Nuôi Heo Trong Hậu Cung
Chương 13: Vợ của ta không phải là vợ của ta

“Chạy cái gì?” Tần Sở Minh bước nhanh đến phía trước, hắn túm được cổ áo Đào Nguyệt An kéo về phía sau liền ôm vào trong lồng ngực mình.

Đào Nguyệt An gấp gáp hét lên, “Có ai không, cứu mạng, bắt thích khách…”

“Xảy ra chuyện gì?” một đột thị vệ nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy tới. Đào Nguyệt An như thấy được cứu tinh, như động vật nhỏ lạc đường tìm được mẹ, nàng chớp hai mắt, liều mạng bổ nhào hai cánh tay về phía trước, cái miệng nhỏ nhắn vừa cất tiếng nghe đã thấy ngọt, “Thị vệ ca ca, bắt thích khách. Thị vệ ca ca, mau bắt thích khách.” Nghe thật giống như huynh muội nói chuyện với nhau.

Trong nháy mắt Tần Sở Minh mặt đen như mực, đen hơn màn đêm đang dần tan ra kia, hắn ôm chặt tiểu Hạ Nguyệt đang ở trong lòng mình không ngừng dãy dụa, tràn đầy ác ý lập lại bốn chữ, “Thị vệ ca ca ư?”

Hắn kéo dài âm cuối, Đào Nguyệt An nghe thấy phát run, không khỏi sợ hãi.

“Ngươi là ai?” giọng nói ngọt ngào của Đào Nguyệt An khiến cho bọn hắn vui vẻ không ít, nổi lên tâm tình muốn làm thị vệ anh hùng cứu mỹ nhân, một đám thị vệ chia nhau ra bao quanh hai người, đao rút ra khỏi vỏ, chiếu ra ánh sáng lấp lánh, “Buông nàng ra chúng ta sẽ khoan nhượng với ngươi.”

Tần Sở Minh sờ sờ bên hông, lệnh bài của hắn chắc là đã rơi xuống hồ lúc bơi, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, một tay đem tứ chi của Đào Nguyệt An trói chặt, khiêng lên vai, không muốn cùng mấy tên thị vệ này động võ.

Lúc này lại nghe thấy tiếng của Trịnh Tông Hân, “Minh nhi, ngươi ở đây làm gì?”

Hai mắt tối tăm của Đào Nguyệt An liền sáng lên giống như thấy đồ ăn ngon, “Đại công chúa điện hạ, đại công chúa điện hạ.” tiếng trước so với tiếng sau còn vui hơn, thanh âm thanh thúy như tiếng chim hoàng oanh hót.

Tần Sở Minh hận không thể ban cho nàng một lo độc dược, tại sao lúc nàng gọi tên hắn lại khổ sở, gọi người khác lại ngọt ngào như vậy, “Ngươi như thế nào lại ở đây?” Tần Sở Minh không bằng lòng để Đào Nguyệt An xuống.

“Ta đi đến Cảnh Đức Cung vấn an quý phi nương nương vừa vặn gặp được Thúy Lan nói là lúc nãy đã đưa sai bản đồ cho Nguyệt An, vừa lúc nương nương còn chưa ngủ dậy, nên ta mới đi xem một chút.” Trịnh Tông Hân vẫy lui thị vệ, nhỏ giọng nói, “Minh nhi, nàng là nữ nhi của Đào Tương, ngươi như vậy… vạn nhất truyền đến tai của đào tương kia…”

“Đào Tương?” Tần Sở Minh nhất thời sửng sôt, Đào Nguyệt An lập tức đẩy hắn ra, chạy thật thanh đến trốn sau lưng Trịnh Tông Hân, lấy váy dài của nàng che, chỉ lén lộ ra đôi mắt như thủy tinh, sợ hãi mà nhìn hắn.

“Nguyệt Du, ngươi mang Nguyệt An tới cung Sở Hi đi.”

“Vâng.” Nguyệt Du dắt Đào Nguyệt An, thân thiện cười một tiếng, “Tiểu thư mời theo nô tỳ.”

Tần Sở Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn người khác bắt đi tiểu Hạ Nguyệt của hắn, đáng giận là tiểu Hạ Nguyệt của hắn còn tỏ vẻ con hứng bừng bừng đi theo sát, bọ dạng trần đầy vui vẻ, còn kém không nhảy cẫng lên.

Sau khi đưa Đào Nguyệt An đi xa, Trịnh Tông Hân quan sát thấy bốn bề vắng lặng mới mở miệng ra nói tiếp, “Biểu tỷ đã sớm nói với ngươi, đào tương hiện giờ tuy không cầm quyền nhưng hắn một tay che trời, Đào quý phi lại nắm hậu cung, Đào gia một trước một sau khống chế toàn bộ triều đình. Coi như đệ đối với bọn họ có nhiều bất mãn nhưng phải cất giấu, chịu đựng, đừng biểu hiện ra ngoài. Nếu không sao có thể sống qua ngày được?”

“Nàng là Đào Nguyệt An?” Tần Sở Minh cuối cùng cũng quay về trạng thái bình thường, nhớ tới hình như Tôn Thư Tôn Hổ đã từng nói qua, đào tương đưa trưởng nữ vào cung cùng thái tử kết thân.

“Đúng vậy.” Trịnh Tông Hân nói, “Tỷ nghe Vương ma ma ở cạnh Nguyệt An nói, tiểu Hi hôm qua đã làm khó Nguyệt An rất nhiều, việc này Nguyệt An còn giấu không có nói với đào tương. Tiểu Hi đã thân cận với đệ từ nhỏ, đệ nên khuyên nhủ con bé nhiều hơn. Tiểu Hi sinh ra là công chúa trong hoàng gia, mẫu hậu lại mất sớm, trong tương lai hôn sự của nàng còn phải xem đến sắc mặt của Đào quý phi. Nếu như đắc tội với quý phi nương nương, sau này họ cố ý bêu xấu đưa nàng tới hòa thân ở Bắc Trường Thành, xui xẻo còn không phải là nàng sao?”

Tần Sở Minh không có đáp lại, Trịnh Tông Hân châm chước nói, “Tỷ tỷ cũng chỉ có thể nói được như vậy, còn đệ nên cân nhắc lại kỹ. Nên biết đừng nên lấy trứng chọi đá.”

Trịnh Tông Hân nói xong liền hướng phía Cảnh Đức Cung mà đi.

Tần Sở Minh cúi đầu, cá chép trong ao sen vẫy đuôi, bơi đến khoan khoái, hắn đột nhiên “Phù phù” một tiếng nhảy vào trong ao.

Đừng hòng cản hắn, hắn thầm nghĩ.

Lúc Đào Nguyệt An đến cung Sở Hi, tiểu cung nữ trực đêm một mặt đầy khốn khổ, che miệng ngáp xong giúp nàng mở cửa, hiện tại vẫn còn sớm, còn chưa có người đến.

Đào Nguyệt An thay xong đồ múa, tay áo nhẹ nhàng uyển chuyển, ở trong phòng trống trải luyện tập lại động tác hôm qua đã học. Nhảy vài lần, Trịnh Tông Hi cũng không đến.

Đào Nguyệt An thức dậy sớm lại nhảy đến mệt mỏi, nàng liền ngồi ở một bên nhìn qua song cửa sổ ngắm trăng sáng, giống như một cái bánh trứng cỡ bự cười ôn nhu với nàng.

Cười cười, đòa Nguyệt An không cản được con sâu ngủ, liền chảy nước miếng ngủ ngọt ngào.

Trong mộng có bánh trứng hình trăng thật to, nàng lắc người liền biến thành thiên cẩu, đứng ở trên đám mây ở một góc của trăng sáng nếm thử, hai mắt cười cong lên như ánh trăng rằm.

Trước khi không biết là trăng sáng lại ăn ngon như vậy, Đào Nguyệt An mê ăn quà vặt đem cả bánh trứng mặt trăng nuốt vào miệng, bỗng nhiên Tần Sở Minh ba mắt dài sọc duỗi ra ba đầu sáu tay, tay trái cầm một chuỗi pháo hồng nổ độp độp, tay phải cầm đại thiết chùy, chín con mắt đồng thời bắn ra tia phóng xạ hồng quang đầy hung ác.

Thiên cẩu ăn trộm trăng sáng không thành thấy đả cẩu Tần Sở Minh lập tức ngậm lại miếng trăng sáng còn dư, bốn chân chạy trốn.

Tần Sở Minh mắt đỏ, tay phải phóng đại thiết chùy, thẳng tắp đâm vào ót Đào Nguyệt An

Đào Nguyệt An liền té xuống đất, Tần Sở Minh thu lại đại thiết chùy bước từng bước đến phía nàng, hắn nhe răng trợn mắt, khuôn mặt dữ tợn.

Đại thiết chùy màu bạc từ từ nện xuống, bóng ma màu đen đem Đào Nguyệt An đang hoảng sợ nuốt trọn. Ngay lúc nguy kịch, nàng hạ quyết tâm không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhanh chóng nâng trăng sáng lên, liều mạng nhét hết vào miệng.

“A.” Đào Nguyệt An che đầu, hung thần ác sát Tần Sở Minh ở trước mặt đột nhiên biến thành Trịnh Tông Hi, nhưng đổi đi đổi lại hai huynh muội này đều nhìn giống nhau.

Trăng sáng nhu hòa ngoài cửa sổ bị mặt trời thay thế, nhớ vị tu vị của ánh trăng trong mộng, Đào Nguyệt An liếm liếm khóe miệng vẫn chưa thỏa mãn.

“Luyện vũ mà còn ngủ được, Liễu sư phụ mặc dù thân thể khó chịu không thể đến Sở Hi cung nhìn một chút mà ngươi lại lười biếng như vậy.”

“Công chúa, hôm nay chưa tới giờ mẹo ta đã đến… đợi người ở đây một hồi lâu… mới nhất thời chịu không nổi mà ngủ quên…” Đào Nguyệt An kéo ống tay áo, tỉnh táo lại một tý từ giấc mộng ăn trăng sáng kia. Bản thân mình sao lại có thể ngủ trước mặt vị tổ tông này chứ, nàng đang lo lỡ như bị bắt lỗi, thật sự sẽ bị ngũ công đâm cho một đao liền mở miệng nói, “Điện hạ, người đừng đuổi ta đi, người muốn phạt ta như thế nào cũng được, nhưng đừng đuổi ta đi.”

“Đây là ngươi tự mình nói.” Trịnh Tông Hân đã sai người nhắn với Trịnh Tông Hi đối đãi khách khí với Đào Nguyệt An một chút. Nhưng hôm nay là chính nàng ta muốn nhận phạt, không thể trách được nàng. Trịnh Tông Hi sung sướng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang nắng gắt, “Ngươi ra ngoài sân đứng một ngày cho ta, bổn công chúa khi nào hài lòng rồi sẽ phái cung nữ đến nói với ngươi kết thúc trừng phạt. Ngươi có chịu không?”

“Vâng, thần nữ xin chịu phạt.”

Đào Nguyệt An đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, phơi nắng đến choáng văng đầu óc. Cứ như thế chờ mãi không thấy Trịnh Tông Hi sai người đến nói nàng về. Vừa đứng liền đứng đến khuya.

Trịnh Tông Hi thấy nàng bị phơi nắng đến ngốc rồi cũng cảm thấy vui vẻ, đây là nàng muốn tiếp tục đứng nha. Trong lòng Trịnh Tông Hi vui vẻ, còn thưởng cho tiểu cung nữ ít bạc.

Đào Nguyệt An đợi đến đêm khuya, liên tục đợi nhưng người của Trịnh Tông Hi không đến. Vì vậy nàng nhẹ nhàng nhích đôi chân vừa mỏi vừa đau, thân thể cứng ngắc khập khiễng đi lên phía trước.

Nàng lén lút đi đến gian phòng luyện múa nhìn vào trong không thấy một người nào hết.

Đào Nguyệt An cảm giác mình bị chơi xỏ, cả người oán hận trở về Cảnh Đức Cung. Chỉ cảm thấy ở trong cung còn khổ sở hơn là ở Đào phủ.

Mặt của nàng đau, đau đến khó chịu, chân cũng không nhúc nhích được, bữa trưa cùng bữa tối cũng chưa ăn…

Đào Nguyệt An nghĩ đến mình chưa đươc ăn cơm, lại đi đường không nổi, nàng ủy khuất ngồi dưới đất, “Thúy Lan nhất định làm món thịt kho tùa, còn có canh rau nhút…”

Những vì sao trên đầu Đào Nguyệt An chớp chớp, trước kia nàng đã từng thử qua một loại điểm tâm màu vàng, trông giống những vì sao y đúc.

Đào Nguyệt An lẳng lặng nuốt nước miếng, cõi lòng tràn đầy khát vọng, nàng nghĩ thật muốn hái một cái ăn thử, giống như vị của điểm tâm hay vị của quả khế, hay là giống… đột nhiên khuôn mặt của Tần Sở Minh hiện ra trước mắt nàng.

“A.” Đào Nguyệt An sợ hãi hét lên, chân đau không đứng dậy nổi, lại kiên trì dùng cái mông nhích ra phía sau trốn, “Ngươi đừng tới đây…”

Đào Nguyệt An dùng cái mông như ốc sên lui về phía sau, Tần Sở Minh yên lặng, đột nhiên hắn bước tới hai bước đưa tay cho nàng, “Để ta cõng ngươi.”

Đào Nguyệt An nhìn tay hắn, lại nhìn xem chân của mình, do dự một hồi liền chìa tay ra. Nếu tự đi không biết tới nửa đêm đã tới nơi hay chưa, nếu tới trễ liền không được ăn đồ ăn khuya của Thúy Lan.

Cân nhắc xong, Đào Nguyệt An còn nằm úp sấp trên lưng Tần Sở Minh, ban đầu nàng có chút cảnh giác. Dần dần cảm thấy thật thoải mái, ấm áp mềm mại, giống như là cưỡi ngựa vậy, liền thoải mái nhàn nhãn chống cằm lên ngẩng đầu nhìn trên trời, cái này là gà khất hành, cái kia là vịt quay, còn có vịt nhồi…

Tần Sở Minh hết sức rối rắm, rõ ràng hắn biết nàng là Đào Nguyệt An, lại hết lần này tới lần khác nhịn không được lén lút chờ ở bên ngoài Sở Hi cung. Tôn Thư còn còn cười nhạo nói thiếu chủ nhà hắn cuối cùng cũng tìm được mối tình đầu.

Nói bậy, hắn chỉ là bị biểu muội quấy phá tư tưởng.

Đào Nguyệt An cả người mềm mại, nhìn thật đáng yêu, Tần Sở Minh vui vẻ cõng nàng tản bộ dưới trời sao, nhìn ánh trăng bạc bao phủ cả bầu trời, nhuộm màu cung điện, nhất thời tâm tư của thiếu nam nhảy loạn “bịch bịch”.

Sau một lúc Tần Sở Minh phát hiện sau lưng của mình ướt một mảnh, chất lỏng chảy ra từ nơi nào không rõ.

“Ta đột nhiên phát hiện ngươi là người tốt.” Đào Nguyệt An ôm cổ hắn, dùng ánh mắt nhìn thấy đồ ăn nhìn lên bầu trời màu lam, ngân hà sáng lạn, ánh trăng bạc lóe lên, “Ngươi không trách ta lúc trước đã lừa ngươi, còn đến cõng ta về, thật là một người tốt.”

“…” Tần Sở Minh suýt nữa quên mất việc này, trong nháy mắt mặt hắn đầu vạch đen.

“Thúy Lan tỷ tỷ làm đồ ăn rất ngon, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn khuya đi.” Đào Nguyệt An nghĩ, hắn giúp mình thì mình cũng nên biểu hiện ra chút biết ơn. Đào Nguyệt An đem chuyên môn nấu nướng của Thúy Lan ra nói một lát, lại bổ sung thêm, “Quý phủ còn có nhiều đồ ăn ngon khác nữa nào là cua ngào đường, cá lức kim tê ngọc, nhưng mà lúc nào ma ma cũng đặt nó ở chỗ xa nhất, ta thì không được đứng lên gắp lấy đồ ăn, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.” Đào Nguyệt An nói liên thanh, không ngừng lên án Vương ma ma hằng ngày đều quản giáo nàng rất nghiêm khắc.

Cá lức kim tê ngọc… là cống phẩm chuyên dùng cho hoàng thất. Tần Sở Minh lập tức tỉnh táo lại, vừa buông tay ra, Đào Nguyệt An bị ngã xuống đất. Nàng xoa xoa chỗ đau, không hiểu nhìn Tần Sở Minh.

Nàng là Đào Nguyệt An không phải là tiểu Hạ Nguyệt. Tần Sở Minh nắm chặt tay lại, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương