Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
-
Quyển 2 - Chương 56
“Em. . . . . . Em. . . . . .”
Hai vai của cô bị anh ấn chặt nên không thể động đậy, cả người bị ấn dựa vào bồn tắm khiến cho xương cốt cô đau nhức không thôi. Đối mặt với chất vấn điên cuồng của Trương Tuấn, cô lại nói không ra một câu.
Yêu? Cô tận dưới đáy lòng cô cười lạnh một tiếng, thứ gắn kết 2 người bây giờ còn gọi là yêu sao? (>.< đúng, phải là hận)
“Trả lời anh a, em có yêu anh không? Yêu không?”
Vẫn là câu hỏi đầy gượng ép đau khổ ấy, nước trong bồn tắm đã bị nhuộm đỏ bởi máu trên tay cô.
“Em yêu anh, em yêu. . . . . .”
Toàn thân đau nhức cùng với vết thương trên mu bàn tay khiến cô muốn ngất, cô không chịu nổi sự công kích của anh, rốt cục phải nói ra lời nói trái lương tâm của mình.
Dù có làm như thế nào thì nước mắt cô cũng không thu lại được, cô thật sự không có biện pháp nào chịu được sự hành hạ của anh, cô nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ a?
“Đã yêu tôi, tại sao lại đi ngủ với thằng khác? Con tiện nhân này. . . . . .”
Vốn cho là nghe theo lời anh sẽ không có việc gì, không nghĩ tới Trương Tuấn lại càng thêm phẫn nộ, anh nắm lấy tóc cô đè đầu cô xuống bồn tắm, sau đó lại là vung tay lên tát hai cái, lập tức cô nhìn thấy một trời sao, đầu mê muội một hồi.
“Nhớ kỹ, cô là người của tôi, đừng để cho thằng nào đụng vào cô, nếu không, lần sau tôi chặt tay của cô.”
Cuối cùng, có lẽ là do anh cảm thấy mệt mỏi, cảnh cáo cô một tiếng, nặng nề đẩy cô sang một bên, đi ra phòng tắm.
Thấy anh đi ra ngoài, thanh âm đóng cửa vang lên, Liền Tịch Tịch lập tức khóc rống lên.
“Mẹ. . . . . . Ba ba. . . . . . Tịch Tịch không sợ, không đau, hai người phải thật tốt. . . . . .”
Cơ hồ khóc đến nỗi đứt từng khúc ruột, cô mở vòi nước tối cỡ, sau đó mặc cho nước ấm cọ rửa từng nơi trên thân thể của cô. Vết thương trên mu bàn tay, bởi vì nước ấm kích thích, máu chảy càng ngày càng nhiều.
Cho đến khi cô ý thức được mình bị thương, thì cả bồn tắm đã biến thành màu đỏ nhạt.
Dùng khăn mặt cầm máu vết thương trên tay lại, từng chút từng chút tự nhủ với bản thân rằng, bản thân mình không thể để cho xảy ra chuyện bất trắc, cô còn có ba mẹ cần cô chiếu cố, cô nhất định phải kiên cường sống sót mới được.
Hai vai của cô bị anh ấn chặt nên không thể động đậy, cả người bị ấn dựa vào bồn tắm khiến cho xương cốt cô đau nhức không thôi. Đối mặt với chất vấn điên cuồng của Trương Tuấn, cô lại nói không ra một câu.
Yêu? Cô tận dưới đáy lòng cô cười lạnh một tiếng, thứ gắn kết 2 người bây giờ còn gọi là yêu sao? (>.< đúng, phải là hận)
“Trả lời anh a, em có yêu anh không? Yêu không?”
Vẫn là câu hỏi đầy gượng ép đau khổ ấy, nước trong bồn tắm đã bị nhuộm đỏ bởi máu trên tay cô.
“Em yêu anh, em yêu. . . . . .”
Toàn thân đau nhức cùng với vết thương trên mu bàn tay khiến cô muốn ngất, cô không chịu nổi sự công kích của anh, rốt cục phải nói ra lời nói trái lương tâm của mình.
Dù có làm như thế nào thì nước mắt cô cũng không thu lại được, cô thật sự không có biện pháp nào chịu được sự hành hạ của anh, cô nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ a?
“Đã yêu tôi, tại sao lại đi ngủ với thằng khác? Con tiện nhân này. . . . . .”
Vốn cho là nghe theo lời anh sẽ không có việc gì, không nghĩ tới Trương Tuấn lại càng thêm phẫn nộ, anh nắm lấy tóc cô đè đầu cô xuống bồn tắm, sau đó lại là vung tay lên tát hai cái, lập tức cô nhìn thấy một trời sao, đầu mê muội một hồi.
“Nhớ kỹ, cô là người của tôi, đừng để cho thằng nào đụng vào cô, nếu không, lần sau tôi chặt tay của cô.”
Cuối cùng, có lẽ là do anh cảm thấy mệt mỏi, cảnh cáo cô một tiếng, nặng nề đẩy cô sang một bên, đi ra phòng tắm.
Thấy anh đi ra ngoài, thanh âm đóng cửa vang lên, Liền Tịch Tịch lập tức khóc rống lên.
“Mẹ. . . . . . Ba ba. . . . . . Tịch Tịch không sợ, không đau, hai người phải thật tốt. . . . . .”
Cơ hồ khóc đến nỗi đứt từng khúc ruột, cô mở vòi nước tối cỡ, sau đó mặc cho nước ấm cọ rửa từng nơi trên thân thể của cô. Vết thương trên mu bàn tay, bởi vì nước ấm kích thích, máu chảy càng ngày càng nhiều.
Cho đến khi cô ý thức được mình bị thương, thì cả bồn tắm đã biến thành màu đỏ nhạt.
Dùng khăn mặt cầm máu vết thương trên tay lại, từng chút từng chút tự nhủ với bản thân rằng, bản thân mình không thể để cho xảy ra chuyện bất trắc, cô còn có ba mẹ cần cô chiếu cố, cô nhất định phải kiên cường sống sót mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook