Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
-
Quyển 2 - Chương 74
Liền Tịch Tịch chỉ cảm thấy cả người run lên một trận, cô khởi động thân thể muốn ngồi xuống, lại bị Trương Tuấn hung hăng ấn chặt.
"Anh muốn làm gì?"
Trong nội tâm cô khủng hoảng không ngừng lan tràn, Trương Tuấn hỉ nộ vô thường đã làm cho thần kinh của cô trở nên cực kỳ yếu ớt, cô hoàn toàn không cách nào phỏng đoán được hành động kế tiếp của anh sẽ là gì.
"Rất nhanh thì cô sẽ biết."
Trương Tuấn bĩu môi tà ác cười một tiếng, sau đó buông tay xuống giường, đi ra cửa phòng.
Liền Tịch Tịch chậm rãi đứng lên rời khỏi ghế rồi ngồi ở trên giường, hai tay ôm chặc lấy đầu gối của chính mình, mặt úp vào đầu gối, khóc không ra nước mắt.
Cảm giác bất lực này làm cho nội tâm của cô đau đến vô cùng.
Cô mơ hồ cảm giác được, những biểu hiện bây giờ của Trương Tuấn trong mấy ngày gần đây là dấu hiệu của bệnh tâm thần.
Hoàn toàn không giống với người bình thường, thậm chí, so với trước kia thì bây giờ anh có hai con người hoàn toàn khác nhau.
Xế chiều hôm nay tại nhà xác anh đột nhiên ôn nhu làm cho cô mê hoặc một hồi, nhưng chuyện mới xảy ra vừa rồi làm cho cô hiểu rõ ràng một thứ. [Người ta gọi là tâm thần phân liệt hay đa nhân cách]
Có lẽ, chính xác thì Trương Tuấn bị bệnh tâm thần.
Nghĩ tới đây, trên lưng của cô không tự giác được chảy mồ hôi lạnh.
Trương Tuấn đi xuống lầu đại khái khoảng 20 phút mới lên, trong khi đó, Liền Tịch Tịch vẫn ngồi ở trên giường miên man suy nghĩ.
Ngay khi cửa phòng được mở ra, Liền Tịch Tịch nhìn về phía cửa nhìn lại, lập tức, cô ngây dại.
Đi yheo phía sau Trương Tuấn là một nữ nhân trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài rủ xuống ở trước ngực, phần tóc trước trán đem khuôn mặt che đi một nửa, mắt to nhìn như vô tội nháy vái cái. Bộ váy hở vai bao bọc lấy dáng người thanh mảnh, một chút thanh thuần nhưng cũng có một chút gợi cảm, khi cô nàng nhìn thấy Liền Tịch Tịch trong phòng thì thì ngẩn người cả ra, cước bộ lập tức dừng lại.
"Làm sao vậy? Em không phải thường xuyên nói muốn nhìn xem vợ của anh là cái dạng gì đấy sao? Bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại không nói lời nào?"
Đối với biểu hiện của Anna, lông mày của Trương Tuấn nhíu lại, hỏi.
"Tuấn Thiếu . . . . . Như vậy. . . . . . Không tốt lắm đâu?"
Anna có chút khiếp đảm nhìn Liền Tịch Tịch một chút, lại nói tiếp:
"Lần sau em sẽ đến, không quấy rầy hai người."
Cô nàng xoay người muốn đi gấp, lại bị Trương Tuấn bắt lấy tay mình:
"Đã đến đây, cũng đừng có đi."
"Anh muốn làm gì?"
Trong nội tâm cô khủng hoảng không ngừng lan tràn, Trương Tuấn hỉ nộ vô thường đã làm cho thần kinh của cô trở nên cực kỳ yếu ớt, cô hoàn toàn không cách nào phỏng đoán được hành động kế tiếp của anh sẽ là gì.
"Rất nhanh thì cô sẽ biết."
Trương Tuấn bĩu môi tà ác cười một tiếng, sau đó buông tay xuống giường, đi ra cửa phòng.
Liền Tịch Tịch chậm rãi đứng lên rời khỏi ghế rồi ngồi ở trên giường, hai tay ôm chặc lấy đầu gối của chính mình, mặt úp vào đầu gối, khóc không ra nước mắt.
Cảm giác bất lực này làm cho nội tâm của cô đau đến vô cùng.
Cô mơ hồ cảm giác được, những biểu hiện bây giờ của Trương Tuấn trong mấy ngày gần đây là dấu hiệu của bệnh tâm thần.
Hoàn toàn không giống với người bình thường, thậm chí, so với trước kia thì bây giờ anh có hai con người hoàn toàn khác nhau.
Xế chiều hôm nay tại nhà xác anh đột nhiên ôn nhu làm cho cô mê hoặc một hồi, nhưng chuyện mới xảy ra vừa rồi làm cho cô hiểu rõ ràng một thứ. [Người ta gọi là tâm thần phân liệt hay đa nhân cách]
Có lẽ, chính xác thì Trương Tuấn bị bệnh tâm thần.
Nghĩ tới đây, trên lưng của cô không tự giác được chảy mồ hôi lạnh.
Trương Tuấn đi xuống lầu đại khái khoảng 20 phút mới lên, trong khi đó, Liền Tịch Tịch vẫn ngồi ở trên giường miên man suy nghĩ.
Ngay khi cửa phòng được mở ra, Liền Tịch Tịch nhìn về phía cửa nhìn lại, lập tức, cô ngây dại.
Đi yheo phía sau Trương Tuấn là một nữ nhân trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài rủ xuống ở trước ngực, phần tóc trước trán đem khuôn mặt che đi một nửa, mắt to nhìn như vô tội nháy vái cái. Bộ váy hở vai bao bọc lấy dáng người thanh mảnh, một chút thanh thuần nhưng cũng có một chút gợi cảm, khi cô nàng nhìn thấy Liền Tịch Tịch trong phòng thì thì ngẩn người cả ra, cước bộ lập tức dừng lại.
"Làm sao vậy? Em không phải thường xuyên nói muốn nhìn xem vợ của anh là cái dạng gì đấy sao? Bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại không nói lời nào?"
Đối với biểu hiện của Anna, lông mày của Trương Tuấn nhíu lại, hỏi.
"Tuấn Thiếu . . . . . Như vậy. . . . . . Không tốt lắm đâu?"
Anna có chút khiếp đảm nhìn Liền Tịch Tịch một chút, lại nói tiếp:
"Lần sau em sẽ đến, không quấy rầy hai người."
Cô nàng xoay người muốn đi gấp, lại bị Trương Tuấn bắt lấy tay mình:
"Đã đến đây, cũng đừng có đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook