Sao anh ở đây?” Thiếu chút nữa Văn Tranh đã không biết phải nói gì rồi.
“….” Bắc Tư Ninh bị hỏi cho ngơ người, nghĩ: Không phải ngươi dụ ta đến hả! Ta đến rồi thì hỏi tại sao ta đến!
Thật ra ý của Văn Tranh là hỏi tại sao hắn lại ở trong căn tin, đã thế còn mặc tạp dề, nhưng hậu quả của việc ông nói gà bà nói vịt là Bắc Tư Ninh tức tối quăng kẹp gỗ để gắp bánh bao, tức giận bỏ đi.
Văn Tranh còn chưa kịp nói gì, một dì cười tươi như hoa đã vội cầm xẻng chạy đến: “Ôi lại đây lại đây, mấy đứa muốn ăn bánh bao hả? Muốn mấy cái đây? Thằng bé nãy mới đến thôi, không hiểu chuyện lắm, nể mặt thằng bé đẹp nên bỏ qua cho nó nha mấy đứa!”
Văn Tranh: “….”
Trần Tiểu Thần thấy anh Tranh chững chạc của mình nhét xấp giấy trong tay vào lòng nó, sau đó dùng tốc độ thi đánh giá thể chất vọt ra sau bếp, nhanh như một cơn gió vậy.
Mấy người vẫn đang quan sát giáo quan của mình: “….”
Người bên cạnh Từ Khiêm đơ người: “Đù má? Đó là giáo quan Văn? Sao anh ta chạy nhanh khiếp thế?”
Miếng thịt heo xào trên đũa Từ Khiêm rớt xuống bàn: “Hả? À…”
Văn Tranh biết từng ngõ ngách trong căn cứ nên nhanh chóng bắt được Bắc Tư Ninh đang úp mặt vào tủ bột sau bếp.
Văn Tranh thở gấp một hồi mới có thể bình tĩnh nói chuyện: “Đến hồi nào? Sao lại đến đây? Ăn trưa chưa?”
Bắc Tư Ninh không nhúc nhích.
Sao nữa đây? Phải khen vài câu mới chịu xoay lại à?
Văn Tranh mém nữa đã phì cười, anh không biết tâm trạng mình tốt lên từ hồi nào, có lẽ là trên đường chạy đến đây đi: “Đừng úp mặt vào đó nữa, toàn bụi thôi….”
Chưa nói xong thì Bắc Tư Ninh đã hắt xì.
Túi bột mì nằm ngoài rìa tủ, tay Bắc Tư Ninh chống tủ, không kịp đỡ bịch bột đang rơi xuống.
Bột trắng bay đầy trời, hai người đồng thời khom người ôm đầu né, tổ trưởng tổ bếp vội chạy đến hốt hoảng hô: “Chuyện gì đây!? Ôm đầu rúc như chuột thì cũng phải nói gì chứ!”
Mười phút sau, hai người mang cái đầu vẫn chưa phủi hết bột mì ngồi trong phòng nghỉ phía sau căn tin.
Bên đây chỉ có hai cái bàn, bình thường nhân viên của căn tin sẽ ăn ở đây trước rồi mới bắt đầu làm việc, bây giờ đã ra ngoài bận bịu hết cả rồi.
“Đừng có nhìn ta như thế.” Bắc Tư Ninh kéo mạnh tạp dề vứt xuống bàn, hắn kéo ghế ngồi, nhỏ giọng nói: “Cái nơi chết tiệt này khó tìm gớm, tìm người mà tốn cả mớ thời gian.”
“Tìm ai?” Văn Tranh ngẩn người, anh cứ nghĩ Bắc Tư Ninh dùng phép thuật thôi miên gì gì đó để thế chỗ cho dì nào trong căn tin chứ, anh đoán sai rồi à?
Bắc Tư Ninh thờ ơ: “Lãnh đạo của mấy người.”
Rầm một tiếng, lưng ghế đập xuống mặt đất.

Mặt Văn Tranh cắt không còn giọt máu: “Nói lại lần nữa, anh tìm ai?”
“….” Bắc Tư Ninh cau mày: “Làm gì vậy, ngồi xuống.”
Hắn chờ Văn Tranh bình tĩnh một chút mới vắt chéo chân nói: “Căn cứ quân sự Bắc Hải đúng không? Bộ phận chiến đấu đặc thù?”
Bắc Tư Ninh thờ ơ dựa vào lưng ghế, hắn giương mắt nhìn cái tạp dề đã bị vo thành quả bóng trên bàn: “Bộ phận chiến đấu đặc thù này của mấy người, tên kia vẫn chưa nói cho ta biết thế nào là chiến đấu đặc thù.

Nhưng ta dùng vài thủ đoạn nhỏ khiến hắn đồng ý yêu cầu của ta.”
Hắn cười như không cười ngẩng đầu: “Nhân loại mấy người quá yếu, sau khi thấy được sức mạnh của ta rồi, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc và tham lam… ngươi đoán xem họ sẽ làm gì?”
Văn Tranh không lên tiếng.
Hồi sau, Bắc Tư Ninh không cười nữa, hắn khịt mũi, đứng dậy ra ngoài.
Bàn tay của hắn vừa đặt lên tay nắm cửa đã nghe thấy một câu thật nhỏ: “Anh quá liều…”
Mái tóc của Bắc Tư Ninh được buộc cao, để lộ cái gáy trắng nõn xinh đẹp.

Hắn nghiêng nhẹ đầu, ngắt lời Văn Tranh: “Văn Tranh.

Bởi vì ngươi yêu cầu, cho nên ta mới đến đây.”
Ngón tay của người sau co nhẹ lại, Bắc Tư Ninh nói tiếp: “Ngươi nên nghĩ thật kỹ, thứ ngươi muốn là gì? Chuyện gì cũng có rủi ro của nó, nhưng nếu do dự thì sẽ không có được gì cả.”

Cửa phòng bị mở ra vang lên tiếng két.

Bắc Tư Ninh quay lưng về phía Văn Tranh: “Huống chi ta còn rất mạnh.”
Bắc Tư Ninh ra ngoài, Văn Tranh nhìn trần nhà, tâm hồn lại treo ngược cành cây.

Anh vô tình hít phải ít bột mì mới bay từ trên tóc xuống, Văn Tranh hắc xì một cái.
Cuối cùng anh cũng tỉnh, không ngờ mèo tinh thật sự đến.
Thật sự đến!
Lo lắng biến mất, Văn Tranh bắt đầu tiếc vì khi nãy không nhiệt tình hoan nghênh hắn, có phải mèo tinh đang tủi thân không? Dù sao hắn cũng vượt xa nghìn dặm, trải qua đủ mọi thử thách khó khăn để có thể đến đây, cuối cùng câu đầu tiên nhận được lại là sao lại đến…..
Hai chữ to đùng hiện lên trong đầu Văn Tranh – muốn dỗ.
Văn Tranh vội vàng đứng dậy, vừa định ra ngoài đã thấy một con mèo đen quen đến không thể quen hơn được nữa đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo: “Gràooo.”
“……”
Ăn gian quá đi.
Văn Tranh không nhịn được phì cười, anh khom người bế mèo lên, hôn nhẹ vào cái trán xù lông của nó: “Tôi xin lỗi, thái độ của tôi khi nãy không tốt.

Tôi nhớ anh lắm.”
****
“Tôi nhớ anh lắm.”
Bắc Tư Ninh nằm phơi nắng trong vườn hoa, phơi đến mức mặt mày đỏ bừng.
Hắn lăn bên trái rồi lăn bên phải, làm nguyên người dính đầy cỏ.
“Nhân loại đáng ghét, lúc nào cũng dối trá như vậy.” Hắn tức giận lầm bầm, suy nghĩ ngổn ngang trong lòng: Phản ứng đầu tiên khi anh ta thấy ta mới là phản ứng thật đúng không? Không phải bảo tiểu biệt thắng… không, nước mắt tuôn trào vì mừng rỡ khi gặp lại đồng hương à? Anh ta còn bảo ta liều?… Quả nhiên mấy thứ diễn đàn nói đều là giả, quả nhiên là nhân loại dối trá, trên mạng mà còn có thể lừa lọc lẫn nhau.
Hay anh ta chỉ thích mèo thôi?
Bắc Tư Ninh bỗng thấy hơi căng thẳng vì suy nghĩ kia.
Mặc dù hắn thật sự là mèo, nhưng mèo Tư Mệnh không giống thú cưng bình thường, Yêu vương cũng dùng hình người để hành động nhiều hơn.
Trên núi Bắc Diêu, tất cả yêu quái đều tự hào vì mình có thể hoá thành hình người, ghét nhất là khi người khác xem thường yêu tộc bọn họ, nói bọn họ là động vật cho nên không thể so sánh với nhân loại ở bất kì khoảng nào, kể cả học vấn hay kỹ năng.
Bắc Tư Ninh kiêu ngạo từ nhỏ cho nên hắn học thuộc tất cả điển tịch, cầm kỳ thi hoạ cái gì cũng học, ngay cả đánh đàn cũng học tận năm mươi mấy năm.
Hắn cảm thấy mình không kém nhân loại chỗ nào cả, mặt mũi cũng đẹp, trông ánh mắt mấy cô gái nhìn hắn khi hắn đi trên đường là biết mị lực của hắn chưa hề giảm sút… tại sao Văn Tranh thấy mèo lại vui hơn thấy người chứ?
Rõ ràng anh ta tỏ tình với hình người của hắn mà!
Bắc Tư Ninh càng nghĩ càng tức, hắn biến ra một chiếc gương nước, ngồi dậy ngắm gương mặt mình dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Căn cứ này chắc chắn có độc.
Ngoại trừ dì làm bếp rất nhiệt tình với hắn ra, hắn đứng quầy nửa tiếng, không ai mua bánh bao thấy gương mặt hắn mà nhìn ngẩn cả ra hay khen hắn đẹp cả.

Chắc chắn có chỗ nào sai sai.
Hắn dí sát mặt mình vào gương, nhìn tới nhìn lui, vẫn rất hoàn hảo mà…
Lúc đứng quầy cũng chưa dính bột mì, cả gương mặt không một vết dơ.

Chẳng lẽ vì hắn đeo tạp dề?
Ngày mai hắn không mặc nữa, có ai quỳ lạy van xin cũng không mặc.
Bắc Tư Ninh bỗng nhiên cảm nhận được có ai truyền âm cho mình, hắn vội xoá gương nước đi, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Hoàng?”
“Alo!” Bên kia không phải giọng của Tiểu Hoàng mà là giọng nói hưng phấn của một cô gái: “Nghe được thật này, thần kỳ quá! Vang bên tai mà không cần giữ….


alo alo? Sếp nghe không sếp?”
“Nghe.” Bắc Tư Ninh nói, đứng dậy phủi quần áo: “Tiểu Hoàng xé bùa đưa tin đúng không, có chuyện gì?”
Giám đốc Phạm, à không, giờ là Tổng giám đốc Phạm mới đúng, cô nói với Bắc Tư Ninh vài chuyện của công ty gần đây, nói xong mới nhắc đến chuyện của Bắc Tư Ninh và Văn Tranh: “Chuyện công chỉ có nhiêu đó, nhưng mục đích của tôi không phải mấy chuyện này.

Là chuyện tư của ngài và Văn Tranh.”
Câu chuyện Yêu vương vượt ngàn dặm để theo đuổi vợ bây giờ hót rần rần trong công ty, cả công ty chỉ có mấy chục con mèo mà thôi, nhưng phiên bản đã lên đến một trăm tròn, trung bình một con hai phiên bản.
Ngay cả Tổng giám đốc Phạm cũng biết được ngọn nguồn.
Lúc đầu cô lo mình sẽ bị diệt khẩu vì biết quá nhiều, nhưng sau khi thấy mấy con yêu quái này ngu quá thì nỗi lo sợ kia cũng biến mất, bây giờ đã có thể bình tĩnh làm việc cũng như hóng drama chung với cả đàn mèo.
“Tôi vẫn luôn chú ý đến Weibo với diễn đàn, sau khi Văn Tranh không online Weibo nữa, có rất nhiều người hỏi anh ta đi đâu rồi.

Người bảo bị bắt cóc, người nói không có tiền trả nợ nên bỏ trốn, mấy cái này cũng không quan trọng lắm… nhưng có một người rất lợi hại đang tìm cậu ta trên Weibo, quậy càng ngày càng lớn, sếp có muốn quan tâm hay không?”
“Ai?” Bắc Tư Ninh hỏi.
“Nghe nói tên là Rick, là kiến trúc sư của công ty game, nổi tiếng trong nghề lắm thì phải… Văn Tranh đang chơi cái game kia mà đúng không? Hình như có đồng nghiệp nào giới thiệu Văn Tranh làm anh ta tò mò nên liên lạc thử, ai dè lại không liên lạc được.” Phạm Linh Nhu bất đắc dĩ nói: “Cho nên anh ta lùng sục khắp Weibo, còn bốc thăm trúng thưởng, làm chuyện này hot rần rần trên mạng, có người còn bảo Văn Tranh mất tích rồi báo cảnh sát đi.”
“….” Chuyện gì đây?
Bắc Tư Ninh nói: “Để bọn họ báo đi, sau lưng Văn Tranh có người chuyên xử lý vấn đề này.

Lát nữa ta sẽ hỏi cậu ấy xem có muốn đăng bài bảo mình vẫn ổn không.”
Hắn nghĩ thêm một chút rồi nói tiếp: “Khoan, cứ tạm vậy đi đã… ngươi liên lạc với kiến trúc sư đó hộ ta, nói với anh ta rằng ta biết Văn Tranh đang ở đâu, ta có chuyện muốn thương lượng với anh ta nên có thể hẹn gặp được không?”
Văn Tranh có nói mình không thể online một khoảng thời gian dài vào lần cuối cùng livestream ấy, nhưng mọi người chỉ cho rằng anh không online game được, chứ không ngờ anh như bốc hơi khỏi thế giới như thế này.
Nếu không phải có người phất cờ hú hét thì cùng lắm fans của Văn Tranh chỉ lo chút thôi, bây giờ ầm ĩ đến mức Phạm Linh Nhu phải dùng bùa truyền tin để nói cho hắn là biết lớn chuyện đến mức nào.
Bắc Tư Ninh hơi mơ màng, ai bảo không ai quan tâm đến ngươi chứ? Bình thường nhìn cô đơn thôi… chứ thật ra cũng nhiều bạn lắm mà.
Hắn thở dài, tâm trạng nóng nảy cũng dịu xuống, phủi quần áo chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên có tiếng động vang lên từ bồn hoa sau lưng hắn, Bắc Tư Ninh quay đầu lại cảnh giác hô một tiếng theo bản năng: “Ai?”
Một người đàn ông mặc áo thun đồng phục của căn cứ đi ra trong tư thế giơ hai tay lên, mắt hắn ta trợn to, miệng lẩm bẩm: “Tiên… tiên nữ!”
Trán Bắc Tư Ninh nổi gân xanh, hắn ghét nhất là đám tu sĩ nam gọi tu sĩ nữ là tiên nữ gì gì đó, ghét đến mức khắc sâu vào tận trong xương tủy, nghe tên kia nói vậy bèn tức giận nói: “Nhắm không xài được hai con mắt kia thì đi quyên cho người nào cần đi!”
Câu chửi này là hắn học từ bọn Đặng Phác Ngọc trong game, Bắc Tư Ninh chửi xong thì thấy sảng khoái vô cùng, hắn cảm thấy trình độ cãi nhau của mình đã level up nên đắc ý chờ người kia cãi lại.
Ai ngờ tên đàn ông kia lau nước miếng: “Chị tiên nữ dữ quá đi…”
Dữ quá đi.
Sức sát thương của ba chữ này lớn vô cùng, Bắc Tư Ninh cứng người ngay tại chỗ, da gà da vịt gì đó nổi hết lên.
Môi Bắc Tư Ninh mấp máy, hắn như mất hết hồn vía, cảm giác thất bại vì gây sự không thành công dâng lên, hắn lùi về sau hai bước, sau khi đi ra sau bồn hoa thì dùng phép thuật biến mất.
Dữ quá đi… ba chữ này cứ liên tục vang lên trong tai hắn.
Căn cứ này có độc!! Bắc Tư Ninh tức giận vọt vào ký túc xá của Văn Tranh, biến thành mèo nhào lên giường xé ga giường để xả giận.
Văn Tranh không biết phòng ký túc xá của mình bị mèo tấn công, buổi huấn luyện chiều kết thúc, anh mồ hôi mồ kê đầy mình chạy vào nhà tắm, tắm xong thì cầm xấp bài thi ban sáng ra thư viện chấm.
Cả căn cứ Bắc Hải chỉ có mỗi nơi này là có thể kết nối với mạng bên ngoài, nhưng mọi người cũng chỉ đến đây vì mục đích tìm tài liệu chứ không phải kết nối mạng.
Các “tinh anh” được chọn vẫn đang huấn luyện đến mức chết đi sống lại ở sân thể dục, cho nên trong thư viện bây giờ có rất ít người, đa số là sĩ quan thường trú.
Văn Tranh không chào hỏi ai, anh tìm một xó nào đó ngồi xuống rồi chấm bài.
Phản vật chất vẫn đang được các nhà khoa học hàng đầu nghiên cứu, nhưng vì không ứng dụng được trong đời sống hằng ngày nên rất ít người bình thường có cơ hội tiếp xúc với nó, cũng không có bao nhiêu đại học dạy bộ môn này.


Nhưng trên thế giới chưa có quốc gia nào dừng nghiên cứu nó.
Từ lý thuyết đến thực hành, từ vô sinh đến hữu sinh, thiết kế và ứng dụng vũ khí, không có mảng nào có thể thoát khỏi ba chữ phản vật chất.
Huấn luyện lần này thêm môn này vào chương trình kiểm tra là vì ngoại trừ tiểu đội vào không gian con ra thì còn có tiểu đội chi viện bên ngoài — sau khi tiểu đội chiến đấu đặc thù bước vào trong không gian con thì phải có những người nắm rõ vũ khí phản vật chất cũng như không gian con trong lòng bàn tay để tiến hành chi viện cho người bên trong phòng ngừa trường hợp xấu nhất.
Chỉ tiêu khoảng một trăm người, ngoại trừ yêu cầu về năng lực ra thì đạo đức cũng là một yêu cầu quan trọng không kém.

Văn Tranh vừa xem video ghi lại vừa nhìn sơ qua mấy bài thi.
Anh là người ra đề nên biết rõ sẽ có khoảng chín mươi lăm phần trăm người một chữ bẻ đôi cũng không hiểu.
Nhưng có rất nhiều câu hỏi đã khái quát sơ lý thuyết, cũng có câu hỏi cung cấp kiến thức, nếu nghiêm túc đọc đề thì người có chút thông minh sẽ có thể giải được vài câu nhờ các câu hỏi.
Cho nên nếu lụi đại, quay bút, chơi xác suất, Văn Tranh cho 0 điểm hết.
Người thế này khá nhiều.
Nhất là khi xem lại video ghi hình, cách cả cái màn hình mà anh còn có thể cảm nhận được vài người không kiên nhẫn hay bình tĩnh để đọc đề.
Hai tiếng sau, Văn Tranh chấm xong, năm trăm người thì chỉ có hai mươi ba người thật sự ngồi làm.

Khiến anh ấn tượng sâu sắc cũng chỉ có hai người.

Một tên Từ Khiêm, không chỉ trắc nghiệm đúng hoàn toàn mà còn làm phân nửa phần điền vào chỗ trống, mặc dù chỉ hỏi những thứ rất cơ sở, nhưng nhìn cách làm bài là biết hắn ta đã từng tiếp xúc với chuyên ngành này rồi.
Người còn lại là Tôn Cao Đạt, không làm phần điền vào chỗ trống, nhưng sau khi tô tô xóa xóa phần trắc nghiệm thì lại đúng hết, hắn ta làm rất nghiêm túc.
Ngọc Thụy: Có đọc đề, phân tích câu hỏi xong thấy câu trên mình khoanh sai nên sửa lại.
Văn Tranh đặt bài kiểm tra của cả hai lên đầu định ngày mai khen vài câu.
Những người được chọn lần này có quyền quyết định có tham gia chiến dịch cuối cùng hay không.

Chiến dịch cuối cùng rất nguy hiểm, Văn Tranh thật sự không cảm thấy con số người ở lại có thể đạt đến một trăm.
Nhưng anh hi vọng cho dù bọn họ không tham gia chiến dịch cuối cùng thì chuyến đi đến căn cứ Bắc Hải này cũng không vô ích, anh mong bọn họ có thể học được vài thứ ở đây.
Tâm trạng của anh bây giờ rất tốt, tại vì Bắc Tư Ninh đã đến đây.
Có nghĩa là chỉ cần bên trên đồng ý thì mèo tinh cũng có thể tiếp xúc với các bí mật quốc gia.
Cho dù năng lực của hắn có thể giúp cho bọn họ hay không, Văn Tranh cảm thấy ít nhất hắn ta có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng hôm nay Bắc Tư Ninh ung dung đến thế cũng chứng minh hắn có năng lực.
Văn Tranh rũ mắt, đầu bút để lại một chấm mực trên tờ giấy.
Mèo tinh nói đúng, chuyện gì cũng có rủi ro của nó, nếu chỉ do dự thì sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất.
Nếu đã đến rồi, vậy anh đừng nghĩ về nó nữa.
****
“Đù má, tôi bật mí với mọi người này, chính mắt tôi thấy luôn! Trong căn cứ có tiên nữ!”
“Ha ha ha, tiên nữ mẹ gì, mắt nào của anh thấy đấy?”
“Hai con mắt, độ chính xác trăm phần trăm!”
Từ Khiêm đau đầu gặm bánh bao, quầng mắt đen thui, đây là bằng chứng cho một đêm mất ngủ của hắn, mệt vì buồn ngủ thì chớ, bên tai cứ có người lải nhải, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, ném mạnh bánh bao vào cái chậu trên bàn: “Mẹ nó anh ồn ào con mẹ gì từ sáng đến giờ!?”
Bàn dài đang ăn sáng nín thin, bàn bên cạnh còn có một tên tính tình cục súc, thấy Từ Khiên quát thì nhướng mày, vỗ bàn quát lại: “Mẹ nó ý anh là sao? Thái độ với thằng nào! Bố mày ăn sáng cũng đéo yên, với lại anh ta chọc anh chỗ đách nào…”
“Thôi thôi thôi.” Tôn Cao Đạt vội đứng dậy hòa giải: “Đừng cọc đừng cọc, do tôi sai, giọng lớn từ bé… không thì tôi không nói chủ đề này nữa? Từ Khiêm anh cũng đừng nóng, ăn bánh bao đi bánh bao ngon lắm.”
Từ Khiêm như đánh vào gối mềm, mặc dù hắn coi thường người bạn cùng phòng này nhưng hắn cũng không phải loại người có thể đánh người đang cười, chỉ có thể nén giận ăn sáng tiếp.
Đề tài của người xung quanh cũng đổi.
“Giáo quan Vương trâu bò thật đấy.” Có người nói: “Hôm qua làm tôi mém chết… lúc đầu còn thấy giáo quan cũng thường thôi, kiểm tra thể năng làm đại cũng 13.27 giây, thậm chí còn không làm nóng người nữa.”
“Tôi cũng thấy vậy, chắc do căn cứ Bắc Hải tập trung huấn luyện thay vì kỷ luật nhỉ?”
“13.27 giây đó trời… tôi tập ở quân khu của mình ngày xưa muốn điên luôn mà nhanh nhất chỉ có 18, bình thường toàn 20, lúc đó tôi còn cảm thấy mình số một thế giới rồi… haiz, cũng do giáo quan của chúng ta, khiến mọi người mất niềm tin ghê gớm.”
“Tính ra, chắc huấn luyện đánh đấm với giáo quan Vương chỉ là chuyện muỗi thôi nhỉ? Hình như giáo quan mới lên hàm Úy thôi, quân hàm bằng Khiêm đấy… này, Khiêm, hôm qua anh chạy nhiêu vòng?”
Từ Khiêm không trả lời mà đánh trống lảng sang chuyện khác: “Tôi cảm thấy giáo quan Vương giỏi hơn giáo quan Văn dạy ba cái học thuật kia nhiều.”
Đề tài này được mọi người đồng ý tiếp tục bàn luận, ai cũng lôi mấy câu trưa qua ra nói tiếp, ai cũng hỏi thăm tông ti họ hàng của giáo quan Văn.
“Thứ cay nhất là gì mọi người biết không?” Một người quơ bánh bao, mặt ghét bỏ: “Cái tên mặt trắng đó, lạnh lùng cứ như ai nợ anh ta cả triệu bạc ấy… Là Thiếu tá.”
“Cái gì!?” Mọi người nhìn nhau, không tin được.
Đồng chí cung cấp thông tin cắn miếng bánh bao, vừa nhai vừa nói: “Không gạt mọi người đâu, hôm qua tôi có hỏi giáo quan Vương.


Hơn nữa mọi người chắc chắn không ngờ, anh ta năm nay mới hai mươi ba thôi.”
“… Công bằng nơi đâu chứ.” Có người tức giận nói.
Từ Khiêm cũng gật đầu, không vui.
Hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn hắn gần hai tuổi lại có thể lên được cấp Thiếu tá.

Chắc chắn anh ta không thăng hàm bằng con đường bình thường.
Nếu dùng tri thức và não thì Từ Khiên cảm thấy đường mình đi đã là nhanh nhất tốt nhất, vì đi trên con đường này mà hắn đã tốn biết bao nhiêu công sức, ăn biết bao nhiêu trái đắng.
Nhưng tin vừa rồi như đập tan ảo tưởng kiêu ngạo của hắn, có người mạnh hơn hắn.
Người này nhỏ hơn hắn, quân hàm cao hơn hắn, hắn trăm cay nghìn đắng mới đến được đây thể tham gia huấn luyện thì đối phương đã là giáo quan.
Ngay cả tướng mạo, Từ Khiêm cũng không thể không thừa nhận, tên kia đẹp trai hơn hắn.
Có chút ghen tị xuất hiện trong lòng nhưng hắn càng cố chôn nó xuống nó lại càng cố ngoi lên, chờ đến khi hắn tỉnh hồn thì đôi đũa trong tay đã gãy đôi.
Tôn Cao Đạt: “Sức của Khiêm lớn đến thế á? Chờ chút để tôi lấy cho anh đôi khác.”
Từ Khiêm muốn nói đừng có gọi hắn là Khiêm nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, vờ lơ đãng hỏi: “Mọi người nói xem, giáo quan Văn này thăng hàm thế nào? Anh ta nhìn nhỏ con hơn giáo quan Vương rất nhiều… thật sự thăng hàm nhờ học vật lý hả?”
“Không thể nào! Cho dù có là giáo sư thì bước vào đây lấy được cái chức cố vấn là hết cỡ.

Huống chi, nói chung hai mươi ba mà bảo Thiếu tá thì không thể, giáo sư càng không thể luôn.

Trợ giảng là miễn cưỡng rồi đấy…”
“Ha, nội bộ quốc gia mình… ai biết được chứ?”
Người này nghĩ thế này người kia nghĩ thế kia, các suy đoán càng ngày càng thô tục.
Có người cười, có người cười không nổi.
Mấy người hôm qua ráng nhịn giáo quan tính tình không tốt này nghĩ đến chuyện lát nữa còn phải bị anh ta hành hạ tiếp, mặc mày ai nấy cũng cau có.
Từ Khiêm chen miệng đúng lúc, hắn mỉm cười nói: “Đừng đoán mò, lát nữa lên tiết hỏi là biết thôi?”
Mọi người đều đồng tình, nhao nhao giành suất người hỏi.
Đây chính là nghi ngờ trình độ và năng lực của giáo quan, một người hỏi đã khó chịu, bây giờ một đám người, chắc chắn giáo quan phải nhượng bộ.
Từ Khiên cúi đầu, im lặng ăn bánh bao.
–—-
Hậu trường nhỏ:
Biệt danh mới của Ninh Ninh – get.
Ninh Ninh: Cút! (Dùng từ cãi nhau có lực sát thương mạnh nhất)
–—
Ngọc Thuỵ: Có ai thấy anh Bắc Tư Ninh hơi liều không? Bị hốt như chơi chứ đùa.

Nhưng ảnh chấp nhận rủi ro cao thế chỉ để biết Văn Tranh làm cái gì, cũng như nếu Văn Tranh gặp nguy hiểm thì ảnh có thể nhảy ra cứu kịp.
Này thì gáy hả, ta không bao giờ thích con người nữa, cái mặt của anh sưng chưa Bắc Tư Ninh?
Tính ra anh Từ Khiêm tức cũng có lý lắm chứ.

Tự nhiên xuất hiện một thằng vừa nhỏ hơn, trắng trẻo mà quân hàm cao hơn mình.

Cộng thêm cái tánh của anh Tranh nữa, không tức mới lạ á.

Kiểu mình cố thấy mịa luôn mới lên được cái ghế này mà người khác ăn ngủ nghỉ chơi không cũng lên phà phà, cay lắm chứ đùa.

Mà anh tâm cơ phết đấy, mặt Bắc Tư Ninh sưng sương sương thì mặt anh ba má dòm không ra nhé.
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương