Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
-
Quyển 1 - Chương 14
“Chúng ta. . . . . . Nói chuyện chút đi. . . . . .”
Đây là lần đầu tiên nàng cố lấy dũng khí dùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn. Lúc trước, mặc dù Trương Tuấn rất sủng nàng, nhưng ở trước mặt hắn nàng đều là nhỏ giọng, lời nói nhỏ nhẹ , không dám nhiều lời nửa câu, dưới mắt, ánh mắt kiên định của nàng cũng làm cho hắn có không nỡ lòng .
“Tịch Tịch, ta nhất định làm cho Nhược Vân bỏ cái thai đó đi , ngươi không nên tức giận được không?”
Hắn rất nhanh đem tàn thuốc ném vào gạt tàn thuốc, sau đó chạy đến trước mặt Liền Tịch Tịch một tay ôm lấy nàng vào trong ngực.
Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, phát hiện ra rằng, nàng phải buông tha, tùy ý để hắn ôm trong ngực, sau nửa ngày, nàng mới chậm rãi mở miệng nói:
”Nhược Vân, có lẽ thích hợp với ngươi hơn, dù sao đó cũng là con của ngươi, đứa bé vô tội , không cần phải làm chuyện khiến ngươi hối hận cả đời.”
“Ai thích hợp với ta, ta như thế nào lại không biết, Tịch Tịch, đáp ứng ta, không cần phải tức giận nữa, ta không cần Nhược Vân cùng đứa bé kia, ta chỉ muốn ngươi, chúng ta sau này lại sinh thật nhiều con, được không?”
Ánh mắt của hắn rất hồng, thanh âm có chút phát run, ôm Liền Tịch Tịch càng thêm dùng sức.
“Trương Tuấn, không cần phải như vậy, ta kỳ thật. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Nàng nghĩ nói cho hắn biết chuyện xảy ra một năm trước trong quán rượu , nhưng mở miệng ra, nàng phát hiện mình hoàn toàn không cách nào nói được.
“Ngươi bây giờ đã là vợ của ta, mẹ của con ta không phải sao? Tên của ngươi đã có trong sổ hộ khẩu nhà ta, ngươi là nữ nhân của ta, ngươi đời này đều là thuộc về của ta.”
Hắn đột nhiên trở nên có chút kích động, hai tay buôn đang ôm buông ra , ôm lấy mặt nàng, sau đó bắt đầu điên cuồng hôn nàng.
“Ngô. . . . . . Không. . . . . . Không cần phải. . . . . . Trương. . . . . . Trương Tuấn. . . . . .”
Nàng bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, bắt đầu liều mạng phản kháng, hình ảnh của một năm trước điên cuồng ở nàng trong đầu hiện ra, trở nên rõ ràng dị thường.
“Không cần phải, van cầu ngươi. . . . . . Không cần phải như vậy. . . . . .” Nàng khóc, cầu xin tha thứ , mà hắn, một đường hôn đến cổ của nàng, đối với nàng bất lực cầu khẩn chẳng quan tâm.
Hai tay bị hắn bóp chặt dần trở nên tím xanh, nàng cảm giác hắn chỉ cần dùng thêm sức, cổ tay của nàng liền có thể gẫy xương.
Gắt gao cắn môi của mình, đến khi nếm đến một tia mùi máu tươi, nàng toàn thân đều run rẩy, nam nhân ở trước mắt không còn là người mà ôn nhu thấm vào ruột gan, mà bây giờ lại thay đổi đột ngột, giống như con sư tử mất lí trí, hoàn toàn mặc kệ con mồi chết đi sống lại như thế nào.
Ngón tay không ngừng tại thân thể nàng du đi, chẳng biết lúc nào đã bò lên trên ngực của nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo, một nút, hai nút. . . . . .
Tiếp sau đó, không để cho nàng có thời gian phản khán, hắn thuần thục đẩy ra váy của nàng, giống như đã không thể chịu đựng được lâu nữa.
Đây là lần đầu tiên nàng cố lấy dũng khí dùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn. Lúc trước, mặc dù Trương Tuấn rất sủng nàng, nhưng ở trước mặt hắn nàng đều là nhỏ giọng, lời nói nhỏ nhẹ , không dám nhiều lời nửa câu, dưới mắt, ánh mắt kiên định của nàng cũng làm cho hắn có không nỡ lòng .
“Tịch Tịch, ta nhất định làm cho Nhược Vân bỏ cái thai đó đi , ngươi không nên tức giận được không?”
Hắn rất nhanh đem tàn thuốc ném vào gạt tàn thuốc, sau đó chạy đến trước mặt Liền Tịch Tịch một tay ôm lấy nàng vào trong ngực.
Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, phát hiện ra rằng, nàng phải buông tha, tùy ý để hắn ôm trong ngực, sau nửa ngày, nàng mới chậm rãi mở miệng nói:
”Nhược Vân, có lẽ thích hợp với ngươi hơn, dù sao đó cũng là con của ngươi, đứa bé vô tội , không cần phải làm chuyện khiến ngươi hối hận cả đời.”
“Ai thích hợp với ta, ta như thế nào lại không biết, Tịch Tịch, đáp ứng ta, không cần phải tức giận nữa, ta không cần Nhược Vân cùng đứa bé kia, ta chỉ muốn ngươi, chúng ta sau này lại sinh thật nhiều con, được không?”
Ánh mắt của hắn rất hồng, thanh âm có chút phát run, ôm Liền Tịch Tịch càng thêm dùng sức.
“Trương Tuấn, không cần phải như vậy, ta kỳ thật. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Nàng nghĩ nói cho hắn biết chuyện xảy ra một năm trước trong quán rượu , nhưng mở miệng ra, nàng phát hiện mình hoàn toàn không cách nào nói được.
“Ngươi bây giờ đã là vợ của ta, mẹ của con ta không phải sao? Tên của ngươi đã có trong sổ hộ khẩu nhà ta, ngươi là nữ nhân của ta, ngươi đời này đều là thuộc về của ta.”
Hắn đột nhiên trở nên có chút kích động, hai tay buôn đang ôm buông ra , ôm lấy mặt nàng, sau đó bắt đầu điên cuồng hôn nàng.
“Ngô. . . . . . Không. . . . . . Không cần phải. . . . . . Trương. . . . . . Trương Tuấn. . . . . .”
Nàng bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, bắt đầu liều mạng phản kháng, hình ảnh của một năm trước điên cuồng ở nàng trong đầu hiện ra, trở nên rõ ràng dị thường.
“Không cần phải, van cầu ngươi. . . . . . Không cần phải như vậy. . . . . .” Nàng khóc, cầu xin tha thứ , mà hắn, một đường hôn đến cổ của nàng, đối với nàng bất lực cầu khẩn chẳng quan tâm.
Hai tay bị hắn bóp chặt dần trở nên tím xanh, nàng cảm giác hắn chỉ cần dùng thêm sức, cổ tay của nàng liền có thể gẫy xương.
Gắt gao cắn môi của mình, đến khi nếm đến một tia mùi máu tươi, nàng toàn thân đều run rẩy, nam nhân ở trước mắt không còn là người mà ôn nhu thấm vào ruột gan, mà bây giờ lại thay đổi đột ngột, giống như con sư tử mất lí trí, hoàn toàn mặc kệ con mồi chết đi sống lại như thế nào.
Ngón tay không ngừng tại thân thể nàng du đi, chẳng biết lúc nào đã bò lên trên ngực của nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo, một nút, hai nút. . . . . .
Tiếp sau đó, không để cho nàng có thời gian phản khán, hắn thuần thục đẩy ra váy của nàng, giống như đã không thể chịu đựng được lâu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook