Trương ma ma thật sự không yên tâm về đứa nhỏ, đến cả tâm tình để dọn dẹp nhà mới cũng không có, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn giao việc sắp xếp đồ đạc cho cha con Trương gia, bản thân thì lấy điểm tâm mua từ huyện thành ra, xếp ổn thỏa rồi đi thăm mấy nhà hàng xóm xung quanh.

Ra cửa lớn, bên trái bên phải đều là những viện giống nhau, cửa lớn mở rộng, gạch trắng ngói đen.

Trong thôn, chỉ cần trong nhà có người thì cửa lớn đều mở rộng, Trương ma ma ngó trái ngó phải, không biết phải đi nhà nào trước.

Lúc đang do dự thì hình như bên kia mơ hồ vang lên tiếng gõ đồ vật? Sau khi bà nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng, xác định là thật, truyền đến từ bên phải, Trương ma ma nghĩ nghĩ, cuối cùng nhấc chân đi về hướng bên phải.

Kết quả, mới vừa đi đến cửa Trương ma ma đã bị sợ tới mức hô lên một tiếng kinh hoảng, lui lại vài bước.

Trên giá giữa sân treo một tấm da lông cọp sọc vàng pha trắng! Định thần nhìn lại thì thấy không chỉ có một tấm, mà là rất nhiều.

Trương ma ma không nói hết được tên loài của những tấm da lông này, nhưng nhìn vào những chiếc răng nanh kia, thì tuyệt đối không phải hươu, chồn thường thấy mà đều là mãnh thú hiếm gặp.

"Ôi, thẩm thẩm Trương gia, người đến rồi!"

Từ trong nhà chính có một nữ nhân nông thôn khoảng xấp xỉ ba mươi đi ra, một thân áo màu tím đậm, quanh eo vây một chiếc váy màu xanh, thấy Trương ma ma thì lập tức cười, tiến lên nghênh đón.

Thấy Trương ma ma không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm da lông trong sân, nàng vội nói: "Làm người sợ sao? Không cần sợ, mấy thứ súc sinh này đều đã chết, sợ gì chứ!"

Vừa nói vừa kéo Trương ma ma đi vào trong nhà.

Trương ma ma vừa nương theo lực của nàng tiến vào phòng vừa nghiêng đầu đánh giá viện này.

Ngoại trừ da lông treo ở trong viện, bên cạnh còn dựng mấy cọc gỗ ngay ngắn, trên cọc hiện rõ dấu vết loang lổ, lẽ nào hán tử nhà này là người biết võ?

Khoan đã! Cạnh tường thế mà còn có một kệ binh khí?! Ngoại trừ đao, kiếm, côn, bổng thường thấy, còn có những món binh khí có hình thù kì lạ mà Trương ma ma không biết tên.

Kia, kia, cái toàn thân có đầy gai nhọn kia, là lang nha bổng [1] ấy nhỉ?!

[1] 狼牙棒 (lang nha bổng)

Đến khi vào đến buồng trong, tiếng "đinh, đinh, đùng đùng" mà vừa rồi chỉ mơ hồ nghe được đã vô cùng rõ ràng, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai.

Trương ma ma quay đầu nhìn cánh cửa nhỏ bị một tấm rèm vải che lại ở phía sau.

"Sau, phía sau đang làm gì thế?"

"Hả?"

Phụ nhân kia nhìn thoáng qua phía sau, vừa rót nước cho Trương ma ma vừa nói: "Vị kia nhà con đang rèn binh khí ở phía sau, thẩm thẩm Trương gia, người cũng biết đấy, lúc trước trong thôn này đã bị lửa đốt đến sạch trơn.

Mấy năm nay đất này cũng thu hoạch không được bao nhiêu, đến bây giờ chúng con vẫn là vừa cày ruộng vừa làm nghề phụ."


Trương ma ma kinh hãi (kinh ngạc và sợ hãi): "Cho nên, người trong thôn đều sống bằng nghề rèn?"

Trong giọng nói mang theo bừng tỉnh, khó trách, nơi này trước kia là đất hoang, kết quả người thôn Lưu Vân này không hề có vẻ gầy yếu tuy ăn mặc mộc mạc nhưng tinh thần mỗi người đều sáng sủa.

Năm nay hạn hán nghiêm trọng như vậy, nhà khác đều sắp chết đến nơi, bọn họ lại không có bất kỳ tia nóng nảy nào, hóa ra là vì vậy.

Lấy điểm tâm trong giỏ ra.

"Chúng ta mới đến, còn chưa biết xưng hô với nương tử thế nào?"

Nông phụ (người phụ nữ làm ruộng) rất sảng khoái trẻ lời: "Vị kia nhà con họ Trần, thẩm gọi con nương tử Trần gia cũng được."

Trương ma ma mỉm cười gật đầu, tán chuyện mấy câu, cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ ra ngoài sân: "Nương tử Trần gia, ngươi đừng chê ta nhiều chuyện, những da lông kia ta đoán được là săn, nhưng còn kệ binh khí thì sao?"

Ánh mắt chạm đến những gai bén nhọn khiến người ta sợ hãi trên cây gậy kia, bà vội vàng thu ánh mắt lại.

"Đó đều là cho cha đứa nhỏ nhà chúng con đánh võ, không chỉ có nhà con như vậy, nhà khác cũng đều như vậy.

Chúng con cả đời đều như vậy, trước sau tìm lúc thuận tiện cũng để đám nhóc trong nhà học chút công phu quyền cước.

Cho dù về sau không có chỗ dùng đến, nhưng có thể rèn luyện sức khoẻ cũng tốt!"

"Là vậy à."

Trương ma ma vẫn không có bao nhiêu dũng khí đi nhìn những binh khí đó, nhưng nghe lời nương tử Trần gia nói cũng gật gật đầu.

Tuy nói hiện tại thái bình thịnh thế nhưng sau khi trải qua sự kiện quan đạo kia, Trương ma ma vẫn sợ trời sẽ giáng tai họa bất ngờ.

Hiện tại mỗi người trong thôn này đều tôn sùng vũ lực, ngộ nhỡ tương lai có xảy ra bất trắc gì cũng còn có sức phản kháng.

Nghĩ vậy Trương ma ma lại càng trò chuyện với nương tử Trần gia nhiệt tình hơn.

Tính tình nương tử Trần gia cũng lanh lẹ, vui vẻ trò chuyện với Trương ma ma.

Nàng hỏi thăm Trương ma ma chuyện bên ngoài, còn Trương ma ma hỏi thăm nàng chuyện trong thôn, có bao nhiên nhà, lại có chuyện gì cần kiêng kị hay không.

Trong nhất thời hai người càng nói càng hăng say, thời gian cũng trôi qua thật lâu, mãi đến khi bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ, nương tử Trần gia mới nhìn sắc trời bên ngoài.

Ôi, đã đến chiều tà rồi, nàng nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài một hồi, sau đó cười cười, kéo Trương ma ma đứng dậy: "Đi ra xem chút, nhất định là đám nhóc trở về, cũng chỉ có chúng nó mới có thể loạn đến vậy."

Ôi, tán chuyện đến ngay cả cô nương cũng quên luôn.

Trương ma ma vội vàng đứng dậy, cùng nương tử Trần gia đi ra ngoài.


Ai ngờ, mới đi ra cửa viện nương tử Trần gia đã bị một thằng nhóc ôm lấy chân.

Vừa cúi đầu nhìn một cái, đây không phải nhóc con nhà mình sao! Vừa duỗi tay đã gõ lên đầu đứa nhỏ một cái: "Con lại tự biến mình thành con khỉ bùn!" Quần áo trên người nhóc con đã sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu, cả người đều là đất.

"Nương, bọn nhóc thôn bên đưa người lớn đến đánh chúng con!"

Trực tiếp gân cổ lên cáo trạng.

"Cái gì?!"

Nương tử Trần gia khựng lại, nhóm phụ nhân bên cạnh vừa đi ra cũng dừng bước.

"Chuyện gì hả, Nhóc Con, con nói rõ xem nào."

"Bọn họ muốn cướp muội muội, chúng con không cho nên xảy ra đánh nhau.

Bọn họ đánh không lại bèn gọi nam hài lớn tuổi đến, Kết quả lại bị chúng con đánh phải chạy về, sau đó bọn họ gọi người lớn trong thôn bên đến."

Trương ma ma vội vàng ngồi xổm xuống, nôn nóng hỏi: "Muội muội đâu, muội muội thế nào?" Nhóc Con hất cằm đầy kiêu ngạo: "Muội muội là của bọn con, không ai có thể cướp nổi! Ma ma yên tâm, Tạ đại ca vẫn luôn ôm muội muội, muội muội không chỉ không sợ, còn xem đến vui vẻ cơ!"

Bộ ngực nhỏ ưỡn đến thẳng tắp: "Không hổ là muội muội của con, lá gan thật lớn!"

"Ôi chao, lợi hại thật đấy, đám nhóc đánh nhau thua thì thua đi, còn dám gọi người lớn đến, có xấu hổ không cơ chứ!"

"Nhóc Con làm đẹp lắm, nên đánh!"

Trương ma ma nghe được lời Nhóc Con mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, lại nghe được những lời này đầu óc hơi không theo kịp.

Tính tình của bé trai hoang dã, khi còn nhỏ đánh nhau là chuyện thường, nhưng lúc này không phải nên hỏi xem bọn trẻ có bị thương hay không sao? Lại lý trí một chút, nên nghĩ xem nói thế nào với thôn bên đây?

Sao còn khen đây?

Trương ma ma vẫn còn đang ngây ra thì nhóm phụ nhân bên cạnh đã trực tiếp đồng thời ngửa đầu cao giọng.

"Đương gia, lũ trẻ nhà chàng bị đánh!"

"Ai, ai dám đánh con trai ta!"

Trương ma ma vừa quay đầu nhìn lại đã thấy trong phòng Trần gia có một đại hán với làn da màu đồng cổ chui ra, cánh tay còn thô hơn đùi Trương ma ma, bước vài bước vọt vào trong sân, rút từ trên kệ binh khí ra một chiếc lang nha bổng.

Mắt hổ trừng lên, đằng đằng sát khí: "Ai!"


Đột nhiên chân Trương ma ma hơi mềm đi, không đứng thẳng nổi.

Đây đâu phải chỉ là có sức phản kháng, rõ ràng so với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn!

Trên bãi đất trống nối liền hai thôn tụ tập một đám người, lớn nhỏ đều có đủ, trong đó một nhóm là các hài tử mặt xám mày tro của thôn Lưu Vân, nhóm còn lại là đám hài tử của thôn bên, bọn chúng cũng là mặt xám mày tro nhưng so ra thì thảm hơn nhiều, không chỉ có mặt xám mà còn có vết thương, mặt mũi bầm dập.

Đáng thương nhất là nhóc mập, người vốn đã béo bây giờ lại sưng lên thêm cả vòng.

"Người lớn nhà chúng mày đâu, mau để người lớn nhà chúng mày ra đây."

"Thật là, vẫn còn là trẻ con mà lại ra tay nặng như vậy, có kiểu chơi đùa như chúng mày hả?"

Tất cả người vây xung quanh đều là người lớn của thôn bên, người của thôn Lưu Vân còn chưa tới, Nhóc Con đã đi báo tin rồi.

Tiểu cô nương hưng phấn cả một buổi trưa, chỉ một lúc đã uể oải cả người, mi mắt sụp lên sụp xuống, dựa vào trong lòng Tạ Quân Trạch ngủ gà ngủ gật.

Một tay Tạ Quân Trạch ôm nhóc, một tay che lại tai của cô nhóc, nhíu mày: "Nhỏ giọng một chút."

Không thấy muội muội đang buồn ngủ à!

Lời này vừa ra, không chỉ có nhóm phụ nhân thôn bên không nhịn nổi mà ngay cả đám nhóc con cũng không nhịn được nữa, sôi nổi tiến lên.

"Mày cái thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì thế hả? người thôn của mày đều đánh đám trẻ thôn chúng ta thành như vậy."

"Còn không thể nói mày hai câu?"

"Việc hôm nay, chúng mày cần phải cho chúng ta một câu trả lời, bồi thường tiền cũng không thể xong chuyện!"

"Bồi thường tiền?"

"Bồi thường tiền!"

Tiếng của Tạ Quân Trạch đồng thời vang lên cùng với một tiếng nói vừa thô vừa ngông cuồng, quay đầu nhìn lại thì thấy Trần thúc đã dẫn theo thôn dân đến.

Lang nha bổng trong tay lập lòe sáng lên, ông ấy cười lạnh tiến lên, cây gậy trong tay đột nhiên bổ xuống đất, một cái hố từ vết nứt của mặt đất hiện ra trước mặt mọi người.

Cơ bắp trên cánh tay nổi lên, nhẹ như gió thoảng mà nhấc lang nha bổng lên.

"Các người muốn bồi thường bao nhiêu tiền?"

"Lộc cộc."

Người thôn bên thấy vậy trong lòng thầm sợ hãi, không ngừng nuốt nước miếng, đồng thời lui về sau một bước.

Không chỉ có Trần thúc, trên tay những người đến đều cầm theo vũ khí, những thứ thường thấy như đao kiếm côn bổng tạm thời không nhắc đến, còn có lưỡi hái, xẻng, thậm chí còn có người mang theo cả dao mổ heo, tùy tay múa lưỡi dao lóe lên ánh sáng.

"Đúng vậy, các người muốn bao nhiêu tiền? nào, nói với ta đi."

Người thôn bên bị dọa sợ, nhất thời không ai dám nói chuyện.

Nhóm nam tử thôn Lưu Vân cũng không để ý đến bọn họ nữa, tiến lên xách lỗ tai của con trai nhà mình.


"A a a, cha, người nhẹ chút, lỗ tai sắp đứt rồi."

Thấy thế, một ông lão đầu tóc trắng xóa nổi lên dũng khí, dẫn đầu tiến lên: "Đều, đều là đám trẻ đánh nhau, các người cũng không cần..."

"Nói với con bao nhiêu lần rồi hả, đánh người không vả mặt, sao con cứ nhằm mặt mà đánh hả!"

"Cha dạy con thế nào? Ta đã nói với con rồi, đánh người phải đánh uy hiếp, vừa đau vừa không để lại bao nhiêu dấu vết!"

Nhóc Con hưng phấn, vội vàng tranh công trước mặt Trần thúc: "Cha, con là lợi hại nhất, con trước tiên gõ huyệt tê của hắn, sau đó trực tiếp ngồi lên người hắn mà đánh, hắn hoàn toàn không thể phản kháng, chạm cũng không chạm nổi con dù chỉ một chút!"

Trần thúc vui vẻ gật đầu.

"Tiểu tử giỏi, có một nửa phong phạm của cha con năm đó!"

"Hệ hệ hệ." Nhóc Con nhe răng sữa, cười ngây ngô.

Người thôn bên: …

Trần thúc tiến lên một bước, vung vung lang nha bổng trong tay: "Thế nào, còn muốn ta tiễn các người một đoạn à?"

Ông lão dẫn đầu nhóm người thôn bên kia tức giận đến phát run, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào người thôn Lưu Vân.

"Cái đám điêu dân các người!"

"Ta khinh!"

Trần thúc khinh thường nói: "Mấy người các người không biết xấu hổ mà nói sao, bản thân tự mình nghĩ lại xem, đám nhóc con đánh nhau, bọn nhóc choai choai còn đến góp vui, góp vui cũng thôi đi, đánh không lại còn đi gọi người lớn? Các người có còn cần mặt mũi không hả? Hơn hai mươi người đánh chín đứa nhóc, thế mà còn không đánh lại, còn tìm đến cửa có ý kiến?"

Số lượng trẻ con hai bên vốn không chênh lệch nhiều lắm, kết quả thôn bên gọi viện binh, số lượng biến thành nhiều gấp đôi bên này.

"Ngươi ngươi ngươi....."

Ông lão bị tức đến mức nói không lên lời, Trần thúc trực tiếp tiến lên: "Muốn bồi thường tiền? Có thể, để người lớn bọn ta đến đánh một trận, nắm đấm mới là đạo lý mạnh mẽ nhất, lên!"

"Lên!"

Nhóm nam tử thôn Lưu Vân ở phía sau lập tức phụ họa theo, cầm theo vũ khí tiến lên.

Một loạt hán tử cơ bắp cuồn cuộn nhìn chằm chằm, người thôn bên lại đồng loạt lui về sau ba bước, ông lão kia tức giận đến mức râu cũng run lên theo.

"Một đám nam nhân lỗ mãng, chúng ta đi!"

"Phi!"

Nhóm hán tử thôn Lưu Vân sôi nổi nhổ nước miếng đối với đám người thôn bên đang chạy trối chết.

"Túng hoa!" [2]

[2] 怂货 (túng hóa): ví dụ, chính là một người đúng lý hợp tình nói muốn thay người khác báo thù, kết quả phát hiện đối tượng báo thù thật hung hãn, lập tức nói chuyện liền ấp a ấp úng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương