Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
-
Quyển 1 - Chương 25
“Hừ. . . . . . Bây giờ ngươi rất đắc ý? Theo ta được biết, Trương Tuấn mấy hôm nay đều ở bên ngoài, hôm qua mới về nhà, nhày tân hôn của ngươi thật vui vẻ nha.”
Đột nhiên, Nhược Vân như là nhớ ra cái gì, nàng giận quá thành cười nói.
” Thì thế nào?” Liền Tịch Tịch nghe vậy, ngẩng đầu hỏi ngược lại.
“Ngươi không muốn biết mấy ngày hôm nay hắn ở đâu à?”
Nhìn thấy Liền Tịch Tịch tựa hồ đối với chuyện này có điểm hứng thú, Nhược Vân thay đổi biểu lộ, vũ mị cười nói.
“Ngươi rất yêu hắn? Nếu quả thật yêu hắn, ngươi hẳn phải có biện pháp kéo hăn về bên người ngươi đi?.”
Nàng không muốn biết, nàng cũng không muốn biết , bất vứ chuyện gì của Trương Tuấn đều không có liên quan gì tới nàng. Lắc đầu, Liền Tịch Tịch đem chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay vô danh tháo xuống đưa tới trước mặt Nhược Vân :
“Ta biết rõ, ngươi rất cần hắn, hiện tại, ta có thầ mang hắn tặng cho ngươi.”
“Hừ. . . . . . Ngươi có ý tứ gì? Muốn khoe khoang à? Liền Tịch Tịch, ngươi đừng quá đắc ý, ta sẽ không buông tay buông tay Trương Tuấn, ta sẽ tranh với ngươi cho đến cùng, cho dù mọi người mắng chữi ta là đồ vô sĩ, nhưng vì đứa bé trong bụng, ta nhất định sẽ không buông tha cho .”
Hai mắt Nhược Vân không hề rời khỏi chiếc nhẫn trong tay Liền Tịch Tịch, Nhược Vân hiểu rõ ý nghĩa của chiếc nhẫn đó. Nàng (NV) rất yêu Trương Tuấn, nhưng, Trương Tuấn lại đem món trang sức đại biểu cho tâm hắn đeo vào tay người khác, nàng rất đau lòng, nhưng sẽ không buông tha cho.
Nghe Nhược Vân nhắc tới con của nàng, Liền Tịch Tịch nhìn vào phần bụng của Nhược Vân, đột nhiên nàng nghĩ, nếu như mình đã thất thân, bây giờ đối mặt với Nhược Vân, biểu lộ cùng tâm trạng của nàng còn như vậy sao?
Đột nhiên cảm thấy châm chọc không thôi, bởi vì tâ tình chuyển biến, làm cho thái độ đối với mọi sự việc đều thay đổi. Tình cảm mà nàng dành cho Trương Tuấn là như thế nào, chính nàng bây giờ cũng không rõ.
Ánh nắng cuối cùng trong ngày đã biến mất, cả phòng khách không có mở đèn mà có vẻ có chút ảm đạm, Nhược Vân biết rõ nếu hiện trạng bây giờ cứ tiếp diễn, chuyện này cũng không cho ra kết quả gì.
Kỳ thật Nhược Vân biết rõ mình không có tư cách ép Liền Tịch Tịch nhương bộ, nhưng , vì con của nàng, nàng không thể không phát huy những việc mà vai thứ ba làm, chính là dùng đứa bé, uy hiếp Liền Tịch Tịch.
Chỉ là, nàng không biết, hiện tại Liền Tịch Tịch cũng đồng dạng là gặp uy hiếp.
Thành phố Z, tại tòa nhà cao 88 tầng (cao dữ ==!), đèn đêm vừa mới bật lên, một dáng người đứng bên cửa thủy tinh ở trên cao, nhìn xuống phía dưới ngắm nhìn cảnh đêm.
Trong tay là một ly rượu thủy tinh, chất lỏng mảu đỏ dậm nhẹ nhàng lay chuyển, mang theo một vẻ đẹp mê hoặc người, đang tản ra mùi vị trong không khí.
“Lee, cuối cùng thì dự án này cũng hoàn thành tốt đẹp, Thường Hoằng Khí Xứng cuối cùng đã bị chúng ta nắm, chắc bậy giờ Hoằng lão nhân Triệu Hường biết xí nghiệp của hắn bây giờ rơi vào tay người khác chắc rất tức giận nha, có thể tức giận đến nỗi nhảy lầu tự vẫn đi chăng .”
Chương Hiển đung đưa ly rượu trong tay, đi đến sau lưng Lý Triệt, cười nói.
“Thường Hoằng nếu không phải bị chúng ta thu mua, phỏng chừng ngày mai sẽ bị bốn thằng con trai kia xâu xé. Chẳng phải bây giờ chúng ta giữ cho tâm huyết của hắn còn nguyên vẹn hay sao ?”
Khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, dưới tấm kích trong suốt, cặp mắt kia giống như một đại dương mênh mông.
“Lee, ngươi lúc nào cũng có thể có một lý do hợp tình hợp lý để chúng ta làm việc này.”
“Chúng ta cũng không phải hiểu ý của người khác sao. . . . . .”
Thanh âm 2 ly thủy tinh chạ vào nhau, hai người nhìn nhau cười, biểu lộ đều phi thường vui sướng.
Đột nhiên, Nhược Vân như là nhớ ra cái gì, nàng giận quá thành cười nói.
” Thì thế nào?” Liền Tịch Tịch nghe vậy, ngẩng đầu hỏi ngược lại.
“Ngươi không muốn biết mấy ngày hôm nay hắn ở đâu à?”
Nhìn thấy Liền Tịch Tịch tựa hồ đối với chuyện này có điểm hứng thú, Nhược Vân thay đổi biểu lộ, vũ mị cười nói.
“Ngươi rất yêu hắn? Nếu quả thật yêu hắn, ngươi hẳn phải có biện pháp kéo hăn về bên người ngươi đi?.”
Nàng không muốn biết, nàng cũng không muốn biết , bất vứ chuyện gì của Trương Tuấn đều không có liên quan gì tới nàng. Lắc đầu, Liền Tịch Tịch đem chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay vô danh tháo xuống đưa tới trước mặt Nhược Vân :
“Ta biết rõ, ngươi rất cần hắn, hiện tại, ta có thầ mang hắn tặng cho ngươi.”
“Hừ. . . . . . Ngươi có ý tứ gì? Muốn khoe khoang à? Liền Tịch Tịch, ngươi đừng quá đắc ý, ta sẽ không buông tay buông tay Trương Tuấn, ta sẽ tranh với ngươi cho đến cùng, cho dù mọi người mắng chữi ta là đồ vô sĩ, nhưng vì đứa bé trong bụng, ta nhất định sẽ không buông tha cho .”
Hai mắt Nhược Vân không hề rời khỏi chiếc nhẫn trong tay Liền Tịch Tịch, Nhược Vân hiểu rõ ý nghĩa của chiếc nhẫn đó. Nàng (NV) rất yêu Trương Tuấn, nhưng, Trương Tuấn lại đem món trang sức đại biểu cho tâm hắn đeo vào tay người khác, nàng rất đau lòng, nhưng sẽ không buông tha cho.
Nghe Nhược Vân nhắc tới con của nàng, Liền Tịch Tịch nhìn vào phần bụng của Nhược Vân, đột nhiên nàng nghĩ, nếu như mình đã thất thân, bây giờ đối mặt với Nhược Vân, biểu lộ cùng tâm trạng của nàng còn như vậy sao?
Đột nhiên cảm thấy châm chọc không thôi, bởi vì tâ tình chuyển biến, làm cho thái độ đối với mọi sự việc đều thay đổi. Tình cảm mà nàng dành cho Trương Tuấn là như thế nào, chính nàng bây giờ cũng không rõ.
Ánh nắng cuối cùng trong ngày đã biến mất, cả phòng khách không có mở đèn mà có vẻ có chút ảm đạm, Nhược Vân biết rõ nếu hiện trạng bây giờ cứ tiếp diễn, chuyện này cũng không cho ra kết quả gì.
Kỳ thật Nhược Vân biết rõ mình không có tư cách ép Liền Tịch Tịch nhương bộ, nhưng , vì con của nàng, nàng không thể không phát huy những việc mà vai thứ ba làm, chính là dùng đứa bé, uy hiếp Liền Tịch Tịch.
Chỉ là, nàng không biết, hiện tại Liền Tịch Tịch cũng đồng dạng là gặp uy hiếp.
Thành phố Z, tại tòa nhà cao 88 tầng (cao dữ ==!), đèn đêm vừa mới bật lên, một dáng người đứng bên cửa thủy tinh ở trên cao, nhìn xuống phía dưới ngắm nhìn cảnh đêm.
Trong tay là một ly rượu thủy tinh, chất lỏng mảu đỏ dậm nhẹ nhàng lay chuyển, mang theo một vẻ đẹp mê hoặc người, đang tản ra mùi vị trong không khí.
“Lee, cuối cùng thì dự án này cũng hoàn thành tốt đẹp, Thường Hoằng Khí Xứng cuối cùng đã bị chúng ta nắm, chắc bậy giờ Hoằng lão nhân Triệu Hường biết xí nghiệp của hắn bây giờ rơi vào tay người khác chắc rất tức giận nha, có thể tức giận đến nỗi nhảy lầu tự vẫn đi chăng .”
Chương Hiển đung đưa ly rượu trong tay, đi đến sau lưng Lý Triệt, cười nói.
“Thường Hoằng nếu không phải bị chúng ta thu mua, phỏng chừng ngày mai sẽ bị bốn thằng con trai kia xâu xé. Chẳng phải bây giờ chúng ta giữ cho tâm huyết của hắn còn nguyên vẹn hay sao ?”
Khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, dưới tấm kích trong suốt, cặp mắt kia giống như một đại dương mênh mông.
“Lee, ngươi lúc nào cũng có thể có một lý do hợp tình hợp lý để chúng ta làm việc này.”
“Chúng ta cũng không phải hiểu ý của người khác sao. . . . . .”
Thanh âm 2 ly thủy tinh chạ vào nhau, hai người nhìn nhau cười, biểu lộ đều phi thường vui sướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook