Chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời, là đừng một kẻ bất lương vào nhà, khi chuông cửa của mình vang lên.

Mạnh Giai khập khễnh đi ra, thấy người ở ngoài cửa thì xoay người muốn trở vào nhà.

"Mạnh tiểu thư, tôi sắp rời khỏi Đài Loan ."

Cô dừng bước lại, suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Hoắc tiên sinh đi đường cẩn thận."

"Có thể mở cửa để cho tôi gặp mặt một lần cuối hay không?"

Mạnh Giai nhìn chằm chằm vào cửa một lúc, rồi cuối cùng quyết định nể mặt anh hai nhà mình mở cửa.

Khi cửa đang đóng chặt đựơc mở ra, thì trong mắt Hoắc Thanh Lam lóe lên một tia sáng.

Tay cô đỡ cửa, cũng tùy thời chuẩn bị đóng cửa lại, nhìn ngừơi đàn ông đứng ở bên ngoài rồi nói: "Hoắc tiên sinh đi thong thả."

Sau một khắc, anh ta tiến lên một bước, dùng sức đẩy cửa ra rồi cậy khí thế không thể ngăn trở mà ôm chặc lấy cô.

Một khắc đó, Mạnh Giai vô cùng hối hận.

Lời nói của anh hai rất đúng, đàn ông, đều là sói.

Lúc khoảnh khắc bốn cánh môi kề nhau, thì cô trợn to mắt ngạc nhiên.

Thừa dịp cô đang kinh hãi thì Hoắc Thanh Lam không chút do dự mà cạy hàm răng cô ra, hấp thu ngọt ngào ở trong miệng cô.

Nếm thấy trong miệng có mùi vị mằn mặn, thì anh ta giật mình ngây người, từ từ buông môi cô ra, nhìn nước mắt cô chảy dài, đôi môi đau đến mức phát run.

"Mạnh Giai ——"

"Cút ——" chân của cô.

Rốt cục phát hiện thấy cô có gì đó không đúng, tiếp theo một cái chớp mắt thì anh ta đã chèn lên eo ôm lấy cô.

Cô bị dọa đến mức kinh hãi, "Hoắc Thanh Lam anh muốn làm gì?"

"Đưa em đi bệnh viện."

Mạnh Giai ngây người, đến lúc ngồi vào xe của anh ta rồi, thì cô cũng phản ứng kịp, giơ mu bàn tay lên dùng sức lau miệng, mặt lạnh tựa đầu qua một bên.

Trên đường Hoắc Thanh Lam không nói gì.

Cô bị anh ta ôm chặt đến bệnh viện .

Đá lật móng ngón chân, nhưng lại đi tìm một bác sĩ ngoại khoa xem vết thương của cô, Mạnh Giai cảm thấy tên Hoắc Thanh Lam này thật sự là rất điên cuồng, điều này làm cho cô nghĩ đến tiểu thuyết tình yêu và trong tiểu thuyết có vai nam chính tà mị kiêu căng, không có gì mà làm không được.

Không muốn nghĩ đến, nhưng vừa nghĩ đến, thì càng cảm thấy anh ta thật sự hoàn toàn phù hợp với giả thiết trong đó, ngay cả đặc tính ngựa đực kia cũng phù hợp hoàn mỹ.

Sau đó nghĩ đến mình bị anh ta cường hôn, thì cô lại ôm thùng rác ói đến hôn mê.

"Bác sĩ, cuối cùng thì cô ấy bị sao? Có nặng lắm không?" Hoắc Thanh Lam rất lo lắng, ánh mắt phức tạp, tình hình của Mạnh Giai làm cho anh ta nghĩ đến một khả năng vô cùng không tốt.

Bác sĩ nghe chẩn đoán bệnh cẩn thận, rồi sau đó phán đoán."Không có gì nghiêm trọng, vì trong tư tưởng có ý muốn nôn mửa, nên trở về nghỉ ngơi một chút là đựơc."

Mạnh Giai ói đến mức ngay cả mật cũng cạn sạch, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bối rối.

Do Hoắc Thanh Lam kiên trì , nên cô phải nằm ở bệnh viện truyền một chai nứơc biển.

Cuối cùng bị anh ta cứng rắn mang lên xe đưa về nhà.

Sau khi về nhà, cô dùng hết một cây kem đánh răng để làm khoang miệng được sạch sẽ, đến nỗi chà ra máu cũng không chịu dừng lại.

Cơn ác mộng quấy rầy cô cả đêm, cho tới ngày hôm sau, Mạnh Giai thức dậy thì đã khuya rồi.

Cầm tờ báo lên nhìn, thì sắc trời đã tối mờ rồi, cô rót cho mình ly trà sữa, vùi lên trên ghế sa lon định nhìn xem có tin tức gì mới không.

Vị hôn thê của Hoắc Thanh Lam đang có mang, phụng tử thành thân chuyện vui gần!

Một dòng tựa đề màu sáng, làm cho cô thiếu chút nữa bị sặc.

Lúc nhìn đến hình ở trên đó, thì cô tức giận đến mức huyết áp cũng tăng cao.

Cô đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nôn mửa, kết quả cô thành nữ nhân vật chính của xì căng đan lần nữa.

Mạnh Giai rốt cuộc cũng hiểu rõ một chuyện, Hoắc Thanh Lam chính là thần xui xẻo trong đời cô, cô biết Giang Dĩ Thành tám năm đều bình yên vô sự, nhưng kể từ lúc cái tên đại xui xẻo này xuất hiện, thì cuộc sống của cô tràn đầy tai nạn.

Điện thoại di động vang lên làm cô sợ hết hồn.

"A lô"

"Mạnh tiểu thư, cô mau đến Bangkok một chuyến đi."

"Xảy ra chuyện gì?" Nghe thấy giọng nói lo lắng của Trần thư ký, thì tim của Mạnh Giai chợt níu chặt, sắc mặt cũng không tự giác mà biến trắng.

"Tổng giám đốc, bệnh của Tổng giám đốc không tốt rồi."

Cô quýnh lên, chân bị thương lại đụng phải bàn trà, đau đến mức nước mắt lại rớt xuống, "Cuối cùng thì anh ấy bị làm sao?"

"Cô hãy tới đây một chuyến đi, " Giọng nói của Trần thư ký mang theo cầu khẩn, "Mạnh tiểu thư, mặc kệ giữa cô và Tổng giám đốc có vấn đề gì, hãy chờ anh ấy hết bệnh rồi nói có được hay không, bây giờ ——"

"Tôi sẽ đi qua đó." Mạnh Giai nhanh chóng quyết định.

Cúp điện thoại rồi, cô mới phát hiện tay của mình không khống chế được mà run rẩy , mấy lần đứng dậy, thì chân lại mềm nhũn mà ngồi liệt trở về.

Anh ấy không có việc gì đâu.

Cô không nhịn được mà tự nhủ, nhưng nước mắt vẫn không khống chế đựơc mà rớt xuống đất, lau cũng lau không đựơc.

"Học trưởng, anh không đựơc có chuyện nha." Cô lảo đảo từ trên ghế salon đứng dậy, trở về phòng lại vội vội vàng vàng cầm hộ chiếu bóp da, cái gì cũng không thèm thu dọn, đã chạy ra cửa bắt xe chạy thẳng tới sân bay.

Cô không biết mình đã làm thế nào để chịu đựng mấy giờ trên máy bay, cảm giác cả người đều có chút hoảng hốt, tâm trí không ổn định.

Máy bay hạ cánh, thấy Trần thư ký tới đón thì cô vội bước đi, bởi vì động tác quá lớn nên ảnh hưởng đến vết thương, cô đau đến mức mở miệng ra lãnh khí.

Vừa nhìn tư thế cô đi bộ, thì Trần thư ký cũng sợ hết hồn, vội vàng đưa tay vịn cô, nhìn lại cô ngay cả rương hành lý cũng không cầm, thì không nén nổi kinh ngạc. "Mạnh tiểu thư, cô cứ như vậy mà bay tới sao?"

Mạnh Giai nhìn túi nhỏ trên người mình, cũng biết là quá mức đơn giản rồi. "Đi gấp, thiếu cái gì thì ở chỗ này mua vậy."

Trần thư ký nghĩ cũng phải, rồi vội vàng đưa cô đến bệnh viện.

Vừa vào phòng bệnh, thấy thân ảnh không nhúc nhích nằm ở trên giường bệnh, thì chân của Mạnh Giai giống như mọc rễ, nữa bước cũng không bứơc đựơc, cổ họng căng lên, nói không ra một chữ.

Trong ấn tượng thì học trưởng chưa từng có suy yếu như vậy.

Nứơc mắt lướt qua gò má rồi không tiếng động mà lăn xuống, còn cô thì hoàn toàn không có cảm giác.

Trần thư ký ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Vốn chỉ là nóng rần lên, sau lại chuyển thành viêm phổi." Tình hình không lạc quan lắm.

Mạnh Giai rốt cục cũng mở được bước chân, thẩn thờ ngồi xuống ghế ở bên giường.

"Cô ở lại với Tổng giám đốc, tôi còn có chút việc phải làm."

Cô lặng lẽ gật đầu một cái.

Mạnh Giai ngồi một mình ở bên giường bệnh thật lâu, nhìn khuôn mặt gầy đi, thì nước mắt đổ xuống rào rào, từ từ đưa tay cầm một bàn tay của anh.

"Học trưởng, sao anh lại bệnh thành như vậy?" Cô đem mặt dính vào trên mu bàn tay hơi lạnh của Giang Dĩ Thành, nhắm mắt lại để giảm bớt con mắt sưng đau khó chịu. "Anh nói đi anh đã bệnh thành như vậy rồi, vậy làm sao mà lêu lỏng cùng với phụ nữ chứ?"

Khóe miệng cô nâng lên một độ cong giễu cợt. Hoắc Thanh Lam làm như vậy thật sự có ý nghĩa sao?

Tay Giang Dĩ Thành khẽ run lên.

"Đối với anh vẫn là rất khó chịu." Người đàn ông của cô tại sao có thể nằm cùng với người phụ nữ khác chứ, cho dù là bị thiết kế cũng không được.

Lo lắng cả đừơng, mệt mỏi cả đừơng, rồi lại khóc nửa ngày, cuối cùng Mạnh Giai cũng nằm ở bên giường bệnh ngủ thiếp đi.

Lúc Trần thư ký đẩy cửa đi vào, thì thấy cấp trên đang tựa vào đầu giường tay lật văn kiện, Tổng giám đốc phu nhân tương lai ngồi bên cạnh chuyên tâm gọt quả táo.

"Tổng giám đốc, hôm nay anh đã khá hơn rồi nhỉ."

"Ừ, chuyện xử lý thế nào rồi?"

"Trên căn bản thì không có vấn đề gì, tài chính cũng đã đến nơi." Nói chuyện đồng thời, anh chàng không nhịn được mà liếc mắt về phía Mạnh Giai.

"Cậu có chuyện hỏi Tiểu Giai?"

"Thì có chút tò mò." Trần thư ký thản nhiên thừa nhận.

"Vậy cậu hỏi đi." Giang Dĩ Thành cười lắc đầu, tiếp tục xem văn kiện.

Mạnh Giai nghiêng đầu, cau mày nhìn mặt Bát Quái của Trần thư ký. "Hỏi cái gì?"

"Mạnh tiểu thư, cô chính là đại cổ đông thần bí thứ hai của công ty đó sao?" Anh vẫn không thể nào tin tưởng, nhưng mà ba ngày trước lúc Tổng giám đốc hôn mê, thì cô chính là lấy thân phận đại cổ đông thứ hai của công ty đi gặp người ta ký hợp đồng.

Cô xiên một miếng táo đưa tới phía Học trưởng.

Giang Dĩ Thành nghiêng người qua, trực tiếp cắn chặc miếng táo vào trong miệng.

Cô lấy dao gọt trái cây trong tay xiên vào miếng táo còn lại, đưa tới bên miệng anh, ở bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Tự mình cầm gặm đi."

"Mạnh tiểu thư ——" Trần thư ký cảm thấy mình chẳng những không đựơc để ý tới, mà còn bị kích thích.

Bởi vì Tổng giám đốc nhà anh ở ngay trước mặt của anh, thản nhiên nắm lấy tay của Tổng giám đốc phu nhân tương lai, đem miệng tiến tới gặm quả táo, rồi còn phóng ra tia chớp nữa.

Mạnh Giai cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, cô nghiêng đầu nhìn Trần thư ký một cái, nói: "Lúc ấy có tiền thì làm đầu tư, mà Tổng giám đốc của các anh là Học trưởng của tôi, tôi vẫn tương đối tin tưởng anh ấy."

Trên mặt của Trần thư ký không khỏi toát ra kinh ngạc. Wow, có thể cứu vãn nguy cơ tài vụ của một công ty, đó không phải là một số tiền nhỏ, cậu nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra Mạnh tiểu thư là người có tài sản đến mức này.

"Có phải cảm thấy tôi không giống người có tiền hay không?"

Anh chàng thành thật gật đầu.

Mạnh Giai hí mắt cười. "Như vậy có vẻ dễ dàng lừa được trộm nha, rất an toàn."

Giang Dĩ Thành cười ra tiếng.

Trần thư ký hơi chần chờ để xin chỉ thị, "Tổng giám đốc, thật sự muốn trở về Đài Loan ngay bây giờ?"

"Ừ."

"Có cần chờ thêm mấy ngày, dưỡng bệnh cho khoẻ hay không?"

"Vẫn là nên về nhà nghĩ dưỡng đi, ở bên ngoài không tiện lắm."

Anh chàng không nói gì nữa, mà xoay người đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện.

Trần thư ký vừa rời đi, thì Mạnh Giai lập tức thu hồi tay lại, sồn sột sồn sột , lấy dao gọt trái cây xiên lên miếng táo rồi ăn vào trong bụng của mình.

Trong mắt Giang Dĩ Thành lóe lên bất đắc dĩ. "Tiểu Giai, vẫn còn giận anh sao?"

Phản ứng của cô chính là liếc mắt về phía anh, đem hột ném đi, rồi lại một lần nữa cầm quả táo lên bắt đầu gọt da, mà không thèm để ý đến anh.

Anh dùng thái độ khách quan ngay thẳng chỉ ra sự thật. "Tiểu Giai, em xem, người khác phục vụ bệnh nhân đều là ốm đi hoặc là tiều tụy chẳng hạn, nhưng em phục vụ anh mấy ngày, thì anh nhìn thế nào cũng thấy em giống như sống rất vui vẻ?"

Cô trừng mắt, "Em tiều tụy ốm yếu đối với anh có ích lợi gì chứ?"

Giang Dĩ Thành nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu."Quả thật là không có, nhưng cũng có thể trên tâm lý thì sẽ tương đối thoải mái một chút."

"Điển hình tâm tính không thăng bằng."

"Làm người phải có lương tâm."

"Em rất có lương tâm ." Cô hùng hồn nói.

"Mặc dù để cho em nhìn thấy vài hình ảnh không tốt lắm, nhưng mà em ở Đài Loan hình như cũng không có cô đơn lắm."

"Em một mình khó ngủ chứ sao." Lửa giận của cô liền xuất hiện.

"Còn nhớ thù sao?" Giang Dĩ Thành đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Mạnh Giai trong lòng buồn bực lại gặm hết một quả táo, sau đó kéo cái ghế về phía sau cách một đoạn thật xa, do dự một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn động tác liên tiếp này của cô, tim của Giang Dĩ Thành liền treo lên, có loại dự cảm không tốt lắm.

"Chuyện đó. . . . . ." Cô đúng là có chút khó mà mở miệng, quả nhiên, da mặt cô vẫn là không dày hơn Hoắc Thanh Lam. "Chính là em không có chú ý nên mới bị Hoắc Thanh Lam cường hôn." Với tư tưởng xấu xa của Hoắc Thanh Lam, thì cô cảm thấy vẫn là mình nên mua bảo hiểm trước.

Không khí trong phòng bệnh trong nháy mắt đã xuống thấp, Giang Dĩ Thành thiếu chút nữa bẻ gãy bút trong tay.

"Mạnh — Giai —"

Cô híp mắt theo dõi sắc mặt xanh mét của anh, không sợ chết nói: "Học trưởng, trước kia anh từng có phụ nữ nào khác không?" Thật ra thì cô vẫn luôn tò mò .

Giang Dĩ Thành không tự nhiên mà dời tầm mắt đi.

"Có rất nhiều sao?"

Sắc mặt của anh càng đen hơn, nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng cũng thấp giọng gầm thét, "Không có, gặp phải em chính số kiếp của cuộc đời anh."

"Mặc dù em không tin tưởng lắm, " cô không nhìn sắc mặt đen như mực của đối phương. "Nhưng mà em cũng không muốn về sau nghĩ đến chuyện này thì ghê tởm muốn ói."

Anh nhướng mày chờ đợi câu sau.

Mạnh Giai nhíu lông mày, vẻ mặt căm giận nói: "Chỉ cần vừa nghĩ tới bị tên kia hôn qua, thì em ghê tởm muốn nôn mửa, cái miệng kia đã bị bao nhiêu phụ nữ gặm qua rồi, thật là ghê tởm."

Giang Dĩ Thành nhìn cô nói không ra lời. Được rồi, anh biết logic suy nghĩ của Mạnh tiểu thỏ luôn luôn khác, nhưng mà như vậy —— anh đột nhiên thấy mình may mắn vì đã giữ mình trong sạch.

"Em ói?" Anh hỏi cẩn thận.

"Ói đến mật cũng đi ra." Đau muốn chết.

"Anh ta ở đó?"

"Ừ"

"Không thay đổi sắc mặt?"

"Em nào có thời gian mà để ý đến hắn, ói đến độ đứng lên không nổi nữa mà."

Tiểu bạch thỏ nhà anh quả nhiên không phải người bình thường chịu đựng được , đoán chừng Hoắc Thanh Lam đã bị đả kích không nhẹ rồi, nhưng thật sự thì tâm tình của anh rất tốt, đối với hắn ta không đồng tình gì cả.

"Tên Hoắc Thanh Lam này rất phiền toái." Nói đến tên này thì anh cũng không nhịn được mà cau chặt chân mày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương