Hạ là người đầu tiên.
Vì thế làm cho mọi người ngước nhìn cũng không phải nói quá.
Làm một người từng trải qua rất nhiều chuyện, Thời Hạ vốn không nên sợ mới đúng.
Nhưng khi nhìn thấy mấy đôi mắt hình viên đạn của đám con gái 17 18 tuổi kia.
Thời Hạ vẫn sợ hãi.
Thẩm Nhất Thành chỉ cảm thấy phía sau xe nhẹ đi, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy một bóng người chạy vọt vào khu dạy học.
Ừm, tốc độ rất nhanh.
Thịnh Thác Lý và Thẩm Nhất Thành cùng đi đỗ xe, cậu ta còn đắm chìm trong khiếp sợ không có cách nào thoát được, “Anh Thành, cậu và Thời Hạ… hai người…” từ lúc học cấp 2 thì cậu và Thẩm Nhất Thành đã là bạn học, đã bao nhiêu năm trôi qua, bên người Thẩm Nhất Thành chưa từng có đứa con gái nào, hôm nay lại chở một đứa con gái trên xe đạp, thật là…
Trời giáng dị tượng.
Thẩm Nhất Thành dừng xong xe đạp cậu ta một chân, “Câm miệng, tiện thể đóng chặt đầu óc.”
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết Thể Dục.
Giáo viên Thể Dục nói chạy hai vòng để làm nóng người trước.
Sau khi Mạc Mạt chạy xong thì mệt rã rời, cô ngồi bên người Thời Hạ dùng bàn tay quạt gió, “Giáo viên Thể Dục quá vô nhân tính, bây giờ chạy xong rồi giữa tiết còn phải tập thể dục giữa giờ, muốn mệt chết chúng ta sao?”
Thời Hạ ngồi ở chỗ râm mát trên khán đài, cô uống đồ uống, không hề mệt mỏi sau khi chạy xong.
Đương nhiên, cô có nói Thời Gia Hoan tìm người làm giấy chứng minh từ bệnh viện, cô lại không ngốc, kim bài miễn tử lớn như vậy cũng không cần mà mệt chết mệt sống đi chạy bộ.
“Cậu thì tốt rồi” Mạc Mạt bĩu môi, “Ba cậu thật tốt, còn làm chứng minh giả cho cậu, nhưng mà lá gan của cậu cũng đủ lớn, nếu là tớ, cho dù ba tớ làm chứng minh giả cho tớ thì e là tớ cũng không dám nói dối trước mặt giáo viên.”
Thời Hạ cầm một chai nước khoáng đưa cho cô, nghe vậy thì chớp chớp mắt, vậy sao?
Khi đó lá gan của Thời Hạ cũng lớn như vậy sao?
Thời Hạ nhìn Lý Hoàn đi tới, cô vẫy vẫy tay ném chai nước cuối cùng cho cô.
Lý Hoàn đón lấy chai nước làm động tác ok, cao giọng nói, “Muốn đánh cầu lông không?”
Thời Hạ vội vàng lắc đầu, “Không đánh, tất cả yêu cầu cần vận động tứ chi mời tìm người khác.”
Lý Hoàn cười, cô xua tay đi tìm lớp phó Thể Dục mượn vợt đánh cầu.
Mạc Mạt mở nắp bình nước uống một ngụm, “Thời Hạ, gần đây cậu và Lý Hoàn có vẻ gần gũi nhỉ?”
“Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, tôi gần gũi là chuyện rất bình thường.” Thời Hạ thưởng thức nước trong chai, đôi mắt không khỏi bay về phía trụ bóng rổ.
“Thời Hạ, không lẽ cậu không biết Lý Hoàn sao? Cậu ta chính là tên côn đồ, thường xuyên đi quậy phá với đám côn đồ không đi học bên ngoài trường, cậu ta cũng tham gia sự việc đánh nhau với Tam Trung lần trước, còn đánh người ta đến mức nhập viện.”
“Vậy sao?” Thời Hạ không hứng thú lắm, Thịnh Thác Lý đứng ở trụ sắt bóng rổ bỗng gào lên một tiếng, “Anh Thành, cái đứa chuyên đi thả thính này, cầu xin cậu bình thường chút có được không?”
Thẩm Nhất Thành vừa nhảy lên tạo ra một đường cong xinh đẹp, giành được ba điểm.
“Oa đẹp trai quá đi” Mấy nữ sinh bên cạnh bất ngờ hét lên, vài người đứng túm tụm ở một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ sân bóng.
“Phắc” Thịnh Thác Lý đón lấy quả bóng đập vào đầu Vương Nhất Tiêu, “Người anh em, cậu ngủ rồi sao?”
Thẩm Nhất Thành vén áo sơ mi lau mồ hôi trên trán.
Thời Hạ nhướng mày, đúng là rất đẹp trai.
“A a a a, tớ không được rồi, nhìn thấy cơ bụng không? Nhìn thấy cơ bụng không?”
“Thấy rồi thấy rồi, học bá như Thẩm Nhất Thành hẳn là ngày nào cũng đắm chìm trong học tập, làm sao có thời giờ rèn luyện thân thể?”
“Không phải, học sinh lớp bọn họ đều nói Thẩm Nhất Thành đi học chưa bao giờ nghe giảng, ngoài trừ ngủ thì chơi trò chơi, bài tập cũng chẳng bao giờ làm.”
“Haiz, thế giới của học bá, chúng ta không hiểu, cũng chỉ có thể suy đoán.”
Thời Hạ chống cằm, quả nhiên làm mấy cô gái nhỏ thích thú.
Mạc Mạt thấy dáng vẻ thất thần của cô thì bất đắc dĩ lắc đầu, “Tớ nói với cậu rồi, cậu nên cách cậu ta xa một chút đi, nếu không sẽ có ngày phiền phức tìm tới cậu, lúc đó cậu sẽ hối hận vì không nghe lời tớ.”
Thời Hạ cười cười, không nói chuyện.
“Đúng rồi, nghe nói hôm nay Thẩm Nhất Thành chở cậu tới trường học?”
Thời Hạ quay đầu nhìn cô, “Sao cậu biết?”
Mạc Mạt cũng nhìn về phía sân bóng rổ, “Hẳn cả trường đều biết.”
“Đúng rồi, Thời Hạ, cậu và Thẩm…”
Mạc Mạt nói còn chưa nói xong đã bị người khác cắt ngang, “Cậu là Thời Hạ?”
Thời Hạ ngẩng đầu nhìn qua đó, trên người ba người kia đều mặc áo khoác đồng phục, cô gái đứng trước mặt cô mặc quần jean.
Cô gái đứng ở giữa nói chuyện có đôi mắt to, bàn tay to khuôn mặt nhỏ, trang điểm tinh tế, trông khá xinh đẹp.
Thời Hạ biết cô gái kia, Hứa Văn Văn lớp Âm Nhạc.
Sở dĩ Thời Hạ quen biết cô ta là vì mức độ nổi tiếng của Hứa Văn Văn quá lớn, đây chính là hoa hậu giảng đường của Nhất Trung, phía sau còn có một đám người xếp thành một đội bóng theo đuổi cô ta, lời này cũng không phải nói đùa.
“Ừm, tôi là Thời Hạ.” Thời Hạ gật đầu.
Mạc Mạt kéo kéo ống tay áo Thời Hạ, Hứa Văn Văn không chỉ nổi danh vì danh hiệu hoa hậu giảng đường, còn có một nguyên nhân khác nữa, cô ta và Lý Hoàn không khác nhau lắm, đều rất quen thuộc với mấy tên côn đồ bên ngoài trường, gần như là đi ngang trong trường học.
“Cậu tìm tôi có việc gì?” Thời Hạ luôn duy trì động tác ngồi ở chỗ kia, cô nhìn Hứa Văn Văn, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hứa Văn Văn bắt đầu theo đuổi Thẩm Nhất Thành từ cấp 2, tính đến nay đã là bốn năm, cả trường học đều biết.
Tất nhiên không phải Thời Hạ không biết.
Hứa Văn Văn trên dưới đánh giá Thời Hạ một lần, gật gật đầu, “Không có gì, lại đây kết giao bạn bè mà thôi, xin chào, tôi tên Hứa Văn Văn.”
Trên sân bóng rổ, Thịnh Thác Lý mới vừa đi từ quầy bán đồ ăn vặt ra, cậu ta ném một lon thức uống lạnh cho Thẩm Nhất Thành, bĩu môi nhìn khán đài cách đó không xa, “Hứa Văn Văn.”
Thẩm Nhất Thành vừa vặn nắp mở nắp lon vừa nhìn qua đó.
Chỉ thấy Lý Hoàn đi đến trước người Thời Hạ, cô nhìn Hứa Văn Văn, “Sao nào, lớp các cậu cũng học Thể Dục?”
“À…” Không đợi Hứa Văn Văn nói chuyện, Lý Hoàn đã kéo dài giọng nói, “Đúng rồi, tôi quên mất, từ trước đến nay cậu đều đi theo lớp chúng tôi học tiết Thể Dục.”
Lần nào lớp Sáu học tiết Thể Dục, Hứa Văn Văn chưa bao giờ vắng mặt, trong lòng mọi người đều biết, rõ ràng cô ta đến xem Thẩm Nhất Thành.
Hứa Văn Văn cười cười mặc kệ Lý Hoàn, sau đó xua tay với Thời Hạ, “Rảnh nên đến tìm cậu chơi!”
Thời Hạ nhìn mấy người Hứa Văn Văn rời đi, nhịn không được nở nụ cười, thật đúng là cuộc sống cấp 3, muốn ảo tưởng bao nhiêu là ảo tưởng bấy nhiêu.
“Còn cười được nữa, Hứa Văn Văn không đơn giản đâu.” Lý Hoàn chìa tay về phía cô.
Thời Hạ cầm tay cô mượn lực đứng lên.
Thời Hạ đứng cao hơn Lý Hoàn một bậc thang, Thời Hạ khom người cười nói, “Người Thừa Kế mà (*), đã lường trước rồi.”
(*) Nguyên văn là tên bộ phim (Hàn Quốc) Những Người Thừa Kế được sử dụng bên Trung Quốc.
Thời Hạ nói làm Lý Hoàn ngẩn ra một lúc, lời này có ý gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook