Edit: Thương Thù

———————————————————

Tiễn Ý Ý biết người đàn ông đó.

Hoặc là nói, thông qua cốt truyện của tiểu thuyết này mà biết.

Diệc Văn.

Có thể nói anh ta là nhân vật phản diện thứ hai, bởi vì Diêu gia có cha Diêu thủ đoạn ti tiện, cùng em gái Lương dây dưa không rõ quan hệ.

Bất quá đó là chuyện của ba năm về sau, thời điểm mà em gái Lương đã trưởng thành. Còn bây giờ em ấy vẫn chỉ là một đứa con nít, Diệc Văn cũng không...biến thái như vậy đi?

Tiễn Ý Ý thoáng thoải mái hơn.

Cô mua cho em gái Lương cùng Lương Quyết Thành một đống đồ, tất cả đều đưa đến một chỗ ở khác của cô.

Đây là chung cư trước đây tiểu thúc cho cô, sau khi sửa xong cô cũng chưa từng vào ở.

Tiễn Mân Văn trở lại, Tiễn Ý Ý nghĩ rằng nơi này là chú ấy cho Tiễn Mân Văn nên không hề đi qua.

Nhưng tiểu thúc đã nói rằng hiện tại cô đều có thể dùng, Tiễn Ý Ý liền an bài mọi chuyện, đem em gái Lương tới đó ở.

Tiểu cô nương ở lại Lương gia, loại địa phương đó cũng quá không an toàn rồi, tất nhiên là phải dọn đi.

Trong lúc họ đi khu vui chơi, dì giúp việc bên này đã chuẩn bị cho cô với Lương Quyết Thành một phần đồ dùng hằng ngày, đồng thời cũng chuẩn bị luôn cho em gái Lương. Hiện tại trực tiếp vào ở cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Lúc quay lại đó cũng đã là buổi tối, Tiễn Ý Ý đưa hai anh em trở về.

Phòng ốc được trang trí hoàn toàn dựa theo sở thích của mấy cô gái hiện nay mà thiết kế, màu sắc đạm nhạt lại ôn nhu, nhìn lướt qua cũng có thể thấy được một chút đồ trang trí nhỏ xinh.

Chẳng qua ở đây vẫn chưa từng có người vào ở cho nên cảm giác khá lạnh lẽo, không có hơi ấm con người.

Em gái Lương ở khu vui chơi chơi đến vui vẻ, vừa bước vào phòng thì lập tức khẩn trương.

Cả người cô bé đều không được tự nhiên, không dám tùy tiện động tay làm gì cả, trong tay cầm que kẹo đường thấp thỏm đứng ở nơi đó.

"Em gái."

Tiễn Ý Ý đưa hai tay tạo thành hình chữ thập cười tủm tỉm đối với cô bé: "Có thể nhờ em một chuyện được không?"

"Có thể ạ, chị nói đi."

Cô bé lập tức thẳng lưng, khẩn trương nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý.

"Là thế này." Tiễn Ý Ý thả chậm ngữ điệu, "Ngày mai là kì nghỉ lễ, chị với anh hai em muốn ra ngoài chơi một ngày, em có thể ở nhà trông nhà hộ chị được không?"

Anh hai và chị ấy ra ngoài chơi? Em gái Lương lập tức đồng ý.

"Được ạ, em sẽ thay chị trông nhà thật tốt!" Tiểu cô nương trịnh trọng hứa hẹn.

Tiễn Ý Ý quả thực rất thích đứa em gái manh manh mềm mềm này, nhịn không được xoa xoa hai cái bím tóc đuôi ngựa của cô bé.

"Cảm ơn em."

Trong nhà có ba phòng, phòng ngủ có hai phòng, phòng còn lại là thư phòng.

Tuy rằng chỉ có hai phòng ngủ nhưng Tiễn Ý Ý cảm thấy em gái Lương có thể ngủ với cô.

Tiễn Ý Ý đi tắm trước, nhường không gian lại cho hai anh em.

Cô bé nhìn phòng ngủ chính, nhìn anh hai lại tự giác đi ra đằng sau nhìn thoáng qua.

Chỗ phía sau đặt đầy quần áo cùng đồ dùng cá nhân của em gái Lương, phòng này đã được dì giúp việc dọn ra như để dành riêng cho em ấy vậy.

Cô bé có dự cảm cho nên đặc biệt ngoan ngoãn, ôm đồ rửa mặt đi về phía phòng dành cho khách.

Lương Quyết Thành ngồi ở sô pha, trước mắt anh đặt ba cái tai trang trí hôm nay cô mua.

Anh giống như nhìn thấy cái gì đó rất kỳ quái, vẻ mặt thâm trầm.

Tiễn Ý Ý rửa mặt đi ra, muốn gọi cô nhóc kia vào ngủ chung với mình, vừa ra tới nơi liền phát hiện phòng dành cho khách đóng chặt cửa, mà Lương Quyết Thành vẫn còn ở sô pha.

"Em ấy ngủ rồi sao?" Tiễn Ý Ý lau khô tóc, thuận miệng hỏi một câu. "Tớ cũng đi ngủ đây, cậu ngủ sớm đi, ngày mai sẽ đi sớm đấy."

Lương Quyết Thành cả người cứng đờ lại, không đáp lời cô.

Cửa phòng chính đóng lại.

Tiễn Ý Ý quay lại phòng cũng phát hiện ra em gái Lương không có ở đây.

Em ấy không ngủ với cô sao?

Cũng phải, lần đầu gặp mặt, bảo em ấy ngủ với cô thì hình như có chút khó xử với cô bé.

Chỉ sợ Lương Quyết Thành phải nằm dưới đất trong phòng của em gái Lương thôi.

Tiễn Ý Ý cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Trong căn phòng khác, em gái Lương cũng đã ngủ say.

Lương Quyết Thành ngồi ở phòng khách mà không dám động. Em gái nằm ở phòng dành cho khách, Tiễn Ý Ý nằm ở phòng ngủ chính, anh thì sao? Anh ngủ thế nào bây giờ?

Lương Quyết Thành không dám đi ngủ ở phòng chính, cũng không thể cùng em gái đã lớn của mình ngủ chung, ngồi buồn một giờ sau đó liền đứng lên đi rửa mặt.

Đèn của phòng khách được tắt đi, Lương Quyết Thành ngả người lên sô pha, miễn cưỡng chấp nhận.

Sáng sớm hôm sau, Tiễn Ý Ý mở cửa ra đã bị mùi thức ăn làm cho hấp dẫn, em gái Lương đeo tạp dề nấu cháo, lại hấp một ít bánh ngọt, cẩn thận nở nụ cười với Tiễn Ý Ý.

"Chị dậy rồi, có thể ăn rồi đó. Anh hai vẫn còn ở thư phòng."

"Chào buổi sáng."

Tiễn Ý Ý chào hỏi, đi thư phòng gọi Lương Quyết Thành.

Lương Quyết Thành dậy rất sớm, màn hình máy tính trong thư phòng xẹt qua một đống số liệu mà cô không hiểu.

"Chào buổi sáng bạn học Lương, đi ăn sáng thôi." Lương Quyết Thành quay đầu nhìn cô một cái.

Một cái liếc mắt kia tựa hồ có chút phức tạp, Tiễn Ý Ý xem không hiểu.

Tám rưỡi sáng, Lưu thúc lái xe tới đón.

Tiễn Ý Ý đổi một cái quần lụa mỏng, một cái áo khoác, cùng Lương Quyết Thành ra ngoài thành phố chơi.

Kế hoạch của cô rất hoàn hảo, bên cạnh Hải thị có một thành phố không ít danh lam thắng cảnh đẹp, cô mang theo Lương Quyết Thành vừa có thể đi chơi, thuận tiện làm một ít chuyện tình thú.

Hoa cung thị.

Lưu thúc hẹn Tiễn Ý Ý là buổi tối sẽ tới đón cô, đem hai người thả ở một địa điểm du lịch nổi tiếng rồi rời đi.

Rõ ràng đã là tháng mười nhưng thời tiết vẫn rất nóng, người lại nhiều, ánh nắng mặt trời còn chói chang khiến khắp nơi đều như giữa mùa hè khô nóng.

Tiễn Ý Ý cầm điện thoại đưa cho Lương Quyết Thành.

"Nhanh, mau chụp một tấm."

Cô không nói hai lời ôm eo Lương Quyết Thành, tựa vào đầu vai anh lộ ra nụ cười ngọt ngào nhìn vào màn hình di động.

Lương Quyết Thành bị Tiễn Ý Ý ôm lấy, thân thể trong nháy mắt cứng đờ.

Anh hơi mím môi, nâng di động lên, crack một tiếng.

Ảnh chụp xong, Tiễn Ý Ý liền buông lỏng Lương Quyết Thành ra, cầm điện thoại nhìn nhìn.

Trong ảnh, nam sinh cao lớn sắc mặt có một chút xíu ôn nhu ôm một nữ sinh đang cười đến ngọt ngào, giữa hai người như có một loại không khí mập mờ nào đó.

Kỹ thuật chụp ảnh này cũng quá tốt đi!

Tiễn Ý Ý còn lo lắng anh chụp xấu, vừa nhìn liền cảm thấy mình sai rồi, trực tiếp gửi mấy tấm lên WeChat.

[Cùng anh yêu đương kì nghỉ lễ.]

Lương Quyết Thành nhìn Tiễn Ý Ý phát WeChat, bọn họ có kết bạn với nhau nhưng anh lại không nhận được tin nhắn thông báo đến từ cô.

Anh bị chặn sao?

Lương Quyết Thành đăm chiêu nhìn sau lưng Tiễn Ý Ý, suy đoán cô có thể là ngượng ngùng không muốn anh thấy đi.

Hoa cung thị có một cái vườn hoa rất đặc biệt, dưới bóng cây có rất nhiều người đang ngồi.

Tiễn Ý Ý cầm ô đứng ở đầu bên cạnh tảng đá lớn, chờ Lương Quyết Thành mua kem về.

Nơi này du khách lui tới rất nhiều, lỡ đụng vào nhau là chuyện bình thường, trên đường cũng toàn người là người. Vốn Tiễn Ý Ý đứng ở chỗ sẽ không có ai lại đây nhưng không biết vì cái gì mà luôn có một người đường lớn không đi, cứ nhắm về hướng cô cọ qua cọ lại.

Ngay từ đầu Tiễn Ý Ý tưởng nhiều người chen lấn quá nên tránh đi hai lần, lặp đi lặp lại cái loại tình huống này, Tiễn Ý Ý làm sao còn không rõ, chính mình bị chiếm tiện nghi rồi.

Vẻ mặt cô khó chịu, trời còn vô cùng nóng khiến trong lòng cô lại càng khó chịu. Người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi kia không ngừng cọ tới cọ lui, lúc tay cố ý động tới thì cô không nhịn được nữa, hung hăng cầm lấy cổ tay ông ta.

"Muốn sờ thì về nhà tự mình sờ mình, không quản tay mình được có phải không!?"

Thanh âm thiếu nữ trong trẻo bao hàm một nỗi tức giận không nhỏ khiến người đi đường chú ý đến đây không ít.

Người đàn ông đó đi cùng người khác tới, vẻ mặt kích động, nhanh chóng nói: "Cô đừng nói bậy, tôi không có sờ cô!"

Tiễn Ý Ý vẻ mặt lạnh lùng: "Sờ hay không thì camera cũng ghi được, cảnh sát có thể thấy, tôi báo cảnh sát."

Người đàn ông lập tức chột dạ.

Bên người đàn ông còn có một người phụ nữ khác, bà ta lập tức ngăn ở trước mặt người đàn ông, mắng to: "Nha đầu này tuổi không lớn mà sao có nhiều tâm tư như thế, vu oan cho người khác như vậy à! A u, đồ kỹ nữ không biết xấu hổ, lớn lên còn làm được cái nghề gì nữa?"

Ánh mắt cô lạnh lùng liếc qua: "Muốn mắng người, chờ cảnh sát đến sẽ để bà mắng thoải mái."

Tròng mắt người đàn bà đó chuyển động, giơ tay liền đánh tới: "Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, ở bên ngoài thông đồng với nam nhân còn muốn đánh người nữa à!?"

Tiễn Ý Ý không nghĩ đến bà ta sẽ động thủ, tránh chậm một bước, móng tay dài ngoằng của bà ta suýt nữa cào đến trên mặt cô.

Lúc này một bàn tay chặt chẽ bắt được tay của bà ta, dùng lực một cái, người phụ nữ đó liền không đứng vững được nữa, trực tiếp kéo người đàn ông bên cạnh mình cùng nhau ngã xuống đất.

"Ai nha!"

Tiễn Ý Ý hoa cả mắt, Lương Quyết Thành tay còn đang cầm kem đứng chắn trước mặt cô.

Mấy du khách xem náo nhiệt bên cạnh nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa.

"Tiểu tử, bạn gái cậu bị người ta sàm sỡ."

"Tên kia sờ bạn gái của cậu đấy."

"Ả đàn bà kia còn muốn đánh cô bé ấy nữa!"

"Tiểu tử, giáo huấn bọn họ đi!"

Mấy du khách xem náo nhiệt đều chê chuyện không đủ lớn, đứng thành một vòng tròn, mắng liên hồi.

Sắc mặt Lương Quyết Thành âm trầm, nhìn chằm chằm tầm mắt của người đàn ông kia, có thể nói là vô cùng âm lãnh.

"Không cần tay nữa?"

Sự tồn tại của thiếu niên trước mắt làm người ta nhức đầu. Bọn họ đều vẫn chưa trưởng thành, không có quy định quản thúc chặt chẽ, cũng là thời điểm lúc kích động chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Lương Quyết Thành vừa đứng ở đó, người đàn ông liền cảm thấy sợ. Sợ chọc giận thiếu niên nhìn qua vô cùng hung ác này, cười khan.

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, không cẩn thận chạm tiểu cô nương kia một chút."

Tiễn Ý Ý được Lương Quyết Thành ngăn ở phía sau, lập tức có cảm giác an toàn tuyệt đối.

"Có sờ hay không thì để camera chứng nhận đi! Tôi đã tránh rồi, ông còn cố tình đuổi theo, tay còn cố ý đụng vào tôi nữa!"

Lương Quyết Thành đem kem ly đưa cho Tiễn Ý Ý.

"Chờ tôi."

Anh bước lên, trực tiếp nắm lấy cổ áo, đem người đàn ông trên mặt đất xách lên.

Thiếu niên thân thể đơn bạc nhưng khí lực lại rất lớn, đem một người đàn ông trưởng thành thậm chí có chút mập mạp này nhấc lên chỉ bằng một tay.

"Nghe đây."

Trong mắt anh hiện lên vẻ âm lãnh tuyệt đối không thể có được ở trên người của một thiếu niên bình thường.

"Cô ấy không phải là người ông có thể chạm vào."

Lương Quyết Thành đem người đàn ông kia dọa đến sắc mặt trắng bệch.

"Tôi tôi tôi tôi sai rồi."

"Ông sờ bằng tay nào?"

Lương Quyết Thành như là lầm bầm lầu bầu: "Bẻ gãy?"

Ánh mắt anh căn bản như không phải đang nói đùa, người đàn ông kia cực kì hối hận, hoàn toàn không nghĩ đến chỉ nhất thời đi sờ tiểu cô nương đó mà có thể gặp loại chuyện như thế này!

Không phải chỉ là khi dễ cô gái đó một chút thôi sao, có bao nhiêu quan trọng chứ!?

Tại sao lại ầm ĩ thành thế này?

Người đàn ông run cầm cập.

"Tiểu huynh đệ, cậu còn nhỏ tuổi không thể làm thế, đó là vi phạm pháp luật!"

"Chuyện ông vừa làm... cũng vi phạm pháp luật."

Lương Quyết Thành đè xuống tay phải của người đàn ông, dùng lực nhấn một cái.

"A a a a!!!!"

Người đàn ông nước mắt nước mũi đều chảy ra, đau đến vặn vẹo trên mặt đất.

Tiễn Ý Ý sững sờ, thiếu niên trước mắt lúc ở bên cạnh cô nhiều nhất sẽ chỉ là lạnh nhạt, làm cô hoàn toàn quên mất người ngẫu nhiên sẽ có một chút ôn nhu này chính là boss phản diện của truyện.

Lương Quyết Thành sẽ trở thành nhân vật phản diện, không đơn thuần là bởi vì do hoàn cảnh của anh tạo nên mà còn do tính cách của anh vốn đã như vậy.

Anh không phải người có cá tính tốt, càng không phải người có thể nhẫn nhịn người khác mạo phạm mình.

Lương Quyết Thành bẻ gãy ngón tay của người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có tình cảm.

Anh là... Lãnh khốc.

Nhưng trong lòng Tiễn Ý Ý đột nhiên xuất hiện một loại ôn nhu.

Lương Quyết Thành là đang bảo vệ cô.

Người đàn ông đau đến lăn đầy đất, Lương Quyết Thành thu tay.

Tiễn Ý Ý nhanh chóng giữ lấy anh. Không thể để cho anh lại động thủ được, một lần sẽ được xem như là trả lại, động thủ thêm lần nữa sẽ không thể chối tội với cảnh sát.

"Đánh hay, đủ tâm huyết!"

"Tốt! Loại súc sinh này chính là nên đánh!"

Người vây xem còn chụp hình, Tiễn Ý Ý nhanh chóng né đi, lại đội mũ lên cho Lương Quyết Thành.

"Tiểu cô nương này hạnh phúc quá ha, có bạn trai che chở như vậy."

Tiễn Ý Ý không biết sao khóe miệng không tự chủ được muốn cười.

"Cảm ơn, thực sự rất hạnh phúc đó nha."

Tiễn Ý Ý cầm kem ly đứng đằng sau lưng Lương Quyết Thành, trong ánh mắt đều là ý cười.

Bây giờ chỉ cần chờ cảnh sát đến là được.

Người phụ nữ kia lại bắt đầu khóc nháo la to.

"Ghê gớm! Tuổi còn trẻ mà đã biết đánh người rồi!"

"Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ chủ động câu dẫn người khác, lại còn bảo tình nhân đến đánh người ta! Còn có người quản hay không hả!?"

Người đàn bà đó thực sự là làm cho những người xung quanh đây phải thay đổi nhận thức.

Người đàn ông kia cùng bà ta rõ ràng là quan hệ vợ chồng, hoặc là cũng có một chút quan hệ kiểu đó đi. Người đàn ông đó sờ nữ sinh khác, bà ta không xin lỗi thì thôi còn chỉ trích, thậm chí là gánh vác vấn đề, cùng người kia thay nhau mắng nữ sinh đó.

Mắng còn khó nghe như vậy, giống như là muốn đem tất cả sai lầm đẩy lên người cô bé đó vậy.

Người đàn ông kia thậm chí còn trốn đến phía sau lưng bà ta, tùy ý để bà ta chửi ầm lên, cái gì thô tục đều có thể nói ra được.

Tiễn Ý Ý nhăn mày.

Cô chưa từng tiếp xúc qua loại người như thế này nên không biết phải dùng từ gì diễn tả bà ta nữa. Có lẽ ngay cả trong xã hội nông thôn thời bây giờ cũng sẽ không có cái loại người không bình thường này.

Đám người đang vây xem thì có một cô gái trực tiếp đi tới, hung hăng vung lên một bạt tai.

"Con đàn bà này! Trợ Trụ vi ngược* tiện nhân!"

*Trợ Trụ vi ngược: Nghĩa là giúp vua Trụ làm điều tàn ác, bạo ngược. Đời nhà Ân, vua Trụ vốn là vị hôn quân vô đạo, cho nên ai giúp ông ta là người đó "trợ Trụ vi ngược". Ở trong này có nghĩa là mấy con tiện nhân tiếp tay cho mấy thằng đàn ông làm điều xấu.

Cô gái kia rõ ràng là tức đến lợi hại, chỉ vào người phụ nữ vừa giận vừa mắng: "Nam nhân của bà đi sờ người khác, biết đây là cái gì không? Vừa mới rồi anh trai kia nói rất đúng! Là trái pháp luật đấy! Dâm loạn vị thành niên như thế, bắt được chỉ muốn lôi ra chém cho vài nhát! Bà sao còn không biết xấu hổ đi mắng người ta? Mắt mù à!?"

Đám du khách vây xem cũng dồn dập chỉ trích.

"Người vợ này đúng là bị bệnh mà, mắng tiểu cô nương nhà người ta như thế, miệng lưỡi đúng thật là dơ bẩn!"

"Vãi cả, chúc người nào đó một đời xui xẻo nha!"

"Không biết xấu hổ, sao không đi mà mắng pháp luật của cảnh sát đi! Đồ điên!"

Người đàn bà kia bị đánh một bạt tai, lại bị mọi người xô vào chỉ trích. Ả ta bắt đầu khóc lớn, xé tung quần áo.

"A! Tao không muốn sống nữa! Chúng mày đều khi dễ tao! Có phải chúng mày đều muốn bức tao chết đi đúng không!!?"

"Tao chết có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày! Chúng mày đều là tội phạm giết người!"

"Con tiện nhân kia, lão nương chúc mày sớm bị người ta ***! Ngày..."

Người đàn bà xé quần áo, nằm trên mặt đất giống như kẻ điên, khóc lóc lăn lộn đến om sòm.

Ánh mắt Lương Quyết Thành lạnh lùng, bàn tay nắm lấy tay cô đã buông ra từ lúc nào, anh rút tay về khom lưng một chân đạp lên người phụ nữ kia.

"Nói thêm một chữ, tôi giết bà."

Người đàn bà khóc lóc om sòm chống lại tầm mắt của Lương Quyết Thành, mấy lời mắng chửi người khác ngậm lại trong cổ họng, không thể nào thoát ra được. Toàn thân bà ta đều run rẩy như là bị bấm nút pause, ngừng chửi, cả người đều run đến lợi hại.

Lương Quyết Thành đạp xuống cổ bà ta, lạnh lùng cúi đầu xuống, ánh mắt kia nhìn bà ta như đang nhìn vật chết.

Ả ta rùng mình một cái, đối với lời nói của Lương Quyết Thành không hề có nghi ngờ gì.

Nếu bà ta vẫn cứ tiếp tục, anh thực sự sẽ giết chết mình.

Tiễn Ý Ý kéo Lương Quyết Thành về, cô còn đem ly kem chưa chảy hết ra đưa cho anh.

"Bình tĩnh chút, để tớ."

Kem ly được nhét vào trong tay Lương Quyết Thành, lòng bàn tay anh chợt lạnh, đồng thời cũng lôi lý trí kéo trở lại.

Tiễn Ý Ý vỗ vỗ bả vai Lương Quyết Thành, tiến lên.

"Bà mới nói cái gì, nói thêm lần nữa đi."

Người đàn bà tròng mắt đảo loạn, chú ý tới Lương Quyết Thành chỉ chăm chăm nhìn cái kem ly trên tay mình ở đằng sau Tiễn Ý Ý, hung tợn giảm thấp thanh âm xuống: "Lão nương nói, mày là loại tiện nhân không biết xấu hổ, dám hại chồng tao, mày sẽ bị vạn thằng ***..."

"Ok."

Tiễn Ý Ý lắc lắc di động.

"Bà cùng chồng tình cảm cũng thật tốt, đôi phu thê cùng đi trại tạm giam, cảm động gì đâu á." Tiễn Ý Ý đứng lên, cười híp mắt.

Cảnh sát của khu này đã chạy tới, căn bản không cần Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành tường thuật lại, đám khách xung quanh đã mồm năm miệng mười kể lại toàn bộ sự việc.

Người đàn ông kia còn muốn chạy, người đàn bà kia nhìn thấy cảnh sát còn kêu khóc muốn chết muốn sống, cảnh sát cũng bất đắc dĩ với mụ đàn bà chanh chua này.

"Tiểu cô nương, đây không phải chuyện lớn gì, bị sờ một chút thôi mà, chúng ta cho qua nha."

"Được ạ."

Tiễn Ý Ý cười lạnh: "Bây giờ cháu sẽ đi nhảy sông, nói cảnh sát không giải quyết mạnh mẽ chuyện người dân bị hại, chú xem có được không?"

Mặt đám cảnh sát tái xanh.

Người đàn ông đó cùng vợ ông ta lập tức bị bắt đi.

Tiễn Ý Ý viết bản tường trình xong liền không có liên quan gì với mình nữa, cô cùng Lương Quyết Thành thừa dịp lúc cảnh sát rời đi liền lôi anh ra khỏi đám người này.

"Bực quá, súc sinh dạo này nhiều như thế sao?"

Ở bên kia có một cô gái đi cùng một chàng trai đang lải nhải: "Đôi vợ chồng kia quả thực là đám người rác rưởi của xã hội mà, đám đó nên trực tiếp bắn chết đi thì tốt hơn."

Cô gái này chính là đang nói đến chuyện vừa nãy của Tiễn Ý Ý, chính là cô gái đã ra mặt vung một bạt tai cho người đàn bà kia, cô ấy thấy Tiễn Ý Ý liền vui vẻ vẫy vẫy tay.

"Chị em, cô không có việc gì chứ?"

Tiễn Ý Ý xua tay cười: "Không có gì, ban nãy cảm ơn cậu."

"Khách khí, khách khí, mọi người đều là chị em với nhau cả!"

Qua hai lời bắt chuyện, hai đôi lập tức dung hợp lại thành một đội.

Tiễn Ý Ý cùng cô gái tên Trương Dung đi phía trước, dựa vào việc mắng hai vợ chồng kia mà gia tăng cảm tình, lập tức kết bạn đồng hành.

Trương Dung là cùng bạn trai đi ra ngoài du lịch, vừa hỏi mới biết cũng là người Hải thị, lớp mười một, bằng tuổi với Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.

Đây là duyên phận nha!

Trương Dung liền quay qua mời Tiễn Ý Ý.

"Tớ với bạn trai định đi công viên nước, cậu có đi không?"

Công viên nước?

Tiễn Ý Ý lập tức đáp ứng: "Được nha!"

Vừa mới trải qua mấy chuyện không vui, Tiễn Ý Ý cần nhất chính là có thể tìm thấy thứ làm cho mình vui vẻ một chút. Nhất là công viên nước đó, không phải là một nơi show ân ái rất tốt sao?

Bạn trai của Trương Dung tên Tôn Tư Hằng, họ có thể giúp cô chụp ảnh nha!

Một mũi tên trúng hai cái đích!

Tiễn Ý Ý cười đến không khép được miệng, quay đầu hỏi Lương Quyết Thành: "Đi công viên nước được không? Chúng ta đi mua đồ bơi."

Lương Quyết Thành đi cùng với Tôn Tư Hằng ở phía sau, Tôn Tư Hằng là một người nói nhiều, anh lại ít nói vô cùng, may mà cậu ta không để ý. Lại nghĩ đến chuyện vừa nãy, cảm thấy Lương Quyết Thành làm bạn trai, tức giận thay cô là chuyện bình thường, thậm chí còn an ủi anh vài câu.

Anh không nói lời nào, chỉ chuyên tâm nghe Tiễn Ý Ý nói.

Cô hỏi như vậy, hầu kết anh liền lăn lộn một vòng.

Công viên nước, đồ bơi?

"Theo ý cậu." Lương Quyết Thành quay đầu đi.

"Ái chà, bạn trai cậu nghe lời thật đấy." Trương Dung thú vị nhìn qua, đá lông nheo với Tiễn Ý Ý.

Tiễn Ý Ý hất cằm lên: "Tàm tạm đi."

"Lão công, anh cũng phải nghe lời em nhiều nhiều nha."

Trương Dung hướng Tôn Tư Hằng kêu một tiếng.

"Đã rõ, thưa lão bà."

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành theo bản năng dừng chân.

Lão công, lão bà...

Các người không phải vẫn đang là học sinh cấp ba sao? Bây giờ học sinh cấp ba đều chơi như thế à?

Tiễn Ý Ý cảm thán không thôi.

Mà Lương Quyết Thành nghĩ đến càng nhiều.

Cô nếu cũng gọi như vậy... anh nên đáp lại hay không đáp lại đây?

Còn chưa kết hôn, không tốt lắm đâu?

Lương Quyết Thành rối rắm một đường, mà Tiễn Ý Ý sớm đã đem chuyện xưng hô này ném ra sau đầu, cùng Trương Dung chạy vào cửa hàng mua đồ bơi.

Đồ bơi không cần thử, Tiễn Ý Ý chọn vài bộ dễ nhìn, cầm đi hỏi Lương Quyết Thành.

"Cái này nhìn đẹp không?"

Trong tay Tiễn Ý Ý là bộ đồ bơi màu lam rất đơn giản, một bộ màu đỏ liền quần, còn có một bộ ít vải hơn.

"Lão công, anh xem em mặc cái này có đẹp không?"

Trương Dung cũng chọn xong, đưa cho Tôn Tư Hằng nhìn.

Trong tay cô ấy cầm là bikini.

"Đẹp, em mặc chắc chắn sẽ rất đẹp!"

Tôn Tư Hằng giơ ngón cái lên khen, khen xong lại đem bộ khác đưa cho Trương Dung: "Nhưng anh cảm thấy em mặc bộ này nhìn đẹp hơn!"

Trương Dung được dỗ cho vui vẻ, lập tức mua bộ trong tay Tôn Tư Hằng.

Cậu ta nhanh chóng đem bikini nhét vào bên kia, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hành vi đó hoàn toàn dừng ở trong mắt Lương Quyết Thành.

Lương Quyết Thành chần chờ nhìn ba bộ trong tay Tiễn Ý Ý.

Ba bộ đều tương đối kín, chỉ có bộ kia có hơi bảo thủ.

Mà đồ bơi kia, nửa trên là áo trên eo, nửa dưới là váy ngắn, chỉ để lộ ra một vòng eo mảnh khảnh.

"... Cậu mặc đều đẹp mắt." Lương Quyết Thành hiếm khi khen, "Nhưng..."

"Đẹp thật à, thế thì tớ mặc cái này."

Tiễn Ý Ý lập tức cầm bộ ít vải nhất, mang đi thay.

Các cô gái chỉ thích xinh đẹp, Tiễn Ý Ý càng cảm thấy bày ra bộ dáng của chính mình mới là loại yêu thích đối với mình cũng như tự tin với chính bản thân mình.

Lương Quyết Thành há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không thể nói gì.

Cô thích là tốt rồi.

Hai nữ sinh đi thay đồ bơi, hai tên nam cũng đi thay quần bơi.

Lương Quyết Thành mặc quần bờ cát đứng ở ngoài chờ Tiễn Ý Ý.

"Huynh đệ, cậu thế này là không được." Tôn Tư Hằng lắc đầu thở dài, "Một chút uy nghiêm của bạn trai cũng không có, không phải cô ấy nói gì cậu cũng nghe được. Về sau chắc chắn sẽ không có địa vị gì hết. Học theo tôi này, học được cách từ chối, làm cho cô ấy phải nghe lời cậu."

Lương Quyết Thành không trả lời.

"Lão công!"

Trương Dung thay xong đi ra, Tôn Tư Hằng nhìn xong đều đen cả mặt.

Cô vẫn mặc bộ bikini vừa nãy!

"Em..."

"Lão công, em có đẹp không?"

Tôn Tư Hằng lúc trước còn mạnh miệng bây giờ đã lập tức giơ ngón tay cái lên: "Đẹp! Đẹp lắm!"

Tiễn Ý Ý cũng từ trong phòng thay đồ đi ra.

Trên người cô còn khoác khăn lông.

"Đi thôi."

Một nhóm bốn người đến trước bể bơi, Tiễn Ý Ý cùng Trương Dung đều bỏ khăn lông xuống.

Bộ bikini Tiễn Ý Ý mặc trên người là bộ màu xanh lam, nữ sinh mười bảy tuổi đang trong thời kì phát dục, dáng người còn có chút ngây ngô, nhưng loại ngây ngô này lại khiến cho người khác cảm thấy hoàn mỹ.

Tiễn Ý Ý quay đầu: "Chúng ta đi... A!"

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Lương Quyết Thành đang chật vật quay đầu.

"Cậu sao lại... Chảy máu mũi?"

- --------

Lời editor: Ta cười, ta không nhịn được ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương