"Anh đi tự thú đi, không cần phải mắc thêm lỗi lầm nữa."

Không biết cô lấy dũng khí từ đâu, lại mở miệng bảo anh đi đầu thú, điều này có khả năng sao?

Không có khả năng.

Trương Tuấn cười lạnh, cầm lấy mái tóc dài của cô rồi đem cô ấn thật chặt lên trên ghế.

"Tự thú? Sau khi ta tự thú, đi ngồi tù, ngươi liền đi tìm thằng khác nương tựa àh? Ngươi nằm mơ, nếu như ta chết, thì ngươi cũng phải chôn cùng ta."

Anh nhe răng cười , lấy cà vạt từ trên cổ mình xuống, trói hai tay Liền Tịch Tịch ra đằng sau ghế làm cho cô không thể nhục nhích được.

"Nếu như ngươi đã biết Nhược Vân chết, như vậy ta không ngại nói cho ngươi biết một sự thật."

Đem dây lưng quần cởi xuống, anh không lưu tình chút nào dùng dây lưng quất tới tấp trên người của Liền Tịch Tịch.

"Biết cái thằng bác sĩ tâm lí kia không? Hắn ta dám dùng chuyện này uy hiếp ta. Hắn nên biết rằng ta hận nhất là người uy hiếp ta, nếu như Nhược Vân không đem đứa nhóc kia uy hiếp ta, cô ta cũng không cần chết như thế."

Nói xong, anh lại dùng dây lưng hung hăng quất cô một cái thật mạnh.

"Ta dùng dây xiết cổ hắn ta rồi đem xác hắn giấu đi, hắn dám uy hiếp ta giống như Nhược Vân, ta liền cho hắn cùng Nhược Vân về cỏi bên kia. Ngươi có biết máu cùng thịt ở trong mày trộn bê tông sẽ có ra âm thanh và màu sắc gì không? Nó có màu hồng đỏ làm cho con người ta hưng phấn đến phát điên, giống như màu đỏ máu từ trong bụng Nhược Vân chảy ra ấy." [bệnh hoạn @@]

Bộ dạng lúc này của anh có một chút điên cuồng, con mắt cũng đỏ cả lên, gắt gao trừng mắt nhìn Liền Tịch Tịch:

"Ngươi không biết ta làm hết thảy cũng là vì ngươi sao? Ta yêu ngươi đến như vậy, vậy tại sao ngươi lại đem lần đầu tiên của mình cho người khác? Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi rốt cuộc yêu ta hay là yêu tiền của ta? Nếu như ngươi muốn tiền, ngươi nói cho ta biết a, ngươi nói a, nói a, con tiện nhân. . . . . ."

Kế tiếp, ánh mắt của anh dần trở nên cực kỳ hung ác, bắt đầu điên cuồng dùng dây lưng quần, quất tới tấp lên trên người củaLiền Tịch Tịch, từng vệt đỏ dần dần hiện ra.

Từ đầu cho đến cuối Liền Tịch Tịch không lên tiếng lấy một chữ.

Mặc dù cô rất đau, nhưng lại cắn chặt môi để không bật ra tiếng.

Cô biết rõ, mặc kệ chính mình có nói cái gì đi chăng nữa, Trương Tuấn cũng sẽ không buông tha cho mình.

Môi dưới bị cô cắn nát, nhưng cô lại không cảm nhận được chút đau đớn nào cả.

Đúng vậy, so với những vết thương đầy máu trên người cô, một chút đau đớn ấy tính là gì?

Cảm giác thân thể mình giống như đang bị xẻ ra thành từng từng khối, sau đó máu tươi chậm rãi chảy xuôi, đau đớn thấm đến tận xương tủy, rồi chết lặng, cảm thấy đáy lòng của mình đang lạnh dần, từng đợt lại từng đợt hành hạ, làm cho cô bắt đầu đánh mất ý thức của mình.

"Đau không? Vì cái gì ngươi không kêu là? Còn chưa đủ đau đớn hay sao?"

Liền Tịch Tịch kiên cường làm cho Trương Tuấn đột nhiên căm tức, anh đem dây lưng trong tay ném lên trên mặt đất, sau đó đem một cây bút nước trên bàn cầm lên, cây bút này chưa từng sử dụng lần nào, ngòi bút phát ra một ánh sáng lạnh lùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương