Thế nhưng, thật không may, hôm đó ở Ngự Hoa Viên, hai người họ đã chạm mặt nhau.

Thẩm Quân Nhu lạnh lùng đứng đó, chờ Yến quý nhân có phẩm cấp thấp hơn hành lễ, nhưng Yến quý nhân lại mang theo nụ cười kiêu ngạo, khiêu khích ngẩng đầu lên.

"Tỷ tỷ vẫn chưa nghe nói sao?" Nàng ta khẽ mỉm cười: "Hoàng thượng đã phong muội làm tần rồi, giờ đây chúng ta ngang hàng, muội không cần phải hành lễ với tỷ tỷ nữa, tỷ tỷ cũng không cần phải cúi người trước muội."

Yến quý nhân cụp mắt xuống, nói: "Không biết người nhà của tỷ tỷ có được Hoàng thượng đặc cách cho vào cung thăm nom hay không?"

Đối với Thẩm Quân Nhu mà nói, đây quả thực là một đòn chí mạng.

Mẹ ruột của nàng mất sớm, mẹ kế thì không đánh cũng mắng, sau này nàng vì tội của gia đình mà vào cung, làm gì có ai để dựa dẫm chứ?

Trớ trêu thay, từ khi Yến quý nhân mang thai, nhà mẹ đẻ của nàng ta đã dựa vào Thái hậu để liên tục ra vào cung, cứ như thể đứa bé nàng ta đang mang trong bụng chính là Thái tử vậy.

"Cùng là mang thai, tỷ tỷ trông tiều tụy hơn muội nhiều, muội sẽ xin Hoàng thượng quan tâm tỷ tỷ nhiều hơn."

Yến quý nhân thản nhiên rời đi, để lại Thẩm Quân Nhu tức giận đến run người.

Ta vội vàng chạy đến, lúc này Thẩm Quân Nhu đã bình tĩnh lại.

Nhưng nàng không nhìn ta, mà chỉ nhìn về hướng Yến quý nhân vừa rời đi.



Những năm qua, nàng ấy đã học được cách nhẫn nhịn, nên nàng ấy chỉ nghịch chiếc khăn tay trong tay, thản nhiên nói: "Chúng ta về thôi."

Ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Một tháng sau, Yến quý nhân sảy thai.

Nghe nói lúc sảy thai, nàng ta vô cùng đau đớn, không có thái y nào chẩn đoán được nguyên nhân nàng ta sảy thai, cuối cùng chỉ mơ hồ kết luận là do cơ thể nàng ta yếu ớt, không thích hợp mang thai.

Nhưng ta biết, chính Thẩm Quân Nhu đã lén lút tráo đổi thức ăn của Yến quý nhân.

Vi khuẩn Listeria.

Ta đã từng nói với Thẩm Quân Nhu, hoa quả cắt sẵn dù nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng thực chất sẽ sinh ra rất nhiều vi khuẩn, người thường ăn vào cũng sẽ bị tiêu chảy, càng không thích hợp cho  nữ nhân mang thai.

Vậy mà kiến thức ta dạy nàng ấy để bảo vệ bản thân, lại trở thành lưỡi d.a.o sắc bén để nàng ấy hủy hoại một nữ nhân khác.

Lời trách mắng chưa kịp nói ra, cuối cùng cũng được ta thẳng thừng ném vào mặt nàng: "Tại sao muội lại làm như vậy? Ta chưa từng dạy muội như thế. Muội rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Yến quý nhân đúng là không phải người dễ sống chung, nhưng nàng ta tội không đáng chết. Muội phải biết rằng, nàng ta..."

"Ta phải biết cái gì?" Thẩm Quân Nhu hung dữ ngắt lời ta.

Nàng biện minh cho hành động của mình: "Chẳng phải tỷ đã nói với ta, trên đời này không có thần phật sao? Rõ ràng ta là tần, cao hơn nàng ta một bậc. Nàng ta nói miệng rằng đã được phong tần, không cần phải quỳ gối trước ta, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy chứ?!"



Lần đầu tiên trong cuộc đối thoại với nàng, ta cảm thấy thật hoang đường và bất lực: "Muội để tâm đến những chuyện này đến vậy sao? Chẳng phải muội đã nói chỉ cần được phong làm phi tần là muội đã vui rồi sao?"

Ta gần như gào lên: "Những thứ phi tần, quý nhân này, rốt cuộc thì có tác dụng gì chứ? Chúng ta đều bị nhốt trong chiếc lồng này, không thể ra ngoài, cả đời phải dựa dẫm vào một nam nhân xa lạ, sống những ngày tháng như vậy, tại sao còn phải tranh đấu lẫn nhau?"

Thẩm Quân Nhu nổi giận đùng đùng.

Nàng trừng mắt nhìn ta: "Tỷ đang nói gì vậy? Huệ Khanh, nếu không có ta, tỷ có thể có được ngày hôm nay sao? Tỷ vốn chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi của phủ Nội vụ! Tỷ còn chưa vui sao? Tỷ còn dám lên mặt dạy đời ta?"

"Tại sao ta phải vui?" Ta hỏi từng chữ một, như đang nói với chính mình: "Ta muốn sống ở một nơi mà mọi người đều bình đẳng, không có quỳ lạy, không có dập đầu, không có chủ nhân và nô lệ, chỉ có ở nơi đó ta mới có thể vui vẻ. Ta muốn sống ở một nơi mà nam nữ bình đẳng, ta muốn thành thân thì thành thân, không muốn thành thân thì không thành thân, như vậy ta mới vui! Ở cái nơi quỷ quái này, ta không có một khắc nào cảm thấy vui vẻ, ta chỉ là đang sống, ta chỉ là đang sống lay lắt qua ngày mà thôi!"

Lồng n.g.ự.c ta phập phồng dữ dội, một nỗi đau buồn và tuyệt vọng khôn cùng lan ra từ trái tim ta đến tận khóe mắt, nước mắt ta lần đầu tiên tuôn rơi.

"Ta đã nói với muội nhiều như vậy, mà muội vẫn chỉ muốn làm cái gọi là người trên người..."

Ta nhìn ánh mắt phẫn nộ và khó hiểu của Thẩm Quân Nhu, cảm giác như giữa trưa tháng Tám bị người ta dội một gáo nước lạnh.

Ta quỳ xuống, hành động này khiến chính ta cảm thấy nực cười và bi ai.

"Nhu tần nương nương, nô tỳ không thể hầu hạ người nữa."

Đây là lần đầu tiên ta và Thẩm Quân Nhu trở mặt với nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương